Trong mắt ông ta, Cảnh gia chịu đôn đốc mối hôn sự này là điều ông muốn thấy. Lương Doanh lạnh nhạt Cảnh Minh như vậy ông ta đương nhiên không vui.
Trong lòng ông ta, Lương Doanh trước nay đều không phải mẫu người sẽ giải thích gì nhiều. Nếu cô nghe vào thì dạ vâng lạnh nhạt đáp lại, nếu cô không nghe thì trực tiếp im lặng, người nào không quan tâm ý nghĩ của cô sẽ tự động hiểu đó là ngầm đồng ý rồi tiếp tục chỉ tay năm ngón. Trong mắt người nhà Lương gia, Lương Doanh là người sai đâu đánh đó. Ông ta không nghĩ được lần này Lương Doanh sẽ phản kháng nên mới trốn biệt tận hai tháng.
Đúng vậy, là trốn. Bởi vì cô không muốn trước khi có thể chấm dứt mối hôn sự này cùng Cảnh Minh lá mặt lá trái. Còn chuyện trước nay cô không phản kháng, đơn giản chỉ vì chưa có chuyện đủ quan trọng cho cô để ý.
Cho nên lúc này ai cũng nghĩ cô sẽ giống như mọi khi, im lặng nghe họ sai đâu đánh đó.
Kết quả Lương Doanh ngồi cũng không ngồi đã từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy đặt xuống bàn, sau đó dùng giọng điệu trước sau như một, như đang nói chuyện gì chẳng quan trọng lắm nói: "Con có thai rồi."
"Hai tháng."
"Cho nên con không thể kết hôn với Cảnh Minh."
Ba câu, khái quát tất cả ý tứ cô muốn nói, nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Người một nhà Lương gia sững sốt trong nháy mắt, sau đó lập tức bùng nổ.
"Con nói cái gì vậy!?"
Lương Chính không thể tin nổi quát ầm lên, mặt mày đều muốn sung huyết. Chỉ thiếu đập bàn nữa thôi.
Nếu là bình thường, Hứa Duệ Hà sẽ ưu tiên trấn an ông ta trước. Nhưng lúc này bà ta cũng không được bình tĩnh: "Doanh Doanh, con nói đùa ba con thôi phải không?"
Ai cũng biết Lương Chính đang nhờ vào mối hôn sự này để cứu vãn cho dự án đang không trụ được nổi bởi vì thiếu tài chính để duy trì. Nếu hôn sự này không thành thì đương nhiên người không vui nhất là Lương Chính rồi. Mặc dù trong lòng ông ta chẳng hề nghĩ đây là bán con để lấy lợi ích, Cảnh Minh vô cùng hợp ý ông ta.
So với họ, ngược lại là Lương Thục sau một giây giật mình thì là người đầu tiên nhặt tờ giấy kia lên xem trước. Sau đó biểu tình cô ta rất khá tả chen vào nói: "Mẹ à, chị ta không nói đùa đâu."
"Các người xem, giấy xét nghiệm mang thai đều mang đến rồi."
Lương Doanh là chuẩn bị kỹ càng mà tới, trong lòng Lương Thục não ngắn đều bất chợt hiện lên một câu này. Mặc dù bản thân lại không có khả năng nắm lấy, cô ta vẫn còn đang rất hả hê, đang đợi Lương Doanh bị chửi mà cười trên nổi đau của người khác nhìn Lương Doanh.
Lương Doanh sau khi nói ba câu kia thì không nói thêm gì nữa. Biểu tình đạm mạc đứng đó, giống như không liên quan đến mình. Đến ánh mắt quan tâm của Lương Du cũng không nhìn.
Biểu hiện này của cô bọn họ vô cùng quen thuộc, có tức cũng không làm gì được. Nhưng chuyện gì ra chuyện đó, chuyện lần này quá lớn rồi.
Được Lương Thục nhắc nhở, Hứa Duệ Hà liền giật tờ giấy trong tay Lương Thục lên xem, còn không quên cho Lương Chính xem.
Vẻ mặt ông ta lập tức trướng đỏ, không chút nghĩ ngợi liền chỉ tay hét vào mặt Lương Doanh ra lệnh: "Bỏ nó cho tao!"
"Ngay lập tức! Mày có nghe không!?"
Ánh mắt Hứa Duệ Hà cũng lóe sáng.
Đúng vậy, bỏ đi không phải là giải quyết được rồi sao. Chỉ mới có hai tháng, không có ảnh hưởng gì lớn cả. Mà có cũng đâu liên quan bà ta. Đối với bà ta, chỉ cần Lương Doanh ngoan ngoãn làm con tốt thí giúp Lương gia vững vàng không ngã là được rồi. Đó đều là tài sản của con gái, con trai bà ta đó.
"Doanh Doanh à, dì biết con nhất định đã chịu uất ức. Nhưng mà chắc con cũng không muốn bị người chỉ chỏ, bị người nói ra nói vào, bịa đặt chỉ trích đâu đúng không. Bỏ nó, vừa tốt cho con, vừa không khiến Lương gia mang tiếng lật lọng, đánh mất chữ tín trước mặt mọi người, sự nghiệp của nhà ta cũng được an ổn rồi."
Hứa Duệ Hà "thật tâm thật lòng" khuyên giải.
Nói đến miệng đắng lưỡi khô, thế nhưng biểu tình của người con gái kia vẫn chẳng hề thay đổi.
"Cảnh gia đã biết chuyện này rồi."
Cho dù có bỏ thì người ta cũng biết con dâu sắp rước về của nhà họ Cảnh đã bị nhúng chàm từ trước, không còn sạch sẽ gì nữa. Đặt biệt là khi nó do chính cô tận tay mang đến nói trước mặt họ, thiết nghĩ Cảnh gia dù có chết cũng không ném xuống mặt mũi mà làm như không có gì, chấp nhận cho qua chuyện. Lương Doanh không nói rõ ra nhưng ai cũng hiểu.
Biểu tình của đám người trước mặt lập tức trở nên đặc sắc vô cùng.
Lương Doanh nhìn trong mắt, biểu tình không chút giao động. Đây chính là kết quả cô muốn, làm sao có thể chùng bước.
Mà nếu đã làm thì phải làm cho chu toàn, Lương Doanh sao sẽ chừa đường sống nào chứ.
Một nhà Lương gia không nghĩ tới nước cờ kinh người này của cô, quả thật bị cô làm cho choáng váng.