Tác giả: Ngư Hoàn Hòa Thô Diện
Converter: TieuQuyen28
Editor: thich_an_dao
Ve sầu trên ngọn cây kêu chi chi, buổi chiều vào ngày hè ánh mặt trời chiếu đến phòng học của lớp 6- năm 3 tại trường trung học Dục Anh.
Trong phòng học trống rỗng, ở dãy cuối tại vị trí bên cửa sổ có một nữ hài (cô gái)thân hình mảnh khảnh.
Cô gái có một cái đầu xoăn kiểu rong biển với mái tóc dài uốn thành gợn to, khoác lên đồng phục thủ thủy chính là đồng phục mùa hè ở phía sau, ở giữa tóc nhuộm thành màu cầu vồng.
Đồng Nhan tiện tay đem sợi tóc màu cầu vồng vén ra sau tai, gục xuống bàn nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trên sân thể dục, những bạn nam và bạn nữ cùng lớp đang học giờ thế dục.
Khối tốt nghiệp khó có được thời gian sống động mà tự do, nên các cô gái tụ ba tụ năm dưới bóng cây nói chuyện phiếm, các cậu trai thì đem địa bàn tại sân bóng cùng sân bóng rổ, tận tình đổ mồ hôi.
Cảnh tượng sinh động làm cánh môi của Đồng Nhan giơ lên.
Cô thật sự đã trở về!
Đồng Nhan từ trên chỗ ngồi đứng lên, xem nhẹ vùng bụng mơ hồ làm đau, hai tay chống trên bệ cửa sổ, cảm thụ được ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu tới đây.
Làm ma rất nhiều năm, ban ngày đứng bên Đồng Thiến, cũng chính là ở bên trong vòng ngọc của xuyên thư nữ, buổi tối mới có thể đi ra ngoài sống động, cô đều sắp quên mất cái cảm giác được ánh nắng chiếu vào người.
Đồng Nhan nhìn lên bầu trời, hơi hơi nheo mắt, tận tình hưởng thụ ánh nắng nóng rực ngày hè.
Có thể lần nữa kiểm soát được cơ thể bằng da bằng thịt. Có thể tự do đi lại dưới ánh mặt trời cảm giác này thật tốt.
Rất nhanh, Đồng Nhan quét nhìn chú ý tới dưới lầu có một nam một nữ đồng học đang đi tới cạnh bồn hoa.
Chàng trai cao lớn đem nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn đưa đến chỗ bóng mát không có người chú ý, nơi hẻo lánh tại hoa viên, hơi hơi cúi đầu, ở bên tai nữ sinh nhẹ nhàng nói một câu gì đó.
Nữ sinh trước là kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Một lát sau, nam sinh rời đi trước. Một lát sau, nữ sinh quan sát kĩ bốn phía không người, cũng dường như không có việc gì rồi trở về sân thể dục.
Từ trên cao nhìn xuống, Đồng Nhan đem hết thảy thu hết đáy mắt, khóe môi giơ lên nụ cười chế nhạo.
Thời niên thiếu thay nhau yêu đương, trốn đến vườn trường trốn ở nơi hẻo lánh nói hai câu lặng lẽ, nhìn xem đều cảm thấy thật ngọt ngào.
Bất quá ngay sau đó, kèm theo nam sinh xoay người hướng trên lầu nhìn, nụ cười ở bên môi cô đọng lại.
Đồng Nhan nhận ra tên của hai người đồng học là ai!
Trương Dương! Diệp Bội Bội!
Cái này một đôi kiếp trước chính là kẻ cầm đầu hại cô bỏ học!
Khi đó lúc cô vừa mới chết, linh hồn còn chưa bị bắt vào trong vòng ngọc. Tại lễ tang, cô nhờ hình thái của ma nghe được lời sám hối của Trương Dương, còn có Diệp Bội Bội thở dài cùng trấn an, hiểu rõ chỉnh sự kiện tiền căn hậu quả ——
Đồng Thiến hướng là lão đại đoàn chi nhất giáo bá thổ tào cô lầ một cái cực phẩm muội muội, vừa lúc bị Trương Dương nghe được.
Trương Dương không chỉ có là tiểu đệ của giáo bá, cũng chính là fan cuồng của Đồng Thiến. Hắn chủ động ra tay, trộm ban phí vu oan cho cô, ác chỉnh cô em gái cực phẩm này vì nữ thần mà ra tay.
Đồng Nhan lui về phía sau một bước, tránh đi ánh mắt của Trương Dương, khóe môi gợi lên một đọ cong trào phúng.
Hóa ra kiếp trước ở giữa còn có một vòng như thế.
Trách không được khi đó ban phí không thấy, đội trưởng Diệp Bội Bội trực tiếp hướng về phía cô mà đến.
Đồng Nhan nhìn đến túi sách treo ở phía cạnh bàn học.
mở khóa kéo kéo ra, bên trong một xấp tiền lớn 100 nguyên, ở mặt trên bên cạnh góc còn dùng bút chì viết tên.
Cả lớp 36 người, mỗi người 100 đồng tiền ban phí tất cả ở chỗ này.
Đồng Nhan sờ một mặt của xấp tiền thật dày này,lông mị thon dài nồng đậm lông mi hơi hơi động, một đôi mắt có đồng tử màu xám nhạt xinh đẹp trong ánh mắt chợt lóe đen tối.
Số tiền kiếp trước bị Diệp Bội Bội lấy ra từ trong túi sách của cô tìm ra, tại chỗ người và tang vật cùng lấy được.
Không phải là nồi của mình, Đồng Nhan đương nhiên sẽ không chịu nhận.
Cô cùng Diệp Bội Bội nổi ra tranh chấp, không ầm ĩ hai câu liền thăng cấp làm động thủ. Nàng làm thái muội thật nhiều năm, kinh nghiệm đánh nhau phong phú, không hai lần liền thoải mái nghiền ép Diệp Bội Bội, đạp vỡ kính mắt của đối phương, còn đánh hỏng mất cái máy chiếu của khối.
Ăn cắp + đánh nhau + hư hao của công, cô bị trường học khuyên lui, liền tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp chứng đều không lấy đến.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đồng Nhan từ giữa hồi ức tỉnh táo lại, nhìn lại xấp tiền mắt trên bàn.
Liếc mắt nhìn quét một lần sân thể dục, thầy thể dục đã tuyên bố giải tán. Đứng ở hàng đầu Diệp Bội Bội đi trước làm gương, chạy chậm đến hướng cửa tòa nhà sơ trung tại trường học.
Lấy tốc độ của Diệp Bội Bội, không cần đến hai phút liền có thể trở lại phòng học, sau đó phát hiện ban phí không thấy đâu.
Thời gian dành cho cô cũng không còn nhiều lắm.
Đồng Nhan không do dự nữa, cánh tay mảnh khảnh duỗi ra bên ngoài, vượt qua ở giữa hành lang, trực tiếp đem trăm nguyên tiền lớn nhét vào túi sách bàn bên cạnh được treo ở cạnh bàn.
Vừa kéo khóa xong, vùng bụng đột nhiên truyền đến một trận co rút kịch liệt, đau đến nháy mắt trên trán cô đổ mồ hôi.
Đồng Nhan dì cả đau bị đau bụng là do bệnh cũ.
Khi còn nhỏ bị Đồng Thiến an bài làm người mẫu nhí, mùa đông chụp trang phục hè, còn muốn hạ bể bơi, thật nhiều thời điểm vì phối hợp Thương gia chụp ảnh bì tiến độ mà phải thức đêm thậm chí là cả đêm, bị cảm lạnh thêm trường kỳ nghỉ ngơi không quy luật, lần đầu tiên cô tới dì cả liền đau đến lăn lộn trêm giường, kiếp trước mãi cho đến chết đều không có chút nào giảm bớt.
Dì cả không phải bệnh, bắt đầu đau thật chết người.
Làm ma đã nhiều năm như vậy, Đồng Nhan đã không sai quên đi nỗi đau sợ hãi khi dì cả đến chi phối. Lúc này đột nhiên đột kích cô ôm bụng nằm xuống lại trên bàn học, sinh không thể luyến.
Đau nhức một chút xíu bình phục, chờ Đồng Nhan lại phân ra tâm ra đi chú ý bên ngoài, liền nghe được trong phòng học nói nhao nhao ồn ào, nam sinh cùng các cô gái dồn dập nghị luận về việc ban phí đột nhiên không thấy.
"Đồng Nhan!"
Đồng Nhan ngẩng đầu, liền thấy dáng người nhỏ nhắn xinh xắn Diệp Bội Bội từ hàng ghế đầu đi tới, kính mắt nặng nề cũng ngăn không được trong mắt nàng có lửa giận.
Diệp Bội Bội đứng ở phía trước chỗ cô ngồi, từ trên cao nhìn xuống, thần sắc tại tràn đầy khinh thường.
"Có phải cậu là người lấy trộm ban phí hay không?"
Đến!
Đồng Nhan chống mặt bàn ngồi dậy, lưng thẳng thắn, khóe mắt hơi hơi nâng lên liếc đến Diệp Bội Bội, "Ân?"
Diệp Bội Bội bị nàng liếc đến tụe dưng ngẩn người.
Gò má của Đồng Nhan nhìn thật là đẹp a!
Làn da vừa trắng vừa mềm, cách gần đến vậy mà đều nhìn không thấy được bất kỳ lỗ chân lông nào ; lông mi vừa cong vừa dài, cùng tiểu bàn chải giống được; khóe mắt trời sinh hơi hơi giơ lên, tự mang khí tràng; mũi cao ngất, cánh mũi hình dạng hoàn mỹ; ngay cả hình dạng môi cũng là đáng chết đầy đặn!
Trừ bỏ mặt, Đồng Nhan phát lượnng cũng rất kinh người, một đầu tóc dài đến eo trơn mượt bóng loáng, đuôi tóc không thấy bất kỳ sợi tóc nào bị khô sơ.
Nhan sắc cao như vậy, kể cả để kiểu đầu màu cầu vồng gợn sóng to kỳ dị như vậy đều có thể thoải mái ngăn chặn. Kiểu tóc này khoác trên người cô một chút cũng không quậy phá, chỉ làm cho người cảm thấy tiên khí!
Diệp Bội Bội trong mắt lóe lên một vòng si mê. Bất quá là bạn học ba năm, cô sớm đã miễn dịch đối với khuôn mặt này, lúc này rất nhanh tỉnh táo lại.
Đẹp mắt thì thế nào, còn không phải mỗi ngày trốn học cùng cách vách chức cao những kia không tốt thiếu nữ xen lẫn cùng nhau, rồi thành tích thi cử cả năm cấp đứng hạng chót, vô số lần bị trường học phê bình qua.
Cô gái như thế về sau nhất định là tầng chót xã hội!
Không! Hiện tại chính là tầng chót!
"Là cậu trộm ban phí!"
Đồng Nhan rốt cuộc cho nàng cái chính mặt, thần sắc tại tràn đầy hoang mang, "Ban phí mất?"
"Chớ giả bộ!
Ban phí là giảng bài tại thống nhất thu được, theo sát sau chính là giờ thể dục, giờ thể dục trở về ban phí đã không thấy tăm hơi.
Tại tiết giờ thể dục chỉ một mình cậu ở trong phòng học, không phải cậu trộm được, thì còn có thể là ai!
Còn không mau giao ra đây!"
Đồng Nhan nghe Diệp Bội Bội chắc như đinh đóng cột, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Ngược lại không phải bởi vì lời nói này của đối phương, mà là đợt tiếp theo dì đau bài sơn đảo hải loại vọt tới.
Cô rốt cuộc nhớ tới, kiếp trước vì cái gì muốn đối Diệp Bội Bội như vậy một cái tiểu tiểu chỉ nữ hài động thủ.
Cô hiện tại thật sự siêu cấp táo bạo, một điểm liền nổ loại kia.
Siêu nghĩ run rẩy một chút cách vách bàn túi sách, lập tức! Lập tức! Kết thúc trận này trò khôi hài, sau đó về nhà ăn thuốc giảm đau.
Được lý trí nói cho nàng biết, cứ như vậy cô không thể giải thích vì cái gì biết ban phí sao lại ở kia. Đến thời điểm hoài nghi, dựa vào danh tiếng không tốt được tích lũy 3 năm sơ trung của cô, mọi người khẳng định đều sẽ cảm thấy là cô cố ý vu oan hãm hại.
Không thể nói.
Đồng Nhan cố nhịn xuống cơn đau đớn, bình tĩnh phân tích: "Đầu tiên, giảng bài tại ban phí thu sau, cậu theo ủy viên thể dục đi phòng thiết bị lấy giờ thể dục cần dùng đến thiết bị, cái này ở giữa ngươi rời đi chỗ ngồi.
Sau đó, giờ thể dục tôi tuy rằng xin phép đứng ở phòng học, nhưng ở giữa đi qua toilet, có đại khái 15 phút không ở phòng học.
Cuối cùng, cậu có cẩn thận đi tìm sao? Có phải hay không cậu đem ban phí đặt ở chỗ khác, xong chính mình quên?
Coi như cậu không quên, nhưng vô luận là giảng bài tại vẫn là giờ thể dục, đều có khả năng là những người khác cầm đi ban phí.
Cho nên, cậu không thể đơn giản như vậy thô bạo kết luận người trộm ban phí là tôi."
Đồng Nhan phân tích có lí có cứ, trong phòng học chú ý hàng sau động tĩnh nam sinh, các cô gái nhưng có chút kinh ngạc.
"Đồng Nhan vậy mà giải thích!"
"Không có không phản ứng, nằm sấp xuống tiếp tục ngủ!"
"Cũng không động thủ!"
"Giải thích được có lí có cứ, nghe cậu ấy nói như vậy, trộm ban phí còn thật không nhất định là cậu ấy."
"Đồng Thiến là đại minh tinh, hơn nữa vẫn luôn đối với muội muội rất tốt, Đồng Nhan hẳn là không thiếu tiền."
"Thôi đi. Đồng Nhan như vậy làm, nhà bọn họ vì bất kể nàng, trước giờ đều nghiêm khắc khống chế tìe tiêu vặt của cậy ấy. Nhìn thấy mái tóc uốn mới của cậu ấy không? Nghe nói vẫn là cùng cách vách chức cao nữ sinh vay tiền biến thành!"
"Vay tiền là làm trái nội quy trường học, nữ thần tại sao có thể có một cô em gái như vậy!"
"Đừng lấy cậu ấy cùng nữ thần đánh đồng, ngoại trừ lớn lên giống, còn có điểm nào có thể so?"
"Kỳ thật... Cá nhân cảm thấy nói riêng về nhan sắc, Đồng Nhan so Đồng Thiến đẹp hơn nhiều."
Một câu cuối cùng rất nhanh bao phủ tại một mảnh công kích trong tiếng, trong phòng học nghị luận ầm ỉ, Diệp Bội Bội lại mảy may bất vi sở động.
"Đồng Nhan, tôi thừa nhận câu nói xạo của cậu nghe rất giống thật, nhưng mà có bạn học cùng lớp chúng ta tận mắt chứng kiến nhìn thấy là cậu trộm!"
Rốt cuộc nói đến đây!
Trong phòng học khôi phục im lặng, Đồng Nhan lau hạ trên trán đau ra tới mồ hôi, lạnh giọng hỏi: "Ai?"
Diệp Bội Bội quay đầu, nhìn về phía hành lang bên tay phải trên chỗ ngồi nam sinh có thân hình cao lớn, "Trương Dương, giờ thể dục ở giữa cậu trở về lấy bóng rổ, có phải hay không nhìn thấy Đồng Nhan lén lút ở trên chỗ ngồi của tớ?"
Trương Dương gật đầu, sâu trong ánh mắt vẫn là che không được ác ý, còn có vẻ mong đợi.
Lần này ban phí tổng cộng 3600, cũng không phải là mười khối tám khối tiểu tiền. Một khoản tiền lớn như vậy, Đồng Nhan coi như vị thành niên, đến thời điểm khẳng định cũng là không tốt.
( 3600 tệ là tầm 13 triệu VND nha các bạn)
Cứ như vậy, Thiến Thiến nữ thần hẳn là sẽ rất vui vẻ đi? Có thể hay không đối với hắn tốt hơn một chút?
Trương Dương tâm tình bức thiết đứng lên, biến tiếng khí có chút thô khàn tiếng nói mở miệng, "Đúng vậy. Lúc ấy tôi ở cửa sau bên kia ngừng lại, nhìn thấy Đồng Nhan từ trong bàn của Diệp Bội Bộilấy ra một xấp màu đỏ nắm ở trong tay, về chỗ ngồi sau đó bỏ vào túi sách."
Diệp Bội Bội chuyển qua nhìn đến hướng Đồng Nhan, "Nếu cậu không thừa nhận, thì để tôi kiểm tra túi sách của cậu!"
Nói xong, Diệp Bội Bội hướng đến túi sách treo ở cạnh bạn của Đồng Nhan chộp tới.
Mắt thấy liền muốn lấy đến túi sách, một bàn tay bắt được cổ tay nàng.
Là Đồng Nhan.
Đồng tử màu xinh đẹp màu xám nhạt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Bội Bội, Đồng Nhan nhíu mày, thanh âm trào phúng:
"Trương Dương tính cái thứ gì, hắn nói thấy được cậu liền tin sao?
Tôi còn muốn nói lúc đi toilet trở về, vừa lúc nhìn thấy Trương Dương ôm bóng đang lục ngăn bàn của cậu cơ.
Nói như vậy, có phải hay không có thể chứng minh ban phí là hắn trộm?"
Sắc mặt Trương Dương nhanh chóng lóe lên một vòng chột dạ, làm hiện trường người duy nhất xác định chân tướng, hắn rất nhanh khôi phục trấn định.
"Có trộm không trộm, hiện tại liền hướng mọi người chứng minh."
Trương Dương trước là móc chính mình bàn động, hai cánh tay vừa kéo, từ bên trong lấy ra một đống lớn bản nháp giấy, giấy vệ sinh, Spicy Bar đóng gói túi... Những này hòa lẫn mùi vị rác bị hắn một tia ý thức ném vào mặt sau thùng rác.
Sau đó là túi sách.
Trương Dương cầm lấy túi sách, kéo khóa kéo ra, trước mặt bạn học cả lớp hướng mặt đất một đổ, bên cạnh run rẩy bên cạnh phối âm: "Nhìn, bên trong cái gì đều..."
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, từng tờ tiền mặt màu đỏ liền bay loại, lả tả như tuyết hắt ra, trong đó một tở còn bay đến trên vai của Đồng Nhan.
Trương Dương ngốc!
Diệp Bội Bội sửng sốt!
Trong lớp nam sinh cùng các cô gái sợ ngây người!
____________________
Thế là mình đã cố gắng làm xong chương này thật nhanh để các bạn có thể đọc nó á. ~(≧▽≦)/~
À tiện thể giải thích cho những bạn nào chưa biết thì sơ trung bên đó thì bằng cấp 2 bên mình đó, nhg mà tại cấp 1 bên đó là học đến tận lớp 6 nên sơ trung chỉ còn lại 3 năm thôi. Nên bh nữ chính nhà mình đang học năm ba sơ trung thì bằng lớp 9 bên mình nè:3
Mình chỉ là edit vì đam mê nên không được chuyên nghiệp cho lắm, và có nhiều từ hán mà mình ko biết dịch nó ra thuần việt như nào ý mong các bạn thông cảm nha 😊😊 mà có bạn nào hiểu thì cmt góp ý giúp mình nhé!! mình rất cảm ơn 😍😍
À còn nốt mục cuối nè:v
có bạn nào biết "Thủ phủ chi tử" là con của cái gì ko mình ko biết đấy là con của thủ tướng?? con của chủ tịch thành phố??? hay là gì đó..... mà nam chính chúng ta lại chính là "Thủ phủ chi tử" ý mà mình chẳng biết nên dịch ra như nào ý 😭😭 Nếu có bạn nào biết nghĩa của từ này thì mong cậu hãy cmt nghĩa của từ này dưới này cho mình vớiiiiii!!!!!! Mình rất xin cảm ơn ạaaa
Các bạn nhớ bình chọn cho truyện của mình nha~
Ái nị~
(๑・ω-)~♥”
26/2/2021