Trọng Sinh: Tình Nơi Biển Thệ

Chương 67: Tiểu Mãn là con của anh




Tất cả diễn ra quá nhanh, cho dù là người đứng trên hành lang bệnh viện đều không kịp ngăn cản. Ai cũng giật mình kinh sợ bàng hoàng như đã thấy cảnh tượng tiếp theo.
Rầm!..
Bộp.
Đằng sau một tiếng động khẽ khi cơ thể va chạm vào nhau kia là một âm thanh lớn hơn, nặng nề hơn nhưng được giấu nhẹm phía sau, không ai nghe thấy.
Lương Doanh có ảo giác như xương cốt mình dội vào tường đều vỡ vụn hết cả, nhưng nó lại chẳng bằng cái nhào vào lòng của con trai.
Đúng vậy, cô cản được rồi. Tiểu Mãn không sao rồi.
Tiểu Mãn!
Lương Doanh trước là bị dọa hoảng sợ, sau là bất chấp bản thân chỉ là làn sương khói đem đứa nhỏ kia ôm vào lòng, ra sức nỉ non. Cô thật sự là bị dọa sợ muốn chết, sợ muốn chết… Thế nào cũng được, ảo tưởng cũng được, cô đều chấp nhận hết, chỉ cần tiểu Mãn sống tốt. Lúc này Lương Doanh chẳng còn nghĩ được gì ngoài điều này nữa.
Cô ra sức ôm chặt đứa con trong lòng, như thể một giây sau nó sẽ tan biến mất.
Mẹ ơi! Sao mẹ không cho con theo hu hu!!”
Tiểu Mãn lúc đó cũng không hiểu vì sao đưa tay như ôm lại cô, khóc rú lên.
Người xung quanh bị âm thanh thê thảm bất thình lình này đánh cho bừng tĩnh. Đợi thấy tiểu Mãn vốn nên máu me đầy đầu ngã xuống lại không hề bị sao lúc này lại đưa tay như đang ôm cái gì đó họ không nhìn thấy, mặt ai nấy đều xanh lè, vội vàng tránh né.
Này… Đây…”
Tiểu Mãn!”
Giữa lúc họ lo lảng tránh đó một âm thanh thật lớn cũng hoảng hốt lại mang theo nhẹ nhỏm khó hiểu bất thình lình vang lên. Tiếp theo là từ sau lưng họ, ở phía xa cuối hành lang chạy đến một người đàn ông.
Chỉ nhìn bóng lưng là biết anh có bao nhiêu cao ráo dễ nhìn.
Đợi nhìn đến bộ tây trang phẳng phui trên người anh, ai nấy đều nhận định người đến là một tinh anh trong tinh anh của xã hội.
Người đàn ông này lao tới, ôm chặt lấy đứa bé vừa mới kinh dị thoát khỏi cái chết kia, dáng vẻ của anh chắc là đã nhìn thấy cảnh vừa rồi mà bị dọa không kém.
Anh là ai!?”
Người biết rõ nội tình ở đây là Mục Khả Hân và Cảnh Minh vô cùng kinh ngạc đối với sự xuất hiện của anh. Cảnh Minh không kịp suy nghĩ liền đanh mặt gặng hỏi.
Là vì anh đang ôm đứa con trai mà hắn đã nhận định bao lâu nay bây giờ lại phát hiện đó không phải con mình? Hiện tại nó lại đang được một người khác nâng niu trân trọng mà không phải người cha giả như hắn. Hắn đang giận lẫy bực bội vô cớ?
Nếu là lúc khác Lương Doanh sẽ cười trào phúng vì những ý nghĩ kia của hắn. Nếu hắn dám nghĩ như vậy.
Còn lúc này cô lại chỉ mãi lo nhìn người vừa tới đến ngơ ngác.
Mục Thanh…
Là anh sao?
Lương Doanh nửa khó tin, nửa kinh hỉ mà vô thức đưa tay muốn chạm vào mặt người đàn ông kia.
Nhưng cô không chạm được.
Người đàn ông cũng không thấy cô.
Ngay ở lúc bàn tay cô sắp chạm vào anh, anh đã thoát khỏi nổi sợ vừa rồi, cử động thân mình muốn đem đứa bé bị anh ôm trong lòng ra trước mặt nhìn cho kỹ. Bàn tay cô cứ thế rơi vào khoảng không.
Nhưng Lương Doanh không có buồn bã, cô ngây ngẩn ngồi chòm hỏm luôn bên cạnh một lớn một nhỏ, tham lam nhìn cả hai bằng đôi mắt sáng rực.
Nhìn một đỗi cô lại giật mình chấn động.
Thật giống!
Tiểu Mãn thật giống anh!
Lương Doanh kinh ngạc mở lớn hai mắt, thất thanh hô lên. Chỉ tiếc là không ai nghe thấy.
Trước đây bởi vì cách một thời không, trước khi trọng sinh cô chưa từng nhìn thấy Mục Thanh nên cô chẳng biết con mình sẽ giống cha ruột của nó. Lại bởi vì tiểu Mãn có nét giống cô nên ai cũng cho rằng nó chỉ không giống Cảnh Minh thôi. Kể cả sau khi trọng sinh gặp được Mục Thanh thời điểm đó tâm trí cô như có một lớp sương mù ngăn cách, cô chưa từng có ý nghĩ đem hai người, một chỉ còn trong tâm trí đặt ở một chỗ nhìn thật kỹ. Thì ra… Thì ra họ thật sự là cha con.
Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu Lương Doanh như điện quang hỏa thạch chiếu sáng cả một góc trời, lại như đương nhiên.
Làm sao có thể không phải.
Đến cả người xung quanh khi phát hiện ra sự thật này đều giật mình kinh hô một tiếng “quá giống”.
Mặc dù nói giống nhưng nếu không đặt cùng một chỗ thì chẳng ai suy nghĩ sâu xa đến vậy, Lương Doanh không ngộ ra cũng là bình thường.
Nhưng lúc này mà nói họ không phải ruột thịt thì ai mà tin.
Mục Khả Hân thất thanh hô lên: “Anh là ai!!?”
“…”
Thời điểm này hỏi câu đó… Chẳng lẽ cô không biết nhìn sao?
Người xung quanh rất khó tả nhìn Mục Khả Hân đang hùng hổ dọa người nhưng trên mặt đầy kinh dị cùng bàng hoàng.
Mục Khả Hân lại chẳng có thời gian quan tâm ý nghĩ của họ, cô ta còn đang bị nghi vấn trong lòng làm cho hãi hùng.
Lương Doanh thời điểm này lại vô tình hiểu được biểu hiện của Mục Khả Hân.
Cậu ta không biết cha đứa nhỏ là Mục Thanh… Không! Không đúng!
Lương Doanh giật mình tự bác bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Cô nhìn Mục Khả Hân, trong lòng tự nói. Phải nói là, cậu ta vốn biết cha đứa nhỏ là ai, bởi vì cậu ta có thể là người đã đánh thuốc cô, dàn dựng cả cảnh cô ngủ bên cạnh Cảnh Minh. Nhưng có lẽ cô ta không biết rằng người cô ta tìm tới bỗng nhiên đổi thành một người khác, hiện tại nhìn thấy cha con họ giống như một khuôn đúc ra, Mục Khả Hân vừa khó tin vừa ngờ vực đến thế.
Đúng, chính là như thế!
Nhưng cô lại có chút không hiểu.
Tại sao Mục Khả Hân phải dựng cảnh tượng đó?
Nếu không có việc này, Cảnh Minh chưa chắc cưới cô, mà cô sẽ giống như một kiếp trọng sinh kia, cũng không cưới hắn khi không biết cha đứa bé là ai. Không có cô, Mục Khả Hân phải vui như sau khi cô trọng sinh vậy, vui vì loại bỏ được cô. Cho dù sau đó có xuất hiện một kẻ nào như Lương Thục nữa.
Nhưng Lương Doanh khó hiểu về khó hiểu, mọi thứ ở đây lại vẫn đang tiếp diễn sau câu chất vấn của Mục Khả Hân.
Mục Thanh không trả lời, anh xem cô ta như không khí, chỉ mãi lo nhìn đứa bé tiểu Mãn cũng đang mở to mắt nhìn anh.
Con là tiểu Mãn?”
Anh dịu dàng hỏi.
Tiểu Mãn ngơ ngác gật đầu nhìn người đàn ông bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, còn ôm mình một cách ấm áp như vậy.
Sau này đừng làm chuyện dại dột như thế nữa, mẹ con sẽ buồn lắm.”
Một lời này như thức tỉnh người trong mộng, tiểu Mãn như nhớ lại chuyện trước đó, mếu máo nói: “Mẹ không còn nữa rồi…”
Trên mặt người đàn ông vươn nét đau lòng cùng tự trách ôm nó vào ngực: “Nhưng mẹ sẽ không vui khi nhìn thấy tiểu Mãn xảy ra chuyện đâu.”
Chú là ai?”
Tiểu Mãn được anh an ủi, cùng với tò mò làm cho thương tâm phai nhạt, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên nghiêm trang nhìn anh dò hỏi. Bên trong đôi mắt sáng trong kia như ẩn ẩn chút tự tình khó lòng diễn tả.
Đáy lòng Mục Thanh đang tự trách vì đã không phát hiện được tất cả sớm hơn, lại sớm một bước ngăn cản tất cả không khỏi mềm nhũn trước ánh mắt của nó. Nhưng anh không đáp mà lại hỏi: “Con tự nói đi.”
Chú là…”
Đứa nhỏ khác với sự tưởng tượng của anh, vừa nghe anh hỏi liền nhào tới giữ lấy anh giòn tan đầy kỳ vọng nói: “Chú là ba của con phải không!?”
Chú mới là ba con!”
Nét mặt Mục Thanh hơi kinh ngạc.
Bọn họ nói đó không phải ba con…”
Nó vừa tủi thân nói vừa chỉ vào Cảnh Minh đang đứng ở kia.
Mục Thanh hiểu ra, rồi cũng đau lòng giận dữ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.