Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 116:




La Kiều cùng Tát Đặc liếc mắt nhìn nhau một cái, lẽ nào cái mạng nhỏ của bọn nó sẽ mất ở đây sao? !
Nghĩ đến hành vi của Áo La Tư đối với con đà điểu ban nãy, sắc mặt Tát Đặc nhất thời trắng bệch, nó vẫn chưa được cùng em gái gì kia, ngay cả chân của em gái cũng chưa được sờ qua, lẽ nào phải vĩnh biệt các em gái từ đây sao?
Nghĩ đến mình bị Áo La Tư túm lấy bốn chân giơ lên giữa không trung, gầm một tiếng, lưu loát sạch sẽ xé toạt thành hai nửa…
Bi phẫn đã không đủ để hình dung tâm tình của Tát Đặc lúc này, nó mất khống chế giơ hai chân trước túm lấy cổ La Kiều, dùng sức mà lắc, thành công hóa thân thành X rít gào: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a? !”
Kéo nó cùng ở lại ngăn cản sư tử, sư tử cái có thể chặn, nhưng sư tử đực thì làm sao chặn được chứ!
Với thân thể nhỏ bé của nó cùng La Kiều, có gộp lại cũng không đủ cho con sư tử đực này gặm đi, có lẽ đối phương cũng không thèm gặm, chỉ thích xé chơi?
La Kiều bị động tác đột ngột của Tát Đặc làm hoàng sợ. Cấu tạo của móng vuốt liệp báo làm Tát Đặc không thật sự làm La Kiều bị thương, nếu nó muốn bóp chết người anh em bất nhân bất nghĩa này thì cần phải biến hóa hình thái. Chính là làm một con liệp báo đã bị phẫn nộ cùng sợ hãi làm choáng váng đầu óc thì Tát Đặc căn bản không nghĩ tới vấn đề này.
La Kiều không còn thời gian để suy nghĩ vì cái gì Tát Đặc lại tấn công mình, có lẽ vì áp lực quá lớn nên tinh thần hỗn loạn?
Phía sau là bốn con sư tử cái, phía trước là một con sư tử đực, cậu cùng Tát Đặc, hai con liệp báo lẻ loi bị kẹp chính giữa, ngay cả sóc đất hoặc chồn đất cũng không có một con, phòng chừng đã chui hết xuống hang, không dám ló đầu.
Hiện tại trước mắt là không để Tát Đặc bóp chết cậu, sự thực thì, Tát Đặc cũng không làm được. La Kiều không đối phó được Sa Mỗ, không đánh lại Hi Đạt, không đập được Gia Mã, nhưng đối với người anh em đồng dạng cũng ngây ngốc này, La Kiều tự nhận mình có biện pháp đối phó.
Vung móng chụp Tát Đặc lăn qua một bên, ánh mắt La Kiều từ đầu đến giờ vẫn không rời khỏi người Áo La Tư. Đây không phải lần đầu tiên đối mặt với con sư tử đực này, đối với kẻ đùa giỡn lưu manh thích khoe năng lực X cùng khả năng kéo dài, có thể xem linh cẩu cùng đám sư tử của đàn khác là kẻ ‘nhỏ yếu’ mà bắt nạt này, La Kiều tự nhận, là một con liệp báo thức thời, nếu dùng cứng đối cứng với con sư tử này thì tuyệt đối sẽ ăn trái đắng.
Nếu cậu cùng Tát Đặc thực sự bất chấp tất cả, lao tới tiêu diệt con sư tử trước mặt thì chỉ có ba hậu quả: một, cậu bị Áo La Tư diệt; hai, Tát Đặc bị Áo La Tư diệt; ba, cậu cùng Tát Đặc cùng bị Áo La Tư diệt.
Tổng kết lại một chút, tỷ lệ của loại thứ ba đã cao hơn 80%.
Huống chi phía sau còn có bốn con sư tử cái, tuy đà điểu con có thể nhét kẽ răng, nhưng dù sao cũng quá ít, chỉ cần nhóm sư tử cái muốn, không tốn tới vài phút đã đuổi tới nơi.
Kỹ thuật theo dõi của sư tử cái cũng không thua lém liệp báo, khoảng cách ngắn như vậy, La Kiều cùng Tát Đặc muốn hoàn toàn che dấu tung tích thoát khỏi sư tử cái, căn bản là không có khả năng.
Hiện giờ quan trọng nhất là phải thoát khỏi móng vuốt của con sư tử đực này, tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Nghĩ vậy, La Kiều lại tát Tát Đặc một vuốt: “Bình tĩnh lại chút coi, ngươi cứ nghĩ nó là con thú ăn kiến hơi bự thì sẽ không còn sợ nữa.”
Tát Đặc nghe thấy lời La Kiều, quay đầu nhìn lại gương mặt máu me của Áo La Tư, thú ăn kiến hơn bự?
Nhớ tới diện mạo kỳ quái của loài thú ăn kiến, móng vuốt sắc bén như dao cùng cái miệng thật dài, Tát Đặc nhịn không được sợ run cả người, một con thú ăn kiến lớn như sư tử đực?
Thực khủng bố!
Này là an ủi hay đe dọa vậy a?
Áo La Tư cũng không lập tức công kích La Kiều cùng Tát Đặc, ngược lại nằm sấp xuống, thản nhiên liếm móng vệ sinh, lại dùng cái móng đã liếm sạch lau đi vết máu trên mặt. Là giống đực cũng phải chú trọng mặt mũi, tuy mặt dính máu rất man, nhưng nếu để mấy bà vợ nhìn thấy, thể nào nó lại ăn tát.
Da sư tử rất mỏng nên dễ bị cào hoặc cắn bị thương, nhưng chỉ cần không quá nghiêm trọng sẽ rất nhanh lành lặn, nhưng nếu đã bị thương còn bị tát trúng thì sẽ rất đau đớn, Áo La Tư tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
Lần đó, nó có ý đồ quấy rối một con liệp báo thì bị nhóm sư tử cái bắt ngay tại trận nên bị hung hăng giáo huấn một chút. Nhớ tới con liệp báo nọ, ánh mắt Áo La Tư liền bắn thẳng tới chỗ La Kiều, suýt chút nữa nó đã đắc thủ, bất quá cho dù hiện giờ con liệp báo này đang nằm úp sấp lắc lắc cái đuôi quyến rũ thì Áo La Tư cũng chỉ có lòng mà không đủ lực.
Liên tục giao phối suốt mấy chục ngày, trừ bỏ làm nhóm sư tử cái thỏa mãn thì cũng làm Áo La Tư hao hết thể lực. Không phải Áo La Tư không muốn ‘cắt xén một chút’, nhưng lỡ như để nhóm sư tử cái phát hiện, nó tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho tất cả động vật trên thảo nguyên, bởi vì nó là con sư vương đầu tiên vì không đủ đạn dược mà bị nhóm sư tử cái quần ẩu… Sự thực, so với những con mới thành niên chỉ nghĩ tới chuyện giao phối, sinh mệnh ngắn ngủi đều dồn hết vào việc gì gì kia với sư tử cái trên thảo nguyên mà nói, chút suy sụp nho nhỏ ấy của sư vương có là gì?
Có lẽ Áo La Tư thật sự cạn kiệt thể lực, không còn hứng thú nên mới để Tát Đặc cùng La Kiều có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, nếu không, việc duy nhất mà bọn nó có thể làm lúc này là co chân chạy trốn.
Bất quá, tình huống hiện tại cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Rốt cuộc, Áo La Tư cũng liếm sạch vết máu trên mặt, gương mặt anh tuấn uy phong lẫm lẫm lại sạch sẽ như trước, nó đứng dậy, mạnh mẽ duỗi thắt lưng, lông mao vàng nhợt làm nó uy phong vô cùng.
Há cái mồm to, ngáp một cái, ngay sau đó rống một tiếng hùng hồn, La Kiều cùng Tát Đặc đều bị tiếng rống của Áo La Tư làm run lẩy bẩy, vừa nãy đã ăn ăn, tuy một con đà điểu không đủ cho Áo La Tư ăn no, nhưng ít nhất cũng lửng bụng đi? Như vậy, không thể trốn hết nhưng một nửa có thể đi?
Chân trước La Kiều bắt đầu cào cào mặt cỏ, nếu muốn giữ mạng, cả hai con cùng chạy tuyệt đối không thể sống sót.
La Kiều từng bị Áo La Tư một đuổi đuổi giết chạy vào lãnh địa Mông Đế, cuối cùng phải leo lên cây mới tránh được một kiếp, nhưng chiêu này hiện giờ không dùng được, xung quanh đều là lùm cây thấp bé, vài cây keo lác đác cũng không đủ cao lớn, cậu cùng Tác Đặt kỳ thực có thể leo lên, nhưng Áo La Tư chỉ cần giơ chân trước chồm lên đã có thể với tới. Huống chi phía sau còn có bốn con sư tử cái! Động tác leo cây của sư tử cái tuy hơi ngốc nhưng rốt cuộc vẫn có thể leo lên được.
Ý tưởng của Tát Đặc cũng giống La Kiều, kinh nghiệm sống một mình nói cho nó biết, nếu muốn dẫn dụ con sư tử đực trước mắt, phải có một con hi sinh!
Nhưng hiện tại vấn đề là nó cùng La Kiều, ai sẽ làm mồi?
La Kiều giống như nhìn thấu tâm tư Tát Đặc, động động lỗ tai nói: “Ta dẫn nó đi, ngươi nhân cơ hội chạy!”
Ý tứ cũng chính là, anh em, ta yểm trợ, ngươi chạy đi!
Tát Đặc do dự nhìn La Kiều, tuy ở chung không lâu nhưng nó không nghĩ người anh em này lại có tinh thần vì báo xả thân như vậy! Huống chi La Kiều còn phải nuôi hai tiểu liệp báo, sao lại dễ dàng để mình gặp nguy hiểm như vậy?
“Này… không thích hợp lắm đi?”
Tát Đặc vừa dứt lời, La Kiều lập tức nói: “Quả thực, ta cũng nghĩ vậy.”
“…” Có phải nó bị lừa không a?
“Anh em ngươi hàng năm đã quen lang thang khắp nơi trên thảo nguyên, kinh nghiệm chạy trốn cũng tích lũy phong phú, tuyệt đối thích hợp với nhiệm vụ gian khổ này hơn ta!”
“…” Chắc hai trăm phần năm là nó bị lừa!
“Huống chi ngươi đã yêu cầu mãnh liệt như vậy, sao ta lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt được chứ?”
Từ từ! Nó yêu cầu mãnh liệt lúc nào? Trợn mắt nói dối à?
“Dựa vào một thân da lông này của ngươi, một khi bị tóm được thì cứ giả làm sư tử cái, giữ mạng là không thành vấn đề a.”
“Không thành vấn đề?” Tát Đặc cơ hồ gằn từng tiếng mà nói: “Đúng vậy, đối với sư tử đực không thành vấn đề, nhưng còn sư tử cái thì sao? Đến lúc đó, ta lại càng chết thảm hơn!”
“Đừng nói chết chết mãi thế, điềm xấu a.”
La Kiều vừa nói vừa liếc mắt nhìn phía sau Tát Đặc, Tát Đặc ý thức được không ổn nhưng vẫn chậm một bước, bị La Kiều đột nhiên biến hóa hình thái túm lấy cái đuôi!
“Anh trai, ngươi cứ an tâm mà đi a!”
Ý tứ của La Kiều thực rõ ràng, anh trai, hôm nay ngươi muốn thì lên mà không muốn cũng phải lên! Đuôi nằm trong tay ta, phải nghe lời nha!
Kết quả, Áo La Tư đang hiếu kì đánh giá Tát Đặc thì chỉ thấy con liệp báo không có lấm tấm nọ đột nhiên xoạt một cái, bay vút lên trời!
Áo La Tư vô thức dựng cái đuôi nhìn Tát Đặc quơ móng quơ đuôi bay giữa không trung, nó hoa mắt à?
Vì muốn xác định sự thực, Áo La Tư lập tức ‘phóng lên’ chạy về phía Tát Đặc.
Tát Đặc bị La Kiều túm đuôi quăng một phát, thấy Áo La Tư nhìn chằm chằm Tát Đặc trên không, không chú ý tới mình, La Kiều lập tức nằm úp sấp cúi rạp người xuống, tiện tay cầm một tảng đá, ước tính khoảng cách của mình cùng Áo La Tư, thẳng đến lúc thấy đối phương chạy tới cách mình cùng Tát Đặc sắp rơi xuống chỉ còn năm thước, La Kiều đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ, tảng đá trong tay dùng góc độ hiểm hóc cùng tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía mục tiêu——- cái đầu to của sư tử đực!
“Rống!”
Có kinh nghiệm ném đà điểu, La Kiều hoàn toàn nắm giữ được lực mạnh yếu, hòn đá ném tới nện ngay giữa trán Áo La Tư làm mắt sư vương nổ đầy đom đóm, hai con liệp báo trước mặt đột nhiên biến thành bốn con, bốn lại nhân lên thành tám… con số không ngừng nhân lên.
Áo La Tư lắc lắc đầu, lại lắc lắc, nhưng vẫn còn choáng.
La Kiều nhân cơ hội kéo Tát Đặc đang choáng váng nằm trên mặt đấy dậy, nhanh chân bỏ chạy.
Giờ phút này không chạy thì còn chờ đến khi nào?
Không ngờ khả năng khôi phục của sư vương nhanh kinh người, ngay lúc La Kiều định bỏ chạy thì phía sau đột nhiên có một trận gió nóng ập tới, Áo La Tư ỷ vào ưu thế thể hình cùng sức mạnh, dựa vào khứu giác cùng thính giác nhạy bén mà chuẩn xác bổ nhào về phía La Kiều!
Đúng vậy, là La Kiều! Tát Đặc may mắn tránh được một kiếp, dù sao, sư tử cũng chỉ có bốn móng vuốt, không có biện pháp một lần túm lấy cả hai con liệp báo. Hơn nữa nó muốn bắt con dám dùng đá chọi vào đầu mình!
Áo La Tư vung vuốt lật người La Kiều lại, đè lên bụng cậu, hiện giờ nó vẫn còn chút chóng mặt nên không thể không cúi đầu, áp sát La Kiều mới có thể nhìn rõ, con liệp báo này vừa nãy thế nhưng có gan dùng đá chọi mình?
Nó muốn chết đúng không a?
Tát Đặc nhìn mà sốt ruột nhưng lại không có cách nào.
Nhưng ngay lúc này, bốn con sư tử cái cũng đột nhiên đuổi tới, nhìn một màn trước mắt lập tức nổi giận. Ông chồng thích trêu hoa ghẹo nguyệt của bọn nó đang dùng móng vuốt xấu xa ‘xoa’ bụng một con liệp báo, lại còn sáp tới gần như vậy, mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng!
Nhóm sư tử cái phẫn nộ!
“Áo La Tư! Ngươi muốn làm gì? !”
La Sa dẫn đầu phát ra tiếng rống giận về phía Áo La Tư, Hoắc Na cùng Sa Na cũng theo sát. Đề Ny không rống Áo La Tư như ba con sư tử cái kia, nhưng ánh mắt của nó thoạt nhìn không tốt chút nào.
Muốn làm gì?
Không phải thực rõ ràng sao? Nó muốn xé xác con liệp báo đực tiến hóa này. Áo La Tư nhất thời không kịp phản ứng, vì sao mấy bà vợ lại tức giận như vậy, cúi đầu nhìn La Kiều, thoáng chốc ý thức được tư thế này mờ ám cỡ nào, nhất thời mồ hôi lạnh chảy như mưa, này tuyệt đối là hiểu lầm a!
Áo La Tư theo bản năng ngẩng đầu, muốn giải thích với vợ, không ngờ bởi vì khoảng cách quá gần, cằm vừa vặn quẹt qua mũi cùng miệng La Kiều.
Nhóm sư tử cái nhất thời giận tím mặt, đây là muốn làm gì, thị uy à? !
Áo La Tư muốn biện minh, nói mình kì thực trong sạch a, so với trân châu còn thật hơn! Cho dù muốn làm thì hiện giờ nó cũng đâu làm nổi a!
Nhóm sư tử cái không muốn nghe giải thích, bởi vì con sư tử đực này cũng không hiền lành gì, nếu nó trong sạch thì giống như mèo lớn có thể tự sinh sôi nẩy nở, hoàn toàn không thể tin được!
Bị một màn này chọc giận không chỉ riêng nhóm sư tử cái, còn có một con hoa báo đực đang núp trong bụi cỏ, lúc nhóm sư tử cái phẫn nộ vung vuốt tát sư tử đực, hoa báo Mông Đế nheo mắt cụp đuôi, im lặng không một tiếng động di chuyển tới gần La Kiều đang có ý đồ trốn khỏi chiến trường.
Về phần Tát Đặc… lúc nó định phát huy tinh thần thấy chết không sờn xông lên thì bị Mông Đế tát một vuốt, liền thành thành thật thật im lặng núp trong bụi cỏ.
Hoa báo hừ một tiếng, cứu một con liệp báo đã đủ mệt rồi, còn định làm loạn thêm nữa hả.
Mông Đế trước giờ vẫn không có chút hảo cảm nào với con liệp báo không có lấm tấm này, hiện giờ nó phải đi cứu vợ mình ra từ chiến trường đánh nhau của gia đình sư tử.
Về phần sư tử liệu có chuyển mục tiêu đuổi giết qua nó hay không, thì cứ chờ cứu người ra rồi nói sau!
Bất quá…
Mông Đế giật giật khóe miệng, chòm râu dài khẽ lay động, món nợ này nó phải nhớ kỹ a.
Về phần La Kiều đang chờ mỹ nhân cứu giúp, đối mặt với một màn quen thuộc này, cậu đang cố hồi tưởng xem lần trước mình làm thế nào thoát khỏi trận hỗn chiến của sư tử…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.