Trọng Sinh Thành Bạch Tước Trong Tay Tiên Tôn

Chương 7: Cáo mượn oai hùm




Editor: Gà
*Cáo mượn oai hùm: "Cáo mượn oai hùm" là thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình.
Nếu như là nửa khắc trước, Phù Ngọc Thu bị nâng trên tay xoa như vậy, chắc chắn y sẽ tức điên lên, nhưng lúc này nỗi sợ sau khi sống qua kiếp nạn ập vào trong lòng, y rên khẽ một tiếng nức nở không thể nghe thấy, dùng móng vuốt liều mạng đâm vào kẽ ngón tay của Tiên Tôn.
"Hai chân" bị bọc lấy cũng không cho y nhiều cảm giác an toàn, Phù Ngọc Thu đờ người, lại vươn đôi cánh ngắn ngủi ra, nắm chặt lấy ngón trỏ Tiên Tôn.
Tiên Tôn rũ mắt nhìn y: "Sợ như vậy?"
Phù Ngọc Thu không nghe rõ hắn đang nói gì, hắn cách quá gần, có thể mơ hồ ngửi được khí tức rừng rậm và mưa trên người Tiên Tôn, trái tim đang đập thình thịch cuối cùng cũng chậm lại.
Đợi đến khi khôi phục thính giác, Tiên Tôn và Tuyết Lộc Y đang nói chuyện.
"Ngươi cho hắn ăn cái gì?"
"Chỉ là một ít linh lúa trong dược phòng".
Tuyết Lộc Y nghĩ thầm, dù sao thì con Bạch Tước này bị dọa câm, muốn cáo trạng cũng không nói được.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu phải gã y sư chết tiệt này tát ngược lại thành ác nhân cáo trạng trước, y dùng sức bấu lấy tay Tiên Tôn, tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tuyết Lộc Y.
Cho dù lửa giận ngút trời, y cũng nhớ rõ hiện tại mình là "người câm", không thể chiếp.
Huống chi với cái phẩm hạnh đáng ghét của Bạch Tước này một khi mà mở miệng chiếp, Tiên Tôn có thể không hiểu y nói cái gì, thậm chí là còn tưởng rằng y đang hát lại nên, hoàn toàn là vô ích!
Lúc trước Phù Ngọc Thu tức giận, thầm nghĩ chỉ muốn nổ tung hắn thành một cây lửa nở hoa, đồng quy vu tận, chỉ cần mình sảng khoái là được.
Nhưng bây giờ nổ không được, thiếu chút nữa y tức đến khóc.
Tiên Tôn thấy Bạch Tước tức trợn tròn hai mắt, lại oan ức không chịu được, trong đôi mắt đen láy có giọt nước, yên lặng một hồi lâu, nói: "Nếu nó không uống, vậy thì không chữa."
Vừa dứt lời, bọc Bạch Tước lại, vạt áo bào trắng tung bay xoay người rời đi.
Tuyết Lộc Y vẫn còn đang bàng hoàng, hai đầu gối mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Gã vô cùng sợ hãi, không cách nào tưởng tượng được tâm tư Tiên Tôn âm tình bất định như thế, Phượng Bắc Hà rốt cuộc là to gan phỏng đoán như thế nào.
Hơn nữa ngày thường, Tiên Tôn chưa từng đặt chân đến dược phòng, nhưng hôm nay lại đến một chuyến...
Ngược lại giống như hắn đã biến chuyện gì xảy ra, cố ý đến cứu Bạch Tước kia?
Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tuyết Lộc Y giật mình, vội vàng xốc lại tinh thần ngẩng đầu nhìn lại.
Vân Thu thò nửa cái đầu ra cửa, phân phó nói: "Hôm nay thân thể Tiên Tôn không khỏe, không phải ngươi nói đem theo huyết hỏa liên làm thuốc cho Tiên Tôn hả, nhanh đưa đến đi."
Tuyết Lộc Y vội vàng nói: "Vâng."
Vân Thu hừ một tiếng, quay đầu rời đi.
Chuyện Tuyết Lộc Y và Đồng Hạc thiếu tôn Phượng Bắc Hà thông đồng làm bậy, người của Cửu Trọng Thiên đều rất rõ ràng, chỉ là Tiên Tôn không thèm để ý, bọn họ cũng không tiện phát tác mà thôi.
Trong nội điện, Phù Ngọc Thu mũm mĩm bị Tiên Tôn đặt trên vạt áo đầu gối.
Vải vóc mềm mại như mây kia rất thoải mái, Phù Ngọc Thu làm chim theo bản năng liều mạng khua móng vuốt với cánh, chỉ chốc lát sau đã làm vạt áo tỉ mỉ thành một mớ hỗn lộn.
Cuối cùng y vo đống vải thành một cái tổ rồi trồng vào đấy.
Tiên Tôn cũng không tức giận, chống cằm hứng thú nhìn y xây tổ.
Trong một ngày, Phù Ngọc Thu bị ám sát ba lần liên tiếp, suýt chút nữa thì không giữ được cái mạng nhỏ này.
Lúc này y đã sức cùng lực kiệt, nằm co quắp ở trong "tổ", ngay cả động cũng không muốn động.
"Sao lại có thể như thế này?" Suy nghĩ của Phù Ngọc Thu rối loạn, mờ mịt mà nghĩ thầm: "Tự bạo linh đan, cho dù không ở trong Sa Giới, nhưng trong phạm vi năm dặm đều có thể bị nổ tung thành tro bụi, tại sao y sư này lại không có việc gì?"
"Phong Bắc Hà đâu?"
"Y sư kia là Tuyết Lộc, vậy Phong Bắc Hà cũng là hươu đúng không?"
Phù Ngọc Thu chợt nhớ lại câu nói của Phong Bắc Hà ở trong Sa Giới...
"Mọi thứ chỉ là diễn trò mà thôi."
Diễn trò?
Vậy thân phận của hắn, cùng với cái tên "Phong Bắc Hà" này, cũng có thể là giả?
Từ sau khi Phù Ngọc Thu ra khỏi Văn U Cốc, thì vẫn luôn đi theo Phong Bắc Hà chơi ở nhân gian, mỗi lần nghe được đề tài về "Cửu Trọng Thiên" "Tiên Tôn" "Ba tộc", biểu hiện của Phong Bắc Hà đều cực kỳ quen thuộc với chuyện này.
Chẳng lẽ hắn là người của Cửu Trọng Thiên?
Ngay khi Phù Ngọc Thu nghĩ đến xuất thần, một thứ tuyết trắng xoay tới xoay lui xuất hiện trước mặt y.
Y nhìn kỹ lại, thì thấy Tiên Tôn đang cầm một con sâu trắng như tuyết, giống như trêu đùa chọt chọt vào bên cạnh cái mỏ nhọn của y: "Không ăn linh lúa, thế thì ăn mấy con tuyết tằm đi."
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu nhìn con sâu vặn vẹo trước mặt, ngây người một lúc, bỗng nhiên "ọe" một tiếng, trực tiếp nôn ra.
Tiên Tôn: "......"
Phù Ngọc Thu sợ rắn sợ chim, lại càng sợ sâu.
Tuy rằng y là giáng linh U Thảo có thể bị sâu cắn mà không tổn thương, nhưng luôn có một số con sâu kỳ lạ sẽ bò lên lá y điên cuồng vặn vẹo.
Tuy không sợ, nhưng cũng đủ kinh tởm.
Phù Ngọc Thu uống rất nhiều linh thủy, hơn nữa bị đuổi giết mấy lần, tâm thần kích động, hơn nữa lại bị cái tức này kích thích, lập tức bị kinh tởm đến mức nôn hết sạch ra.
Chỉ là sau khi cảm giác nôn nao hỗn loạn giảm bớt, cả người Phù Ngọc Thu cứng đờ, hậu tri hậu giác mới nhận ra mình nôn ra trên người ai.
Tiên Tôn......
Âm tình bất định, Diêm La sống đem chim thú là pháo hoa bắn.
Phù Ngọc Thu: "......"
Cánh của Phù Ngọc Thu run lên.
Sự can đảm không có gì phải lo lắng, tùy tùy tiện tiện là có thể cùng người đồng quy vu tận tan biến, thay vào đó tất cả đều là sự hoảng loạn và sợ hãi đối với tử vong.
Giáng linh U Thảo đâu thể chịu loại tra tấn thống khổ vô nhân tính như vậy, thiếu chút nữa tuyệt vọng mà chiếp lên.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài sâu kín.
Phù Ngọc Thu ngơ ngác ngẩng đầu.
Tiên Tôn cầm con tuyết tằm đặt vào trong bình ngói bên cạnh, vươn tay sờ lên nhúm lông đỏ trên đầu Bạch Tước, nhẹ giọng nói: "Vậy làm sao?"
Phù Ngọc Thu ngẩn người.
Hắn...... hắn không giận hả?!
Tiên Tôn nâng y đặt lên giá chim bên cạnh, đứng dậy cởi ngoại bào bị bẩn ra, đi đến bồn cây cảnh có nước chảy, chậm rãi rửa tay.
Phù Ngọc Thu nắm chặt xà ngang dưới chân, sợ hãi nhìn.
Vừa rồi y tinh mắt thấy, nước mình nôn ra, còn bắn vài giọt lên mu bàn tay của Diêm La sống.
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ rất tức—— giống như Vân Thu bị y tạt nước vào mặt, hắn sẽ hung dữ muốn ăn y.
Tiên Tôn càng bình thản không gợn sóng như vậy, Phù Ngọc Thu càng sợ là hắn đang nghẹn một cục tức to.
Ví dụ như......
Định đem y phóng hỏa hay đốt pháo gì gì đó.
Tiên Tôn rửa tay xong, lại thay một thân nội bào sạch sẽ, vạt áo tầng tầng lớp lớp thêu kim văn đẹp đẽ quý giá lại ung dung, lướt qua mây mù rồi bước đến bên bàn.
Một đám mây bay tới, làm bộ muốn lau khô nước trên tay hắn.
Tiên Tôn vẫn không để ý đến, hắn chống khuỷu tay lên bàn, lơ đễnh nhìn bàn tay phải dính đầy nước.
Phù Ngọc Thu câm như hến, cố gắng đứng bấp bênh trên xà ngang sắp đổ.
Tiên Tôn nhìn một lúc lâu, đột nhiên nói: "Tiểu điện hạ, muốn xem pháo hoa không?"
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu quý trọng mạng chim, sợ hãi lắc đầu.
Tiên Tôn mặc kệ y cự tuyệt, nhẹ nhàng búng ra một giọt nước trên đầu ngón tay.
Sau khi giọt nước bay lên không trung, đột nhiên một quả pháo hoa nước tuyệt đẹp nổ tung, cùng với cầu vồng nho nhỏ.
Tiên Tôn cười rộ lên: "Đẹp không?"
Phù Ngọc Thu không biết nên lắc đầu hay là nên gật đầu.
Vốn khí thế của Diêm La sống đã áp chế y, huống chi Phù Ngọc Thu lúc này còn có dục vọng sinh tồn, cũng không thể tùy tùy tiện tiện tính toán để tự bạo linh đan.
"Rõ ràng là đắc tội hắn......" Phù Ngọc Thu nghĩ thầm.
Cho dù Diêm La sống có giận tím mặt đi chăng nữa, thì cũng còn tốt hơn với phản ứng vui vẻ trên mặt toàn ý cười như bây giờ, còn bắn pháo hoa cho y xem...
Nhất định có trá.
Cuối cùng Phù Ngọc Thu cũng biết được sự đáng sợ của "âm tình bất định".
Tiên Tôn dường như không biết tức giận là gì, chỉ lười biếng chống cằm búng giọt nước.
Pháo hoa nước lại nổ từng quả một.
Giọt nước trên tay Tiên Tôn cũng không nhiều, hắn chỉ bắn hai ba giọt, tầm mắt nhìn về Phù Ngọc Thu, cùng với...... đám lông trắng như tuyết xinh đẹp trên người Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu giật mình.
Y đã nhìn ra ý tứ mấy hành động vô lý của Tiên Tôn.
Diêm La sống đang nói với y: "Nếu ngươi không thích pháo hoa nước, vậy thì đổi sang bắn cái khác?"
Nhìn thấy con ngươi đen kịt của Phù Ngọc Thu đột nhiên co rút lại, Tiên Tôn mỉm cười, đặt bàn tay dính đầy nước còn lại lên bàn.
Phù Ngọc Thu không tình nguyện mà nhảy xuống giá đỡ chim, chạy lon ton hai bước dúi đầu vào tay Tiên Tôn.
Thân thể Bạch Tước giống như quả tuyết cầu tròn trịa, cuộn tròn ở trong lòng bàn tay như ngọc của Tiên Tôn, năm ngón tay khớp xương rõ ràng khẽ khép lại, giữa các kẽ ngón tay đều tràn ra một lớp lông tơ mềm mại.
Phù Ngọc Thu ra sức mà đạp móng vuốt, tùy ý để cả người mình lăn lộn trong năm ngón tay dính đầy nước cùng lòng bàn tay ấm áp của Tiên Tôn.
Chỉ lăn lăn hai ba lần, toàn bộ nước trên tay Tiên Tôn đều dính vào lông tơ mềm mại của Bạch Tước.
Đám mây bên cạnh: "......"
Phù Ngọc Thu nhắm mắt lại làm khăn lau tay.
Dù sao thì Diêm La sống lúc nãy đã cứu mạng mình một lần, lau tay cho hắn, coi như đổi lại ân cứu mạng này.
—— Hễ có ai biết y thay thế ân tình như vậy, nhất định sẽ mắng y là mặt dày vô sỉ.
Nhưng đối với loại Diêm La sống như Tiên Tôn mà nói, đổi lại Phù Ngọc Thu không hề có gánh nặng tâm lý.
Phù Ngọc Thu vì mình nhẫn nhục gánh nặng tìm được lý do hoàn mỹ, càng lau càng thuận buồm xuôi gió.
Đôi kim đồng sâu thẳm của Tiên Tôn bỗng chốc trở nên dịu đi, hắn cười, nhìn thấy ngón tay khô ráp như ban đầu, cười lấy tay nhẹ nhàng câu lấy cái cằm mũm mĩm của Bạch Tước.
Phù Ngọc Thu cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn, mê mang nghiêng đầu.
Diêm La sống này, đang cao hứng hả?
Không định bắn pháo hoa Bạch Tước?
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Tôn thượng, thuốc huyết hỏa liên đã chuẩn bị xong."
Nghe thấy thanh âm của Tuyết Lộc Y, đôi mắt Phù Ngọc Thu chợt mở to, hung hăng đạp móng vuốt lên trên.
Ngón tay Tiên Tôn lười biếng nghịch con Bạch Tước trong lòng bàn tay, cực kỳ yêu thích cái xúc cảm một cục lông xù lăn lộn trong lòng bàn tay mình.
"Ừ, mang vào"
Ngay sau đó, Tuyết Lộc Y bưng một chén thuốc đỏ như máu chậm rãi bước vào, cung cung kính kính đặt trên bàn.
Phù Ngọc Thu thờ ơ lạnh nhạt.
Y lờ mờ nhớ đến, lúc ấy trong nháy mắt tự bạo linh đan ở Sa Giới, y sư kia đã gào to một tiếng....
"Thiếu tôn ——"
Thiếu tôn?
Thiếu tôn nào?
Hình như ba tộc có ba thiếu tôn, cái gì mà con chim này con chim kia, Phù Ngọc Thu không nhớ rõ, hiện tại nhất thời không có đầu mối.
Trong thời gian Phù Ngọc Thu suy nghĩ, Tiên Tôn đã thuần thục bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng thổi thuốc nóng.
Hơi nóng bốc lên bao trùm nửa khuôn mặt hắn, hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt bệnh tật.
Phù Ngọc Thu ngửi ngửi mùi thuốc kia, đầu óc đột nhiên khẽ động.
Huyết hỏa liên......
Tuyết Lộc.
Có lẽ Tiên Tôn đã uống thuốc thành quen, đối với vị đắng gay mũi kia lông mày cũng không nhíu một cái.
Hắn đang định uống thuốc, Bạch Tước vẫn luôn an phận trong lòng bàn tay đột nhiên bật dậy, mỏ nhọn khẽ khàng mổ đầu ngón tay hắn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.
"Sao thế?" Ngón tay Tiên Tôn nhẹ vuốt ve thân thể tròn trịa của Bạch Tước.
Phù Ngọc Thu theo bản năng phát ra tiếng chim hít thở thoải mái, nhưng y nhanh chóng phản ứng lại, phi phi hai cái, cảm thấy con chim này thật là không biết kiềm chế.
Người khác vừa sờ một cái liền sảng khoái đến da đầu tê dại.
Tuỳ tiện!
Sau khi Phù Ngọc Thu chửi bới xong cái xác của mình, lại nhảy nhót cao cao, như thể muốn nói cái gì.
So với thuốc cứu mạng, Tiên Tôn càng thích chơi đùa với Bạch Tước hơn, hắn tiện tay đặt chén thuốc xuống, ngón tay chống lên sườn mặt, thản nhiên nhìn xem con Bạch Tước này định làm gì.
Ngay khi chén thuốc nóng hổi vừa được đặt xuống, Phù Ngọc Thu liền nhảy nhót chạy đến bên cạnh cái chén.
Chén thuốc kia còn cao hơn người y một chút, Phù Ngọc Thu dùng sức nhảy lên, móng vuốt nắm chặt lấy thành chén —— nếu không phải Tiên Tôn duỗi tay ra giúp y, thì còn tý nữa là y đã rớt cả người vào trong chén thuốc nóng.
Phù Ngọc Thu dùng hết sức cúi đầu, cẩn thận mổ một ngụm thuốc còn đang bốc hơi.
Thuốc này quá nóng, đầu lưỡi y gần như bị bỏng, "hà hà" hai tiếng, ngẩng đầu lên liếc Tiên Tôn một cái, lại cúi xuống mổ vài ngụm thuốc.
Tiên Tôn cũng không ngăn cản, giống như là đang xem kịch, trên mặt đầy hứng thú.
Trước khi chờ mệnh lệnh, Tuyết Lộc Y không dám tự tiện rời đi, quy củ khom người đứng ở một bên.
Chỉ thấy Phù Ngọc Thu mổ vài ngụm thuốc, đột nhiên rầu rĩ ho khan giống như vừa ăn phải cái gì bẩn thỉu.
Tiên Tôn nhướng mày.
Sau khi Phù Ngọc Thu ho khan vài tiếng, thân thể đứng trên mép chén loạng choạng, như thể sắp mất sức đứng vững.
Loạng choạng vài lần, cục tuyết trắng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, "lạch cạch" một tiếng ngã thẳng xuống —— bởi vì thân mình quá béo, Phù Ngọc Thu bật lên hai lần.
Vội vàng điều chỉnh tốt tư thế "chết thảm", Phù Ngọc Thu nghiêng cổ, trong miệng ngậm một ngụm thuốc đỏ trực tiếp sặc ra, nhiễm đỏ lông chim trắng như tuyết.
Sau đó y thè lưỡi ra, để lộ cái mỏ ra ngoài rồi nhắm mắt lại.
—— Giả chết.
Tiên Tôn: "......"
Tuyết Lộc Y: "???"
Toàn bộ tẩm điện, yên lặng như chết, ngay cả đám mây giữa không trung cũng sợ ngây người.
Tiên Tôn nhìn Bạch Tước "đột tử" trên bàn, trầm mặc hồi lâu, ngay cả mây mù trong đại sảnh cũng đông cứng lại.
Thần kinh Tuyết Lộc Y căng chặt, nhất thời không tự hỏi hành động của Bạch Tước rốt cuộc là có ý gì.
Tiên Tôn nhìn Phù Ngọc Thu yên lặng một hồi lâu, đột nhiên cười nhẹ, đưa tay nâng Bạch Tước lên.
Rõ ràng là nâng một con chim, nhưng hắn vẫn ung dung tôn quý như hái hoa.
Chỉ là sự tao nhã này nhanh chóng biến mất trong chớp mắt.
—— Hắn vốn định đặt ở trên đầu gối như lúc nãy, nhưng ước chừng là nhớ lại trải nghiệm đau đớn khi bị nôn ra người, tay Tiên Tôn dừng lại, đặt y lại trên bàn.
Phù Ngọc Thu giả bộ rất giống, bị đưa qua đẩy lại như vậy cũng không nhúc nhích.
Khuỷu tay Tiên Tôn chống lên bàn: "Ngươi hạ độc trong huyết hỏa liên?"
Tuyết Lộc Y: "???"
Rốt cuộc Tuyết Lộc Y cũng phản ứng lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Gã chật vật quỳ xuống, trán đập xuống đất: "Tôn thượng minh giám! Thần...... Cho dù có cho thần một trăm lá gan, cũng không dám hạ độc tôn thượng!"
Tiên Tôn nở nụ cười, ngón tay lười biếng búng hai cái lên Phù Ngọc Thu đang giả chết: "Vậy thì sao tiểu điện hạ chỉ mổ vài ngụm thuốc của ta, lại thành ra thế này?"
Thần sắc Tuyết Lộc Y xanh mét, hàm răng nghiến chặt, đúng là không biết trả lời như thế nào.
"Sao lại không nói gì?"
Tuyết Lộc Y liên tục toát mồ hôi lạnh, hơn nửa ngày mới cắn răng nói: "Có lẽ...... Tiểu điện hạ là linh lực hệ thủy, linh mạch xung khắc với huyết hỏa liên......"
"Hửm?" Ngón tay Tiên Tôn quấn quanh lông đuôi dài của Bạch Tước, thản nhiên nói: "Nhưng vạn nhất ngươi hạ độc ta thì sao?"
Tuyết Lộc Y: "Tôn thượng! Thần......"
Gã vừa định nói "Thần không dám", kim đồng Tiên Tôn mở ra, cười như không cười liếc gã một cái.
"Nếu ta nói ngươi hạ độc thì sao?." Tiên Tôn nói: "Ngươi cảm thấy ta nói sai à?"
Tuyết Lộc Y kinh hãi một trận.
Ngay cả Phù Ngọc Thu đang muốn mượn cáo oai hùm cũng không còn gì để nói.
Lời này nói ra, hoàn toàn không cho người ta một con đường sống.
Đây có phải là có quyền lực thì thích làm gì thì làm hả?
Phù Ngọc Thu lén lút mở ra một khe mắt, thoáng nhìn thấy biểu tình như nuốt phải thuốc độc của Tuyết Lộc Y, tâm tình nhất thời rất vui.
Đó là muốn không cho một con đường sống.
Mặc dù hiện tại tạm thời không tìm thấy Phong Bắc Hà,, trước bắt được một cái rắn chuột một ổ* xả xả giận.
* Rắn chuột một ổ: Rắn không biết đục lỗ, cho nên thường ở trong ổ chuột ( rắn và chuột đều không có tiếng tốt). Rắn chuột miêu tả những kẻ xấu cấu kết với nhau, hoặc hành vi làm việc của hai kẻ có liên quan đến nhau.
Tiên Tôn sờ sờ xoa xoa cục tuyết ngoan ngoãn kia một hồi, lại giả bộ như không thấy "khe mắt" gần như trợn to ra.
Hắn "Ừ" một tiếng, giống như là nghĩ đến chủ ý tuyệt diệu, cười nói: "Nếu ngươi nói không độc, vậy chi bằng tự mình thử một lần?"
Thần sắc của Tuyết Lộc Y càng thêm khó coi.
Tuyết Lộc lớn lên ở núi Côn Lôn, linh mạch trong người lạnh lẽo.
Nhưng huyết hỏa liên lại là thuộc linh thảo hệ hỏa, nếu thật sự uống nhập thể, sợ là ngay cả linh mạch hệ hàn của Tuyết Lộc cũng tổn hại hoàn toàn.
Nhưng nếu không uống, thì không thể chứng minh cho Tiên Tôn biết rằng thuốc này không có độc...
Chưa kể......
Có thể Tiên Tôn cũng cảm thấy trong chén thuốc này không có độc, hắn chỉ tùy tiện tìm một lý do muốn mình chết, dù sao hắn vốn dốc sức vì Cửu Trọng Thiên, lại đầu quân với thiếu tôn Đồng Hạc.
Mồ hôi lạnh Tuyết Lộc Y chảy ròng ròng, trong lúc hoảng hốt, gã nhìn thấy con Bạch Tước vốn "chết thảm" kia lại lén mở một mắt ra nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt đắc ý.
Tuyết Lộc Y: "......"
Con Bạc Tước này, cũng là cố ý?
Nó đang trả thù chuyện mình muốn đoạt Thủy Liên Thanh của nó?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.