Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 40: Hôm nay mặt trời mọc sau bão tuyết




Edit: Hạ Vy
_____
Chương 40: Hôm nay mặt trời mọc sau bão tuyết.
Văn Hạc Âm ghé vào bên người Mộ Chi Minh, nhìn lò sưởi tay trong ngực y nghi hoặc nói: "Làm sao trong quân doanh lại có thứ này? Nhưng cũng tốt, ta còn nghĩ đến trấn mua hai cái cho ngươi, hiện tại có rồi, ta đỡ phải đi một chuyến."
Mộ Chi Minh dường như mới từ trong mộng bừng tỉnh, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng lên đi ra ngoài doanh trướng.
"Ngươi đi đâu, tuyết bên ngoài còn rơi đấy!" Văn Hạc Âm nhanh tay túm chặt Mộ Chi Minh, không cho y đi.
"Ta đuổi theo tên kia tướng sĩ vừa rồi." Mộ Chi Minh vội vàng mà nói.
"Đuổi theo hắn làm gì làm gì?" Văn Hạc Âm hoang mang.
"Ta muốn hỏi hắn lò sưởi tay này là ai đưa." Mộ Chi Minh nói.
"Ngươi đừng đi! Để ta!" Văn Hạc Âm đè Mộ Chi Minh lại, chưa kịp để y phản ứng đã chạy nhanh ra ngoài doanh trướng.
Một lát sau, Văn Hạc Âm mang theo một thân khí lạnh trở về, Mộ Chi Minh đi đến giúp cậu phủi mấy hạt tuyết dính trên bả vai: "Hỏi ra chưa?"
"Đệt! Ngươi tuyệt đối không đoán ra được là ai!" Văn Hạc Âm giật giật môi dưới, hai mắt trợn tròn.
Mộ Chi Minh nói: "Cố tướng quân?"
Văn Hạc Âm khiếp sợ: "A, ngươi làm sao mà biết được?! Ngươi vừa rồi nghe lén bọn ta nói chuyện?"
Ánh mắt Mộ Chi Minh khẽ run: "Thật là hắn?"
Văn Hạc Âm liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đừng nói ngươi không tin, ta cũng không tin, ta hỏi đi hỏi lại hai lần, hắn đều nói là tên băng băng lãnh lãnh Cố tướng quân kia đưa đến, lò sưởi này không phải có độc đấy chứ, tên tướng quân kia rõ ràng chán ghét ngươi? Có phải muốn hành chết ngươi không?"
Mộ Chi Minh đem lò sưởi tay ôm chặt vào lòng, nhoẻn miệng cười nói: "Hắn không chán ghét ta, là ngươi hiểu lầm hắn, ta cũng..."
Ánh mắt Mộ Chi Minh sáng lên thấp giọng nỉ non, "Ta cũng từng cho rằng tính cách của hắn lạnh nhạt cao ngạo, nhưng đó là do ta không đủ hiểu hắn..."
Văn Hạc Âm: "Ngươi làm gì cười thành cái dạng này a!"
Mộ Chi Minh: "Bộ dạng gì?"
Văn Hạc Âm: "Bộ dạng như tiểu ngốc tử."
Mộ Chi Minh: "..."
Văn Hạc Âm nói: "Chỉ một cái lò sưởi tay thôi mà, có lẽ hắn muốn lấy lòng ngươi cử người miệng lưỡi đưa đến, ngươi đừng ngu ngốc như vậy, đừng chỉ vì một chút ân huệ nhỏ này che mờ tầm mắt, biết không?"
Mộ Chi Minh cong lên mắt, câu môi cười khẽ: "Dù cho có ít thì cũng là tâm ý, ta cũng phải để trong lòng."
Văn Hạc Âm xua tay: "Bỏ đi, có thể đi ngủ chưa?"
"Ngủ." Mộ Chi Minh ôm lò sưởi tay chui vào trong chăn đệm, một đêm này, cả người y bất chợt ấm áp đối lập hoàn toàn với khí lạnh ngoài kia.
Sáng sớm hôm sau, gió ngừng tuyết tan, ánh nắng đông ấm dịu dàng xua tan đi tầng sương mỏng, Văn Hạc Âm đi ra ngoài nhìn một chút, vốn định trở vào nói vài câu, nào ngờ Mộ Chi Minh đã nhanh chóng nhấc tay lên ngăn cản: "Ngừng, ta biết kia định kêu ta trở về kinh thành, nhưng hai ta ở đây cũng phải chuẩn bị một chút đúng không?"
Văn Hạc Âm nghĩ nghĩ lại muốn mở miệng, Mộ Chi Minh lập tức tiếp tục nói: "Ta biết ngươi muốn nói chúng ta không có gì để chuẩn bị, nhưng hiện giờ chúng ta đang ở trong doanh của Dung Diễm Quân, mọi việc không cần bẩm báo sao? Đây không phải là nhà của chúng ta, không phải muốn đến là đến muốn đi là đi."
Văn Hạc Âm: "Không được."
Mộ Chi Minh: "Cái gì mà không được, hiện tại tuyết đã ngừng rơi, cũng ấm áp hơn trước rất nhiều, hơn nữa người nhìn ta đi, ta không còn ho khan nữa, khi nào hồi kinh trong lòng ta tự có tính toán."
Văn Hạc Âm: "..."
Mộ Chi Minh che lại lỗ tai: "Ta không nghe, ta không nghe."
Văn Hạc Âm: ".... Cố tướng quân."
Tay Mộ Chi Minh lập tức buông xuống: "Cái gì Cố tướng quân? Cố tướng quân làm sao vậy?"
"Ta muốn nói là Cố tướng quân đang ở ngoài doanh trướng chờ người, ngươi vẫn không nghe thấy?" Văn Hạc Âm hỏi.
Mộ Chi Minh nóng nảy: "Sao ngươi không nói sớm?"
Văn Hạc Âm so với y càng tức giận hơn: "Ta muốn nói nhưng ngươi đều đánh gãy lời ta!"
Mộ Chi Minh: "Mau mau mau, mời hắn vào."
Sau khi Cố Hách Viêm đi vào doanh trướng, Mộ Chi Minh mỉm cười lập tức đứng dậy đi tới, chấp tay hành lễ: "Cố tướng quân sáng sớm đến bái phỏng, không biết có chuyện gì không?"
Cố Hách Viêm biểu tình lạnh lẽo, ngữ khí nhàn nhạt: "Chuyện xây dựng phong hoả đài* ở đây coi như xong, ngày mai đội quân sẽ chuyển về hướng đông, mọi chuyện tương đối gấp gáp, ta cũng không thể chú ý mấy chuyện vặt vãnh. Lần này ngươi phụng chỉ đến học chữ Câu Cát, tra xét nguyên nhân chiến hoả của hai bên, một khi đã có kết quả, ngươi cũng không cần cứ ở đây mãi, cho nên ta đã đem việc này báo cho Hoàng Thượng, ngươi không cần phải báo lại, ngày mai ngươi nên trở về kinh thành, không thể trì hoãn."
(*Phong hoả đài: vào thời cổ đại Trung Quốc, Phong hỏa đài là một công trình quan trọng trong hệ thống phòng thủ, dùng lửa để truyền báo thông tin quân địch, được dùng để đề phòng sự xâm lược của kẻ thù. Đài thường được xây dựng ở những nơi hiểm yếu hoặc có tuyến đường giao thông quan trọng.)
Mộ Chi Minh hơi giật mình, sau một lúc lâu ôm quyền, nhẹ giọng nói: "Đã biết."
Cố Hách Viêm gật đầu, hắn cũng không nói thêm lời nào mà xoay người rời đi.
Văn Hạc Âm im lặng chờ bên ngoài một lát, thấy Cố Hách Viêm đã rời đi mới nhẹ nhàng xốc rèm vải đi vào, oán giận nói: "Nhìn đi, chuyện của ngươi mà hắn lại xem như chuyện vặt vãnh, còn dùng thái độ lạnh như băng kia đối với ngươi, còn nói hắn không chán ghét ngươi? Ai mà tin chứ?"
Văn Hạc Âm càng nói càng tức giận: "Ngươi là do triều đình phái xuống, tên Tướng quân kia dựa vào đâu đuổi ngươi trở về? Thiếu gia, sao ngươi không nói chuyện, không phải đau lòng đến chết đấy chứ?"
Mộ Chi Minh ngơ ngác nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Ngươi vừa rồi có nghe thấy không? Hắn nói với ta thật nhiều câu."
Văn Hạc Âm bộ dạng hoảng sợ: "Mộ Chi Minh ngươi điên rồi sao?"
Mộ Chi Minh nhợt nhạt cười: "Khả năng là ta điên rồi."
Đời trước, Cố Hách Viêm cũng đối với y cũng giống như hôm nay, khi đó trời đông giá rét, Mộ Chi Minh cùng Hạ Hổ Hầu học chữ Câu Cát đã có kết quả, sau đó y bèn chuẩn bị trở về kinh thành, đột nhiên Cố Hách Viêm cả một tháng không gặp mặt tới tìm y, nói những lời y như vậy.
Kiếp trước Yến Quốc Công tiểu thế tử tính tình kiêu ngạo, đương nhiên sẽ cảm thấy lời nói của Cố Hách Viêm thật sự chói tai, không thể nghe lọt, vì thế đã tức giận, ngay hôm đó đã lập tức rời khỏi quân doanh, một câu từ biệt cũng không có.
Mà kiếp này, trong lòng tiểu thế tử đều là: Oa, hắn nói với ta một đoạn thật dài! Thật nhiều chữ! Thật khó tin được!
A, hôm nay mặt trời sáng sủa lên cao sau trận tuyết dài, thật là một ngày tốt lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.