Editor: Gà
Tiên Tôn đích thật là một con ma ốm sống không được bao lâu.
Nhất tộc Tuyết Lộc thiện y, bí thuật cải tử hoàn sinh lại nhiều đếm không xuể, nhưng năm đó tộc chủ nhất tộc Tuyết Lộc đến điều trị cho Tiên Tôn, lại chỉ đưa ra một kết quả là "Bệnh không thể chữa, thuốc và châm cứu đều vô dụng".
Tộc chủ Tuyết Lộc thiếu chút nữa nói thẳng: "Không cứu được chờ chết đi".
Nhưng lạ lùng chính là, Tiên Tôn dường như rất hài lòng với chẩn đoán này, tâm tình cực vui, đến nỗi còn đem toàn bộ núi Côn Lôn ban thưởng cho tộc Tuyết Lộc.
Quanh năm tộc Tuyết Lộc đều đến điều trị cho Tiên Tôn, luyện trị linh đan kéo dài sinh mệnh, trong đó y sư diệu thủ hồi xuân* có thể ở lại Cửu Trọng Thiên cứ mười năm thay một lần.
*Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa được bệnh nặng
Tiên Tôn ngại phiền phức, dứt khoát mỗi đời y sư ở Cửu Trọng Thiên đều gọi là "Tuyết Lộc Y".
Phù Ngọc Thu không hiểu những thứ này, khuôn mặt nhỏ cau lại, ở trong góc lồng vàng lén lút nhìn ra ngoài.
Trên vai Tiên Tôn khoác chiếc áo choàng hoa văn đám mây, bàn tay trắng gảy đàn Không Huyền giai điệu 《 cá trong nước 》.
Phù Ngọc Thu nghe bài 《 cá trong nước 》của góa phụ kia, cố gắng suy nghĩ, lờ mờ nhớ ra khi y và Phong Bắc Hà du ngoạn dưới phàm thế, hình như nghe được thư nhân nói qua về tình sử bịa đặt của Tiên Tôn.
Thư nhân kể chuyện đầy xúc động.
"Thời niên thiếu của Tiên Tôn bị Chu Tước Tiên Tôn giam ở trong kết giới không được tự do, thiếu tộc chủ Uyên Sồ liều mạng cứu giúp, mặc dù cứu được Tiên Tôn thoát khỏi Cửu Trọng Thiên, nhưng chính mình lại hồn phi phách tán.
"Hai mươi năm sau, Tiên Tôn giết lên Cửu Trọng Thiên, ngồi trên vị trí chí tôn vô thượng, vẫn cố gắng muốn tìm mọi cách để thiếu tộc chủ Uyên Sồ sống lại.
"Các ngươi xem, Đồng Hạc, Khổng Tước, Thương Loan ba tộc này đánh nhau như chọi gà, nhưng nhất tộc Uyên Sồ lại gà chó lên trời, ngay cả đệ đệ phế vật của thiếu tộc chủ cũng làm tư tôn của Tiên Tôn."
Khách nghe phía dưới chậc chậc tấm tắc.
"Nghe nói vị Tiên Tôn kia là người vô tâm vô tính, ai mà nghĩ đến."
"Cũng là một tình nhân si tình."
Phù Ngọc Thu tò mò hỏi Phong Bắc Hà: "Người chết rồi, có thể sống lại không?"
"Không thể." Phong Bắc Hà thưởng thức cái chén, thờ ơ nói: "Tiên Tôn nắm giữ ba giới, linh lực ngập trời, đối với chuyện sinh tử cũng không thể làm gì được."
"Cũng đúng."
Phù Ngọc Thu nằm trên bàn, vểnh chân lắc lưu, có lẽ là uống nước đến mệt, y lười biếng đặt ngón út ngọc bạch chấm vào trong chén trà, một cọng cỏ sạch sẽ trồi lên "hít" một chút cả chén nước hết sạch.
Thần sắc Phong Bắc Hà lạnh nhạt, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười: "Còn muốn uống hả?"
Phù Ngọc Thu gật gật đầu, từ trước đến nay y chẳng kiêng kị gì cả, nói thẳng: "Ngươi sợ chết hả?"
Phong Bắc Hà rót nước cho y: "Ai mà không sợ chết?"
Phù Ngọc Thu cười cong đôi mắt.
Lúc ấy y nghĩ thầm: "Nếu ngươi cũng sợ chết, vậy khi nào ta mọc ra chiếc lá mới, thì sẽ tặng ngươi một chiếc."
Tuy rằng lá của giáng linh U Thảo không thể làm cho người ta cải tử hoàn sinh, nhưng khi sắp chết có thể giữ lại một cái mạng thì vẫn làm được.
Nhưng chiếc lá đó, cho đến cuối cùng cũng không đưa được.
Bởi vì gã chó họ Phong kia lại ngấp nghé linh đan của mình.
"Chiếp!"
Vừa nghĩ đến Phong Bắc Hà, hai mắt Phù Ngọc Thu tức đến mức đỏ lên, nổi giận đùng đùng nhộng cái đầu chim —— lực đạo lần này hơi mạnh, cái mỏ nhọn suýt nữa chọc một cái lỗ trên đĩa ngọc đựng nước.
Sau khi Phù Ngọc Thu chiếp xong thì hối hận, vội vàng khẩn trương hề hề nhìn về phía Tiên Tôn, sợ hắn phát hiện mình đang giả câm.
Chỉ là Tiên Tôn đang trầm mê trong tiếng Không Huyền, giai điệu này che lấp đi tiếng 'chiếp'của Phù Ngọc Thu.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá.
Phù Ngọc Thu duỗi cánh vỗ vỗ ngực.
Có điều khi nghe giai điệu ưu thương của 《 cá trong nước 》, Phù Ngọc Thu bắt đầu tự hỏi vị Tiên Tôn này thật sự có phải là đạo lữ chết hay không.
Đúng lúc này, tiếng đàn của Tiên Tôn dừng lại.
Đám mây đi mời y sư cuối cùng cũng bay về.
Phù Ngọc Thu chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện đám mây kia đang quấn con Tuyết Lộc bốn móng hướng lên trời, dứt khoát thô bạo ném con Tuyết Lộc từ trên không trung xuống.
Tuyết Lộc chắc là cũng thành thói quen, sau khi bốn móng đứng vững, ưu nhã cong đầu gối lên trước cúi đầu hành lễ.
"Tuyết Lộc Y, bái kiến tôn thượng."
Tai Phù Ngọc Thu khẽ động, luôn cảm thấy giọng của con Tuyết Lộc này có vẻ quen quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là đã nghe qua ở đâu.
Lúc này, Tiên Tôn vung tay lên, Phù Ngọc Thu vốn đang đăm chiêu uống nước lại bị thuấn di, trong nháy mắt đã đứng trên bàn tay xương khớp rõ ràng của Tiên Tôn.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu gần như chiếp lên một tiếng, nhưng cố gắng nhịn xuống.
Tiên Tôn cực kỳ yêu thích xúc cảm lông xù lại tròn vo của Bạch Tước, yêu thích không buông tay không ngừng vuốt ve nó.
Tuyết Lộc Y hành xong lễ, thận trọng nói: "Tiên Tôn, kim quang thảo đã được trồng lại, nếu thân thể ngài không khỏe, thần sẽ lấy huyết hỏa liên Côn Luân, có thể dùng làm thuốc cho ngài."
"Cái này không vội." Tiên Tôn hơi cau mày lại: "Con chim này của ta không hót được nữa, ngươi chẩn đoán cho nó xem có phải là do bị dọa câm không?"
Tuyết Lộc Y: "......"
Mặt Tuyết Lộc Y chết lặng.
Gã điều trị cho Tiên Tôn ba năm, đây là lần đầu tiên gã thấy biểu tình "lo lắng" trên mặt hắn, vậy mà chỉ vì một con chim không biết hót?
Nhưng rõ ràng ngay cả sinh tử của mình hắn cũng chẳng thèm để ý.
Vừa rồi đám mây kia vội vàng xông vào đến tìm người, điệu bộ kia, suýt nữa khiến cho Tuyết Lộc Y cho rằng Tiên Tôn muốn đi về cõi tiên.
Tiên Tôn: "Sao thế?"
Tuyết Lộc Y cung kính nói: "Không sao, có thể chẩn trị cho tiểu điện hạ là vinh hạnh của thần".
Tiên Tôn cười như không cười nhìn gã.
Tuyết Lộc Y cả kinh, sau khi nói xong thì mới phản ứng lại, trán vội vàng chạm đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Trước khi hắn đến, Phượng Bắc Hà đã nhận được tin, biết được con Hỏa Linh Điểu đi lấy Thủy Liên Thanh đã không còn thi cốt.
Hai người còn chưa nghĩ ra đối sách, thì mây của Cửu Trọng Thiên đã đến.
Trong lúc vội vàng, Phượng Bắc Hà đã bảo hắn nhân cơ hội này lấy lại Thủy Liên Thanh trên người Bạch Tước.
"Tuyết Lộc Y" rất ít khi nhúng tay vào tranh giành của ba tộc, gã vẫn luôn cúi đầu nên không nhìn thấy con chim kia, căn bản không biết "con chim" Tiên Tôn chính là tiểu điện hạ tộc Thương Loan.
Trong đầu Tuyết Lộc Y toàn là Thủy Liên Thanh, nhất thời không điều tra mới nói lỡ miệng.
Khí thế áp bách của Tiên Tôn gần như làm cho trái tim gã đập nhanh, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
"Tôn, tôn thượng......"
Ngay khi đầu óc gã toàn ý nghĩ tuyệt vọng "Chắc Tiên Tôn sẽ không để Tuyết Lộc rút lông bắn pháo hoa chứ", thì Tiên Tôn lại nở nụ cười, vung tay lên.
Tầng mây trắng bao bọc thân thể tròn trịa của Bach Tước bay đến trước mặt Tuyết Lộc.
Trong tầm mắt thấp thỏm, tầng tầng lớp lớp vạt áo Tiên Tôn quệt đất.
Hắn quay sang đàn Không Huyền, thản nhiên nói: "Chữa đi."
Tuyết Lộc Y thở phào nhẹ nhõm, tý nữa thì hai chân không xong ngã khuỵu xuống.
"Vâng".
Phù Ngọc Thu cũng không biết hai người kia đang đánh đố gì, thoải mái dễ chịu được mây bao lấy, hai cái móng vuốt chôn sâu ở trong đám mây, rất có cảm giác an toàn.
Cho dù y sư có lợi hại đến đâu, cũng không chữa được một 'người' giả câm.
Tuyết Lộc tao nhã lại xinh đẹp, đôi mắt kia càng đẹp đến tột cùng.
Phù Ngọc Thu chắc chắn này con Tuyết Lộc này "chữa" mình không được, càng càn rỡ đánh giá gã.
"Chậc, mắt này, sừng này, cái thân hình này, đẹp thật đó." Trong lòng Phù Ngọc Thu tấm tắc khen ngợi: "Nếu ta sống lại thành con Tuyết Lộc này cũng không tệ, đôi sừng hươu kia nhìn rất giống cành cây, không biết dùng linh lực thì có thể mọc lá không nhỉ?."
Phù Ngọc Thu càng nhìn con hươu thì càng cảm thấy hài lòng, nhìn lại cái xác mũm mĩm của mình càng thêm ghét bỏ.
Tiên Tôn lại bắt đầu khảy Không Huyền.
Vốn dĩ Phù Ngọc Thu rất thích âm thanh của Không Huyền, nhưng sau khi Diêm La sống này chơi nó, y quyết định từ nay về sau sẽ không thích Không Huyền nữa.
Ồn ào, khó nghe!
So Bạch Tước chiêm chiếp còn phiền hơn.
Tuyết Lộc Y không dám làm chuyện dư thừa dưới mí mắt Tiên Tôn, lễ độ cung kính dùng linh lực buộc vào móng vuốt mảnh khảnh của Bạch Tước.
Vân Thu lén lút chạy đến, ngồi xổm bên cạnh Tuyết Lộc, trông mong nhìn Phù Ngọc Thu.
Tuyết Lộc Y vừa thăm dò mạch vừa tính toán trong lòng.
"Thủy Liên Thanh khó giấu, linh lực của tiểu điện hạ tộc Thương Loan có tiếng là trống rỗng, ngay cả giới tử cũng không có.
"Nó sẽ giấu hạt châu ở đâu?
"Hỏa Linh Điểu rốt cuộc chết như thế nào? Tiên Tôn ra tay sao?"
Gã đang miên man suy nghĩ, thì linh lực trong cơ thể Bạch Tước bất thình lình dò được một thứ kỳ quái.
Tuyết Lộc Y cứng đờ, vẻ mặt bình tĩnh rốt cuộc không duy trì được nữa, trừng mắt nhìn Bạch Tước giống như nhìn thấy quỷ.
Đây là......
Thủy Liên Thanh?!
Tên ngu xuẩn này đã nuốt chửng Thủy Liên Thanh duy nhất có thể giết chết Tiên Tôn?!
Vân Thu nhìn thấy biểu tình của hắn, vội nói: "Có phải nó mắc bệnh nay y hay không?"
Bệnh nan y thì tốt bệnh nan y thì tốt, như vậy là có thể quang minh chính đại ăn.
Tuyết Lộc Y một lời khó nói nhìn Bạch Tước.
Thủy Liên Thanh là Phượng Bắc Hà cố ý luyện chế mà thành, cho dù tộc Thương Loan thiện nước, nhưng một khi nhập thể, căn bản cũng chẳng cách nào thừa nhận được linh lực cuồng bạo kia.
Thiếu tôn Thương Loan cũng không dám trực tiếp dùng Thủy Liên Thanh, thế mà con Bạch Tước này lại trực tiếp nuốt chửng?
Tuyết Lộc Y hoài nghi rốt cuộc là nó sống sót như thế nào.
"Không...... Không không." Tuyết Lộc Y ậm ờ nói: "Tiểu điện hạ chính, là do bị dọa sợ, uống chút thuốc dưỡng là tốt rồi."
Vân Thu đột nhiên thất vọng.
Tuyết Lộc Y gật đầu nói: "Trước tiên ta đi nghiền một ít linh lúa cho tiểu điện hạ."
Bên ngoài tẩm điện của Tiên Tôn có một dược phòng nhỏ chuyên môn đựng linh thảo linh dược, Tuyết Lộc Y sải chân chạy ra ngoài.
Dược phòng cách nội điện chỉ có nửa hàng lang, mây bọc lấy Phù Ngọc Thu thoải mái bay qua.
Tim Tuyết Lộc Y bỗng đập thình thịch.
Dược phòng không có một bóng người, Tiên Tôn sẽ không chú ý đến, nếu gã ở chỗ này móc Thủy Liên Thanh ra khỏi nội phủ con Bạch Tước......
Khoan đã.
Theo như lời Phượng Bắc Hà nói, cho dù Tiên Tôn có chú ý, có lẽ cũng sẽ không nhúng tay vào việc này.
Lập trường của Tuyết Lộc Y đối với Tiên Tôn mà nói, chẳng có gì quan trọng cả.
Ý niệm này tựa như cháy rừng ở cánh đồng hoang vu, một khi xuất hiện manh mối thì ngọn lửa lập tức hừng hực cháy lan ra đồng cỏ.
Phù Ngọc Thu không biết con hươu xinh đẹp trước mắt này đang có ý định mở bụng mình, y híp mắt thưởng thức sừng hươu Tuyết Lộc như cành cây, nghĩ thầm: "Nếu mà mình có thể mọc ra sừng như vậy thì tốt rồi."
Vào lúc này, cặp sừng duyên dáng của Tuyết Lộc đột nhiên chậm rãi biến mất, thân ảnh thấp bé từ từ kéo dài.
Phù Ngọc Thu: "......"
Mặt Phù Ngọc Thu đầy hoảng sợ.
Không, không thể nào?!
Ngay sau đó, dự đoán của y thành sự thật, con Tuyết Lộc ngay trước mặt y, từng từng từng chút hóa thành hình người mặc tuyết y.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu hận không thể thét chói tai: "A a a! Xui xẻo!"
Vì sao một con hươu đang tốt lành, lại muốn biến thành nhân loại xấu xí?!
Ngay cả cành cây... thậm chí là sừng cũng không còn nữa.
Phù Ngọc Thu thiếu chút nữa bị mù mắt chim.
Tuyết Lộc Y quay lưng về phía y, từ trong hộp thuốc lấy ra linh lúa, nghiền nát một chút ở trong cối.
"Chậc, mắt này, trán này, thân hình này..." Phù Ngọc Thu mặt vô biểu tình, lạnh lùng nghĩ: "Xấu quá, a a xấu chết ta."
Phù Ngọc Thu tức đến mức xù lông, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, nhắm mắt lại không nhìn.
Tuyết Lộc Y nghiền nát linh lúa, bỏ vào đầy bát ngọc, ra hiệu cho đám mây buông Phù Ngọc Thu xuống.
Đám mây nghe lời bọc Phù Ngọc Thu đặt xuống.
Tuyết Lộc Y nói: "Đợi lát nữa đút thuốc xong, ta sẽ đưa nó trở về tẩm điện".
Mây cũng không nghĩ nhiều, lại nhàn nhã mà bay đi.
Tuyết Lộc Y lạnh lùng nhìn đám mây biến mất, tầm mắt chậm rãi chuyển đến con Bạch Tước ghét bỏ nhìn linh lúa.
Phù Ngọc Thu căn bản không muốn trở thành chim chút nào, huống hồ còn phải ăn linh lúa, y mổ tượng trưng hai cái, lại "Phi phi" phun ra.
Y đang muốn quay đầu, thì đột nhiên phát hiện một cỗ linh lực cưỡng chế thăm dò vào trong linh mạch của mình.
Phù Ngọc Thu ngẩn ra.
Vừa nãy Tuyết Lộc Y chữa cho y, cũng chỉ là đem một cỗ linh lực mỏng nhẹ như sợi tơ nhẹ nhàng thăm dò trong linh mạch, không giống như bây giờ, tựa như một dòng nước lũ, đang mãnh liệt tàn sát bừa bãi ở trong linh mạch.
Phù Ngọc Thu nhíu mày, thấp thoáng cảm thấy cỗ linh lực này dường như có chút quen thuộc.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, linh lực mang theo khí tức băng tuyết đã trực tiếp xông thẳng vào trong nội phủ, gắt gao quấn lấy linh đan u lam.
—— Như là muốn đem linh đan của y dẫn thể kéo từng chút một ra ngoài.
Cướp linh đan?!
Phù Ngọc Thu chợt mở to mắt, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào một gương mặt xa lạ.
U Thảo có thể dựa vào rễ thân lá để nhận ra tất cả các loại linh thảo trong ba giới, nhưng trong mắt y, khuôn mặt của nhân loại đều giống nhau, không hề khác biệt.
Y không nhớ đã từng gặp qua khuôn mặt này ở đâu, nhưng nốt ruồi chu sa giữa mi tâm của Tuyết Lộc Y lại như một thanh đao, mạnh mẽ bổ xuống ký ức đau đớn mà y không muốn nhớ lại.
—— Ký ức trong Sa Giới quanh quẩn rõ ràng trong tâm trí y.
"Nếu bây giờ cưỡng ép lấy linh đan, chỉ sợ gây thêm tổn hại hơn cho linh đan, thế chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Nhưng thần hồn U Thảo... Có lẽ sẽ bị tổn thương."
Y sư kia ở trong Sa Giới chỉ nói vài câu ngắn ngủi, nhưng Phù Ngọc Thu đến chết vẫn nhớ giọng nói đó.
Lúc này rốt cuộc y mới nhận ra được, vì cái gì mà vừa rồi y cảm thấy giọng nói của con Tuyết Lộc này quen thuộc.
Tuyết Lộc Y này, hình như chính là y sư thông đồng làm bậy với Phong Bắc Hà!
Gã chưa chết?!
Phù Ngọc Thu tức giận đến cả người phát run, linh lực tàn sát bừa bãi trong cơ thể càng làm trước mắt y tối sầm, như bị sét đánh.
Linh lực kia lạnh băng như sương tuyết, trong đó còn xen lãn một tia khí tức quen thuộc.
Là linh đan của y...
Giáng linh U Thảo có khí vị đặc thù, cùng với linh lực ngọt ngào trời ban, cho dù Phù Ngọc Thu có thay đổi thân xác thành chim cũng tuyệt đối sẽ không quên khí tức linh đan của mình.
Phù Ngọc Thu suýt nữa ngất đi.
Sa Giới kia là giới tử tiểu thế giới, làm sao gã có thể không chết?
Càng đáng sợ hơn nữa chính là......
Cũng ở trong Sa Giới, nếu y sư không chết, vậy nam nhân chó Phong Bắc Hà kia không phải cũng không sao chứ?
Ngay khi ý niệm này vừa hiện lên, không biết là linh đan sắp bị dẫn thể, hay là tức giận, Phù Ngọc Thu chỉ cảm thấy tâm thần kích động, khí huyết dâng trào.
Linh đan không khống chế được trong cơ thể bỗng nhiên phát ra một dòng nước mạnh mẽ, hung hăng đánh văng Tuyết Lộc Y ra.
Tiếng "ầm" vang lên, rồng nước mãnh liệt trỗi dậy.
Cánh tay Tuyết Lộc Y chấn động, lảo đảo lui về sau nửa bước, sợ hãi nhìn y..
"Thủy Liên Thanh......" Gã ngạc nhiên lẩm bẩm nói: "Sao ngươi lại có thể khống chế được Thủy Liên Thanh?"
Phù Ngọc Thu hoàn toàn chẳng nghe được gã nói gì, bởi vì rồng nước kia chỉ xuất hiện một lần.
Sau khi linh đan chấn động, lại bắt đầu bất động giả chết.
Phù Ngọc Thu loạng choạng ngã từ trên bàn xuống, gần như là lộn nhào té ngã nhảy ra bên ngoài.
"Không thể chết......"
Y nghĩ thầm.
Trước đây Phù Ngọc Thu gặp kẻ khó chịu, liền nghĩ đến tự bạo linh đan, dù sao thì một đổi một, một đổi hai, đương nhiên là mình sẽ lời không lỗ.
Nhưng bây giờ sự tồn tại của Tuyết Lộc Y lại nói cho Phù Ngọc Thu biết: Thủ phạm hại ngươi chết thảm có lẽ vẫn còn sống.
Phù Ngọc Thu có thù tất báo làm sao cho thể nhịn được, lập tức trở nên hưng phấn.
—— Cho dù y có chết, cũng phải triệt để cho Phong Bắc Hà hồn phi phách tán mới đúng!
Dục vọng sông giống như cỏ dại sinh trưởng điên cuồng, thúc dục Phù Ngọc Thu liều mạng nhảy ra ngoài.
Đằng sau truyền đến tiếng bước chân trầm thấp dồn dập, chắc là Tuyết Lộc Y đuổi theo.
Móng vuốt ngắn ngủn của Bạch Tước làm sao có thể so được với bước chân của con người, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, cả người Phù Ngọc Thu lảo đảo rồi lăn ra ngoài giống như quả cầu tuyết.
"Chiếp......"
Trước mắt y trời đất quay cuồng, không kìm được phát ra tiếng rên yếu ớt.
"Quả cầu tuyết" còn chưa lăn được bao xa, thân thể đột nhiên đụng phải một chiếc giày, chắc chắn khiến y phanh lại.
Trước mắt Phù Ngọc Thu đều là chim nhỏ màu vàng bay bay, choáng đến nổi không phân biệt được đông tây nam bắc.
Tầm mắt mơ mơ màng màng nhìn lên trên, chỉ thấy vạt áo hoa lệ thêu kim văn.
Phù Ngọc Thu choáng váng, căn bản chẳng nhớ người này là ai, y giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng không ngừng liên tục vung cánh nhào đến, nắm lấy vạt áo trên mũi giày liều mạng trèo lên trên.
Cứ nơi nào Bạch Tước trèo qua, hoa văn thêu chỉ vàng đều bị móng vuốt nhỏ sắc bén cứa ra từng sợi.
Tuyết Lộc Y đuổi theo thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, gã phản ứng cực nhanh: "Có lẽ tiểu điện hạ sợ thuốc đắng, còn chưa uống đã liều mạng chạy ra ngoài"
Có dục vọng sống, Phù Ngọc Thu mới giật mình phát hiện tử vong đáng sợ đến mức nào.
Cả người y run rẩy không ngừng, mới trèo đến đầu gối của người nọ thì không còn khí lực, không khống chế được ngã xuống.
Cảm giác mất trọng lực truyền đến, trong lòng Phù Ngọc Thu hoảng hốt, ngay khi y cho rằng là mình sẽ ngã xuống thì một bàn tay ấm áp đã tiếp được thân thể tròn trịa của y.
Phù Ngọc Thu mờ mịt mở to mắt.
Sau khi tầm mắt y rõ ràng, đáp xuống khuôn mặt toàn là ý cười của Tiên Tôn.
Tiên Tôn ôm y lên ống tay áo xếp tầng tầng lớp lớp giữa khuỷu tay, nửa tay khép hờ thân thể tròn trịa, giống như vì y mà xây một cái tổ đơn giản.
Hắn khẽ vỗ về Bạch Tước đang phát run, phảng phất như đang dỗ dành người mình yêu, khẽ nỉ non.
"Đừng sợ, đừng sợ."
Phù Ngọc Thu: "......"
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
- Chiêm chiếp: Vốn dĩ không sợ, vừa thấy ngươi thì ta sợ.
[ P/s: Không có thế thân, thế thân không được*, là mối tình đầu.]
#Gà: không biết câu trên tui để có đúng hay không vì hai từ 达咩* này là phiên âm của từ Dame tiếng nhật nghĩa là không được, không làm.