Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 11:




Hung thú to lớn hung ác như mãnh hổ đấu đá lung tung trong Linh Thú Các.
Thiếu nữ gầy yếu cõng một con lừa, mặt không đổi sắc chạy thục mạng dưới sự truy đuổi như đoạt mạng của hung thú.
Có lẽ sự kết hợp giữa một người và một lừa này quá chói mắt, hung thú chỉ nhìn chằm chằm và đuổi theo bọn họ từ đầu đến cuối, nó thậm chí còn không thèm liếc những người khác một cái.
Vì vậy, tất cả những tu sĩ may mắn được chứng kiến ​​cảnh tượng này đều cảm thấy rằng có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ thấy cảnh nào kỳ quái hơn thế này trong đời.
Có người khiếp sợ lẩm bẩm: “Cô nương này… không làm Thể tu thật đáng tiếc.”
Úc Tiêu Tiêu sợ xã hội nghe thấy, không hiểu sao trong lòng lại thấy kiêu ngạo lạ thường, không kiềm được nhỏ giọng nói: “Khi còn nhỏ, sư tỷ… từng học vài chiêu với thể tu.”
Triệu Nghiên đứng bên cạnh: “...”
Nàng ta nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Hiện tại là lúc nói những chuyện này à!”
Thấy đôi tỷ muội này không một ai đáng tin cậy, Triệu Nghiên không nhịn được đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tống Nam Thời, ngươi là đồ ngốc à! Còn không mau ném con lừa kia xuống rồi chia nhau ra chạy!”
Vừa nghe muốn ném lừa, Tống Nam Thời còn chưa có phản ứng gì, con lừa trên lưng nàng đã lập tức siết chặt cổ nàng, phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết lừa.
Tống Nam Thời suýt nữa tắc thở, không kiềm được nói: “Lừa huynh, bình tĩnh, bình tĩnh!”
Thấy Tống Nam Thời ngay cả một con lừa cũng không trị được, Triệu Nghiên hận rèn sắt không thành thép, lại nói: “Không ném lừa, vậy lấy túi thú lương ta cho ngươi ra hấp dẫn sự chú ý của hung thú!”
Tống Nam Thời nghe xong mắt sáng lên, cảm thấy đây là một biện pháp hay, lập tức đưa tay móc túi thú lương còn thừa một nửa ra, giơ tay rải vào không trung…
… Sau đó, chỉ thấy mắt con lừa kia cũng sáng như đèn pha, gần như phản xạ có điều kiện, há mồm đớp lấy hơn một nửa chỗ thú lương kia.
Nửa còn lại gần như bị dính hết nước miếng của con lừa rơi hết lên mặt hung thú phía sau.
Tống Nam Thời: “...”
Triệu Nghiên: “...”
Hung thú nhắm mắt, giờ này phút này vậy mà lại im lặng lạ thường.
Nhưng Tống Nam Thời không thấy vui vẻ chút nào.
Nàng hơi quay đầu, hỏi con lừa phía sau: “Lừa huynh, ngươi muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với ta như vậy sao?”
Con lừa xấu hổ cúi đầu.
Ngay sau đó, hung thú phía sau càng gầm rú dữ dội hơn.
Triệu Nghiên nhắm mắt lại.
Nàng ta quay đầu, bình tĩnh nhìn Úc Tiêu Tiêu ở bên cạnh: “Sư tỷ này của ngươi…”
Nàng ta dừng một chút: “Có phải nàng bị ngốc hay không?”
Úc Tiêu Tiêu: “...” Nàng ấy hổ thẹn cúi đầu.
Triệu Nghiên lo lắng đi qua đi lại, Úc Tiêu Tiêu cũng không biết làm sao hiện tại Linh Thú Các nhiều người như vậy nhưng lại không có một ai có thể ngăn cản hung thú.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lặng lẽ lướt qua đám người, quỷ không biết thần không hay xuất hiện sau lưng hung thú.

Tống Nam Thời chạy như điên.
Nàng vừa chạy như điên vừa nghĩ cái kế hoạch “động cơ vĩnh cửu” kia của nàng có đáng giá để nàng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với một con lừa hay không.
Con lừa không dám lên tiếng, im như thóc.
Nàng muốn nói lại thôi: “Lừa huynh…”
“Tống Nam Thời.”
Một âm thanh đột nhiên xuất hiện trong tai nàng.
Tống Nam Thời không biết tại sao nhưng nàng ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói.
Đại huynh đệ Vân Chỉ Phong!
Nàng theo bản năng muốn quay đầu lại.
“Tống Nam Thời, tránh ra.”
Giọng nói kia lại vang lên.
Tống Nam Thời gần như vô thức vọt về phía trước nửa mét!
Ngay sau đó, một vết kiếm mạnh mẽ chém xuống giữa nàng và hung thú, tạo ra một dải phân cách giữa nàng và hung thú.
Tống Nam Thời nhân cơ hội này quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc áo vải thô quay lưng về phía nàng đứng đối diện với hung thú, trên tay là một thanh trường kiếm sắc bén quý báu không tương xứng chút nào với dáng vẻ nghèo túng kia của hắn.
Tống Nam Thời khiếp sợ.
Thật sự không nhận ra vị huynh đệ này còn giấu tài đấy!
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã nghe thấy vị huynh đệ không giống người thường kia lạnh lùng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì. Chạy mau!”
Tống Nam Thời nghe vậy không chút do dự cõng lừa chạy thẳng.
Nói giỡn, người ta có giấu tài như thế nào thì giữ mạng vẫn là quan trọng nhất.
Nàng vừa chạy vừa quay đầu lại xem.
Lúc này hung thú đã phản ứng lại, hung hăng lao về phía Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong cũng khí thế không kém, nâng trường kiếm nghênh địch, dáng vẻ không phục thì cứ tới đi.
Một người một thú lao vào chiến đấu, đánh thế nào thì Tống Nam Thời nhìn không ra, nhưng chỉ bằng khí thế, Tống Nam Thời cảm thấy Vân Chỉ Phong không thua!
Lúc này, con hung thú bị chặn mấy lần nổi cơn thịnh nộ, nó vung móng vuốt về phía Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong giơ kiếm lên đỡ.
Sau đó Vân Chỉ Phong oai vệ đã bị hung thú tát bay không thương tình.
Tống Nam Thời: “...”
Đây là nam nhân tám giây đẹp chứ không xài được gì vậy chứ.
Nàng nhanh chóng ra quyết định, giơ tay ném lừa huynh sau lưng ra đằng trước, chạy lấy đà vững vàng nhảy lên lưng lừa.
Nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
Lừa huynh còn đang ngơ ngác không hiểu tại sao đột nhiên lại bị người cưỡi.
Tống Nam Thời: “Lừa huynh, quay đầu lại đi.”
Con lừa kinh hãi!
Khó khăn lắm mới chạy xa được như vậy, quay đầu làm cái chi chi!
Tống Nam Thời trực tiếp bẻ cổ nó cưỡng chế quay đầu lại: “Quay đầu, cứu người!”
Vừa nói nàng vừa vỗ một phát vào mông con lừa, đến khi con lừa thẹn quá hoá giận bắt đầu chạy, hai mắt nàng dán chặt vào người Vân Chỉ Phong đang ngã trên mặt đất.
Mười mét, ba mét, một mét.
Tống Nam Thời bỗng nhiên cúi người xuống, dùng hết sức kéo Vân Chỉ Phong lên đặt hắn nằm ngang trước mặt.
Hung thú thấy Tống Nam Thời không những không chạy mà còn tới cướp người thì nổi cơn thịnh nộ, gầm lên một tiếng lao tới.
Tống Nam Thời đột nhiên giơ tay lên, giữa hai ngón tay không biết từ lúc nào đã có thêm một quẻ bói bằng ngọc màu đen.
Trên quẻ ngọc có thể rõ ràng thấy được một chữ “Ly” mang phong cách cổ xưa.
“Ly Vi Hỏa.” Tống Nam Thời giơ tay ném quẻ ngọc ra ngoài.
Quẻ ngọc rơi xuống đất, nháy mắt biến thành một cái vòng lửa vây hung thú vào giữa.
Tống Nam Thời cũng không nhìn xem liệu hung thú có bị vây hay không, mạnh mẽ nâng cổ con lừa lên, con lừa phanh gấp một cái bị bắt quay đầu.
Nàng lạnh lùng nói: “Còn ngơ ra đó làm gì? Còn không chạy mau!”
Hung thú bị nhốt: “Grào!”
Lừa huynh hú lên một tiếng, chở hai người chạy đi.
Kế hoạch động cơ vĩnh cửu, hoàn mỹ.
Lúc này, Vân Chỉ Phong nằm ngang trong lồng ngực Tống Nam Thời mở mắt ra.
Hắn hơi động đậy thân thể, nhớ tới.
Tống Nam Thời đè hắn lại: “Ngươi ngoan ngoãn một chút.”
Vân Chỉ Phong: “...” Hắn lặng thinh.
Tống Nam Thời hỏi: “Ngươi đánh không lại con hung thú kia à?”
Vân Chỉ Phong: “Hiện tại, đánh không lại.”
Tống Nam Thời thầm nói hiện tại đánh không lại chẳng lẽ trước kia có thể?
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Đánh không lại ngươi xông lên làm cái gì!”
Vân Chỉ Phong không nói chuyện, chỉ hỏi: “Đã chạy còn quay lại làm gì?”
Tống Nam Thời: “Sợ ngươi chết rồi ta không đủ tiền đền.”
Vân Chỉ Phong: “Người cô đơn, không cần bồi thường.”
Hai người một ngồi một nằm, yên lặng nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời quay đầu đi.
Vì thế chỉ còn lại tiếng gào thê lương của lừa huynh đang chở hai người chạy thục mạng.
Tống Nam Thời nghĩ thầm, sợ là lại thêm một người chết cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi.
Lúc này, có lẽ hung thú bị nhốt kia đã thoát ra được, tiếng gào rống tức giận vang vọng trong không gian.
Tống Nam Thời thấy thế thở dài, nói: “Chúng ta vẫn là nên thương lượng một chút xem lát nữa lừa huynh không chạy nổi nữa thì ai tới cõng lừa đi.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn bình tĩnh nói: “Hiện tại ngươi buông ta ra đi.”
Tống Nam Thời: “Buông ra ngươi sẽ chết!”
Vân Chỉ Phong: “Ta muốn chết.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng đang định hết lòng khuyên nhủ, trong không trung đột nhiên truyền tới một giọng nói tràn đầy tức giận: “Nghiệt súc! Còn không mau dừng tay!”
Hung thú đuổi theo sau lưng bọn họ hoá đá.
Tống Nam Thời thấy thế vui mừng khôn xiết, con lừa cũng như thế, dưới sự vui mừng không phanh lại kịp, lảo đảo một cái hai người một lừa cùng nhau ngã xuống đất.
Tống Nam Thời không quan tâm đến đau đớn, quay đầu lại nhìn thì thấy một con hổ lớn cháy đen thui bị một tu sĩ tiên phong đạo cốt đè xuống đất.
Nàng tức lập tức quay đầu lại, vui vẻ nói: “Vân Chỉ Phong! Chúng ta không sao …”
Nói còn chưa dứt lời, nàng sửng sốt.
Sau lưng nàng không có gì cả, ngoại trừ một con lừa đang nổi điên nổi khùng.
Vân Chỉ Phong đâu?
Nàng hoang mang đứng dậy, lúc này Úc Tiêu Tiêu và Triệu Nghiên đồng thời chạy tới vây quanh nàng.
Úc Tiêu Tiêu: “Sư tỷ…”
Triệu Nghiên tức muốn hộc máu: “Ngươi là đồ ngốc sao?”
Tống Nam Thời gãi đầu: “Các ngươi có thấy người vừa chạy trốn với ta không?”
Hai người sửng sốt: “Hả? Hắn không phải đi cùng ngươi/tỷ sao?”
Tống Nam Thời không nói nữa.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên hỏi: “Triệu sư tỷ, ngươi có biết trong Vô Lượng Tông chúng ta có Kiếm tu nào tên là Vân Chỉ Phong không?”
Triệu Nghiên vì không thành được Kiếm tu nên chú ý tới chuyện của Kiếm tu nhất, trong Vô Lượng Tông không có Kiếm tu mà nàng ta không biết.
Nhưng nàng ta lại lắc đầu: “Vân Chỉ Phong? Chưa từng nghe nói.”
Tống Nam Thời im lặng.
Dùng kiếm, nhưng Triệu Nghiên lại không quen biết.
Vậy có hai loại khả năng.
Thứ nhất, hắn không phải Kếm tu.
Thứ hai, hắn không phải Kiếm tu của Vô Lượng Tông.
Nhưng…
Tống Nam Thời nhớ tới dáng vẻ khi dùng kiếm của hắn.
Người như vậy, kiếm như vậy, nàng gần như chỉ từng nhìn thấy trên người sư tôn.
Sao hắn có thể không phải Kiếm tu.
Vậy chỉ có thể là hắn không phải người của Vô Lượng Tông, cũng không phải Kiếm tu của Vô Lượng Tông.
Như vậy thì vấn đề tới rồi.
Nếu không phải người của Vô Lượng Tông, Vân Chỉ Phong đã trà trộn vào Linh Thú Các của Vô Lượng Tông như thế nào?
Hắn trà trộn vào Linh Thú Các với mục đích gì?
Nàng không kiềm được thở dài, vò đầu.
Thời buổi này, người qua đường Giáp cũng không được sống yên ổn ngày nào hay sao?
Mà lúc này, bên kia, chủ nhân của hung thú cũng sững sờ khi thấy cả người hung thú bị cháy đen thui.
Ở bên cạnh có đệ tử kích động kể cho ông ta nghe một màn mạo hiểm vừa rồi, cái gì mà Kiếm tu từ trên trời giáng xuống so chiêu với hung thú, còn cả Ly Hỏa của Quẻ sư bao vây hung thú.
Người nọ nói vô cùng gay cấn, còn ông ta lại càng mông lung.
Một Kiếm tu mặc áo vải thô có thể so mấy chiêu với hung thú rồi mới bị đánh bại?
Một Quẻ sư dùng Ly Hỏa vây nhốt hung thú?
Ông ta hỏi theo bản năng: “Hai người kia có tu vi gì?”
Đệ tử: “Quẻ sư hình như còn chưa tới Trúc Cơ, Kiếm tu kia thì không biết, nhưng nhìn không giống kẻ có tiền.”
Chủ nhân hung thú trầm mặc.
Thực lực của con hung thú mà ông ta thu phục được này có thể so với Nguyên Anh, cho dù là tu vi ngang nhau, tu sĩ Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể thắng nó.
Khi biết được hung thú lén chạy về phía Linh Thú Các, ông ta tức muốn hộc máu, suýt nữa tưởng rằng sẽ nhìn thấy thảm trạng máu chảy thành sông.
Nhưng mà…
Một quẻ sư Luyện Khí Kỳ, một Kiếm tu nghèo, chạy vòng quanh dưới móng vuốt của hung thú mà còn chưa chết?
Đệ tử kia bổ sung nói: “À, còn có một con lừa.”
Chủ nhân hung thú: “...”
Càng kỳ quái hơn.
Mà lúc này, thấy có vẻ như hôm nay Linh Thú Các không mở được nữa, Tống Nam Thời như có điều suy nghĩ, ánh mắt không kiềm được dừng trên người lừa huynh.
Nàng cảm thấy, méo mó có hơn không.
Huống chi, ngựa có thể thay đi bộ, lừa cũng có thể thay đi bộ mà, ngựa với lừa thì có gì khác nhau đâu.
Vì thế nàng bình thường trở lại.
Sau đó con lừa bỗng nghe thấy nàng nói: “Lừa huynh, ngươi làm linh thú của ta được không?”
Con lừa khựng lại, yên lặng nghiêng đầu sang một bên.
Tống Nam Thời thấy thế, trước dùng chân tình làm cảm động đối phương: “Ngươi nghĩ xem, chúng ta vừa cùng chung hoạn nạn.”
Con lừa hơi động đậy.
Tống Nam Thời lại dùng đạo lý thuyết phục đối phương: “Hơn nữa, người đời phần lớn đều thích vẻ bề ngoài. Ta tin rằng lừa huynh chắc chắn từng bị chê không mạnh mẽ bằng thiên mã, nhưng mà lừa huynh này, ta không chê ngươi nha!”
Con lừa do dự.
Lúc này, có một đệ tử đi tới, thận trọng nói: “Vị sư tỷ này, hung thú nhà sư tôn ta suýt nữa đả thương ngươi. Sư tôn vốn nên tạ lỗi, nhưng hiện tại phải vội đưa hung thú trở về, chỉ có thể dùng chút vật ngoài thân để bày tỏ lòng xin lỗi trước. Mong sư tỷ không chối từ.”
Tống Nam Thời khựng lại: “Hả? Vật ngoài thân?”
Đệ tử kia: “5000 linh thạch.”
Tống Nam Thời: “!”
Nàng lập tức dịu dàng nói: “Sư thúc đương nhiên là muốn bận bao lâu thì bận bấy lâu. Ta thân là vãn bối, sao có thể để sư thúc nói xin lỗi gì đó chứ.”
Nàng vừa nói xong thì thấy trên đùi hơi ngứa.
Quay đầu lại thì thấy lừa huynh vừa rồi còn rất rụt rè lúc này lại mềm mại ngã xuống cạnh chân nàng, cọ chân nàng làm nũng, lại còn ngẩng đầu, nịnh nọt kêu một tiếng.
Tống Nam Thời: “...”
Phản ứng đầu tiên của nàng.
Đệch! Chân thực.
Phản ứng thứ hai.
Mẹ nhà ngươi, giống ta.
Triệu Nghiên ở bên cạnh không nỡ nhìn thẳng quay đầu đi.
Nàng ta nói với Úc Tiêu Tiêu: “Một người một lừa này đúng là tuyệt phối, xứng đáng là chủ tớ.”
Dáng vẻ thấy tiền sáng mắt kia giống nhau như đúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.