Trọng Sinh Thành Nhân Vật Game Tại Dị Giới

Chương 5: Lo chuyện bao đồng




Thanh Sơn trấn, một trong các tiểu trấn tiếp tế của Gia Mã đế quốc.
Bởi vì có một phần ba biên cương tiếp xúc với Ma Thú sâm lâm, nên số lượng mạo hiểm giả ở Gia Mã đế quốc lên đến một con số cực kỳ cao.
Bỏ qua những kẻ xấu số hàng ngày bỏ mạng trong rừng rậm, số lượng mạo hiểm giả thành công bước ra từ trong đó cũng không hề ít ỏi chút nào, kéo theo dĩ nhiên là nguồn tài nguyên thu thập được.
Các tiểu trấn tiếp tế cũng nhờ đó hình thành, là nơi giao thương của các gia tộc thế lực cùng mạo hiểm giả, từ đó kiếm chác lấy những lợi ích kết xù.
Mà chiều tối hôm nay, một nhóm người bí dần tiến vào Thanh Sơn trấn, tạo ra những ngọn gió đầu tiên của trận bão táp quét ngang đại lục
" Chủ nhân, ngài muốn đi đâu trước ạ!"
Thân là người từng đến nơi này, hơn nữa còn dạo qua một vòng, Lâm Mị rất tự giác trở thành người dẫn đường cho cả nhóm.
Mà cũng rất may, bây giờ trời đã sập tối đen, đa số mạo hiểm giả đã về nhà hoặc trong các quán rượu, bằng không nhóm người Lâm Minh tuyệt đối sẽ rước lấy một ít phiền phức không đáng có
Hết cách rồi, dù đã che đi khuôn mặt cùng một cái đấu bồng che khuất một phần thân thể nhưng mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, gặp mấy kẻ sắc lang biết hàng là phát hiện ra ngay
Lúc đó, Lâm Minh nghĩ mình chắc chắn sẽ không ngại ngần cho Lâm Mị đại khai sát giới xử lý sạch những tên không có mắt.
Hắn không thích phiền phức nhưng không có nghĩa hắn sẽ sợ phiền phức a!!
" Ừm, chúng ta có lẽ sẽ không ở đây lâu!! Tìm một nhà trọ ở tạm một đêm rồi mai lên đường đến Ô Thản Thành "
" Vâng "
Lâm Mị ngoan ngoãn gật đầu sau đó dẫn cả nhóm đi, còn Mary và Merlin thì cũng không nói lời nào, đối với họ chỉ cần Lâm Minh quyết định là được.
Đi đến một ngã tư, nhóm người bỗng dưng đồng loạt dừng bước, bởi vì đường phía trước bị chắn rồi, một nhóm vài chục người đang bu quanh vào một chỗ đất trống gần đó.
" Xoẹt "
Lâm Mị một tay hóa trảo, bản năng tàn nhẫn của cô dự định dùng huyết tinh mở ra một con đưởng cho chủ nhân mình, tuy nhiên một bàn tay của Lâm Minh đã đưa ra cản cô lại.
Nhưng không biết cố ý hay cố tình, Lâm Minh lại đặt tay vào đúng nơi gò ngực cao cút ngạo nghễ của Lâm Mị, thậm chí còn vô sỉ bóp bóp hai cái rồi mặt tỉnh bơ như không
" Ừ, lớn đó, xúc cảm tốt. Đi, chúng ta đi xem nào nhiệt!!"
Thế là trong Lâm Mị đành mang khuôn mặt đỏ chót mị hoặc đi theo ba người kia, thân thể bị hành động của Lâm Minh làm nóng bừng lên như hỏa thiêu, thậm chí ở nơi nào đó kia cũng đã trở nên râm rỉ
" Van cầu các người, thả chúng tôi đi!! Chuyện thật sự không phảo chúng tôi làm!"
Dùng chút sức tách ra đám đông, thuận tiện làm một tầng kết giới mỏng tránh khỏi mấy tên sắc lang hay sờ loạn, Lâm Minh cuối cùng cũng thấy được khung cảnh bên trong
Lúc này, trong khu đất trống phía trước đang có sự hiện diện của mười người, sáu tên đứng thẳng cầm vũ khí sắc mặt hung ác, được dẫn đầu bởi một tên công tử phiên phiên khí độ bất phàm, tay cầm một thanh quạt xếp không ngừng phe phẩy
Dưới chân họ, ba bộ thân thể hai nam một nữ đang nằm trong vũng máu, ngoài ra còn có một cô bé xinh xắn khoảng 14 15 đang quỳ khóc van nài
" Hắc, không liên quan các người. Ở toàn cái Thanh Sơn trấn này chỉ có nhà các ngươi là hận Hắc Lang ca nhất, bây giờ hắn chết rồi. Không phải các ngươi thì là ai!!"
Tên công tử mặc bạch y cầm đầu xoát một cái khép quạt lại, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh mỉa mai.
Còn có một điều mà hắn vẫn chưa nói, dù không phải bọn ngươi giết thì ta cũng phải nói như vậy, không tìm ra hung thủ thì kẻ chết sẽ là Bạch Y Thần hắn ta.
Cứ nghĩ đến khuôn mặt khát máu của Cuồng Lang là ánh mặt hắn lại hiện lên tia sợ hãi, sau đó hóa thành vô tận lạnh lùng và quyết tiệt.
Có trách chỉ trách các ngươi xấu số mà thôi!!
Chỉ tiếc cho tiểu mỹ nữ như vầy phải chết yểu, nhưng vì mạng sống, không được cũng phải được.
" Các người không thể không nói lý lẽ như vậy được, van xin các người hãy thả cha mẹ và đệ đệ ta ra, muốn ta làm gì cũng được!!"
Cô gái trẻ khuôn mặt bi phẫn gần chết, nhìn ba người thân của mình hôn mê nằm trong vũng máu mà lòng đau như cắt
" Thần ca, cô nhóc này đẹp như vậy, hay chúng ta...."
Bốp!!
Một tên thuộc hạ liếm liếm môi t*ng trùng lên não muốn đối với thiếu nữ sử dụng thủ đoạn, chỉ là mới nói được một nửa thì đã phải ngừng lại bởi một cái tát trời sập của Bạch Y Thần
Tên thuộc hạ bay ra một đoạn ngã sấp xuống đất, khuôn mặt méo vào một mảng lớn chứng tỏ đã đụng phải công kích mạnh cỡ nào
" Ngu ngốc, mày muốn chết thì tao tiễn cho, đừng có mà xuẩn não lôi tao theo!! Nghe rõ chưa!!"
" Ạ...ạ...ại a " ( dạ dạ đại ca!)
Tên thuộc hạ lòm còm bò dậy không dám ho một tiếng bụm mặt lui xuống, cơn đau làm nước mắt nước mũi trào ra khiến hắn như muốn chui đầu xuống đất
" Ra tay đi!!"
Bạch Y Thần vung quạt xếp trong tay lên, bọn thuộc hạ ở phía sau hiểu ý vung vũ khí lên đi tới, chuẩn bị kết liễu sinh mệnh một nhà bốn người này
" Không, các người không được đến đây. Có ai, có ai không? Cứu với..."
Cô gái quỳ dưới đất khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, nước mắt rơi như mưa, ánh mắt cô van nài nhìn vòng người xung quanh, âm thanh như khàn đi, u oán
" Nên cứu không ta??"
Lâm Minh sờ sờ cằm, mấy tên này yếu a, Lâm Mị động động tay là có thể giải quyết.
Nhưng hắn không tìm được lý do gì trợ giúp hết á, người ta đây là đi trả thùN có chuyện của hắn cái rắm.
Hắn không phải người tốt, chưa bao giờ phải.
Lâm Minh mới không phải là lũ nhân vật chính bốc đồng trong tiểu thuyết, gặp gái đẹp có chuyện là nhào ra anh hùng cứu mỹ nhân, đéo cần biết đúng sai, thậm chí có thằng ăn nằm con nhà người ta rồi còn tuyên bố thẳng nữ nhân của ta làm sai thì cũng đúng, đó mới là vãi chưởng, là bậy bạ.
" Mà này Lâm Mị, lúc đến đây ngươi có nghe thông tin gì về Hắc Lang không, nếu hắn là kẻ xấu thì miễn cưỡng ra tay cứu người được!!"
Bỗng Lâm Minh quay sang hỏi Lâm Mị, nếu cả nhà này giết là ác nhân đại ác đại tội thì hắn còn miễn cưỡng trợ giúp một lần, nhưng nếu là người thường hay người tốt, ha hả, chết đi cho bớt chật đất.
" Hắc Lang?"
Lâm Mị méo một chút đầu, ánh mắt khẽ ngẫm lại sau đó gật gật đầu
" Có biết a, một thằng háo sắc bị thuộc hạ dụ rồi xử đẹp hắn lấy thông tin, nghe mấy tên trong quán rượu bảo nhau hắn là một tên xấu xa, cực kỳ xấu xa!"
Lâm Minh nghe vậy lập tức đổ mồ hôi a, cảm tình toàn gia này bị oan, còn cô nàng trước mặt mới là đầu xỏ, như vậy việc này không nhúng tay không được rồi
Lâm Minh hắn không phải người tốt nhưng cũng không muốn để người khác chịu oan vì mình a!
Lại nói, bọn người này cũng chẳng tạo nổi uy hiếp gì đến hắn đâu.
" Đừng, đừng mà... cha, mẹ, đệ đệ!!"
Lúc này, bọn người đã cầm vũ khí đến trước mặt cả gia đình bốn người, ánh sáng lóe sáng lên chuẩn bị kết liễu những sinh mạng này
Lâm Minh khóe miệng khẽ nhếch, hạ một câu lệnh ngắn gọn cho Lâm Mị
" Ra tay, tàn phế!!"
" Vâng, chủ nhân!"
Lâm Mị liếm đôi môi đỏ mộng của mình, đôi tay trắng nõn từ trong đấu bồng vươn ra, thân thể chớp lóe lập tức biến mất
" Cái gì..."
" Aaa.... tay ta..."
" Chân... chân ta...."
" Aaaaaa"
Một thịnh yến huyết tinh triển khai, Lâm Mị hoàn toàn là một phía tiến hành đồ sát, chỉ chớp mắt thì tất cả kẻ hành hung đã bị hạ nốc ao, tay hoặc chân đã bị đánh nát bấy chú định nửa đời sau phải tàn tật vượt qua
"....."
Biến cố đột nhiên làm toàn trường tĩnh lặng một cách chết chóc, một cô gái che mặt lạ từ đâu chui ra vậy mà hạ gục tất cả người của Cuồng Lang, kể cả Bạch Y Thần đại đấu sư lục tinh cũng không thể thoát khỏi
" Khụ "
Lâm Minh lúc này mới tỉnh bơ bước ra, hai tỳ nữ vẫn theo sát phía sau.
Nhìn về dòng người xung quanh, hắn cười tươi hở ra một hàm răng trắng nõn.
" Hừm, việc này hôm nay bản thiếu gia quản. Các vị có mười hơi thở rời đi nơi này, nếu không...."
Lâm Minh không nói hết nhưng ý đã quá rõ ràng, nhìn vào những tấm gương trước mặt mà ai cũng lạnh sống lưng, dùng tốc độ bú sữa mẹ thoáng cái biến mất hết.
Thế gian, kẻ nào lại không quý mạng sống của mình!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.