"Mở trói cho bọn họ."
Bố Nhật Cố Đức vừa dứt câu, tên vương tộc Câu Cát kia ban nãy chất vấn Mộ Chi Minh mất hết mặt mũi, sắc mặt lập tức xanh mét.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Một binh lính Câu Cát đi lên cởi trói cho Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm.
Mộ Chi Minh xoa cổ tay bị trói chặt đến hằng một vệt đỏ, sau đó mới lấy trong ngực ra một hộp gỗ tử đàn, hai tay dâng lên: "Ta có một vật muốn đưa cho Thiên Hãn."
Bố Nhật Cố Đức nháy mắt, lập tức có một tướng sĩ đi lại tiếp nhận hộp gỗ tử đàn, sau khi cẩn thận kiểm tra không có cơ quan mới đưa cho Thiên Hãn Bố Nhật Cố Đức.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người trong doanh trướng đều dừng trên hộp gỗ trong tay Bố Nhật Cố Đức, hắn liếc nhìn thần sắc của Mộ Chi Minh một cái sau đó mới mở hộp gỗ ra.
Sau khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong, Bố Nhật Cố Đức lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, hắn cẩn thận lấy đồ vật đó ra cho mọi người xem.
"Vòng tay mười tám hạt châu đỏ!" Đột nhiên có một vương tộc Câu Cát hô lên.
Trân bảo Câu Cát quốc đánh rơi nhiều năm, hiện giờ hiện thế, thực sự khiến mọi người chấn động.
"Vì sao ngươi có vật này?" Bố Nhật Cố Đức hỏi Mộ Chi Minh.
Vì thế Mộ Chi Minh mang chuyện Ba Lặc Thiên Hãn với thôn trang nhỏ của Đại Tấn từ từ kể ra.
Vì trung và nghĩa trong thiên hạ, vượt qua rào cản ngôn ngữ chỉ đơn thuần là thiện ý bảo vệ hài tử lưu vong.
Mộ Chi Minh nói xong chuyện này, trong doanh trướng an tĩnh một lát, người Câu Cát đều thất thần trố mắt nhìn nhau.
Bố Nhật Cố Đức nhìn vòng tay mười tám hạt châu đỏ trong tay như đang suy tư gì đó.
Bỗng có một Tướng quân Câu Cát đứng lên, lạnh nhạt cười nói nói: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến bọn ta? Chỉ cần khi tiến công Đại Tấn không quấy nhiễu đến thôn trang kia, thì cũng không tính là phá vỡ khế ước."
Nói đoạn, tên Tướng quân kia ôm quyền hành lễ với Bố Nhật Cố Đức: "Thiên Hãn, người Đại Tấn xưa nay xảo quyệt, đây chắc chắn là lừa gạt, Thiên Hãn đừng nghe lời hoa ngôn xảo ngữ* của bọn họ, nên kéo bọn họ cho sói ăn đi!"
(*Hoa ngôn xảo ngữ: Lời nói khéo léo nhưng không thật, lời nói hay nhưng vô nghĩa.)
Bố Nhật Cố Đức giương mắt nhìn tên Tướng quân Câu Cát kia, vẫn không nói gì, hư hư thực thực cam chịu.
Vương tộc Câu Cát lúc trước mất hết mặt mũi nháy mắt nhìn thị vệ, thị vệ nhìn thấy gật đầu, đi đến vặn cánh tay của Cố Hách Viêm và Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh vẫn bình tĩnh như cũ, y cao giọng nói: "Chuyến này chỉ có hai người bọn ta đi đến quân doanh, đối mặt với hai mươi vạn binh lính thiện chiến dũng mãnh của Câu Cát, có thể giả sao? Ta mang theo tất cả thành ý mà đến, nhưng đổi lại một câu hoa ngôn xảo ngữ, cũng đúng, nếu nay ta chết thì chính là đại nghĩa của Đại Tấn, còn các vị bịt mắt che tai không nghe lời ta nói, sau này thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông là bi ai của Câu Cát."
Vương tộc Câu Cát kia chưa từng nghĩ Mộ Chi Minh có thể nói chuyện như thế, tức giận mắng: "Câm miệng!"
Mộ Chi Minh quay đầu nhìn về phía gã: "Chẳng lẽ vị này mới là Thiên Hãn Câu Cát? Bằng không trong doanh trướng của Thiên Hãn, tức giận với lời nói của sứ thần, còn muốn đưa sứ thần đi cho sói ăn, nếu chiếu theo pháp lệnh ở Câu Cát thì đây chẳng phải là dĩ hạ phạm thượng sao?"
Y vừa dứt câu, có người trong doanh trướng nhẹ giọng mà hít một ngụm khí lạnh, bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm khó giải thích.
Mắt thấy tên binh lính Câu Cát cầm dây thừng hung hăng vặn cổ tay Mộ Chi Minh lại, Bố Nhật Cố Đức lạnh giọng nói: "Dừng tay."
Tên binh lính Câu Cát kia tuân lệnh, hoảng sợ lui ra.
Bố Nhật Cố Đức híp mắt nhìn Mộ Chi Minh, khóe môi cong lên, hỏi: "Ngươi còn biết pháp lệnh Câu Cát?"
Mộ Chi Minh: "Ta có biết một chút."
Kiếp trước y không làm quan, suốt ngày thanh nhàn vì thế đọc qua rất nhiều thư tịch tạp vụ, trong đó đương nhiên cũng có pháp lệnh Câu Cát.
Bố Nhật Cố Đức khen ngợi: "Ngươi thực học bác."
"Đa tạ Thiên Hãn đã khen." Mộ Chi Minh dứt lời, đi đến những người Câu Cát kia cúi người nói lời cảm tạ, khiến cho các tướng sĩ trong quân doanh hoàn toàn kinh ngạc, bàn luận sôi nổi.
"Thú vị..." Bố Nhật Cố Đức bỏ vòng tay mười tám hạt châu đỏ vào trong hộp tử đàn, hơi dựa người ra sau ghế, biểu cảm thả lỏng, "Đại Tấn lại có người tinh thông tập tục và ngôn ngữ của tộc ta như vậy, nay còn mang theo vòng tay mười tám hạt châu đỏ của tổ tiên Ba Lặc Thiên Hãn tới, không nghe những lời nghị hòa này thật sự có chút đáng tiếc."
"Thiên Hãn!" Tên vương tộc Câu Cát địch ý kia lại muốn mở miệng.
Bố Nhật Cố Đức nhìn gã, đạm mạc nói: "Ngồi xuống đi, nghe y muốn nói cái gì."
Gương mặt tên vương tộc Câu Cát lộ rõ vẻ không vui, giận dữ ngồi xuống, căm tức nhìn Mộ Chi Minh.
Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, đối với doanh trướng quân địch, vạn người thiết kỵ, bên trong đại mạc xa xôi cũng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, tâm vững như núi mà nghị hòa.
Lời đầu tiên vì mai này của bá tánh, bình an của thiên hạ, bờ sông không có xương cốt.
Lời thứ hai là, con đường mua bán ở Bạch Thành không thể dẫm lên vết xe đổ, ngăn chặn tham ô.
Lời thứ ba là nguyện biên giới hai nước phồn vinh, hưng thịnh qua các thời đại.
Trong doanh trướng dị tộc Thiên Hãn, hầu như ánh mắt đều dừng ở trên người Mộ Chi Minh.
Sứ thần dũng cảm hiên ngang, quân tử tuệ tâm, tuyệt thế vô song.
Nguyên nhân bởi vì thần thái ưu nhã bắt mắt của y khiến người ta liếc mắt một cái, từ núi sông đến phong nguyệt kiếp này đều không đổi.
Mộ Chi Minh dứt lời, trong doanh trướng nhất thời im lặng ngay cả tiếng châm rơi cũng nghe thấy.
Sau khi trầm tư cân nhắc, Bố Nhật Cố Đức chậm rãi nhìn quanh bốn phía, khóe miệng mỉm cười: "Ta cảm thấy lời nói của sứ thần Đại Tấn có lý, ta đồng ý nghị hòa, các vị thì sao?"
"Thiên Hãn!" Tên vương tộc Câu Cát lại đứng lên lần nữa, "Không thể nghe theo lời của địch nhân mà phụ ý của Tiên Vương!"
Bố Nhật Cố Đức cũng không để ý, hỏi trái phải: "Những người khác có ý kiến gì? Nói một chút đi."
Trong doanh trướng, có người đồng ý nghị hòa, có người im lặng cũng có người phản đối kịch liệt.
Mặc dù người phản đối ít, nhưng những người đó trong tay đều nắm quyền cao lời nói rất có uy quyền.
Quần thần tranh chấp đến cuối cùng, Bố Nhật Cố Đức không kiên nhẫn, cao giọng: "Được rồi, để ta suy nghĩ mấy ngày, lui xuống đi."
Vương tộc Câu Cát và các tướng sĩ đứng dậy sôi nổi hành lễ, sau đó lui về phía sau ra ngoài doanh trướng.
Bố Nhật Cố Đức cầm vòng tay mười tám hạt châu đỏ đi từ trên mộc án đến trước mặt Mộ Chi Minh mang theo chút ý cười không ràng buộc và câu nệ, khiến người ta khó có thể cân nhắc ý cười này. Hắn duỗi tay nắm lấy tay trái Mộ Chi Minh kéo đến trước mặt.
Cố Hách Viêm bước lên nửa bước, sau đó đột ngột dừng lại, không di chuyển nữa.
Bố Nhật Cố Đức đeo vòng tay mười tám hạt châu đỏ lên cổ tay Mộ Chi Minh, cười nói: "Vật này đã được Ba Lặc Thiên Hãn tặng cho người khác, Câu Cát chúng ta không có lý do gì để thu hồi, xin sứ thần đại nhân lấy từ nơi nào trả lại nơi đó."
Mộ Chi Minh: "Chắc chắn sẽ trả vật về đúng nguyên chủ."
Bố Nhật Cố Đức lại cười nói: "Còn mời sứ thần đại nhân nghỉ ngơi ở nơi này mấy này, là hòa hay chiến sẽ có kết quả..."
Bỗng nhiên hắn ý vị không rõ mà ghé sát tai Mộ Chi Minh, đè thấp giọng nói: "Ngươi tới rất đúng lúc."
Dứt lời, Bố Nhật Cố Đức đứng dậy mỉm cười rời khỏi doanh trướng.
Mộ Chi Minh nhẹ nhàng nhíu mày, vuốt ve vòng tay đỏ trên cổ tay như đang suy tư gì đó.
Chỉ trong chốc lát có binh sĩ Câu Cát đi tới, đưa Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm ra khỏi doanh trướng Thiên Hãn đến một doanh trướng bao bọc bởi thảm lông màu xanh trắng để nghỉ ngơi.
Doanh trướng ấm áp chắn gió, hai chiếc giường trên sạp bày đệm lông cừu mềm mại, tràn ngập huân hương an thần của dị vực, đây có lẽ là lễ vật đãi khách.
Nhưng bên ngoài doanh trướng có lính canh, Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm không thể tùy ý ra ngoài.
Tới gần chạng vạng, có người đưa đến thịt dê bò, bánh nướng áp chảo, trà bơ và các món khác, bày biện từng món trên bàn.
Từ sau khi rời khỏi doanh trướng Thiên Hãn, Mộ Chi Minh luôn mang bộ dạng thất thần, hiện tại lại ngồi ở bên sạp cau mày, hình như có đầy một bụng tâm sự, đột nhiên chợt có người đặt một chén trà bơ ấm áp trước mặt y. Mộ Chi Minh sửng sốt, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã lập tức đối diện với ánh mắt lo lắng của Cố Hách Viêm.
"Ăn chút đi." Cố Hách Viêm nhẹ giọng nói.
"Được." Mộ Chi Minh cong mắt cười nhận lấy chén gỗ trong tay Cố Hách Viêm.
Hai tay y cầm chén uống hai ngụm, thể xác và tinh thần thoải mái không ít, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Hách Viêm vẫn còn đứng ở bên người không chớp mắt mà nhìn mình, vì thế y buông chén gỗ xuống, vỗ vỗ đệm mềm bên cạnh: "Hạ huynh, mời ngồi, ta có lời muốn nói với ngươi."
Cố Hách Viêm ngồi xuống bên cạnh, nhìn y.
Mộ Chi Minh cười nói: "Gần một chút."
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn nghiêng người về phía trước, không dịch được một tấc.
Mộ Chi Minh dở khóc dở cười, dứt khoát duỗi tay ôm lấy cổ hắn, kéo hắn về phía bản thân, sau đó mới ghé sát vào lỗ tai hắn: "Ta lo lắng tai vách mạch rừng, ngươi cẩn thận nghe ta nói."
Cố Hách Viêm biết y muốn nói chính sự, vì vậy vội vàng bĩnh tĩnh lại, ngưng khí nghiêm túc nghe: "... Ừm."
Quả thực lời nói của Mộ Chi Minh khiến người ta giật mình.
Câu Cát có thể đã xảy ra khủng hoảng chính biến trong nhiều ngày, hơn nữa còn sẽ võ đấu thấy máu.
Trước kia Mộ Chi Minh còn cảm thấy kỳ lạ vì sao hai mươi vạn đại quân Câu Cát đóng quân ở biên giới nhưng lại chậm chạp không phát binh tấn công Đại Tấn.
Mà hôm nay y ở trong doanh trướng Thiên Hãn biện giải, sau khi cẩn thận quan sát cũng đoán được tám chín phần nguyên nhân.
Hoàng thất Câu Cát hiện giờ chia làm hai thế lực.
Một thế lực là của Hãn Vương cũ, chẳng hạn như những vương tộc Câu Cát tràn ngập địch ý với sứ thần Đại Tấn. Thế lực còn lại là của Hãn Vương mới, do Bố Nhật Cố Đức cầm đầu.
Binh lực đóng quân lại không phát binh, chính là bởi vì này hai thế lực này bất hòa.
Tuy Mộ Chi Minh không biết vì sao thế lực của Hãn Vương cũ lại có ý muốn xâm phạm Đại Tấn.
Nhưng y dám khẳng định, Bố Nhật Cố Đức muốn cầu hòa.
Bố Nhật Cố Đức thượng vị chỉ có nửa năm, nền tảng không vững chắc, cho nên phải an cư lạc nghiệp, nhưng hiện giờ nội chiến dĩ hạ phạm thượng như vậy, căn bản hắn không có tinh lực để đánh giặc.
Sỡ dĩ hắn phát binh đóng quân ở đây, đều bởi vì bị thế lực của Hãn Vương cũ bức hiếp.
"Vừa rồi lúc trước khi Thiên Hãn Bố Nhật Cố Đức rời đi, hắn đã nói với ta một câu, 'Ngươi tới đúng lúc'." Mộ Chi Minh ở bên tai Cố Hách Viêm đè giọng nói rất thấp, "Ngay từ đầu ta không hiểu vì sao hắn lại nói lời này, nhưng vừa rồi ta đã hiểu."
"Bởi vì hắn muốn võ đấu, hắn muốn thử những người ngoan cố của thế lực cũ."
"Mà ta đến, vừa đúng lúc cho hắn cơ hội thử."
"Vừa rồi trong doanh trướng, những người không tán đồng với hắn kiên trì muốn tấn công Đại Tấn đều là người hắn muốn diệt trừ."
"Những ngày này hẳn sẽ có một trận chiến đẫm máu, cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao*, Hạ huynh, chúng ta phải tự bảo vệ bản thân cho tốt."
(*Cửa thành bốc cháy vạ lây cá trong ao: Khi thành trì bị lửa cháy, người ta phải hò nhau múc nước dưới ao để dập tắt đám cháy. Nhưng nước múc nhiều quá sẽ làm cạn ao, thế là mà đàn cá trong ao bị chết khô vì thiếu nước.)
Nghe Mộ Chi Minh nói xong, Cố Hách Viêm gật đầu: "Được, ngươi yên tâm."
Mộ Chi Minh cong mắt: "Có ngươi ở đây, ta đương nhiên yên tâm."
Những ngày tiếp theo, ngoại trừ binh lính Câu Cát mỗi ngày mang cơm tới đúng ba bữa thì không có ai đến tìm bọn họ, mà bọn họ muốn ra khỏi doanh trướng cũng không được, vì thế Cố Hách Viêm gác đêm, Mộ Chi Minh thủ ngày. Nếu lúc hai người đều tỉnh táo thì sẽ chơi cờ, khả năng chơi cờ của cả hai không phân cao thấp, nhưng cũng có thể từ trong đó tìm được thú vui.
Cứ như vậy đã qua năm ngày, khi nửa đêm, Mộ Chi Minh còn đang ôm đệm mềm nghỉ ngơi thì bỗng nhiên bị Cố Hách Viêm đánh thức, y mơ hồ mở mắt, nghe thấy bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng đao kiếm chạm nhau và âm thanh chém giết, ngay lập tức Mộ Chi Minh hoàn toàn tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
"Đừng sợ." Trong bóng đêm, giọng nói quen thuộc truyền đến, một bàn tay dày rộng ấm áp xoa nhẹ bả vai y.
Chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản như thế nhưng lại khiến Mộ Chi Minh bình tĩnh lại không ít.
Nhưng vào lúc này, không biết từ chỗ nào bay tới một mùi dầu hỏa gay mũi, giây tiếp theo lửa lớn bốc cháy hừng hực lên rèm cửa doanh trướng!