Thật ra cô cũng không rõ có phải mình đã chết thật rồi, sau đó bỗng nhiên bị mang đến một thời không khác, trải qua một lần nữa quá trình sống không bằng chết hay không nữa.
Cô chỉ biết từ khoảnh khắc rơi xuống biển cô đã rõ đây là nơi nào. Đây là bắt đầu cho tất cả ác mộng cô phải chịu.
Mặc dù quá khứ lúc ở trên tàu bị người chuốc thuốc cô cứ nghĩ người cùng mình trải qua một đêm là Cảnh Minh, cũng không hề biết người tính kế mình là Mục Khả Hân. Cô quả thật chưa từng nghĩ đến, không phải vì cô tin Mục Khả Hân, mà là vì lúc cô xảy ra chuyện, Mục Khả Hân không hề có ở trên du thuyền. Vậy là sao...
Có một điều chắc chắn quá khứ người cùng cô trải qua một đêm để rồi có tiểu Mạn không phải là Cảnh Minh. Mặc dù cô chẳng rõ vì sao lúc cô tỉnh lại Cảnh Minh lại nói bóng nói gió như thể họ thật sự ở bên nhau... Nếu không phải vì vậy thì cô đã không nhanh chóng chấp nhận lời cầu hôn của hắn.
Chẳng lẽ là do lúc đó quá bấm loạn nên cô hiểu sai phản ứng của Cảnh Minh?
Lương Doanh không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Dù sao cô cũng sắp chết rồi.
Cho dù ông trời thật sự cho cô một cơ hội làm lại từ đầu thì cô cũng không có phúc mà hưởng.
Oán hận ông trời sao không cho cô trở lại sớm một chút?
Cho dù là lúc biết tiểu Mãn không phải là con của Cảnh Minh, cho dù là lúc bị Mục Khả Hân ám hại đến mức sảy thai, cô cũng chưa từng oán hận. Cô chỉ không hiểu.
Thì ra cả đời cô sống minh bạch như vậy đến chết lại ôm quá nhiều không rõ, thật là giễu cợt.
Trước lúc chìm vào hôn mê do thiếu oxi, sắc mặt Lương Doanh vô cùng bình thản.
Là chết một lần rồi nên không còn quá để ý nữa hay sao...
Thời điểm Lương Doanh mê man đó, cô không biết ở cách cô không xa có một bóng người đang dần tiếp cận mình.
Nhưng trong lúc vô thức cô vẫn cảm thấy được hình có người ôm lấy mình, bản năng sống còn khiến cho cô giống như người chết vớ được cái cọc, sống chết liền bám vào trên người đối phương.
Ở trong mắt người đó, cô chính là lấy hình thức bạch tuộc mà quấn lấy mình. Anh mém chút là bị cô làm cho bối rối, sau đó cùng cô chìm xuống biển.
May sao anh không phải là người bình thường nửa đêm nửa hôm xuống biển tắm cho mát. Đã từng là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, từng khiêu chiến hạng mục lặn sâu, anh không mất bao lâu đã ổn định lại tâm thần mà bỏ qua sức nặng đang dồn lên người mình, còn chẳng biết an phận mà làm loạn, mặt lạnh một đường hướng lên trên bơi đi.
Hai lẵng chân đường nét hoàn mỹ mạnh mẽ khuấy đảo làn nước, vừa dứt khoát vừa tràn ngập sức lực, chớp mắt đã đưa cả hai nổi lên mặt nước.
Nhưng đợi lên tới nơi rồi anh mới càng thêm sâu sắc cảm nhận khác thường trên thân người cô gái anh vừa cứu được.
Ở trong cảm giác của Lương Doanh, cô chỉ cảm thấy trên người cực nóng, mà làn da của người đàn ông vốn đã thiên hướng lạnh lẽo, lại thêm ngâm lâu trong nước biển lại càng lạnh hơn chẳng khác nào thuốc giải của cô, khiến cô trong lúc đánh mất lí trí chỉ biết làm theo bản năng quấn lấy anh.
"Nóng ưm..."
"!"
Ai đó trơ mắt nhìn mình bị hôn, quả thật là đần mặt ra một lúc lâu mới phản ứng lại.
Nhưng người con gái kia rõ ràng thần trí không rõ lại chẳng biết moi đâu ra sức lực, mặc cho anh kéo cũng kéo không ra. Trong lúc giằng co lại bị cô cọ ra một thân lửa nóng.
Rõ ràng thân nhiệt của anh rất thấp, nó cũng là phần nào nguyên nhân khiến cho anh ba mươi hai năm nay số lần hứng tình đã ít lại càng đếm không hết năm đầu ngón tay. Vậy mà ở lúc nước lửa bất dung, giằng co không ngừng giữa nóng và lạnh này, anh lại có cảm giác.
Đúng là gặp quỷ.
Nhưng mặc kệ anh nghĩ cái gì, nữ quỷ kia đã định là đến chết cũng muốn dây dưa với anh.
"Sếp, đây là..."
Trợ lý Giang chỉ mới nói đến đây đã bị đôi mắt hiện đầy tơ máu không biết là do nước biển hay do cái gì tạo thành của anh dọa cho im tiếng.
Sau đó hắn nhìn sếp mình ôm theo một nữ nhân chẳng biết từ đâu ra, chẳng lẽ vớt được từ dưới đáy biển một đường không nói gì đi thẳng lên phòng của mình ở tầng cao nhất trên con du thuyền xa hoa.
Bởi vì đặc quyền của phòng vip, cầu thang dẫn đến đó cũng nằm biệt lập với những khu khác. Vào thời điểm tất cả mọi người đều an vị bên trong du thuyền, rất ít người ở bên ngoài cho nên không ai nhìn thấy cảnh tượng này. Nếu không họ nhất định sẽ dùng ánh mắt tò mò mang theo bỉ ổi nhìn Lương Doanh không lúc nào yên trong lòng người đàn ông kia.
Trên người anh chỉ mặc độc một cái quần bơi ôm sát, toàn thân trần trụi bị cô hết hôn lại liếm, dán đến khăng khít. Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, cô năm lần bảy lượt còn đưa tay mò xuống cái nơi mang đậm hơi thở đàn ông của anh mà trêu chọc.