Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 136:




Chuyện mà Tống Nam Thời có thể nghĩ đến, những người khác tất nhiên đều nghĩ được.
Tất cả mọi người lập tức nhìn nàng với vẻ mặt đồng tình.
Đến cả các vị tiền bối đang căng thẳng xem ngoài Linh kính cũng vậy.
Có người không khỏi nhìn về phía Chưởng môn Vô Lượng Tông đang đỡ trán với vẻ mặt nặng nề, giống như nhiệt tình hỏi: “Vô Lượng Tông các ngươi có người thủ tháp kìa. Chuyện tu sửa Vạn Tượng Tháp lớn như vậy, Vô Lượng Tông các ngươi có bỏ tiền không?”
Chưởng môn: “...”
Ông ấy cười nhạt nói: “Tông môn chúng ta luôn luôn dạy dỗ đệ tử rằng chuyện của mình thì tự mình gánh vác. Nhưng mà Triệu huynh nói đúng, tồn vong của Vạn Tượng Tháp này cũng không phải là chuyện của một mình đệ tử ta. Triệu huynh thay đệ tử ta suy nghĩ, chẳng lẽ Triệu huynh cũng chuẩn bị bỏ tiền ra à...”
Sắc mặt “Triệu huynh” lập tức thay đổi.
Tống Nam Thời cũng không biết ngoài Linh kính còn có người đang lo lắng giúp nàng lừa tiền lừa vật. Hiện tại nàng chỉ có xúc động muốn chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng sau lưng chính là các tu sĩ hao hết tâm tư giúp bọn họ ngăn cản giữ chân tà ma, dù nàng muốn trốn chạy, lương tâm cũng không cho phép.
Nàng ngơ ngác nhìn hoa văn quen thuộc trên cửa sắt đen.
Giang Tịch ở bên cạnh vụng về an ủi nàng: “... Không sao! Chuyện gì thì chúng ta cũng phải nghĩ đến điều tích cực. Ban đầu không phải muội còn cảm thấy nơi này thích hợp cho tu sĩ thí luyện đột phá à? Đến lúc đó chúng ta bán suất thí luyện cũng được!”
Mấy người Chư Tụ lập tức liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, đúng!”
Tống Nam Thời lập tức nhìn sang: “Vậy các ngươi có mua không?”
Mọi người: “...”
Bọn họ một đường đánh lên còn chưa đủ gian khổ à? Đi ra ngoài còn phải bỏ tiền chịu tội?
Nhưng vì sư muội...
Bọn họ cắn răng một cái: “Mua!”
Trong lòng Tống Nam Thời hơi dễ chịu. Nàng cảm thấy phòng tự học cho kỳ thi thạc sĩ này của mình vẫn có tí thị trường, sau này cho dù một nghèo hai trắng kế thừa Vạn Tượng Tháp thì cũng không đến mức miệng ăn núi lở.
Sau đó nàng nhìn về phía cửa sắt đen kia, nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Bệnh Dĩ! Hay cho tên Thẩm Bệnh Dĩ! Nếu không vì đồ chó này, nàng nào đến nỗi tự tay hủy Vạn Tượng Tháp của mình!
Vân Chỉ Phong ở cạnh hỏi nàng: “Mở chứ?”
Tống Nam Thời: “Mở!”
Nàng lấy mệnh bàn ra, tiến lên.
Mệnh bàn kín kẽ đặt vào trên hoa văn.
Một tiếng “Lạch cạch” nặng nề vang lên bên tai mọi người, cửa sắt đen hơi hé ra một khe nhỏ.
Tống Nam Thời thấy thế thu mệnh bàn về, nâng chân lên định đá văng cửa ra.
Nâng đến một nửa nàng lại nhớ ra, đá hỏng cửa này rồi cũng phải tốn tiền đổi.
Nàng lập tức lại bỏ chân xuống như không có việc gì, giơ tay khẽ khàng đẩy cửa ra.
Mọi người - đang chuẩn bị hùng hổ làm kẻ ác: “...”
Tống Nam Thời còn thúc giục: “Đi mau, đi vào đi.”
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nói: “Đi vào!”
Cửa lớn rộng mở lộ ra chút ánh sáng trắng, dưới cái nhìn chăm chú của người ở ngoài Linh kính, mấy người sải bước đi vào bên trong ánh sáng trắng.
Sau đó Linh kính bỗng nhiên lập loè vài cái, hoàn toàn tối đen.
Mọi người ngồi nghiêm chỉnh đang chuẩn bị xem rốt cuộc trong cửa này có thứ gì lập tức ngây ra.
Sau đó tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
“Sao lại thế này? Linh kính hỏng rồi?”
“Người đâu? Người đâu?”
“Yêu hoàng! Minh chủ! Linh kính bị sao thế này? Mọi người còn chờ xem bên trong có cái gì đấy!”
Yêu hoàng và Minh chủ đã chạy vội qua vào lúc Linh kính tối hẳn. Sau một phen kiểm tra, hai người liếc nhau một cái, lòng đều nặng nề.
Mọi người phía sau còn hô loạn lên. Yêu hoàng bị kêu đau đầu, đang chuẩn bị mở miệng để bọn họ đừng hô nữa, nhưng chỉ rời mắt đi một cái, Linh kính đột nhiên hoàn toàn tan ra trên tay bọn họ.
Mà cùng lúc đó, Thủy Kính Nguyệt vẫn luôn treo cao ở giữa không trung run rẩy hai cái, đột nhiên rơi xuống không hề có báo trước, lập tức bay về phía Vạn Tượng Tháp cách đó vài chục dặm.
Lúc này tất cả mọi người yên lặng.
Sau một lúc lâu, có người lẩm bẩm: “Đây là... Thủy Kính Nguyệt và Vạn Tượng Tháp hoàn toàn dung hợp?”
“Vậy làm thế nào bây giờ...”
Làm thế nào bây giờ?
Yêu hoàng và Minh chủ vứt lại tu sĩ đầy điện mà xông ra ngoài.
Vọt tới cửa, bọn họ vẫn còn có tí lý trí, quay đầu lớn tiếng nói: “Còn thất thần làm gì hả mấy tổ tông ơi! Còn không mau dẫn đệ tử đi với ta!”
Đám người lập tức phản ứng lại, có người không nói hai lời điểm binh đuổi theo, có người nhất định phải làm rõ tới cùng, hỏi: “Yêu hoàng bệ hạ! Bây giờ chúng ta phải đi làm gì?”
Yêu hoàng bước chân không ngừng, lời ít ý nhiều: “Chờ bọn họ từ bên trong ra thì chúng ta đón người.”
Dừng một chút, ông ta lại nói: “Nếu không ra được, chúng ta cứu người.”
Đương nhiên, còn có một điều mà ông ta không nói.
Nếu ra ngoài, lại không phải bọn họ...
Vậy ông ta phải chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết ngăn cản.
...
Mấy người Tống Nam Thời bước qua ánh sáng trắng thì đi vào một đại điện cao lớn mà tối tăm. Đại điện này cao khoảng mấy chục mét, trống trải đáng sợ, nhưng bởi vì màu sắc u tối ngược lại làm người ta cảm thấy áp lực.
Lúc Giang Tịch đi vào thì không khỏi ho khan một tiếng, tiếng vọng lại nặng nề giữa lập tức làm hắn hoảng sợ.
Tất cả mọi người lập tức quay lại nhìn hắn.
Hắn lập tức xua tay nói: “Xin lỗi, xin lỗi! Không kìm nổi.”
Giọng cũng không kiềm được nhỏ đi.
Tống Nam Thời quay đầu lại. Nàng lại lần nữa đánh giá đại điện trước mắt, nhưng vẫn cảm thấy không đúng, vì thế nghiêng người muốn nói gì đó với Vân Chỉ Phong.
Mà vào lúc này, khóe mắt nàng rõ ràng liếc thấy một nam tử mặc đồ trắng không nhanh không chậm đi vào bên trong cánh cửa trước mặt bọn họ.
Tống Nam Thời thầm rùng mình, lập tức lấy mệnh bàn ra nhìn về phía nam tử kia.
Động tác của nàng làm tất cả mọi người quay đầu lại, trong giây lát mọi người kinh hãi, rối rít rút đao kiếm ra.
Nhưng nam tử kia như không nhìn thấy bọn họ, chỉ không nhanh không chậm quét một vòng trong đại điện, ánh mắt lướt qua bọn họ như chỉ thấy không khí.
Giang Tịch thấy thế không nhịn được nói: “Người kia là ai? Nhìn quen lắm. Bọn Lạc Thủy sư đệ ở dưới chặn đường, hắn ta vào bằng cách nào? Còn kiêu ngạo như vậy?”
Tống Nam Thời cũng cảm thấy hắn ta quen mắt, hơn nữa còn là cái kiểu quen mắt làm người ta chán ghét.
Nhưng mà...
Không, không đúng!
Tống Nam Thời đột nhiên buông mệnh bàn xuống, cùng lúc đó, Vân Chỉ Phong cũng thu trường kiếm về.
Những người khác cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi, các ngươi...”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Thu vũ khí lại trước đã. Đây hẳn không phải cảnh ở hiện thực.”
Mọi người không kiềm được liếc nhau một cái.
Chư Tụ hạ giọng hỏi: “Là ảo cảnh à?”
Tống Nam Thời lắc đầu: “Không, ảo cảnh thì muội liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rồi.”
Nàng như suy tư gì nói: “Đây hẳn là... ký ức! Bản thân tòa đại điện này là ký ức, đây chuyện đã từng xảy ra trong đại điện.”
Úc Tiêu Tiêu nghe vậy, dứt khoát tiện tay cậy một cục đá nhỏ dưới sàn lên ném qua.
Hòn đá nhỏ xuyên thẳng qua thân thể người kia, người nọ không phát hiện chút nào.
Úc Tiêu Tiêu khẽ thở phào, nói: “Sư tỷ nói không sai, đúng là không phải người thật.”
Nhưng những người khác lại không thở phào theo, bọn họ chỉ im lặng nhìn sàn nhà được xây kín lẽ bị moi ra một cái lỗ trống rỗng.
Tống Nam Thời lập tức trấn an: “Được rồi sư muội! Chúng ta biết rồi, sư muội.”
Giang Tịch còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, sau đó lại nhỏ giọng hỏi: “Nhưng người kia là ai? Sao ta lại cảm thấy quen thế nhỉ?”
Tống Nam Thời cũng cảm thấy quen, hơn nữa càng nhìn càng quen.
Mãi đến khi Liễu lão nhân đột nhiên lao ra khỏi ngọc bội của Giang Tịch, chửi ầm lên: “Thẩm Tri Mính! Con mẹ nó, ngươi có hóa thành tro thì ông đây cũng nhận ra! Thẩm Tri Mính!”
Giang Tịch cuống quýt đè Liễu lão nhân xuống.
Nhưng Tống Nam Thời lại bừng tỉnh hiểu ra!
Thẩm Tri Mính? Thẩm Bệnh Dĩ!
Đệch! Đây là Thẩm Bệnh Dĩ! Bảo sao mà nàng thấy quen như vậy!
Vân Chỉ Phong liếc nàng một cái, nghiêng đầu hỏi: “Đây là...”
Tống Nam Thời cười lạnh một tiếng: “ Thẩm Bệnh Dĩ!”
Vân Chỉ Phong hiểu rõ.
Hắn như suy tư gì: “Nếu là Thẩm Bệnh Dĩ thì hiện tại chúng ta nhìn thấy hẳn là ký ức Thẩm Bệnh Dĩ bị phong ấn vào Vạn Tượng Tháp?”
Những người khác cũng nghĩ đến điều này.
Giang Tịch không nhịn được nhíu mày nói: “Vạn Tượng Tháp không phải người thủ tháp thì không mở được. Vậy sao Thẩm Bệnh Dĩ có thể tự đi vào Vạn Tượng Tháp?”
Hắn vừa dứt lời thì thấy “Thẩm Bệnh Dĩ” đứng cạnh cửa sắt đen vẫn luôn dương dương tự đắc như ngắm phong cảnh đột nhiên di chuyển.
Vân Chỉ Phong lập tức ra hiệu trật tự, nói: “Xem là biết.”
Tầm mắt mấy người lại lần nữa chuyển lên trên người “Thẩm Bệnh Dĩ”.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, “Thẩm Bệnh Dĩ” đi về phía trước mấy bước, nhìn về phía đài đá cao ở giữa đại điện, đột nhiên bật cười.
Ông ta như đang lầm bầm lầu bầu, lại như đang nói cho những người khác nghe, chậm rãi nói: “Thế nhân nghe đồn mấy tháng gần đây Vạn Tượng Tháp liên tiếp có khác lạ, hoài nghi là tà ma trong Vạn Tượng Tháp có vấn đề gì. Ai biết căn nguyên của điều khác lạ lại ở chỗ này. Ngươi giấu cũng sâu thật đấy, làm ta tìm thật lâu.”
Ông ta nói rồi chậm rãi đi lên đài cao, lẩm bẩm: “Vậy để ta nhìn xem, rốt cuộc ngươi còn ẩn giấu thứ gì...”
Ông ta nói như vậy, một chân đã bước lên bậc thang thứ nhất của đài cao.
Sau đó một luồng ánh sáng vàng hiện lên, cả người ông ta chợt bị bắn bay ra ngoài.
“Thẩm Bệnh Dĩ” bị quăng ngã xuống đất, giây phút ngẩng đầu lên, nét mặt ông ta hết sức vặn vẹo.
Ông ta nhìn chằm chằm đài cao.
Sau đó ông ta đột nhiên cười ha ha.
Vẻ mặt ông ta vặn vẹo nói: “Được lắm! Quả nhiên ngươi đang đề phòng ta. Đến cuối cùng ngươi vẫn muốn đề phòng ta? Ngươi để lại cái gì ở chỗ này? Ngươi chuẩn bị để lại cho ai? Dù ngươi để lại cho một người xa lạ, cũng không muốn để ta có được à?”
Chư Tụ nhìn vẻ mặt ông ta, không nhịn được nói: “Ô ~ biến thái.”
Tống Nam Thời cũng xoa xoa cánh tay, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy ra tin tức mấu chốt: “Ông ta quen người thủ tháp của Vạn Tượng Tháp à? Hơn nữa hình như còn rất quen? Nói ra lời này, sao lại... u oán vậy?”
Vân Chỉ Phong nhắc nhở: “Ông ta từng tự xưng xuất thân từ Vạn Tượng Tháp.”
Nói vậy, lời này còn có vài phần đáng tin?
Mà lúc này, “Thẩm Bệnh Dĩ” đã vỗ mạnh xuống đất, dứt khoát đứng dậy, lạnh mặt lại lần nữa trèo lên bậc thang kia.
Ông ta bước lên bậc thang thứ nhất, ánh sáng vàng lần thứ hai xuất hiện. Lần này ông ta có đề phòng, tay áo vung lên hất ánh sáng vàng ra.
Lần này ông ta thuận lợi bò lên một nửa.
Sau đó một lá chắn màu vàng ngăn trước mặt ông ta.
Ông ta giận dữ, đang muốn mạnh mẽ ra tay, trên đỉnh đài đá đột nhiên lại truyền đến một giọng nói: “Cuối cùng con vẫn tới.”
“Thẩm Bệnh Dĩ” nhìn sang, Tống Nam Thời cũng nhìn sang.
Sau đó hạt dưa trong tay Tống Nam Thời rơi xuống.
Giọng cũng lạc đi, mấy phen đổi giọng, quát: “Thạch tiền bối!”
Vân Chỉ Phong cũng kinh ngạc thiếu chút nữa cầm không chắc kiếm trong tay.
Đám Giang Tịch chưa từng thấy Thạch tiền bối là ai, không nhịn được hỏi: “Đây là...”
Tống Nam Thời há to miệng, lẩm bẩm: “Chính là vị tiền bối truyền thừa cho muội...”
Vì thế đám Giang Tịch cũng há to miệng.
Giang Tịch lẩm bẩm: “Tiền bối truyền thừa cho muội, là người thủ tháp của Vạn Tượng Tháp?”
Tống Nam Thời kinh hãi, sau đó rất nhanh hoàn hồn.
Nàng sớm nên đoán trước được.
Nếu không sao có thể khéo như vậy, mệnh bàn của nàng lại có thể mở Vạn Tượng Tháp ra.
Thạch tiền bối chính là người thủ tháp của Vạn Tượng Tháp. Đây mới là hợp tình hợp lý.
Như vậy nói cách khác, thật ra không phải nàng mới được Vạn Tượng Tháp chọn làm người thủ tháp, mà ngay từ giây phút nàng lấy được mệnh bàn kia, nàng đã thành người thủ tháp.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nhìn về phía ảo ảnh Thạch tiền bối phía trên đài đá cao, nhỏ giọng nói: “Tiếp tục xem.”
“Thẩm Bệnh Dĩ” cũng nhìn Thạch tiền bối, sau một lúc lâu, ông ta đột nhiên cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi vì phòng bị ta, vậy mà còn để lại một luồng thần thức ở chỗ này à?”
Thạch tiền bối hờ hững: “Con suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ vì phòng bị con, ta còn không cần mất công như vậy.”
“Thẩm Bệnh Dĩ” nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận tím mặt: “Khinh người quá đáng! Chẳng lẽ ta còn không xứng để ngươi giữ lại một luồng thần thức?”
Thạch tiền bối nghe vậy, nhìn ông ta một cái, nói với vẻ tận tình khuyên bảo: “Ta đã nói với con rồi mà. Chơi lắm cái hóa thân bên ngoài này sẽ ảnh hưởng đầu óc đấy.”
“Thẩm Bệnh Dĩ” nghe vậy càng giận: “Thế mà ngươi còn bảo đầu óc ta ngu đần?!”
Thạch tiền bối: “À, đúng, đúng, đúng, đúng!”
Sau đó “Thẩm Bệnh Dĩ” bắt đầu phẫn nộ chửi nhau với Thạch tiền bối.
Tống Nam Thời đứng xem: “...”
Nàng không khỏi cảm thán: “Thật là quen thuộc.”
Thẩm Bệnh Dĩ này không hổ là bản thể của hai tên dược liệu kia.
Nhưng “Thẩm Bệnh Dĩ” rất nhanh đã bình tĩnh lại. Ông ta hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ta không đến để cãi nhau với ngươi. Ta muốn đến lấy đồ của ta.”
Thạch tiền bối cười nói: “Xem ra, ngần ấy năm con không thu hoạch được gì, không chỉ làm tính tình của con càng kém, đầu óc dường như cũng không ổn lắm. Đồ của con? Ta chưa bao giờ nói ta sẽ để lại đồ gì cho con.”
Nhưng “Thẩm Bệnh Dĩ” đã không nói gì với ông ấy nữa mà nói thẳng: “Khôn Vi Địa!”
Ngay sau đó, lá chắn màu vàng cộng với cả Thạch tiền bối mang theo ý cười cứ vậy cùng biến mất.
Thẩm Bệnh Dĩ gần như lập tức nhấc chân.
Ông ta vừa đi vừa vô thức lẩm bẩm: “Để ta nhìn xem, rốt cuộc ngươi còn để lại cái gì ở đây? Là manh mối mệnh bàn? Là truyền thừa của ngươi? Hay là tin tức người thừa kế đáng chết trong miệng ngươi? Để ta nhìn xem...”
Tống Nam Thời nghe ông ta gần như điên cuồng lầm bầm lầu bầu, không kiềm được nhíu mày.
Nàng cảm thấy Thạch tiền bối có câu nói rất đúng.
Tính cách Thẩm Bệnh Dĩ này đúng là khá cố chấp.
Lúc này Liễu lão nhân cũng ló đầu ra, bình tĩnh hơn nhiều.
Ông ấy nói: “Hiện tại tính tình hắn ta cố chấp hơn nhiều. Trước kia hắn ta cố chấp từ trong xương cốt, trên mặt vẫn có thể giả vờ ôn tồn lễ độ. Bây giờ đúng là hắn ta không cả giả vờ nổi nữa.”
Mấy người cứ vậy trơ mắt nhìn “Thẩm Bệnh Dĩ” càng đi càng nhanh như điên cuồng, gần như chạy như bay đến đài cao, sau đó vươn tay lấy được hộp gỗ trên đài cao.
Ông ta thô lỗ mở ra.
Tống Nam Thời thấy được một hạt châu màu đen ở bên trong.
Nàng không khỏi nói: “Đây là...”
Nàng còn chưa hỏi hết câu, “Thẩm Bệnh Dĩ” ở trên đài cao đã vui mừng quá đỗi nói: “Là Ma đan! Là Ma đan của ma đầu Ma Môn kia!”
Tống Nam Thời kinh hãi.
Ma đan!
Nàng đột nhiên nhớ đến, trong Hợp Hoan Tông, hóa thân Đại Hoàng của Thẩm Bệnh Dĩ muốn thành Ma.
Nàng lập tức lại nhìn sang.
Sau khi cực mừng, tiếng cười của “Thẩm Bệnh Dĩ” đột nhiên im bặt, một đôi mắt đen sâu thẳm bình tĩnh nhìn Ma đan kia.
Thế mà bình tĩnh đến đáng sợ.
Ông ta nhìn thật lâu sau đó đột nhiên tự lẩm bẩm: “Thành Ma...”
Ngay sau đó, không hề báo trước, ông ta dứt khoát nuốt Ma đan kia xuống!
Tống Nam Thời có loại dự cảm không ổn, lập tức giơ tay, ra hiệu cho mọi người lui về phía sau.
Nhưng rất nhanh, trên mặt Thẩm Bệnh Dĩ nuốt Ma đan nổi lên màu đen đáng sợ, vẻ mặt ông ta đau đớn.
Ông ta như ý thức được không ổn, nói: “Ngươi...”
Thần thức đã biết mất của Thạch tiền bối lại xuất hiện.
Vẻ mặt ông ấy phức tạp: “Quả nhiên con vẫn muốn thành Ma.”
“Thẩm Bệnh Dĩ” thở hổn hển, khó nhọc nói: “Cho nên ngươi cố ý để lại chuẩn bị ở sau lừa ta vào tháp? Ngươi cố ý để lại Ma đan?”
Ông ta gãi gãi yết hầu: “Ma đan này... là thật?”
Thạch tiền bối nhàn nhạt: “Không phải thật thì con sẽ không ăn vào mà.”
“Thẩm Bệnh Dĩ” cười ha ha: “Nếu ta không đến thì sao?”
Ông ấy nhìn Thẩm Bệnh Dĩ, nói với vẻ phức tạp: “Con không có khả năng không tới, con không có nhiều thời gian chờ đợi. Một khi con biết tin, sẽ khó dằn nổi lòng mà đến đây. Mà một khi con đến đây...”
Là đã tiến vào bẫy rập của ông ấy.
“Thẩm Bệnh Dĩ” như hiểu ra điều gì đó, nhìn ông ấy một lát, đột nhiên cười phá lên.
Vẻ đau đớn trên mặt ông ta biến mất, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, ta sẽ đến! Cho dù biết rõ là bẫy rập thì ta cũng đến. Ta không chờ được, nhưng điều này không đại biểu rằng ta đã nhận thua. Ta chỉ để bản thân lại đây thôi, nhiều năm sau, ta sẽ lấy được tất cả những thứ mình muốn!”
“Ngươi không ngăn cản được ta.”
“Sư tôn!”
Ngay sau đó, Thẩm Bệnh Dĩ thân thể đột nhiên nổ thành bụi máu. Cùng lúc đó, thần thức của Thạch tiền bối hóa thành một luồng sáng vàng, nhanh chóng quấn quanh bóng đen bay ra từ bụi máu, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phong ấn ông ta vào trong hộp.
Tất cả trần ai lạc định(*).
(*) Trần ai lạc định: Bụi trần rơi xuống, ý nói đến hồi kết thúc.
Nhưng đám Tống Nam Thời thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Cuối cùng nàng đã biết Thẩm Bệnh Dĩ bị phong ấn thế nào, nhưng sự chú ý của nàng lại không chỗ này.
Nàng lẩm bẩm: “Sư tôn? Thạch tiền bối là sư tôn của Thẩm Bệnh Dĩ?”
Nàng mới hỏi dứt lời câu nghi vấn này, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hóa, trở nên càng xám xịt hơn.
Vân Chỉ Phong lập tức chắn trước mọi người.
Mà Tống Nam Thời hiểu ra, bọn họ đã về tới “Hiện thực”.
Giọng nói thuộc về Thẩm Bệnh Dĩ vang lên: “Không sai! Ông ta là sư tôn của ta, rất bất ngờ đúng không? Mệnh bàn mà ngươi cầm trong tay, truyền thừa của ngươi vốn nên là của ta!”
Mấy người theo âm thanh nhìn sang, thấy trên đài cao nổi lơ lửng một ảo ảnh nhạt màu.
Đúng là dung mạo Thẩm Bệnh Dĩ trong ký ức.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời hoàn hồn từ trong sự khiếp sợ, nhìn ông ta từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên cười: “Ngươi muốn cướp mệnh bàn của ta? Ngươi còn muốn thành Ma? Nhưng theo ta được biết, Ma không thể nào thao túng mệnh bàn, không trách được Thạch tiền bối cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề.”
Thẩm Bệnh Dĩ muốn tức giận, sau đó lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn nàng, cười nhạo nói: “Ngươi thì biết cái gì! Ngươi cho rằng mệnh bàn kia chỉ pháp khí thôi à? Ngươi căn bản không biết nó có ý nghĩa gì?”
Tống Nam Thời thật sự không biết, nhưng...
Nàng nhún vai, nói: “Nhưng ngươi lại không có thật thể, ngươi lấy cái gì tranh với ta?”
Thẩm Bệnh Dĩ cười.
Ông ta nói: “Ta không muốn để cho các người lên đầu tiên là không muốn để các ngươi nhìn thấy những thứ này. Đáng tiếc hai hóa thân kia của ta vô dụng, nhưng mà hiện tại ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng thôi.”
Ông ta nói dứt lời, hai người Quyết Minh Tử vốn nên bị bọn họ Lạc Thủy ngăn ở trong kết giới thê thảm nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Bọn họ vừa thấy bản thể đã muốn khóc lóc tố cáo, bản thể ghét bỏ nói: “Còn không mau đứng thẳng cho ta!”
Hai người lập tức im tiếng.
Tống Nam Thời tò mò nhìn bọn chúng, muốn xem bọn chúng còn có thể làm chuyện xấu gì.
Sau đó nghe Thẩm Bệnh Dĩ hỏi: “Các ngươi có mang Đại Hoàng đến không?”
Hai người lập tức nói: “Có mang.”
Tống Nam Thời nghe vậy, nhanh chóng hiểu ra: “Ngươi muốn chiếm thân thể Thận tiên sinh... Đại Hoàng?”
Thẩm Bệnh Dĩ hờ hững nhìn nàng một cái, nói: “Lúc trước ta sáng tạo ra hắn, chính là dùng để làm thân thể dự phòng cho ta.”
Tống Nam Thời rối rắm: “Nhưng mà...”
Thẩm Bệnh Dĩ còn tưởng rằng nàng muốn nói mấy lời đại loại như ông ta quá tàn nhẫn, không để ý tới nàng, nói thẳng: “Lấy ra đi.”
Hai người Quyết Minh Tử không dám lề mề, lập tức lấy ra.
... Sau đó trước mặt Thẩm Bệnh Dĩ xuất hiện một thân thể rách tung toé đầy vết thương.
Thẩm Bệnh Dĩ: “...”
Hai người ngượng ngùng: “Đã quên nói cho ngài, thân thể này hình như cũng không dùng được.”
Tống Nam Thời ở bên cạnh, cũng ngượng ngùng nói: “Ta cũng đã quên nói, hình như là ta làm đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.