Hà Đại Cương cũng đứng lên: “Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn làm gì? Nếu thật sự muốn tìm nhà chồng cho Loan Loan thì phải thương lượng với cha trước đã chứ, hỏi ý kiến của Loan Loan! Mẹ cái gì cũng không hỏi mà đã gả Loan Loan ra ngoài sao?”
Trần Thúy Hoa phát hiện không chỉ có chồng hung hăng với mình mà ngay cả con trai cũng tức giận, bà ta quăng đũa lên bàn: “Làm sao? Con gái nhà ai gả chồng mà không theo lệnh cha mẹ? Tao có thể hại nó sao? Lý Thiên Long thật sự rất được! Có thể cho lễ hỏi một trăm đồng không phải đã chứng minh sao?!”
Bà ta nói xong, Hà Thủ Phúc đã tát một cái: “Trả tiền về! Chuyện hôn nhân này không được!”
Lý Thiên Long là thứ hư hỏng gì, tuy ở xa ông ấy cũng nghe được không ít, huống chi người này tướng mạo không tốt, vừa nhìn là biết chẳng phải hạng tốt lành gì!
Nhưng Trần Thúy Hoa bụm mặt ngã dưới đất vẫn không chịu nhượng bộ!
“Tiền tiêu hết rồi! Không còn nữa!” Bà ta nghĩ rồi, hôm nay bất kể thế nào cũng phải gả Hà Loan Loan ra ngoài, chỉ cần Hà Loan Loan kết hôn là vạn sự đại cát!
Quả nhiên, Lý Thiên Long bị chọc giận, trực tiếp muốn tiến lên bắt Hà Loan Loan đi.
Hà Đại Cương là người đầu tiên ngăn lại: “Mấy người làm vậy là phạm pháp!”
Lý Thiên Long nhìn Hà Loan Loan trắng nõn mềm mại như một đóa bách hợp, sớm đã chảy nước miếng, lúc này cũng chẳng thèm nghĩ chuyện khác, chỉ cười dữ tợn nói: “Phạm pháp? Tôi đã đưa lễ hỏi, tới đón vợ thôi mà! Sao lại phạm pháp?! Tránh ra!”
Gã ta lập tức cho Hà Đại Cương một quyền, Hà Đại Cương hoàn toàn không đánh lại Lý Thiên Long, Dương Ngọc Phương đang ôm con nhìn thấy như vậy bèn kêu lên thảm thiết, nhanh chóng chạy ra xem chồng mình.
Hà Thủ Phúc cũng nhanh chóng chạy tới, Lý Thiên Long lập tức chụp cổ Hà Thủ Phúc: “Đừng có cản ông đón vợ!”
Hà Loan Loan lạnh lùng nhìn Lý Thiên Long, hoàn toàn là bộ dáng của phần tử có nguy cơ giết người!
Cô lập tức hô to: “Người tới! Mau tới đây! Giết người! Giết người rồi!”
Lý Thiên Long dù kiêu ngạo thì cũng không dám đến thôn người ta giết người.
Gọi người trong thôn tới đây sẽ khiến Lý Thiên Long biết chừng mực hơn một chút. Quả nhiên, một lúc sau người trong thôn đã chạy tới.
“Sao? Thúy Hoa, nhà bà có chuyện gì?”
“Ai da, còn dám động thủ sao? Tên khốn nhà cậu muốn làm gì?”
Thôn trưởng cũng chen ra khỏi đám người: “Chuyện là thế nào?”
Hà Loan Loan nhanh chóng thuật lại đầu đuôi: “Chuyện kết hôn này trừ mẹ cháu thì những người khác đều không biết gì cả! Cháu không đồng ý hôn sự này! Lý Thiên Long lại muốn cưỡng ép bắt cháu đi!”
Lý Thiên Long l.i.ế.m liếm môi: “Ông đã đưa lễ hỏi, đến đây đón vợ thì có gì sai?”
Trần Thúy Hoa cứng miệng nói tiêu hết tiền rồi, không lấy ra được, mắt thấy cục diện lâm vào bế tắc, thôn trưởng cũng không thể nói gì hơn.
Nhận lễ hỏi của người ta mà lại không giao người thật sự là không đúng, cho dù tất cả mọi người đều nhìn ra Lý Thiên Long hoàn toàn không xứng với Hà Loan Loan!
Hà Thủ Phúc tức đến mức nghiến răng ken két, gắt gao bắt lấy bả vai của Trần Thúy Hoa: “Tiền đâu?! Tiền bà để đâu rồi? Đưa lại cho cậu ta mau!”
Trần Thúy Hoa không nói lời nào, hạ quyết tâm muốn cho Lý Thiên Long mang Hà Loan Loan đi!
Hà Loan Loan thấy cảm xúc của Hà Thủ Phúc đã bùng nổ cực điểm, lập tức mở miệng.
Cô nghẹn ngào đi đến trước mặt Trần Thúy Hoa: “Mẹ, tại sao mẹ lại ghét con như vậy? Một hai phải gả con cho Lý Thiên Long?”
Trần Thúy Hoa làm trò mạnh miệng trước mặt mọi người: “Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi! Nếu mày không phải con gái tao, tao sẽ không giới thiệu một người đàn ông tốt như Lý Thiên Long cho mày!”
Hà Loan Loan cười khổ một tiếng: “Thật sao? Vì tôi là con gái ruột của bà, cho nên bà muốn gả con gái ruột cho Lý Thiên Long?”
Trần Thúy Hoa lập tức gật đầu: “Đúng vậy không sai!”
Hà Loan Loan ngẩng đầu nhìn một bên ở bên cạnh mang theo cười xem náo nhiệt Hà Linh Linh, tay một lóng tay: “Lý Thiên Long, Hà Linh Linh kia mới là con gái ruột của Trần Thúy Hoa! Tôi không phải! Anh muốn cưới thì đi mà cưới cô ta!”