Sau giờ ngọ, ở đài luyện võ của hoàng cung. Thời tiết gần đây không tốt thường xuyên có mưa, triền miên không ngừng, nhưng hôm nay khó lắm mới có được ánh mặt trời, xua tan đi bầu trời u ám, tất cả đều dừng ở trên người ấm áp hòa hợp.
Cố Hách Viêm một mình cưỡi ngựa bắn cung xong lập tức vào đình chờ, tay hắn lúc này cũng không nhàn rỗi mà cẩn thận cầm dây cung đồ tùng sáp. Qua một lúc, chợt nghe một tiếng gọi "Sư phụ", trong lòng đã biết là Phó Tế An tới. Hắn ngẩng đầu đang muốn nghênh đón, đột nhiên nhìn thấy người ở bên cạnh Phó Tế An, bàn tay vô thức run lên, bất cẩn bị dây cung bắn một chút, nổi lên vệt đỏ.
"Sư phụ!" Phó Tế An kêu một tiếng chạy lại, Mộ Chi Minh bèn đi theo phía sau cậu ta, tận đến đình hóng gió, mới cười cười rồi nhìn Cố Hách Viêm chắp tay thi lễ: "Cố huynh, lâu rồi không gặp."
"Thất hoàng tử." Cố Hách Viêm cúi đầu hành lễ, thanh âm nhàn nhạt, "… Mộ huynh."
"Nghe nói đài luyện võ ở hoàng cung phạm vi to lớn, giống như núi rừng, lại nghe sư phụ Thất hoàng tử, long câu thiếu niên, võ học bất phàm, nhịn không được tiến đến mở mang tầm mắt, không biết có quấy rầy, ảnh hưởng ngươi dạy võ hay không?" Mộ Chi Minh cười hàn huyên, thuận miệng khen ngợi Cố Hách Viêm.
Nào biết Cố Hách Viêm không cảm kích mà hờ hững trả lời: "Ừm."
Mộ Chi Minh: "…"
Phó Tế An cũng không nghĩ tới Cố Hách Viêm sẽ như thế đáp lại, trong lòng lập tức nghĩ sao nói vậy: "Sư phụ, ngươi nghe rõ Mộ ca ca nói không? Nơi nào làm phiền, rõ ràng không quấy rầy, không ảnh hưởng gì."
Cố Hách Viêm bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, có chút ngây ngốc.
Mộ Chi Minh ngượng ngùng nói: "Là ta không mời mà đến, đột ngột vô lễ, Cố huynh chớ trách, ta đây lập tức cáo từ."
"Không." Cố Hách Viêm nói, "Không phải." Hắn biểu tình có chút ảo não, trầm mặc một lát nói, "Là ta nói sai rồi… Ta… Không biết ngươi muốn tới…"
Những lời này, Mộ Chi Minh nghe xong vẫn cảm thấy có một chút ý tứ trách cứ, lập tức muốn đi, chọc đến hắn liên tục xin lỗi mới thoả mãn.
"Được, được, hiểu lầm, đều là hiểu lầm." Phó Tế An hoà giải, "Sư phụ, Mộ ca ca nói hắn cũng muốn cùng ngươi học tiễn pháp, hôm nay vất vả cho ngươi dạy hai bọn ta "
"Ừm, ta đi phòng binh khố lấy thêm một cung tên." Cố Hách Viêm nói, xoay người phải đi.
"Sư phụ." Phó Tế An ngăn cản một chút, "Chuyện vặt vãnh này để thái giám làm là được rồi."
"Không có việc gì, ta đi một chút sẽ về." Cố Hách Viêm dứt lời, vội vàng rời ra khỏi trúc đình, đến khi đi đủ xa, hắn mới hít vào một hơi thật sâu, mặc niệm lời nói không đúng với đạo lý mà vừa rồi mình vô tình nói.
Lúc này trong đình hóng gió, Mộ Chi Minh nghiêng đầu hỏi Phó Tế An: "Hắn thường ngày cùng ngươi nói chuyện, cũng lạnh nhạt như vậy?"
Phó Tế An nghĩ nghĩ nói: "Sư phụ ngày thường tuy không nói lời gì, nhưng sẽ không làm người cảm thấy lạnh nhạt, có phải hôm nay tâm tình không tốt."
Mộ Chi Minh thở dài, trong lòng bỗng dưng có một chút buồn bã
Không bao lâu sau, Cố Hách Viêm mang tới cung tiễn, hắn không có nhiều lời, đem cung tiễn đưa cho hai người sau, bắt đầu tận tâm tẫn trách mà dạy hai người giương cung.
"Nội chính trực, ngoại thể thẳng, đẩy cung là chủ, nắm cung là phụ." Cố Hách Viêm dạy võ cực kỳ nghiêm túc, Phó Tế An có sai lầm hắn lập tức sẽ không lưu tình chút nào mà chỉ ra, thấy Phó Tế An dáng người bất chính, trực tiếp tiến lên mạnh mẽ ấn bả vai Phó Tế An xuống, bẻ cho đúng.
Nghiêm sư xuất cao đồ, ngày thường Phó Tế An ham chơi nhưng khi Cố Hách Viêm chỉ đạo, cậu ta mắt nhìn thẳng, đứng đến thẳng tắp, nửa điểm không dám lơi lỏng.
Mà Mộ Chi Minh một bên kéo cung tư thế cùng đùa giỡn thật sự rất giống.
Y kỳ thật khi còn nhỏ có tập qua cưỡi ngựa bắn cung, nhưng biết chính mình không có thiên phú, nên đã đem tinh lực đặt ở nơi khác, dần dà, võ học hoang phế, hiện giờ giương cung đều lao lực.
Phó Tế An thấy y như vậy lập tức cười lớn: "Mộ ca ca, ngươi đứng tốt a… A! Đau đau đau, sư phụ a a a, ngươi bẻ bả vai ta nhẹ chút a, ta ưỡn ngực thu bụng!"
Đối mặt thiện ý đùa ngôn, Mộ Chi Minh không thèm quan tâm, cười vang nói: "Nhân vô thập toàn con người không hoàn mỹ, ta vốn là không am hiểu cái này, Thất hoàng tử, nếu không đôi ta nhiều lần đọc sách?"
Phó Tế An gào: "Không thể so!"
Ngày thường tập võ chính là tập võ, buồn tẻ nhạt nhẽo, nhưng hôm nay Mộ Chi Minh ở đây, đài luyện võ lập tức thêm vài phần ý cười, thật là một mùa thu lạnh tốt.
Ước chừng tập võ đã nửa canh giờ, Phó Tế An phát giác Cố Hách Viêm vẫn luôn ở vây quanh chính mình đảo mắt nhìn về phía Mộ Chi Minh, vì thế đối hắn nói: "Sư phụ, ngươi đi dạy Mộ ca ca đi, ta chính mình có thể tự luyện."
Cuối cùng, còn nhỏ thanh nói thầm một câu, "Hôm nay là ta một hai phải mang Mộ ca ca tới, ngươi đừng tức giận hắn, đừng không để ý tới hắn."
Khi nghe được từ "Tức giận" cùng "Không để ý tới hắn", Cố Hách Viêm ngập ngừng, tựa hồ tìm cách giải thích, nhưng mà lời nói đến bên miệng, chỉ có hai chữ: "… Đã biết."
Cố Hách Viêm quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Minh, thấy y một thân một mình, ở một bên yên lặng luyện tiễn pháp, vừa kéo cung, buông tay, mũi tên đã nghiêng lệch rơi xuống đất.
Mộ Chi Minh cũng không nhụt chí, ý cười doanh doanh mà chạy qua đi nhặt về mũi tên, lại giương cung.
Cố Hách Viêm biết mình ban chỉ lo sững người không chú ý nên mới nói ra lời như vậy. Hiện tại nhìn Mộ Chi Minh, hắn lại không dám tùy tiện tiến lên. Mà lúc này, Phó Tế An bắn ra một mũi tên, vừa quay đầu, liền thấy Cố Hách Viêm nhíu mày đứng ở kia không nhúc nhích, Thất hoàng tử đảo đảo tròng mắt, nổi lên ý xấu, bất động thần sắc mà hướng bên cạnh Cố Hách Viêm dịch một bước, theo sau đột nhiên đem Cố Hách Viêm đẩy về phía Mộ Chi Minh.
Âm mưu không thành, sau đó Phó Tế An lập tức bị quăng ngã mông ngồi xuống đất.
Cố Hách Viêm là người tập võ, hạ bàn cực ổn, Phó Tế An tuổi nhỏ khung nhẹ, nơi nào đâm cho hắn động được, ăn trộm gà không thành còn mất cả nắm gạo, cậu ta ngã trên mặt đất che lại mông "Ai u ai u" mà kêu.
Chuyện xảy ra đột nhiên đem Mộ Chi Minh cùng Cố Hách Viêm làm hoảng sợ, vội tiến lên đỡ Phó Tế An, cách đó không xa vài tên cung nhân phụng dưỡng nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch mà xông tới, đem Phó Tế An bao quanh vây quanh, mồm năm miệng mười: "Điện hạ, không có việc gì đi? Ai u, bị ngã sao?"
Mộ Chi Minh so người khác bình tĩnh chút, y ôm Phó Tế An đứng dậy, giúp cậu ta phủi đi bùn đất dính trên y phục, cẩn thận kiểm tra một phen: "Bàn tay ma phá, đi Thái Y viện đi."
Phó Tế An lúc này hoãn đau đớn lại, không quên mục đích tác quái của chính mình, che lại mông nói: "Sư phụ, ta đi băng bó, một hồi lại trở về, ngươi dạy Mộ ca ca cung tiễn trước đi."
Cố Hách Viêm gật gật đầu: "Được."
Sau đó Phó Tế An bị cung nhân vây quanh đi hướng Thái Y viện, chỉ chốc lát, đài luyện võ to như vậy, chỉ còn Cố Hách Viêm cùng Mộ Chi Minh hai người.
Ban ngày thu quang, chim nhạn bay về phía nam, không gian yên tĩnh chỉ nghe mỗi tiếng chim, Mộ Chi Minh nhìn cung tiễn trong tay, nghĩ thầm: Cố Hách Viêm mới vừa rồi vẫn luôn làm lơ mình, mà nay chỉ còn hai người, nếu hắn còn không để ý tới mình, thì thật sự có chút xấu hổ.
Ý niệm vừa dâng lên trong đầu Mộ Chi Minh, làm y chưa kịp thở dài đã chợt nghe người bên cạnh nhân đạo nói: "Giương cung, ta dạy cho ngươi."
Mộ Chi Minh mặt lộ vẻ vui mừng, vội ngẩng đầu lên, nhìn thẳng phía trước bia ngắm, nghiêm túc kéo cung.
Cố Hách Viêm: "Đừng buông tay, ổn định."
Mộ Chi Minh vội định trụ thân mình, không dám nhúc nhích nửa phần, Cố Hách Viêm nhìn y một cái: "Khuỷu tay nâng lên."
Mộ Chi Minh nghe vậy làm theo, Cố Hách Viêm: "Cao một chút, một chút, thấp một ít, lại quá thấp, nâng lên trên, quá cao."
Ngôn ngữ chỉ huy như thế đã nửa ngày, Mộ Chi Minh cuối cùng đem khuỷu tay nâng đến chính xác vị trí, đang nghĩ ngợi tới có thể bắn tên được hay không, lại nghe Cố Hách Viêm nói: "Hai chân tách ra chút, đừng trước khuynh, nâng vai."
Mộ Chi Minh nghĩ thầm như vậy học cũng quá lao lực, vì thế thương lượng nói: "Cố huynh, ta tập võ ngu dốt, như thế quá phí miệng lưỡi ngươi, có thể hay không làm phiền ngươi động tay?"
Cố Hách Viêm: "… Động tay?"
"Ừm." Mộ Chi Minh gật gật đầu, "Giống như vừa rồi dạy Tế An như vậy, ta cái nào không đúng, ngươi liền bẻ nơi đó, ta nhất định sẽ đem tư thế chính xác ghi tạc trong lòng."
Cố Hách Viêm trầm mặc sau một lúc lâu, chậm rãi phun ra ba chữ.
"… Chạm vào ngươi?"