Hạ Quân nếm thử buổi sáng Hà Linh Linh làm, lập tức nhíu mày, vẫn lựa chọn thức ăn Cố Dục Hàn nhờ người mua đến căn tin mua mang về.
Bà ấy vốn dĩ không muốn Hà Linh Linh chăm sóc hai đứa nhỏ, nhưng chăm sóc con nít vốn không phải chuyện đơn giản.
Đặc biệt là Phỉ Phỉ mới ba tuổi, còn chưa thể tự lo được, lúc ở Kinh thị đều có bảo mẫu trông coi, hiện tại bảo mẫu không đi cùng, Hạ Quân chăm sóc bọn nó mấy ngày đã cảm thấy rất mệt, eo lưng đau nhức.
Bà ấy cũng không có cách nào, Hà Linh Linh nguyện ý chăm sóc cũng coi như phụ giúp được một chút.
Dù sao Hà Linh Linh là mẹ kế của hai đứa nhỏ.
Trong lòng Hạ Quân thầm nhủ nếu Hà Linh Linh chăm sóc không tốt, vừa lúc để Cố Viêm Lâm nhìn rõ người phụ nữ này không thích hợp làm mẹ kế!
Lúc Hà Loan Loan thức dậy, Hà Linh Linh đã đưa bọn trẻ ra ngoài chơi.
Hạ Quân cũng ra ngoài tản bộ.
Hà Loan Loan ăn sáng qua loa, lại nghe được tiếng Trần Thúy Hoa rên rỉ trong sương phòng: “Có người ở nhà không? Tôi khó chịu, tôi thật là khó chịu...”
Cô bước tới cửa nhìn thoáng qua, Trần Thúy Hoa kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì lại thất vọng.
Hà Loan Loan duỗi tay sờ trán bà tay, lại thuận tay bắt mạch.
Trần Thúy Hoa có chút hoảng sợ: “Hà Loan Loan, cô, cô làm gì!”
Hà Loan Loan thu tay lại: “Tôi xem xem còn bao lâu nữa thì bà chết.”
Trần Thúy Hoa không tin: “Cô xem kiểu gì? Cô không phải bác sĩ! Khụ khụ khụ!”
Hà Loan Loan cười nói: “Nếu tôi không học một chút y thuật, lúc trước cứ vào mùa đông là sinh bệnh liên tục, không ai thèm quản như thế thì tôi đã chết rồi không phải sao?”
Nghe được lời này, Trần Thúy Hoa nhanh chóng cầu xin: “Loan Loan, vậy cô xem bệnh giúp tôi, tốt xấu gì cô cũng gọi tôi là mẹ nhiều năm như vậy. Cô chữa khỏi cho tôi, sau này tôi sẽ xem cô như con gái ruột mà đối đãi, giống như Linh Linh vậy.”
Đáng tiếc Hà Loan Loan chỉ cười khinh miệt: “Không cần, chỉ là tôi muốn biết toàn bộ sự việc xảy ra lúc mẹ tôi qua đời. Nếu bà thành thật khai ra, tôi có thể cứu bà, nhưng nếu bà không thành thật, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.” Cơ thể nóng ran của Trần Thúy Hoa nhũn ra, thất hồn lạc phách.
Bà ta muốn mắng to, muốn nắm tóc Hà Loan Loan đánh một trận, nhưng hiện tại cái gì cũng không làm được.
Rõ ràng bà ta yêu thương Hà Linh Linh như vậy, nhưng hiện tại Hà Linh Linh cũng mặc kệ bà ta.
Hà Linh Linh không biết mượn được một bộ chăn đệm ở đâu, ban đêm cũng tự mình dùng.
Nghĩ như vậy, Trần Thúy Hoa có chút nản lòng thoái chí.
Nhưng về cái chết của Hà Tú Uyển, bà ta vẫn hàm hồ giảo hoạt nói: “Mẹ cô lúc trước do ăn canh ba ba cậu cô nấu nên xuất huyết khó sinh, tôi cũng rất đau lòng...”
Hà Loan Loan cười nhạt một tiếng: “Cho nên bà kiên trì không nói thật? Sau khi mẹ tôi ăn canh ba ba, từ khi nào mới cảm thấy không thoải mái? Đến bệnh viện như thế nào? Quá trình chữa trị ra sao? Tôi sinh ra thế nào?”
Đôi mắt Trần Thúy Hoa lóe lên, tuy biết bản thân bây giờ rất khó chịu nhưng có một số chuyện bà ta có chết cũng không há mồm.
Huống chi, chuyện lúc trước không chỉ liên quan tới một mình Hứa Thiết Ngưu.
Nếu nói ra thì bản thân bà ta không thể nào gánh vác được hậu quả!
Bởi vậy, Trần Thúy Hoa vẫn kiên trì: “Buổi chiều ăn canh ba ba, đến tối đã không thoải mái, bởi vì trời đã tối nên bệnh viện không có bác sĩ, chờ bác sĩ đến nơi thì mẹ cô đã hấp hối vì mất máu quá nhiều, gắng gượng sinh ra cô xong thì qua đời.”
Bà ta đã sắp nói không nổi nữa: “Chính là như vậy, cô có ép nữa thì tôi cũng không nói thêm được gì đâu. Loan Loan cứu tôi, tôi nóng sắp chết rồi...”
Hà Loan Loan nắm cánh tay Trần Thúy Hoa, bắt đầu xoa bóp.
Đây là thủ pháp xoa bóp giúp hạ sốt.
Nhưng sẽ không hạ sốt đơn giản như vậy.
Sau khi bà ta hạ sốt, tính mạng sẽ không gặp nguy hiểm nữa, nhưng di chứng để lại sẽ chậm rãi tra tấn bà ta.
Loại người này xứng đáng chịu đau đớn như thế!