Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 65: Thích thì đi biểu đạt tâm ý đi




Đêm đến, trăng sáng hình lưỡi liềm như cánh cung, quả đúng là tình hình căng thẳng.
Khi Nguyên phủ tắt hết đèn đuốc thì ngoài trời đã là đêm khuya tĩnh mịch.
Sau khi thị nữ giúp Nguyên Báo Đức cởi áo xong đã bị gã lôi kéo cánh tay trên mặt hiện lên nét đùa giỡn, dùng những lời nói xa xỉ dâm dật nói với nàng ta hai câu, bỗng nhiên lúc này ánh lửa của đèn đuốc bên ngoài sáng trưng, rực rỡ, tiếng người ồn ào từng đợt truyền đến. Nguyên Báo Đức không biết chuyện gì xảy ra, còn ngây ngốc đứng ở đó, nào ngờ của phòng đột nhiên bị người khác mạnh mẽ đá văng ra, sau đó hung hăng mà vặn lấy cánh tay gã, chế ngự dưới đất, sườn mặt gã bị áp mạnh xuống đất, đau đớn mà cảm thán ai u.
Lúc này một đôi giày văn mây màu đen đạp ở trước mặt gã, Bùi Hàn Đường ngồi xổm xuống, hắn ta cầm trong tay túi tiền cẩm vân lắc lư qua lại, giễu cợt cười một tiếng, nói: "Nguyên Báo Đức, ngươi biết tội chưa?"
Nháo đến mức, cả phủ đại loạn.
Chủ Sự Hình Bộ Nguyên Tử Hoài vốn còn đang cùng thê tử Hoắc thị nghỉ ngơi, đột nhiên bị kinh động đến thức giấc, vội vàng ra ngoài ngay cả áo ngoài cũng chưa khoác chỉnh tề, nào ngờ vừa đến đã thấy nhi tử mình bị thị vệ của phủ Kinh Triệu ấn chặt trên mặt đất.
Sắc mặt của Hoắc thị trắng bệch, hoảng sợ hô to: "Con của ta."
Nguyên Tử Hoài nhanh chóng đi lên, nổi giận đùng đùng mà chất vấn Bùi Hàn Đường: "Các ngươi đang làm gì vậy?! Tự ý xông vào nhà dân! Thiên lý ở đâu?! Còn không mau thả người ra."
Bùi Hàn Đường mỉm cười chắp tay thi lễ: "Nguyên đại nhân, đây là việc công bọn ta chỉ xử theo phép công."
Nguyên Tử Hoài chỉ tay vào mặt Bùi Hàn Đường: "Chuyện công cái gì! Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Bùi Hàn Đường không một chút buồn bực, hai tay hắn ta chấp ở sau ngươi gằn từng chữ một mà nói cho Nguyên Tử Hoài nghe: "Vậy đại nhân nghe rõ đây, quý công tử của ngài coi mạng người rẻ rúng, heo chó không bằng." Nói xong bốn chữ cuối, hắn ta còn cố ý kéo dài âm thanh, như là sợ Nguyên Tử Hoài nghe không rõ, "Nhân chứng, vật chứng đều có, căn cứ vào pháp luật triều ta, giết người phải đền mạng, tội không thể thứ, ta chỉ là phụng theo triều cương mà làm, mời đại nhân chớ gây rối không cho chúng ta bắt người."
Ánh mắt của Nguyên Tử Hoài chợt lóe, mặc dù tính tình xấc xược của con trai mình lão rất rõ, nhưng ngoài miệng vẫn không thể cam chịu như vậy, lão không chút buông tha nói: "Giết người cái gì! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"
"Xùy." Bùi Hàn Đường hừ lạnh một tiếng, cao giọng, "Không nghĩ tới Nguyên đại nhân mặc quan phục trên người lại không hiểu tiếng người, vậy mời hai vị mau đi nghỉ ngơi đi, đừng dây dưa ở chỗ này làm gì."
Hắn ta vừa dứt câu lập tức có vài tên thị vệ phủ Kinh Triệu đi lên, đem Nguyên Tử Hoài cùng Hoắc thị kéo xuống.
"Cha mẹ!" Nguyên Báo Đức giãy dụa nói, "Mau kêu cữu cữu đến cứu con, mau đi đi!"
"Câm miệng, đồ cầm thú." Bùi Hàn Đường nghe gã nói đến phiền, một chân giơ lên đạp thật mạnh vào người Nguyên Báo Đức, nói, "Đem hắn đến xe ở ngoài phủ chở đưa đi nhà giam cho ta!"
Nguyên Báo Đức bị thị vệ của phủ Kinh Triệu từ dưới đất kéo lên, gã không chút khuất phục mà điên cuồng giãy giụa, tứ chi quơ loạn khắp nơi. Đột nhiên tầm mắt gã nhìn thấy một người, đôi mắt tức khắc trừng lớn như chuông đồng.
Đó là Mộ Chi Minh đang đứng ở cửa lạnh lùng mà nhìn thẳng gã.
Nguyên Báo Đức cùng đường bí lối, cam chịu mà bị áp giải ra cửa đột nhiên lúc này bạo khởi, gã giãy giụa đáy mắt nhắm tới Mộ Chi Minh, ánh mắt sát khí như hận không thể ăn tươi nuốt sống y làm thị vệ phủ Kinh Triệu thiếu chút nữa không giữ nổi gã: "Mộ Chi Minh! Là ngươi! Là ngươi cứu người giám định tử thi kia, là ngươi đem túi tiền giao cho phủ Kinh Triệu, là ngươi hại ta!"
Cố Hách Viêm đứng ở bên cạnh Mộ Chi Minh thấy gã làm loạn như vậy lập tức nhíu mày, không một tiếng động mà bước lên một bước, đem y kéo ra sau bảo vệ. Văn Hạc Âm bên kia cũng không kém, nhìn thấy một màn như vậy cùng bị dọa cho nhảy dựng, mãi đến khi thị vệ phủ Kinh Triệu đè được Nguyên Báo Đức lại mới thầm thở phào một hơi.
"Mộ Chi Minh! Ta với ngươi không thù không oán! Ngươi lại muốn hại ta ra nông nỗi này!" Nguyên Báo Đức không cam tâm mà điên cuồng giãy giụa, "Ta nói cho ngươi biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, tạp chủng, đồ chó, tiện nhân, cha mẹ ta, cữu cữu ta, tất cả đều sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Gã nói đến nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt tức giận mà trở nên dữ tợn, ban đêm gió lạnh thổi qua, không khí xuống thấp, nhìn qua thật sự rất đáng sợ.
Văn Hạc Âm lo lắng thiếu gia nhà cậu bị dọa sợ, vội vàng đi qua muốn chửi vào câu. Nào ngờ chưa đi được đâu đã thấy Mộ Chi Minh từ phía sau lưng Cố Hách Viêm vụt ra, vài bước đi đến trước mặt của Nguyên Báo Đức, hung hăng mà bóp cổ gã!
Mây đen trăng lạnh, Mộ Chi Minh lúc này hai mắt phủ đầy tơ máu, nhưng giọng nói bình tĩnh vô cùng, y bình tĩnh mà ghé sát vào Nguyên Báo Đức, không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt gã: "Làm sao ngươi dám hỏi ta có thù oán gì với ngươi, ngươi làm sao dám!"
A Âm của y từ nhỏ đã luyện võ, thân cường thể kiện.
Nhưng chỉ sau hai ngày, chỉ hai ngày... cậu đã nằm dài trên đất không thể động đậy, là người sống sờ sờ bị đông chết.
Con đường đá ở Kinh thành năm đó lạnh lẽo đến mức nào, tuyết rơi giá lạnh ra sao.
Trên người A Âm có rất nhiều vết thương, rất đau đớn.
Nghĩ đến đây, y càng hận không thể bâm thây Nguyên Báo Đức thành từng đoạn, lột da nấu xương, đem nó ném đi cho chó hoang!
Nguyên Báo Đức bị Mộ Chi Minh hét đến không thể ngờ đến, ngây ngốc tại chổ, sự phẫn nộ của Mộ Chi Minh xuất phát từ tận đáy lòng hoàn toàn không phải phô trương cho có lệ, là hận ý cùng tức giận thật sự.
Ngay khi Mộ Chi Minh còn đang chìm đắm trong cơn tức tối, hai tay vô thức siết chặt lấy gã, đột nhiên lúc này có người đi đến, nắm lấy cổ tay Mộ Chi Minh đang bóp cổ của Nguyên Báo Đức lại.
Văn Hạc Âm nói: "Thiếu gia, ta giúp ngươi bóp hắn, đừng để tay bị đau."
Giọng nói của Văn Hạc Âm lập tức đem Mộ Chi Minh đang chìm trong biển hận kéo ra, y quay đầu nhìn lại, đối phương chính là A Âm của y, là Văn Hạc Âm không hao tổn một cọng lông sợi tóc nào đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn y.
Hai tiếng thiếu gia kia cũng như đang nhắc nhở Mộ Chi Minh.
Nhắc nhở y những đau khổ trước kia đã qua đi, nhắc nhở y cuối cùng mất mà tìm lại được, cũng nhắc nhở y vừa rồi chỉ là sợ bóng sợ gió.
Hốc mắt của Mộ Chi Minh lúc này đã ửng đỏ, y buông Nguyên Báo Đức ra, lầm bẩm một tiếng "Thất lễ", sau đó lùi về sau vài bước đi ra khỏi đây. Mộ Chi Minh một đường đi đến nơi an tĩnh không có người, chỉ duy nhất tồn tại ánh trăng mập mờ, ngẹn ngào mấy tiếng, bả vai run run khó ngăn được tiếng nức nở.
Văn Hạc Âm vội vàng chạy chậm tới: "Thiếu gia, ngươi ở đây làm gì vậy? Ngươi không sao chứ?"
Cậu vừa mới đi đến trước mặt Mộ Chi Minh đã bị y không nói tiếng nào, mạnh mẽ ôm chặt lấy.
Văn Hạc Âm sửng sốt, chần chờ nói: "Thiếu gia, ta..."
"Biết rồi, biết rồi." Mộ Chi Minh hơi phục hồi tinh thần lại, "Ngươi không thích ta, ta không thể bá vương ngạnh thượng cung, làm bẩn sự trong sạch của ngươi, ngươi thà chết không từ."
Văn Hạc Âm: "Đúng, đúng, đúng."
Trong mắt của Mộ Chi Minh tràn đầy nước mắt, giờ phút này không nhịn được mà cười ra tiếng, y bất đắt dĩ mà lắc đầu, nào ngờ lại nghe thấy Văn Hạc Âm kêu bản thân: "Thiếu gia... ta muốn nói thêm một câu."
Mộ Chi Minh: "Được rồi, đừng nói nữa, ôm một lát sẽ buông tay."
Văn Hạc Âm vẫn không quan tâm đến lời của Mộ Chi Minh kiên trì nói: "Không phải, thiếu gia, ta muốn nói là, mặc dù ta không thích ngươi nhưng ta có thể vì ngươi mà lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ngươi bình an hỷ nhạc*, cái gì ta cũng nguyện làm, hơn nữa sẽ không oán không hối hận một chút nào."
(*Bình an hỷ nhạc [平安喜乐]: ý nghĩa tốt lành, hy vọng bình an, hạnh phúc. Theo Baidu.)
Mộ Chi Minh sửng sốt, khi mở miệng đáp nước mắt lại rơi như mưa.
"Ta biết, ta biết rồi."
Cách đó không xa, rừng trúc ẩn sâu trong ánh trăng đêm tối, Cố Hách Viêm lẳng lẳng nhìn Mộ Chi Minh ôm chằm lấy Văn Hạc Âm mà khóc, làm cậu luống cuống mà nắm lấy bả bai của Mộ Chi Minh, hoảng loạn mà lau nước mắt cho y nói: "Thiếu gia, ta đang dỗ ngươi mà, sao ngươi lại khóc thành như vậy."
Mãi đến khi Mộ Chi Minh nói câu: "Không có việc gì, ta không có việc gì."
Cố Hách Viêm mới im lặng xoay người trở về.
Lúc này Nguyên Báo Đức đã bị thị vệ của phủ Kinh Triệu áp giải ra ngoài phủ, Bùi Hàn Đường đứng một bên xem, thấy Cố Hách Viêm trở lại vội vàng ôm lấy bả vai hắn, hỏi: "Tiểu tử nhà ngươi không sao chứ? Vừa rồi y làm sao vậy, sao lại tức giận đến như vậy? Có phải vì Nguyên Báo Đức mắng y không?"
Cố Hách Viêm nhìn về phía Bùi Hàn Đường, hỏi: "Ngươi có phải thích tiểu thị vệ kia không?"
"Này! Chú ý lời nói!" Bùi Hàn Đường thế mà ngượng ngùng lên, đỏ mặt che miệng ho nhẹ,"Đừng nói trắng ra như vậy, ta còn... còn không có tâm tư nghĩ đến chuyện đó đâu."
Cố Hách Viêm truy vấn: "Có phải hay không?"
Bùi Hàn Đường lấy hết can đảm: "Phải, phải, phải, được rồi chứ gì, ngươi làm sao lại hỏi vấn đề này?"
Cố Hách Viêm: "Thích thì chạy đi biểu đạt tâm ý đi."
Bùi Hàn Đường: "...?"
Cố Hách Viêm: "Sợ cái gì."
Bùi Hàn Đường: "..."
Cố Hách Viêm: "Đừng để cho ta xem thường ngươi."
Bùi Hàn Đường: "..."
Gia hỏa tốt, Cố Dục Dập, ngươi không tự nhìn lại mình đi! Ngươi không biết xấu hổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.