Edit: Hạ Vy
______
Chương 97: Có nhớ người xưa ở Kinh thành.
Trong kiếp trước, Hạ Hầu Hổ từng hoang mang khó hiểu hỏi Mộ Chi Minh, y là một công tử cẩm y ngọc thực* ở Kinh thành, vì sao lại muốn chạy tới biên cương hoang vắng cằn cõi này học ngôn ngữ dị tộc.
(*Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.)
Ngay lúc đó Mộ tiểu công tử tràn đầy khí phách, thẳng thắn nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, học tập ngôn ngữ nước khác cũng là một cách biết kẻ thù."
Vì thế, một sự tình không khó để phát hiện được chậm rãi hiện lên trong đầu Mộ Chi Minh, khiến y hoảng sợ, sửng sốt đến nổi toát ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
Nguyên do Cố Hách Viêm biết được lời y đã nói qua quá rõ ràng.
Bởi vì Cố Hách Viêm cũng trọng sinh.
Cái ý niệm này cũng không hoang đường.
Y có thể trọng sinh, Phó Nghệ cũng có thể trọng sinh, vì sao Cố Hách Viêm lại không thể?
***
Văn Hạc Âm vừa mới cho ngựa ăn trở về bèn thấy Mộ Chi Minh ngồi ở bên giường, tay đè hai bên thái dương, ngựa hơi phập phồng, bộ dạng như nghẹn họng trân trối.
"Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?" Văn Hạc Âm nghi hoặc hỏi, "Sao trông ngươi như gặp quỷ vậy?"
Mộ Chi Minh ngơ ngác mà ngẩng đầu lên: "Ta lại có việc nghĩ không rõ."
Văn Hạc Âm: "..." Cậu rít gào, "Thiếu gia ngươi không cảm thấy mệt đến hoảng sao?! Ta cầu ngươi, để đầu mình nghỉ ngơi một chút đi, đừng cả ngày nghĩ đông nghĩ tây."
Hiện tại Mộ Chi Minh hận không thể lập tức không quan tâm mà trở lại quân doanh Dung Diễm Quân, bắt lấy Cố Hách Viêm hỏi cho ra lẽ, y nhìn ánh trăng mông lung, đất yên đầy trời, thở dài một hơi thật sâu: "Không nghĩ cũng không sao, nhưng cầu xương sườn mọc ra hai cánh, một ngày bay trở về quân doanh Dung Diễm quân."
"A?" Trong lòng Văn Hạc Âm khó hiểu: Thiếu gia nhà cậu mấy ngày này phát điên cái gì.
Quả thật đây cũng không tính là nổi điên, chẳng qua là trái tim đã bước vào cánh cửa tương tư, đều có tư khổ như nhau.
***
Ngày tuyết đầu mùa dày đặc phủ kín Kinh Thành, phủ đệ Yến Quốc Công nhận được một phong thư từ biên cương gửi về, sau khi gã sai vặt nhận được thư, vội vã chạy đến căn phòng phía đông hô lớn: "Lão gia, phu nhân, thiếu gia gửi thư!"
Mộ Bác Nhân đang nắm tay Cung thị ở đình viện phủ đệ Yến Quốc Công thưởng hàn mai tuyết đầu mùa, nghe vậy nhanh chóng lấy thư từ trên tay gã sai vặt mở ra đọc.
Hai mắt Cung thị trông mong nhìn thư từ trong tay Mộ Bác Nhân, phải rất duy trì bình tĩnh mới ngăn cản được ý niệm đoạt lấy thư từ mà đọc: "Phu quân, Ly Chu có khỏe không?"
"Được, được, được." Mộ Bác Nhân đọc lướt qua một lượt, sau đó mới nhìn kỹ từng câu từng chữ nói, "Thằng bé nói đang trên đường hồi kinh, người trong đội vẫn bình an, không gặp nguy hiểm."
Cung thị thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Còn kết quả chuyện đi sứ Câu Cát của thằng bé thì sao?"
"Ly Chu không hề nhắc đến chuyện này trong thư." Mộ Bác Nhân xem qua bức thư tâm không yên mà gấp thư lại, gió tây chợt thổi rơi hàn mai tuyết đầu mùa, làm ướt lá thư một chút.
"Chắc là thất bại, chuyện đi sứ vốn khó hơn lên trời, chúng ta không cầu Ly Chu công danh thiên thu, chỉ cầu nó cả đời bình an hỉ nhạc là tốt rồi." Cung thị vươn tay phủi đi mấy hạt tuyết lạnh trên vai Mộ Bác Nhân.
"Phu nhân." Mộ Bác Nhân đột nhiên nói, "Nhiều năm chưa về cố hương Mân Châu hoài niệm tổ tiên người xưa, không bằng chúng ta khởi hành đi Mân Châu một chuyến, ở đó tạm mấy tháng, thế nào?"
Cung thị cảm thấy kinh ngạc: "Đương nhiên rất tốt, chỉ là hiện giờ Ly Chu sắp hồi kinh, sao không chờ đến khi nó trở về chúng ta lại tính toán rời đi."
Mộ Bác Nhân nhìn quanh bốn phía, thấy đình viện thanh tĩnh không có tạp vụ cũng không có tai mắt bèn đè thấp giọng giải thích với Cung thị: "Đây là việc Ly Chu khẩn cầu, tuy nó vẫn chưa kể nguyên do cho ta, nhưng ta đã đáp ứng, còn thỉnh phu nhân và ta cùng nhau về Mân Châu."
***
Mà bên kia, hoàng thành Đông Cung, người đứng đầu Bệ Ngạn Tư, Hoắc Tân bị Thái Tử triệu kiến vào cung, hai người gặp nhau ở nội điện, Thái Tử cho lui tất cả mọi người, ném một phong công văn trước mặt Hắc Tân. Phó Khải sắc mặt xanh nét, nghiến răng nghiến lợi: "Mộ Chi Minh chuẩn bị hồi kinh, hơn nữa còn nghe đồn y đi sứ Câu Cát thành công, đã nghị hoà với dị tộc."
Hoắc Tân cầm lấy công văn mở ra, líu lưỡi, khiếp sợ mà nói: "Hiện giờ tình hình Câu Cát và Đại Tấn đang giương cung bạt kiếm, y sao lại làm được?"
Ánh mắt Phó Khải tàn nhẫn, nỗi giận không thể áp xuống: "Mặc kệ y sao lại làm được, nếu chuyện này là sự thật, vậy thì sau khi y hồi kinh chắc chắn sẽ được bách quan ủng hộ, Phụ Hoàng coi trọng, sau đó còn thăng quan thêm tước quyền trong tay càng cao! Đến lúc đó thế lực của chúng ta ở trong triều không có cách nào đánh đồng với Phó Tế An."
"Thái Tử chớ tự nhiễu." Hoắc Tân, "Ngài mới là huyết mạch chính thống, dù cho Hiền Vương có nhiều thế lực ở trong triều hơn đi nữa, rồi sẽ có một ngày, ngai vị Quân vương sẽ trong tay ngài."
"Sẽ có một ngày, nhưng ta phải chờ ngày đó tới khi nào!" Phó Khải giận dữ đến mức không kìm chế được cảm xúc của mình, đập bàn quát, "Chẳng lẽ ta chỉ có thể ngồi đây chờ chết sao? Từ nhỏ ta đã nhìn Phụ Hoàng độc sủng Phó Tế An, bây giờ còn muốn ta nhìn ngoại thích Mộ thị tham gia chính sự, nhìn Phó Tế An nắm hết quyền hành, vậy tiếp theo, có phải ta cũng trơ mắt nhìn Hiền Vương thu thiên hạ này vào trong túi không?"
Hoắc Tân vội ôm quyền hành lễ: "Thái Tử bớt giận."
Phó Khải hít sâu vài cái bình phục cơn tức giận cuồn cuộn ngập trời trong lồng ngực, gã ta trầm giọng nói: "Ta đã ngăn toàn bộ công văn từ biên cương, trước mắt Phụ Hoàng hoàn toàn không biết kết quả của việc đi sứ là gì."
Hoắc Tân hoang mang: "Ý của ngài là?"
Phó Khải nghiến răng nghiến lợi, mặt lộ vẻ hung tàn: "Không thể để Mộ Chi Minh sống sót hồi kinh."
Nói đoạn, Phó Khải bèn nói cho Hoắc Tân nghe những chuyện ông ta cần làm.
Hoắc Tân nghe xong ngạc nhiên, chần chừ nói: "Chỉ là Thái Tử... Nếu kết hoạch này thành công thì quả thật có thể diệt trừ tận gốc Mộ gia, nhưng nếu bị Hoàng Thượng nhìn thấy nửa điểm khác thường, vậy thì danh dự trăm năm của Bệ Ngạn Tư khó giữ được, huống chi tác động này sẽ chọc cho hai nước phân tranh, đến lúc đó biên cương..."
"Đây là chuyện ông nên lo lắng sao?!" Phó Khải lạnh giọng cắt ngang lời Hoắc Tân, "Cháu ngoại của ông Nguyên Báo Đức đang bị giam ở lao ngục Đại Lý Tự chờ ngày xử trảm, muội muội ông cả ngày khóc nháo đòi sống đòi chết, chuyện này còn chưa đủ khiến ông phiền lòng sao? Hoắc Tân, ông nghĩ lại cho kỹ đi, nếu lần này có thể diệt trừ Mộ thị, chặt đứt nhuệ khí của Phó Tế An, lo gì cỏ đầu tường Đại Lý Tự Khanh* không tới nịnh bợ ta, chỉ cần ta có thể nắm được con bài Đại Lý Tự trong tay, đến lúc đó bằng thủ đoạn ly miêu tráo Thái Tử, cứu cháu ngoại ngươi ra là chuyện dễ như trỡ bàn tay."
(*Đại Lý Tự Khanh: Đình uý 廷尉: Viên quan chủ quản án kiện hình sự, bắt đầu có từ thời Tần Hán. Thời Hán Cảnh Đế 汉景帝 đổi gọi là "Đại lí" 大理. Thời Hán Vũ Đế 汉武帝 lại thiết lập lại, thuộc một trong "cửu khanh" Từ thời Đông Hán về sau, hoặc xưng là Đình uý, hoặc xưng là Đại lí. Từ thời Bắc Tề, bắt đầu thiết lập Đại lí tự 大理寺, đến thời Minh, Thanh đều gọi là Đại lí tự khanh 大理寺卿.)
Hoắc Tân cúi đầu đứng lên, lui về sau ba bước sau đó dập đầu quỳ lạy sát đất.
Người đứng đầu Bệ Ngạn Tư tóc mái bạc màu, đã thực thi quyền lực hơn mười năm trên cương vị của mình, làm một thanh khoái đao của hoàng quyền, ông ta từng trừ gian diệt ác, cũng từng tước đoạt trung lương. Là Hoắc Tân, một người lòng dạ khó đoán, chưa từng bị sóng gió triều đình đột biến cắn nuốt, cuối cũng là vì thân tình máu mủ tình thâm vướng tay chân, mắc thêm lỗi lầm lần nữa.
Hoắc Tân: "Còn xin Thái Tử cứu nhi tử Nguyên gia một mạng, lão thần một lòng báo ân, tận hết sức lực."
Sau khi Hoắc Tân rời khỏi Đông Cung, Thái Tử Phó Khải gọi cung nhân tới: "Chuẩn bị bộ liễn, đi Từ Nhân Cũng thỉnh an Hoàng Hậu nương nương." Kế sách diệt trừ Mộ thị không thể thiếu sự trợ giúp của Hoàng Hậu nương nương.
***
Ngày đầu mùa đông sương lạnh yên lặng không một tiếng động bao phủ khắp nơi, trạm dịch đơn sơ nằm ở một quan đạo trong rừng hẻo lánh, ở sườn phòng thứ hai phía đông, Mộ Chi Minh ngồi ngay ngắn trên bàn gỗ, dưới ánh nến đọc sách, bỗng nhiên một cơn gió se lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, đông lạnh tới mức y hắc xì vài cái.
Văn Hạc Âm đang nằm trên nóc nhà đếm sao nghe thấy vậy đột ngột chui vào của sổ, tìm bên trong hành lý lấy ra một cái áo ngoài hơi dày, đưa cho Mộ Chi Minh: "Phủ thêm."
"Không khoác." Khóe miệng Mộ Chi Minh mỉm cười, y hiểu Văn Hạc Âm sắp sửa nói gì vội vàng nhướng mắt giải thích, "Ta lập tức nghỉ ngơi, sáng mai còn phải lên đường."
"Ừm, nghỉ ngơi cũng đúng." Văn Hạc Âm nhét áo ngoài vào trong hành lý, sau đó treo ở trên giá gỗ bên giường, rồi mới dùng tay vuốt phẳng chăn đệm.
Mộ Chi Minh cất sách đi, cầm giá nến đi đến bên giường, nhìn Văn Hạc Âm cười nói: "Chỉ ba ngày nữa sẽ đến Kinh thành, có muốn chăn đệm mềm mại ở phủ Yến Quốc Công không, có nhớ tới lò bánh nướng đầu hẻm không?"
Văn Hạc Âm: "Có chút muốn."
Mộ Chi Minh cười nói: "Chỉ là có chút sao?"
Văn Hạc Âm gật đầu: "Ừm."
"Vậy..." Mộ Chi Minh cong mắt cười, giọng điệu bỗng nhiên kéo dài, "Người xưa ở Kinh thành thì sao? Có từng nhớ? Có từng nghĩ?"
Động tác vuốt chăn đệm của Văn Hạc Âm ngưng lại, sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng điệu hơi cao có chút mất tự nhiên: "Thiếu gia, ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì là người xưa ở Kinh thành, ta nghe không hiểu."
Mộ Chi Minh lộ ra ý cười giảo hoạt: "Người hiểu tự nhiên hiểu; Người không hiểu, không cần hỏi; Còn người hiểu lại làm như không hiểu, ai nha, ngươi nói ta giải thích hay không giải thích?"
Văn Hạc Âm: "..."
Mộ Chi Minh cười ra vài tiếng, không trêu cậu nữa: "Được rồi, không nói nhiều, mau chóng nghỉ ngơi đi."
Hai người thổi tắt nến và cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ, đêm lạnh như nước, trong phòng yên tĩnh, Mộ chi Minh vừa nhắm mắt lại bèn có chút buồn ngủ, nào ngờ Văn Hạc Âm đột nhiên vươn tay lay bả vai y, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia, làm sao ngươi biết được?"
Mộ Chi Minh đáp: "Từ nhỏ ngươi và ta đã lớn lên cùng nhau, chuyện của ngươi có cái gì ta không biết?"
Văn Hạc Âm: "... Ồ."
Im lặng một lát, Mộ Chi Minh vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lại nghe Văn Hạc Âm nhỏ giọng nói: "Thật ra không phải như ngươi nghĩ."
Mộ Chi Minh vẫn còn một nửa buồn ngủ, y trở mình, nhẹ giọng nói: "Ta chưa nói ta nghĩ như thế nào."
Văn Hạc Âm yên tĩnh lại, Mộ Chi Minh thả lỏng tay chân tiếp tục cố gắng đi vào giấc ngủ, vừa lúc y thật vất vả mới lâm vào cảnh buồn ngủ mơ hồ, người bên cạnh lại nói: "Được rồi, thiếu gia, ta thừa nhận, đúng như ngươi nghĩ, hơn nữa mấy ngày nay, ta... ta cũng có chút nhớ hắn."
Mộ Chi Minh: "..."
Cơn buồn ngủ năm lần bảy lượt bị xua đuổi, Mộ Chi Minh thầm nghĩ bản thân thật sự tự làm việc bậy không thể sống, vì vậy miễn cưỡng nói: "Hiện tại ngươi nhanh chóng nhắm mắt đi vào giấc mộng đi, nói không chừng có thể ở trong mơ gặp hắn."
Văn Hạc Âm sợ tới mức ngơ ngác thẳng người ngồi dậy, hơn nửa ngày mới nằm xuống, lẩm bẩm lầu bầu: "Hừ, cái gì chứ, ai muốn gặp nhau ở trong mộng."
Mộ Chi Minh than thở: "Ta, được rồi đi, là ta muốn gặp Chu Công, A Âm ngoan, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm lên đường đó."
Văn Hạc Âm: "Ừm, đúng vậy, ngủ."
Cuối cùng Mộ Chi Minh cũng có được giây phút bình yên mà thở ra một hơi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phỏng chừng bị đánh thức vài lần, cơn buồn ngủ hồi lâu cũng không đến khiến Mộ chi Minh muốn lập tức đi vào giấc ngủ cũng khó, cũng không biết qua bao lâu, đang lúc Mộ Chi Minh còn hôn hôn trầm trầm hết sức, Văn Hạc Âm đột nhiên đè thấp giọng gọi y một câu: "Thiếu gia."
Nhưng lần này không giống với lần trước, lời nói của Văn Hạc Âm cực nhanh, mang theo một chút thấp thỏm bất an, sau đó nói: "Hình như ngoài phòng có tiếng bước chân."
"Cái gì?" Mộ Chi Minh nghi hoặc, "Tiếng bước chân?"
Y vừa dứt câu đã nghe thấy cửa phòng nhẹ nhàng vang lên âm thanh cạy mở...