Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 33:




Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc xem xét đúng thời cơ, mang theo La Kiều cùng hai tiểu liệp báo im lặng rời xa vùng lùm cây kia, đệm thịt dưới móng vuốt loài mèo lớn che dấu âm thanh di chuyển của bọn họ, nhưng không ngờ vẫn bị bò tót cái phát hiện. Cũng may giờ phút này nó càng đề phòng con bò tót kia hơn, cho rằng con bò tót này có tính uy hiếp lớn hơn liệp báo, anh em Mạt Sâm cùng cha con La Kiều cũng nhờ thế mới có thể thoát thân.
Về phần con bò tót cái kia có ra tay với con bò tót kia hay không, nhóm liệp báo hoàn toàn không có hứng thú.
La Kiều hiểu đạo lý tò mò làm chết mèo, hơn nữa còn nghiêm chỉnh cảnh báo hai tiểu liệp báo, bò tót rất nguy hiểm, cần phải cẩn trọng! Sau này nếu gặp phải đám khổng lồ nguy hiểm này thì ngàn vạn lần đừng sáp tới gần.
La Sâm cùng La Thụy lại nhớ mãi không quên ngọn núi thịt bò tót kia, nhìn ánh mắt to tròn tràn đầy khát vọng của hai tiểu liệp báo, La Kiều chỉ có thể làm đà điểu ngước bốn mươi lăm độ nhìn trời, con trai, ba ba đây hoàn toàn không có năng lực thỏa mãn tâm nguyện của các ngươi a.
Muốn ăn bò tót, chờ kiếp sau ba ba xuyên thành sư tử đi…
Bộ dáng rối rắm của La Kiều dừng lại trong mắt Mạt Sâm, liệp báo đực bị bò tót đánh gảy chuyện tốt đi tới bên người La Kiều, nhanh chóng liếm khóe miệng cậu một chút, lúc La Kiều theo bản năng giơ móng vuốt định tát một phát thì liền quay đầu đi tới trước, Kiệt Lạc nhìn thấy hết thảy hướng anh trai nháy mắt, lại quay đầu liếc nhìn La Kiều, thành công làm cước bộ La Kiều chậm lại nửa nhịp.
Đột nhiên nhớ tới chuyện Mạt Sâm làm với mình trước khi bò tót xuất hiện, liệp báo ba ba cứng đờ như bị sét đánh…
“Làm sao vậy?” Mạt Sâm quay đầu lại, thấy La Kiều không có ý đuổi theo, cũng ngừng lại, nói: “Trước khi trời tối hẳn phải tìm được nơi nghỉ ngơi. Ba con linh cẩu gặp trước đó rất xa lạ, khẳng định là từ bên ngoài tới, chỉ sợ vẫn còn những con lih cẩu khác xông vào. Nơi này là lãnh địa của ta, ngươi không rành đường, một mình mang theo hai ấu tể rất nguy hiểm. Tối nay liền theo ta ngủ chung đi.”
Tối nay liền theo ta ngủ chung đi…
Theo ta ngủ chung đi…
Ngủ chung…
Biểu tình của La Kiều thật sự quá rõ ràng, vì thế Mạt Sâm muốn giả bộ hồ đồ cũng cảm thấy đuối lý.
“Nếu ngươi lo lắng chuyện khác.” Mạt Sâm hứng thú nhìn quét một vòng cơ thể La Kiều: “Yên tâm, ta cũng rất tình cảm, nếu ngươi không muốn thì ta sẽ không làm xằng bậy.”
Sẽ không xằng bậy, đã đè ta xuống đất còn không xằng bậy?
Tình cảm?
Đã màn trời chiếu đất rồi, còn chú ý gì nhiều nữa?
Bất quá phẩm báo vẫn có độ tin cậy nhất định, ít nhất tối hôm nay, La Kiều tin tưởng mình vẫn ‘an toàn’.
Về phần ngày mai, ngày mốt, ngày kia…
Cứ qua hôm nay đã rồi nói sau.
La Kiều sau khi tự an ủi, liền đuổi kịp cước bộ Mạt Sâm. Về phần La Sâm cùng La Thụy, chỉ cần ba ba đi nơi nào, bọn nó liền đi theo, căn bản không có ý tưởng khác.
Kiệt Lạc đi tới bên cạnh Mạt Sâm, cái đuôi vẫy vẫy, trừng mắt nhìn: “Anh trai, bội phục a!”
“Cái này gọi là thông minh!”
Kiệt Lạc xùy một tiếng, gì mà thông minh chứ, gian trá mới đúng. Nếu Kiệt Lạc ở cùng La Kiều nhiều hơn, nó sẽ phát hiện có một từ càng thích hợp với anh trai nó hơn, chính là phúc hắc.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đưa cha con La Kiều tới một gò mối bỏ hoang, nơi này không có cây cối cùng mỏm đá che chắn, tầm nhìn trống trải, cũng không có dấu vết của kẻ săn mồi khác, là một nơi tốt để nghỉ ngơi.
La Kiều nằm bên cạnh gò mối, hai tiểu liệp báo theo thói quen dựa vào người La Kiều, độ ấm vào ban đêm của thảo nguyên rất thấp, ba cha con thường xuyên dựa vào nhau như vậy để sưởi ấm.
La Kiều lẳng lặng nhìn mặt trời chậm rãi chìm vào đường chân trời, một mạt tà dương đỏ như máu, ngẫu nhiên có vài con chim bay ngang qua tạo thành một hình bóng trên mạt đỏ sẫm kia, bên ta tựa hồ lại vang lên khúc hát Marseille, rõ ràng chỉ mới qua mấy tháng, một đời trước lại dần dần mơ hồ trong trí nhớ, giống như đã trải qua cả một thế kỷ thật dài.
La Kiều nhìn tới ngẩn người, hai tiểu liệp báo không hiểu vì sao ba ba lại nhìn mặt trời tới ngây ngốc như vậy, mặt trời hôm nay rất đặc biệt sao?
Hai tiểu liệp báo chụm đầu lại, thì thầm.
“Anh trai, vì sao ba ba lại nhìn chằm chằm mặt trời vậy?”
“Ta cũng không biết, ngươi thấy sao?”
“Có phải mặt trời hôm nay rất giống lòng đỏ trứng đà điểu không?”
La Sâm nghiêng đầu: “Trứng đà điểu?”
La Thụy vung móng vuốt bé xíu: “Nhất định là ba ba muốn ăn trứng đà điểu nên mới nhìn chằm chằm mặt trời a!”
La Kiều chậm rãi quay đầu, nhìn hai tiểu liệp báo đang nói chuyện tưng bừng, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.
Được rồi, gì mà xuân thương thu buồn, bộc phát tình cảm cơ chứ, trước mặt hai tiểu liệp báo, trực tiếp vung một vuốt đánh bay đi xa lắc, chỉ là phù du mà thôi!
La Kiều ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ thở dài, dứt khoát quơ hai đứa con vào lòng ngực hảo hảo xoa nắn một chút, về phần trí nhớ, bi thương này nọ, cứ mặc kệ đi thôi.
Cậu nhất định là ăn no rững mở mới suy nghĩ lang mang, nhất định là vậy!
Về phần trứng đà điểu, lúc này, có trứng đà điểu ăn sao?
Ân, lần sau tìm thử cho con trai.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc nghỉ ngơi ở bên kia gò mối. Tuy hai anh em cho phép La Kiều tiến vào lãnh địa của mình, Mạt Sâm cũng theo đuổi La Kiều, nhưng tập tính cùng sự cảnh giác trời sinh của liệp báo vẫn làm nhóm liệp báo khi nghỉ ngơi vẫn theo bản năng giữ một khoảng cách nhất định.
Mạt Sâm nằm trên cỏ nghỉ ngơi, Kiệt Lạc đột nhiên bật cười thành tiếng, hiển nhiên đã nghe thấy cuộc nói chuyện của La Sâm cùng La Thụy. Mạt Sâm mở mắt ra, nhìn về phía La Kiều cách đó không xa, được rồi, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai ấu tể kia, nó cũng rất muốn cười a, có thể dưỡng hai ấu tể như vậy lớn tới sáu tháng, La Kiều quả thực rất giỏi.
Hay là, chính vì do La Kiều dưỡng nên hai ấu tể kia mới trưởng thành như vậy?
Bất quá, La Kiều cùng Hi Đạt có chung mụ mụ đi, chẳng lẽ nguyên nhân do gen của ba ba mới làm La Kiều có cá tính độc đáo như vậy?
Hi Đạt đang nằm dưới một gốc hòe gai nghỉ ngơi đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu, các đó chừng một trăm mét, một con liệp báo cái đang lẳng lặng nhìn nó. Hi Đạt lập tức đứng lên, gắt gao nhìn con liệp báo cái kia, dùng tư thái thể hiện đây là địa bàn của nó. Con liệp báo cái kia không để ý tới sự cảnh cáo của Hi Đạt, tiếp tục đi tới mấy chục mét, thẳng đến khi khoảng cách hai bên còn không tới hai mươi mét, những vết lốm đốm trên gương mặt liệp báo cái hiện lên rõ ràng, Hi Đạt rốt cục nhận ra đối phương là ai.
“Mụ mụ?”
“Hi Đạt, đã lâu không thấy.”
Trong khoảng thời gian này, hoa báo Mông Đế vẫn cảm thấy thực nhàm chán.
Tuy là mùa khô, nhưng Mông Đế cũng không cần lo lắng vấn đề thức ăn, khác với liệp báo, hoa báo là loài thích nghi mạnh nhất trong họ mèo lớn, bọn nó cơ hồ có thể săn bắt tất cả các thứ có thể ăn, nhỏ từ bọ cánh cứng đến thằn lằn, lớn từ linh dương đến linh dương đầu bò, nếu có cơ hội, ngay cả các loài chim cũng là món điểm tâm không tồi. Chỉ cần mang con mồi giấu lên cây cao mà ngay cả sư tử cái cũng leo không tới thì hoa báo có thể thảnh thơi nằm ngủ.
Tuy luôn độc lai độc vãng nhưng hoa báo vẫn như cũ là kẻ săn mồi đứng đầu gần với sư tử cùng linh cẩu, điểm này, là đỉnh cao mà liệp báo luôn hi vọng.
Mông đế giống như tất cả hoa báo khác, thích đi săn vào ban đêm, nó là sát thủ cao cấp nhất ẩn úp trong bóng đêm.
Tối nay, sư đàn bắt được một đầu trâu, đàn linh cẩu đã tan rã, tốp năm tốp ba tạo thành những nhóm nhỏ, căn bản không thể tạo thành uy hiếp với sư đàn, hơn nữa sư tử đực cũng đang ở bên cạnh, nhóm sư tử cái cùng tiểu sư tử có thể yên tâm dùng cơm, không cần lo lắng bị quấy rầy.
Mông Đế sẽ không cướp đoạt con mồi của sư tử, nó điên rồi mới làm vậy. Con mồi của nó là một đàn quyến linh nhỏ. Đàn này bị âm thanh đi săn cùng ăn cơm của sư đàn làm kinh hách, trùng hợp sao chạy tới gốc cây của Mông Đế. Bọn nó hoàn toàn không phát hiện trên đỉnh đầu có một con hoa báo, bóng đêm cùng cành lá rậm rạp hoàn toàn che dấu bóng dáng Mông Đế.
Nhóm quyến linh dần dần thả lỏng cảnh giác, Mông Đế im lặng không một tiếng động từ trên cây leo xuống, trước khi đàn quyến linh phát hiện thì nó đã bổ nhào về phía con quyến linh gần nhất. Trong tiếng rên rĩ của quyến linh, Mông Đế cắn chặt cổ đối phương.
Đàn quyến linh tản ra bốn phía mà chạy trốn, bọn nó đều hiểu rõ, đồng bạn đã không còn cơ hội sống sót.
Đó là một con quyến linh cái đã trưởng thành, cho dù là Mông Đế cũng không có khả năng dễ dàng kéo nó lên cây giấu. Mông Đế chỉ có thể chọn ăn trước một phần thịt, giảm bớt sức nặng con mồi.
Tựa như chó rừng trở thành cái đuôi phía sau liệp báo, linh cẩu cũng luôn thích không làm mà hưởng, chỉ là bọn nó càng thích theo đuôi hoa báo hơn. Vào mùa khô, hoa báo luôn có thể bắt giữ đủ loại con mồi, chỉ cần thừa dịp cướp con mồi trước khi hoa báo kéo lên cây thì linh cẩu có thể ăn no bụng. Bích Thúy Ti cùng những hoa báo khác đều từng bị linh cẩu cướp đoạt, bọn nó không có hình thể lớn như hoa báo đực, cũng không đủ sức mạnh, không có khả năng đối kháng linh cẩu kết thành quần đội, chỉ có thể buông tha con mồi đã tới tay.
Nhưng tối nay linh cẩu rõ ràng đã tính nhầm, nếu Mông Đế tâm tình tốt, có lẽ sẽ không để ý, nhưng gần nhất tâm tình của nó lại không tốt chút nào, bởi vì con liệp báo đực tiến hóa thú vị kia đã rất lâu không xuất hiện, cho dù Mông Đế đã tìm kiếm lãnh địa của mình cùng sư đàn Áo La Tư vài lần cũng không phát hiện tung tích La Kiều.
Điều này làm hoa báo Mông Đế có chút mất mác, cũng có chút căm tức, nó rất ít khi có chấp nhất với một con báo khác như vậy, mà con liệp báo làm nó hứng thú lại rất có khả năng đã rời khỏi lãnh địa này, tâm tình Mông Đế tốt mới là lạ!
Hai con linh cẩu rời đàn lưu lạc này vừa vặn chọc vào nòng súng, Mông Đế đứng lên, cúi đầu, răng nanh sắc bén trong bóng đêm có thể nhìn thấy rất rõ. Hóa báo đực cường tráng cao lớn hiển nhiên làm linh cẩu cảm thấy uy hiếp, chúng nó dựa vào nhau, dựng thẳng cái đuôi, hướng Mông Đế phát ra tiếng kêu chói tai, Mông Đế hiểu rõ chúng nó đang phô trương thanh thế, nó phóng thẳng tới đánh móc sau gáy một con, chân trước sắc bén lưu lại vệt máu trên người linh cẩu, lúc con linh cẩu xoay người cố gắng chạy trốn thì một ngụm cắn đứt xương sốt nó, hệt như lúc trước đối đãi với Ban Khắc, tùy ý vứt con linh cẩu đã không thể nhúc nhích trong bụi cỏ gào thét, âm thanh của nó càng lúc càng nhỏ, thẳng đến khi chết đi.
Một con khác đã sớm sợ tới mức bỏ trốn mất dạng, tâm tình Mông Đế cuối cùng cũng tốt hơn một chút, nó trở về bên cạnh con mồi, tiếp tục há to mồm cắn xé.
Con liệp báo tiến hóa kia rốt cuộc đã đi nơi nào?
Mà liệp báo ba ba làm Mông Đế bực dọc hiện giờ đang ôm hai tiểu liệp báo cuộn thành một đoàn, say ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.