Trọng Sinh Thành Bạch Tước Trong Tay Tiên Tôn

Chương 4: Hỏa linh chi diễm




Editor: Gà
Sấm chớp từng trận.
Đèn đuốc rực rỡ, ngân trang tố khỏa*, Tuyết Lộc đạp tuyết mà đến, giẫm lên tuyết đi đến đỉnh núi lộc đề, chờ tuyết rơi xuống, Tuyết Lộc đã hóa thành một nam nhân bạch y.
*Trang phục bạc bao bọc: thành ngữ Trung Quốc, ngữ âm là yín zhuāng sù guǒ, ý nghĩa so sánh cảnh tuyết ngoài trời trắng đẹp.
"Vàng anh chết rồi". Tuyết Lộc Y nói.
Phượng Bắc Hà đứng trong làn tuyết dày như lông ngỗng, rũ mắt nhìn xuống tàn cục còn dang dở trên bàn đá, mí mắt cũng không nhấc lên lãnh đạm nói: "Ừ".
Tuyết Lộc Y nhíu mày, mi tâm điểm chu sa phảng phất như rỉ máu: "Tiên Tôn trong tối ngoài sáng đều từng ám chỉ ngươi là người tốt nhất kế vị đời Tiên Tôn tiếp theo, hà tất phải mạo hiểm như vậy......"
Hắn còn chưa kịp nói xong, hắc tử trong tay Phượng Bắc Hà xoay hai vòng như đầu ngón tay, khi rơi xuống lòng bàn tay lần nữa đã biến thành một cây kim linh vũ rực rỡ.
Tầm mắt Tuyết Lộc Y dừng trên cây kim dực kia, lại bất giác rùng mình một cái.
Đó là phần thưởng của Tiên Tôn.
Tính Tiên Tôn âm tình bất định, cố chấp lại cực kỳ thích giết chóc, thích đem chim thú làm pháo hoa bắn.
Năm đó khi hắn giết lên Cửu Trọng Thiên, ba tộc nguyện trung thành với Tiên Tôn tiền nhiệm —— Thương Loan, Đồng Hạc, Khổng Tước, bị đánh cho lúng túng như chim cút, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, cho rằng Tiên Tôn giết người không chớp mắt này sẽ giận chó đánh mèo lên ba tộc.
Nhưng ngoài dự đoán là, Tiên Tôn không có ý định đồ sát ba tộc.
Bạch y Tiên Tôn ngồi trên ghế mây, trên thủ tọa vẫn còn có máu của Tiên Tôn tiền nhiệm, kim đồng quét qua vẻ mặt sợ hãi phía dưới, đột nhiên bật cười to.
Hắn giơ tay chỉ vào ba thiếu niên có gương mặt non nớt như đang trêu tiểu hài tử trong lễ hội, cười nói: "Trong ba người các ngươi ai là người lấy được nhiều kim dực nhất, sẽ trở thành Tiên Tôn đời kế tiếp sau khi ta chết".
Không phải so đức hạnh, tài trí, tu vi, mà là so ai càng biết lấy lòng hắn hơn.
Đối tộc chủ ba tộc mà nói, là vô cùng nhục nhã, nhưng lại không thể không đi đòi "kim linh" giống như đùa giỡn khỉ.
Dù sao miếng mồi trên lưỡi câu đó quá mức hấp dẫn.
—— Vị trí Tiên Tôn vô thượng, ai lại không muốn.
Lần này Phượng Bắc Hà để cho một con chim vàng anh đến Cửu Trọng Thiên ám sát Tiên Tôn, hắn ta không những không tức giận, thậm chí còn thưởng cho hắn một cây kim linh?!
"Hắn cũng không quan tâm ai trong ba tộc có được nhiều kim linh nhất, cũng không thèm quan tâm ai có thể kế thừa vị trí của mình".
Phượng Bắc Hà không thèm để ý mà biến kim linh trở về quân cờ, tiện tay vung lên, quân cờ rơi xuống bàn cờ một cách chuẩn xác, cạch một tiếng, chặn đường sống của bạch tử.
"Loại người điên như hắn, chỉ muốn thiên hạ đại loạn".
Nếu Tiên Tôn giận tím mặt bởi vì Phượng Bắc Hà muốn giết hắn, vậy thì có khác gì với người thường.
Kẻ điên truy tìm hỗn loạn, thì Phượng Bắc Hà sẽ cho hắn.
Sau khi Phượng Bắc Hà tự mình đánh cờ xong, thì nhặt cây kim linh kia lên bỏ vào trong bình ngọc trên bàn.
Người đòi học văn vẻ, cho dù không yêu mai, cũng sẽ cắm một cành hồng mai trong bình ngọc trong trận tuyết dày đặc như vậy, hợp nhất ý cảnh này.
Mà Phượng Bắc Hà này người như tuyết điêu khắc, khí chất lạnh lùng như hàn mai, lại cắm trong bình một cây cỏ xanh biếc.
Cỏ kia vẫn còn xanh tươi và sống động trong tuyết.
Ngón tay Phượng Bắc Hà nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá xanh non kia, giọng còn lạnh hơn gió tuyết: "Lúc trước Thương Loan lợi dụng ta tĩnh dưỡng, đã trộm mất Thủy Liên Thanh".
"Thủy Liên Thanh?"
"Ừ, Thủy Liên Thanh ở trên người Bạch Tước". Ngón tay Phong Bắc Hà dừng trên đầu lá, thuận miệng nói: "Sai người đến Cửu Trọng Thiên, lấy Thủy Liên Thanh của ta về".
Tuyết Lộc do dự: "Nhưng...... Muốn buộc lấy Thủy Liên Thanh đi ở Cửu Trọng Thiên......"
"Tranh chấp ba tộc là Phụ tôn ta ngầm đồng ý". Phong Bắc Hà nói: "Hắn rất thích xem loại kịch chém giết lẫn nhau như thế này, huống chi còn là giết nhau dưới mí mắt hắn".
Tuyết Lộc đành phải đồng ý.
"Thủy Liên Thanh." Phong Bắc Hà thờ ơ nói, "—— Đó mới là thứ chân chính có thể đưa Phụ tôn ta đến minh tộc".
Trong miệng thì thân mật gọi "Phụ Tôn", nhưng việc hắn làm chính là giết chết phụ tôn.
Tuyết rơi càng dày, hắn cụp mắt nhìn bình ngọc tản ra ánh sáng u lam, khẽ búng ngón tay.
'Đinh' một tiếng giòn vang.
Những chiếc lá trong bình ngọc bỗng trở thành một chùm hoa đỏ tươi.
Cửu Trọng Thiên.
Phù Ngọc Thu đột nhiên che lỗ tai lại, cảm giác bị người nhốt trong tiếng chuông nặng nề, sọ não đều ong ong.
"Đừng phân tâm."
Vân Thu đang nằm sấp trên ngọc đài, túm lấy một cây linh thảo giống như là chọc linh sủng rồi lại chơi đùa với Phù Ngọc Thu, hừ hừ ngâm nga hai tiếng.
"'...... Lạc liên thu đã đến '—— học thêm hai câu nữa, cả buổi chiều ngươi cứ chán nản như vậy, rốt cuộc có muốn được Tiên Tôn sủng ái hay không?"
Phù Ngọc Thu ủ rũ liếc hắn một cái, không muốn để ý đến hắn một chút nào.
Sủng ái cái quái gì, cũng chỉ là một con linh sủng khoe khoang mà thôi.
Nếu đổi lại là con chim bên cạnh, Vân Thu đã sớm nhe răng uy hiếp.
Nhưng Tiên Tôn lại có thái độ đặc thù với con Bạch Tước này, hắn nhất thời không rõ địa vị của con chim này trong lòng Tiên Tôn, đành phải nhẫn nại hát tiểu khúc, cố gắng để con chim này học được.
"Lạc liên thu đã đến, ngọc ấm sinh tuyết yên."
Phù Ngọc Thu vùi hai móng vuốt vào đám lông xù, khuôn mặt đờ đẫn vô hồn mổ nước từ trong đĩa ngọc.
Ở trong Sa Giới suýt nữa khát nước mà chết, làm cho Phù Ngọc Thu yêu nước hơn trước kia, cứ gật gù uống nước mãi.
Chỉ là chim chóc uống nước luôn luôn mổ một ngụm rồi mới nuốt vào, chẳng giống như rễ U Thảo hấp thụ no nước trong tích tắc.
Muốn uống no nước, Phù Ngọc Thu đem não thành một cái bột nhão.
Vân Thu vẫn còn đang quỷ khóc sói gào hát tiểu khúc ở đó.
Phù Ngọc Thu đã từng nghe qua tiểu khúc đó, là phàm nhân thường thường hát tiểu điệu ai oán —— tựa hồ người hát là góa vợ.
Cũng không biết Tiên Tôn kia có tật xấu gì, lại thích nghe tiểu khúc này?
Đạo lữ chết rồi sao?
Phù Ngọc Thu uống no nước rồi, kim kê độc lập đứng trên đĩa ngọc của bồn nước, dùng một móng vuốt chèo trong nước, muốn tìm lại cảm giác an toàn khi rễ cây hấp thụ nước.
Cả một buổi chiều, Vân Thu nơm nớp chăm chỉ dạy hát, còn Phù Ngọc Thu thì nghiêm túc chèo nước.
Chẳng bao lâu, màn đêm buông xuống.
Thanh âm chiêm phong đạc lần thứ hai vang lên dày đặc, Vân Thu bật dậy, rung rung cái lồng vàng, thiếu chút nữa phun Phù Ngọc Thu đang điên đảo ra.
"Tỉnh tỉnh đê, ngươi phải đi ' thị tẩm ' rồi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Y và con rồng này không đội trời chung.
Nếu tự bạo linh đan thì đầu tiên nổ hắn, sau đó lại nổ Diêm La sống kia.
"Chắc ngươi sẽ biết hát nhờ" Vân Thu: "Ta hát nhiều lần như vậy, cho dù ngươi có là con chim dưới phàm trần thì cũng học được rồi".
Phù Ngọc Thu hừ hắn.
Học được cũng không 'chiếp'.
Vân Thu sợ Tiên Tôn sẽ giận chó đánh mèo lên hắn, nâng lồng lên, kề mặt đến trước mặt Phù Ngọc Thu, nhẫn tâm nhe răng uy hiếp: "Nếu lát nữa ngươi không hát, thì ta sẽ một miếng ăn sạch ngươi!"
Phù Ngọc Thu lạnh lùng chiếp một tiếng, bình tĩnh lui về sau vài bước.
Tiếp theo y phóng nhanh một cái, thân hình mũm mĩm nhảy xuống bồn nước, đến thái sơn áp đỉnh.
"Ùm" một tiếng.
Bọt nước văng khắp nơi, văng vào mặt Vân Thu.
Vân Thu: "......"
Vân Thu là một con rồng nóng nảy,lúc này bên mặt đều xuất hiện vảy rồng xanh, hắn tức giận nói: "Ta ăn ngươi!!!"
"Ngươi nói cái gì đấy?" Vân Quy cau mày đuổi theo, quát lớn: "Đừng có hô to gọi nhỏ, coi chừng Tiên Tôn lại phạt ngươi".
Kiêu ngạo của Vân Thu nhất thời tiêu tan, tức giận trừng về phía Bạch Tước.
Lão thần Phù Ngọc Thu ở trong bồn nước, không để ý đến hắn.
Dù sao y cũng đã nhìn ra, chỉ cần Tiên Tôn không có ý định đem mình làm pháo hoa bắn, con rồng này cũng không làm gì được y.
Phía trước chính là tẩm điện của Tiên Tôn, so với đại điện ban ngày còn xa hoa lãng phí hơn.
Vân Thu xách cái lồng vào tẩm điện với vẻ mặt thối như shit, thô bạo lôi Phù Ngọc Thu ra khỏi bồn nước, tùy ý đặt trên giá gỗ để chim.
Nửa người Phù Ngọc Thu đều là nước, bản năng của Bạch Tước khiến y xù lông run lên, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
"Chiếp chiếp".
Vân Thu trừng mắt nhìn y một cái, rồi tức giận bỏ đi.
Ngoại thất tẩm điện Tiên Tôn đèn đuốc sáng trưng, bốn phía tất cả đều là ánh nến, chiếu cả căn phòng sáng như ban ngày.
Lại không thấy nửa bóng người.
Phù Ngọc Thu lảo đảo đứng trên giá đỡ chim, một lúc cũng không ổn định được, "chiếp" một tiếng trực tiếp ngã xuống dưới.
Thân thể tròn trịa lăn trên đất, y lăn mấy vòng mới miễn cưỡng ổn định.
Phù Ngọc Thu lười bò dậy, dứt khoát đưa móng vuốt lên trời, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên đỉnh đầu miên man suy nghĩ.
"Linh đan của y tương liên với huynh trưởng và đệ đệ, nếu bọn họ biết được chắc chắn thương tâm muốn chết."
—— Mặc dù ba người đã nhiều năm không gặp một lần, nhưng tóm lại vẫn là mọc từ một khúc gỗ ra.
Phù Ngọc Thu muốn rời khỏi Cửu Trọng Thiên để trở về Văn U Cốc, nhưng Tiên Tôn hỉ nộ vô thường kia nhất định sẽ không chịu dễ dàng thả mình đi.
Hơn nữa, y là một 'sát thủ lãnh khốc vô tình' đến ám sát Tiên Tôn, nếu bị phát hiện, khẳng định sẽ giống con vàng anh ban ngày kia, bị thả ra bắn pháo hoa.
Nghĩ đến đây, y vừa sầu vừa tức mà ríu rít một tiếng.
'Chiếp' xong một tiếng lại càng tức giận hơn.
Không biết có phải bị choáng váng hay không, thậm chí Phù Ngọc Thu còn cảm thấy trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng chồng, ánh nến trên đỉnh đầu giống như là muốn rơi xuống, ánh lửa cách y càng lúc càng gần.
Phù Ngọc Thu đột nhiên phản ứng lại.
Càng lúc càng gần?
Tập trung nhìn lại, bóng chồng kia căn bản không phải ảo giác của y —— bởi vì có một hỏa cầu hừng hực rơi xuống đầu y!
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu béo đến mức ngay cả ngồi dậy cũng phí sức, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, mạnh mẽ xoay người, lăn ra ngoài giống như quả cầu tuyết.
Nháy mắt tiếp theo, hỏa cầu ầm ầm rơi xuống.
Phiến ngọc thạch phát ra tiếng 'xèo xèo', nứt ra từng vết giống như mạng nhện.
Tia lửa bắn tung tóe.
Phù Ngọc Thu kinh hồn táng đảm nhảy dựng lên.
Nếu vừa rồi y phản ứng chậm một chút, thì vết nứt kia có thể chính là não y rồi.
Lửa vẫn đang hừng hực thiêu đốt, lông tơ Bạch Tước cũng thiếu chút nữa nướng cháy.
Loại khô nóng này làm cho Phù Ngọc Thu không thể tránh khỏi nhớ lại bảy ngày khó khăn mà Phong Bắc Hà nhốt y ở trong Sa Giới, cả người run lên, tức giận muốn xù lông.
"Không thể lấy nước đến dìm ta sao?!"
Đúng lúc này, lại có tiếng thiêu đốt bùng cháy của hỏa diễm, ầm ầm bắn về phía Phù Ngọc Thu.
—— Hỏa cầu kia còn lớn hơn thân thể Phù Ngọc Thu.
Mục đích có lẽ là muốn nướng y thành tro, hỏa cầu trên không trung tách ra làm hai, hai chia làm bốn, dày đặc như mạng nhện bắn tới.
Phù Ngọc Thu liều mạng dồn hết sức lực nhào ra.
Nhưng xác con Bạch Tước này vừa phế lại vừa béo, nói là trốn, chi bằng nói là 'lăn' thì chuẩn xác hơn.
***
Nội thất tẩm điện cách một bức tường.
Bạch y Tiên Tôn rũ mắt khảy đàn Không Huyền, tóc dài buông lỏng xõa trên áo bào trắng như tuyết, yên lặng ôn nhuận không nói nên lời.
Vân Thu khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, nghe âm thanh cách vách, nhíu mày nói: "Nơi này là chỗ ở của Tiên Tôn, lá gan của Phượng Bắc Hà cũng quá lớn rồi nhỉ?"
Tiên Tôn khảy giai điệu < cá trong nước >, mắt điếc tai ngơ với động tĩnh chấn tai cách vách, lông mi rũ xuống như lông quạ, cười nhạt không nói.
Vân Thu tiếp tục nhìn chằm chằm vân kính trước mặt.
Phù Ngọc Thu 'lăn' rất chật vật, một thân lông lộn xộn lăn lộn đến lung tung rối loạn.
Bản tính của cái xác này khiến cho y phải vội vàng dừng lại, mở rộng đôi cánh ra dùng cái mỏ nhọn của mình để chải mớ lông mềm lộn xộn.
Sau khi chải hai lần, Phù Ngọc Thu mới phản ứng lại, tức giận đến mức lông cũng không thèm chải nữa, quay đầu phi phi hai cái, chỉ cảm thấy miệng mình giống như gặm đầy lông.
Tại thời điểm dừng lại này, một viên hỏa cầu không nghiêng không lệch đập trúng y, ầm ầm một tiếng đem thân thể trắng như tuyết đập vào bậc thang.
"Chiếp chiếp......Chiếp!"
Thiếu chút nữa Phù Ngọc Thu phun ra một ngụm máu.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, đốt cháy cả những chiếc đuôi lông dài, thậm chí còn ngửi được mùi khét lẹt của mấy cái lông đang cháy.
Phù Ngọc Thu: "......"
Thật sự thành chim nướng than rồi?!
Cho đến lúc này, kẻ trốn trong bóng tối bắn lửa rốt cuộc cũng xuất hiện.
Nó tựa như một ngọn lửa đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm cả người Phù Ngọc Thu đầy bụi bặm.
—— Là một con Hỏa Linh Điểu cả người tắm lửa.
Phù Ngọc Thu cũng không thèm nhìn nó, giãy giụa nhảy lên, sau đó......
Lại theo bản năng thúc đẩy, quay đầu cố gắng dùng cái mỏ nhọn của mình để chải lông cho đôi cánh.
Phù Ngọc Thu: "......"
Cái xác này thật phiền, tự bạo đi, nhanh lên.
Hỏa Linh Điểu cười khẩy: "Tiểu điện hạ tộc Thương Loan bất quá cũng chỉ thế."
Phù Ngọc Thu còn đang "phi phi" nhổ lông, nghe tiếng chế nhạo này, đang định quay mỏ lại mắng nó, lại bất ngờ nôn ra một ngụm máu màu lam.
Một ngụm máu phun ra, không hiểu sao lửa trên đuôi đột nhiên tắt ngấm.
Hỏa Linh Điểu ưu nhã từ bậc thang nhảy xuống, lạnh lùng hỏi: "Thủy Liên Thanh ở đâu?"
Phù Ngọc Thu sống lâu như vậy, lần đầu tiên bị người...... Bị chim đánh cho hộc máu, điên đến mức xù lông càng dữ hơn.
Dường như từ sau khi trọng sinh, y tức cái này, tức cái kia, lửa giận đến bây giờ vẫn chưa tan.
"Chỉ cần ngươi giao Thủy Liên Thanh ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Hỏa Linh Điểu mở miệng phun ra một viên hỏa cầu, cười lạnh nói: "Nếu ngươi không nói, ta sẽ đốt ngươi thành tro còn Thủy Liên Thanh thì bất cứ lúc nào cũng tìm thấy được."
Ngay cả bản thân Phù Ngọc Thu cũng không biết Thủy Liên Thanh ở chỗ nào, nhưng dù có biết, y cũng không giao cho kẻ lấy lửa đốt đuôi gà của y.
Y thua người không thua trận, cười lạnh ríu rít nói: "Nếu ngươi muốn, thì tự mình đến mà lấy".
Hỏa Linh Điểu híp mắt lại: "Thiếu tôn đoán không sai, Thủy Liên Thanh quả nhiên ở trên người ngươi."
Dứt lời, một viên hỏa cầu lại lần nữa tách ra, trong giây lát biến thành một mảnh dày đặc vây quanh Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu lâm nguy không sợ, cho dù có tránh thì càng chật vật hơn, cũng khó có thể chạy thoát.
Y cười lạnh thần thức dò xét vào trong nội phủ, chậm rãi quấn lên linh đan u lam.
Vậy thì tự bạo linh đan.
Cùng nhau biến thành hai con chim nướng than, đủ cho một mâm đồ ăn.
***
Nội thất tẩm điện.
Mắt thấy vừa rồi Phù Ngọc Thu phun nước vào mặt hắn bị đánh cho hộc máu, Vân Thu thở ra một hơi đầy ác ý, khoang tay lại đắc ý hừ hừ.
Tiên Tôn vẫn còn đang cân nhắc giai điệu sâu sắc, nghe con rồng này vẫn luôn vo ve liên tục, hỏi: "Hình như ngươi rất cao hứng?"
"Cao hứng chứ." Vân Thu không chút che giấu, nhe răng nói: "Sớm nên có người xử lý con Bạch Tước này rồi".
Tiên Tôn xem cũng không nhìn vân kính, nghe vậy cười cười.
Vân Thu vốn dĩ lo lắng mình sẽ bị mắng, nhưng thấy thái độ coi thường của Tiên Tôn, trong lòng ngạc nhiên.
Tuy con Bạch Tước này phế, nhưng nói như thế nào thì thân phận vẫn là tiểu điện hạ của tộ Thương Loan, rơi vào trong tay hỏa linh, căn bản chẳng còn đường sống.
Ban ngày, Tiên Tôn vẫn còn đang ưu ái con Bạch Tước này, sao bây giờ lại thờ ơ?
Tiên Tôn thích nhìn ba tộc chém giết lẫn nhau, lại không thích nhìn đơn phương bị áp chế, kiểm tra đối kháng lẫn nhau mới là vui.
Ngón tay của hắn câu lấy dây đàn Không Huyền, nhẹ giọng nói: "Nhàm chán".
Dễ bị đốt thành tro.
Không có ý nghĩa.
Trong mắt của Tiên Tôn, tính mạng của một con Bạch Tước cũng không bằng một sợi dây Không Huyền.
Hỏa Linh Điểu thấy Phù Ngọc Thu chết không mở miệng, cũng lười lá mặt lá trái*, lập tức thao tác vô số hỏa cầu, phần phật sinh phong hướng tới Phù Ngọc Thu trên người ầm ầm ném tới.
* dữ ủy xà: Lá mặt lá trái (ý chỉ những người tình giả ý, tráo trở, lật lọng khó ngờ)
"Nếu ngươi không nói, vậy ta tìm từ trong đống tro cốt của ngươi!"
Vân Thu thấy Tiên Tôn hoàn toàn không có ý định ra tay cứu giúp, dứt khoát khoanh chân quang minh chính đại mà xem, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Chim béo nướng than, không tồi không tồi!" Vân Thu cao hứng nghĩ thầm, "Đây là kết cục của việc đối nghịch với chân long đại nhân!"
Hắn vẫn còn nhớ rõ sự tích bị tạt nước lên mặt, xem náo nhiệt càng hứng phấn hơn.
Lúc này hỏa cầu ầm ầm nện xuống, ngọn lửa bốc khói mù mịt, che khuất cả bầu trời, che khuất cả tầm nhìn.
Vân kính xám xịt.
Vân Thu ngân nga một tiểu khúc chờ mây mù tản đi, thì hắn mới có thể đi thu dọn đồ ăn Trung Quốc.
Đột nhiên, một tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống u đàm nhẹ nhàng vang lên.
Dây đàn Không Huyền trong tay Tiên Tôn đột nhiên bị sập.
Không có hỏa diễm hay tiếng kêu thảm thiết truyền qua cách một bức tường, thay vào đó là tiếng nước chảy róc rách.
Vân Thu nhíu mày.
Mây mù trong vân kính chậm rãi tản đi, hỏa cầu dày đặc treo lơ lửng trên không, đột nhiên bị một dòng nước mỏng manh hiện ra dập tắt, toát ra từng đợt khói đen.
Hỏa Linh Điểu mặt đầy hoảng sợ, kinh ngạc nhìn thân hình Bạch Tước chậm rãi lộ ra trong làn khói.
Vân Thu cũng kinh hãi, vẻ đắc ý trên mặt còn chưa tan đi, lập tức đông cứng lại.
Cái này...... Này này?
Ngọc lửa xung quanh Phù Ngọc Thu đã biến mất, linh vũ vốn dĩ dính đầy bụi bặm lúc này tựa như được tẩy rửa bằng nước giờ đã tuyết trắng như sương, làm nổi bật đôi mắt càng thêm u ám.
Một dòng nước u lam vây quanh nó một vòng rồi một vòng.
Vẻ mặt Phù Ngọc Thu hờ hững, khí thế lãnh lệ.
Y nghĩ thầm: "Yo! Cái quái gì thế nhỉ?!"
Nước? Chui từ đâu ra vậy?
Không phải y tự bạo linh đan sao?
Cả con Hỏa Linh Điểu đều ngây dại.
Nó thậm chí còn không thấy rõ nước xuất hiện từ đâu.
Tộc Thương Loan có rất nhiều pháp khí, Hỏa Linh Điểu rất nhanh lấy lại tinh thần, cho rằng đó là pháp khí hộ thể gì đó, lại lần nữa há mồm phun ra hỏa cầu càng hung mãnh hơn, phun thẳng mấy trượng lên trời!
Ngọn lửa này cũng đủ để nướng chín rồng rồi.
Ngọn lửa ngút trời, còn sáng hơn cả đèn trong đại điện.
Hỏa Linh Điểu còn chưa tới kịp dương dương đắc ý, một dòng nước thậm chí còn mãnh liệt hơn vừa rồi lại đột nhiên xuất hiện —— Lần này rốt cuộc nó cũng thấy rõ ràng, nước kia là chảy từ trong người Bạch Tước ra!
Nước u lam hóa thành một con rồng, hung tợn cắn nuốt ngọn lửa cao mấy trượng.
Hỏa Linh Điểu: "......"
Vân Thu: "???"
Phù Ngọc Thu: "!!!"
Hỏa Linh Điểu sợ hãi nói: "Đây là Thủy Liên......"
Lời nói còn chưa dứt, rồng nước đã rít gào một tiếng, quấn lấy toàn bộ con Hỏa Linh Điều không kịp đề phòng bao vây trong nước.
Điểu thú hỏa thuộc tính sợ nhất là nước, chưa kể còn bị ngâm trực tiếp trong nước, lập tức kêu gào thảm thiết tê tâm liệt phế ra tiếng.
U lam rồng nước đan xen vào nhau, quấn chặt lấy toàn bộ con Hỏa Linh Điểu.
Vân Thu đã sớm xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Thương loan thiện thủy, khống chế linh lực hệ thủy là chuyện hết sức bình thường, nhưng tiểu điện hạ tộc Thương Loan là phế vật mọi người đều biết ở Cửu Trong Thiên, không riêng gì không thể hóa thành hình người, ngay cả linh đan cũng không kết được, người người phỉ nhổ.
Nhưng bây giờ......
Vân Thu nhìn dòng nước u lam kia, hít một hơi thật sâu.
Linh lực của Thương Loan là nước, nhất tộc Đồng Hạc là lửa, mặc dù Hỏa Linh Điểu là bên cạnh Đồng Hạc, nhưng u hỏa lại cường hãn đến mức ngay cả một con rồng da dày thịt béo cũng có thể bị thương.
Bây giờ...... Lại bị dập tắt dễ như trở bàn tay?!
"Tranh ——"
Đàn Không Huyền đột nhiên bị đứt, bụng ngón tay của Tiên Tôn tràn ra máu kim hồng tươi, tí tách nhỏ xuống vạt áo.
Tiên Tôn nghiêng đầu nhìn Bạch Tước trong vân kính, đôi kim đồng như muốn bốc cháy lên ánh lửa.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
- Tiên Tôn: ❤❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.