Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 16:




“... Vậy cuối cùng con có chia linh thạch cho hắn không?” Sư lão đầu cầm trong tay một nắm dưa, hứng thú bừng bừng hỏi.
Tống Nam Thời nhìn dáng vẻ xem kịch hay không hề che giấu kia của Sư lão đầu, cảm thấy chắc mình là kẻ cuồng chịu ngược rồi.
Biết rõ ông lão này chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội xem kịch hay nào, nhưng vừa về tới Vô Lượng Tông, nàng vẫn ngoan ngoãn chạy tới cho ông ấy xem!
Nàng lạnh mạt: “Cho rồi, 300.”
Sư lão đầu bất ngờ: “Cho thật luôn hả? Theo tính cách của con, ta còn tưởng con không cho một đồng nào chứ? Chẳng lẽ con là loại người để ý mặt mũi như vậy sao?”
Tống Nam Thời cười nhạo: “Mặt mũi làm sao quan trọng bằng linh thạch.”
Sư lão đầu: “Vậy con…”
Tống Nam Thời đơ mặt: “Bởi vì hắn biết cách mặc cả rồi.”
Hơn nữa còn suy một ra ba, mặc cả ngược lại nàng.
Sư lão đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại, trong giọng nói lại là sự vui sướng khi người gặp họa không hề che giấu: “Không sao, chúng ta coi như tiêu tiền mua một bài học đi hahaha!”
Tống Nam Thời: “...”
Hai canh giờ trước, những lời này vẫn là nàng nói cho vị đại thiếu gia kia nghe.
Không nghĩ tới lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Mà lúc này Sư lão đầu đã nhịn không nổi nữa, cười ha ha nói: “Ta đã nói gì nào? Mệnh cách của con là không giữ được tiền! Con còn nhất định phải giãy giụa vài cái làm gì!”
Tống Nam Thời nghe thế thì không phục, phản bác: “Không có 300 linh thạch kia, nhưng chỗ còn lại vẫn đang trong tay con đây này!”
Nàng ưỡn ngực lên nói.
Sư lão đầu cười nhạo một tiếng: “Vậy chỉ có thể chứng minh trong tương lai con sẽ mất một số tiền lớn hơn, đồ ngốc nhà con còn ở đấy mà kiêu ngạo à.”
Tống Nam Thời duỗi tay cướp hạt dưa trong tay ông ấy.
Sư lão đầu bất mãn: “Tôn sư trọng đạo! Đồ nhóc nhà con có biết cái gì là tôn sư trọng đạo hay không!”
Tống Nam Thời thuận miệng cãi lại: “Chờ lúc nào người trở thành sư tôn của con rồi hẵng nói!”
Sư lão đầu nháy mắt im lặng.
Từ sau khi ông ấy bị chết mười ba đồ đệ thì không thu đồ đệ nữa, cho dù là dạy một thân bản lĩnh cho Tống Nam Thời từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng nhắc tới chuyện thu đồ đệ.
Thực ra mà nói từ rất lâu về trước, thấy đồ đệ của Bất Quy Kiếm Tôn suốt ngày đi theo Sư lão đầu học quẻ, Bất Quy Kiếm Tôn tính tình lạnh nhạt cũng không quản đồ đệ, Chưởng môn có ý định cho Tống Nam Thời bái Sư lão đầu làm sư phụ.
Một là cảm thấy đồ đệ này của Bất Quy Kiếm Tôn có cũng được mà không có cũng không sao, hai cũng là sợ Quẻ sư của Huyền Thông Phong hoàn toàn đoạn tuyệt.
Hơn nữa những người khác có lẽ không dám hoặc không thể làm đồ đệ của Bất Quy Kiếm Tôn, nhưng Sư lão đầu lại không có băn khoăn này.
Ông ấy có bối phận cao, Bất Quy Kiếm Tôn cũng phải gọi ông ấy một tiếng sư thúc. Ông ấy mở miệng muốn đồ đệ, không ai sẽ nói gì cả.
Chưởng môn đi hỏi Bất Quy Kiếm Tôn, Bất Quy Kiếm Tôn nói thế nào cũng được.
Ông ấy lại đi hỏi Sư lão đầu, ai biết ông lão này lại thẳng thừng từ chối.
Đương sự suýt nữa đổi sư môn - Tống Nam Thời - là người cuối cùng biết chuyện này.
Có lẽ nàng biết nguyên nhân tại sao Sư lão đầu mãi không chịu thu đồ đệ.
Không ai tin mệnh số hơn Quẻ sư, đồ đệ của Sư lão đầu đã chết liên tiếp mười ba người, người nào cũng chết rất thảm. Ông ấy cảm thấy có lẽ mệnh của bản thân là phải chịu cô đơn, thế nên dù Huyền Thông Phong chỉ còn một mình ông ấy thì ông ấy cũng không thu thêm đồ đệ nữa.
Năm đó nếu không phải Tống Nam Thời lì lợm la liếm, ông ấy cũng sẽ không chịu truyền thừa lại bản lĩnh Quẻ sư kia của mình mà định cứ để cho nó thất truyền như vậy cũng tốt.
Tống Nam Thời biết, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng ỷ vào tuổi còn nhỏ chạy tới làm ầm ĩ với ông ấy.
Liên tục nửa tháng, ngày nào nàng cũng ngồi trước cửa nhà ông ấy. Ông ấy vừa ra cửa thì nàng sẽ nhìn ông bằng ánh mắt sâu kín, nhưng lại không nói lời nào.
Nàng cứ nhìn như vậy nửa năm đến nỗi Sư lão đầu cứ thấy nàng là đi đường vòng, cho tới bây giờ, nàng nhắc tới chuyện này, ông ấy còn thấy da đầu run hết cả lên.
Thấy Sư lão đầu ngừng công kích, lúc này Tống Nam Thời mới vừa lòng.
Nàng nói: “Con có chuyện muốn hỏi người.”
Sắc mặt Sư lão đầu không được tự nhiên: “Có việc thì nói mau!”
Tống Nam Thời lấy giấy bút từ trong nhẫn trữ vật ra, ngay trước mặt Sư lão đầu vẽ một hình: “Người có biết đây là cái gì không?”
Trên tờ giấy trắng là một hình thù được tạo thành từ những nét bút phức tạp.
Sư lão đầu nhìn thấy thì nhíu mày: “Con nhìn thấy cái này ở đâu?”
Tống Nam Thời đã nhìn thấy nó trên người những tên áo đen trà trộn vào trấn Tiên Duyên tìm Vân Chỉ Phong vài ngày trước.
Trên người những tên áo đen kia đều có một thứ như lệnh bài, nhưng bọn họ đều giấu rất kỹ không để lộ ra ngoài.
Trên quần áo, trong lớp áo đen ngẫu nhiên cũng có những hoa văn giống trên lệnh bài.
Trí nhớ Tống Nam Thời rất tốt, chỉ tình cờ nhìn thấy một lần nhưng đã nhớ kỹ nó.
Nàng nói bâng quơ: “Nhìn thấy trên người một kẻ tìm con xem bói không trả tiền, đây là cái gì thế?”
Sư lão đầu liếc nàng một cái, cũng không biết ông ấy có tin cái cớ của nàng hay không.
Ông ấy chỉ nói: “Đây là gia huy của Vân Gia ở Trung Châu.”
Vân gia?
Tống Nam Thời khựng lại.
Vân Chỉ Phong.
Sư lão đầu đẩy hoa văn kia về, thong thả ung dung nói: “Ta không quan tâm con có phải thật sự gặp kẻ tới đoán mệnh không trả tiền hay không, nhưng tiểu lão đầu nhắc nhở con một câu, đừng gây chuyện, đặc biệt đừng có chọc tới mấy đại gia tộc đã tồn tại hàng nghìn năm này. Nếu không ấy, lão đầu ta muốn nhặt xác cho con cũng khó.”
Tống Nam Thời hoàn hồn.
Nàng xua tay nói: “Con hiểu mà, con còn phải chăm sóc lão nhân gia ngài khi về già nữa chứ!”
Nàng phất tay rồi đi.
Sau khi ra khỏi viện của Sư lão đầu, nàng mới bỗng nhiên nhớ ra.
Má! Nàng quên dắt con lừa của Vân Chỉ Phong về rồi!

Tống Nam Thời sầm mặt về động phủ của mình
Không ngờ nhị sư tỷ Chư Tụ lại đang đứng ngoài cửa động phủ chờ nàng, trông có vẻ vô cùng sốt ruột.
Tống Nam Thời kinh ngạc, không phải hai người vừa gặp nhau à? Sao tỷ ấy lại tới nữa rồi?
Nàng hỏi: “Nhị sư tỷ? Làm sao vậy?”
Chư Tụ có khổ mà không nói nên lời.
Sau khi sư muội và ma đầu kia cùng nhau rời đi, ba chữ “lừa tình nhân” cứ như ma chú không ngừng chạy quanh trong đầu Chư Tụ.
Hơn nữa nhìn bóng dáng hai người kia vai sát vai rời đi, Chư Tụ cảm thấy mình biết chân tướng rồi.
Quan hệ mật thiết.
Hai người xa lạ không có quan hệ huyết thống, không phải kẻ thù không đội trời chung, vậy còn tình huống nào mà có thể có quan hệ mật thiết được?
Trừ khi… tam sư muội nhà nàng ấy là tình yêu đời này của ma đầu kia!
Ý nghĩ này vừa hiện lên, cảm giác đầu tiên của Chư Tụ là thật thái quá, cảm giác thứ hai quả nhiên là như vậy!
Nàng ấy càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là như thế.
Lại nhớ đến lúc hai người ở chung, dáng vẻ hết sức ăn ý không biết tại sao kia dường như đang chứng minh suy đoán của nàng ấy.
Vì thế trong lòng Chư Tụ càng ngày càng lạnh.
Một tên ma đầu, lại còn là tên ma đầu sẽ đối địch với đại sư huynh trong tương lai, nếu thế Tống Nam Thời bị kẹp giữa người thương và sư huynh chẳng phải là…
Ngược quá!
Chư Tụ bị suy đoán của mình tự ngược tới nỗi đứng ngồi không yên, lúc nhớ tới Tống Nam Thời thì cảm thấy nàng cực kỳ giống nữ chính trong thoại bản ngược luyến trên thị trường.
Sư muội! Tên ma đầu kia không đáng đâu!
Nàng ấy muốn lập tức ngăn cản sư muội mình bước vào biển lửa.
May mà Tống Nam Thời không biết nhị sư tỷ của nàng đang suy nghĩ gì. Nếu nàng biết có lẽ cũng chỉ có thể nói một câu: Không hổ là nữ chính truyện theo đuổi trả giá đắt, ý tưởng này, tuyệt.
Chư Tụ đắn đo một lúc, nhìn sư muội sắp bước vào cốt truyện ngược luyến tình thâm trước mặt, chậm rãi nói: “Sư muội, thật ra tỷ muốn hỏi muội cảm thấy người tên Vân Chỉ Phong kia là người thế nào?”
Nhưng vừa hỏi xong nàng ấy đã thấy có gì đó không ổn.
Hỏng rồi, hỏi như vậy, sư muội sẽ không cảm thấy nàng ấy có ý gì với ma đầu kia đấy chứ?
Mà trong lòng Tống Nam Thời cũng thật sự chùng xuống.
Nàng nghĩ, hỏng rồi, phú bà nhị sư tỷ này không phải đang định mời chào Vân Chỉ Phong vào làm công nhân trong công cuộc xây dựng sự nghiệp của tỷ ấy đấy chứ.
Nàng cảm chuyện này không ổn chút nào.
Hai sư tỷ muội nhà này liếc nhau một cái, dù suy nghĩ hoàn toàn khác nhau nhưng tâm trạng lại trùng hợp đến hoàn hảo.
Tống Nam Thời nhìn sư tỷ phú bà trước mặt, cả người chua thành một quả chanh.
Nhưng dù thế nào thì nàng cũng là người có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng, Vân Chỉ Phong có năng lực để phú bà mời chào, nàng không thể chặn đường kiếm tiền của người khác.
Nàng chỉ có thể giúp sư tỷ hoàn thành khảo sát công nhân với tâm trạng chua loét.
“Vân Chỉ Phong, là người tốt.” Nàng không tình nguyện nói.
“Tâm địa hắn lương thiện, thích giúp đỡ mọi người.” Dù sao lúc trước cũng đã từng cứu nàng.
“Không sợ gian nguy, sẵn sàng đương đầu với khó khăn.” Cho dù là nam nhân tám giây cũng có tư thái long trời lở đất.
“Dù hắn còn nhiều chỗ chưa hoàn hảo.” Ví dụ như chuyện lừa tiền của nàng.
“Nhưng muội tin rằng trong tương lai hắn chắc chắn sẽ sửa đổi. Muội cũng sẽ dốc hết sức mình giúp hắn tiến bộ hơn!” Bà đây chắc chắn sẽ lấy lại số tiền trong tay hắn!
Nàng liền mạch lưu loát đánh giá xong, cảm giác không còn thiếu thứ gì.
Vì thế nàng chua chát nghĩ, Vân Chỉ Phong, mệnh tốt, được phú bà mời chào vào làm những công nhân đầu tiên trong con đường gây dựng sự nghiệp, có thể bớt đi đường vòng hai trăm năm.
Nhưng Chư Tụ lại càng nghe càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Ở trong mắt sư muội, ma đầu kia vậy mà lại là người tốt.
Nhưng nếu muội ấy đã nói ma đầu kia còn có những mặt không hoàn hảo, hiển nhiên đã phát hiện mặt tà ác của hắn.
Nhưng cho dù là như thế, muội ấy cũng bằng lòng giúp ma đầu thay đổi.
Đờ mờ!
Muội ấy thật yêu hắn!
Chư Tụ ngẩng đầu, nhìn sư muội như hoa như ngọc trước mặt, bị ngược suýt thì khóc.
Chư Tụ giơ tay ôm lấy sư muội mình, cảm động nói: “Sư muội! Muội yên tâm! Sư tỷ nhất định sẽ giúp muội!”
Sống lại một lần nữa, nàng ấy nhất định phải giúp người sư muội này!
Tống Nam Thời bỗng nhiên bị ôm vào trong ngực: “...”
Hả?
Có ý gì, muốn giúp nàng? Ý là sau này cũng tuyển nàng làm công nhân à?
Mà lúc này sư tỷ đã buông nàng ra, dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.
Nàng ấy phải lên kế hoạch!
Tống Nam Thời đứng sau lưng, không hiểu ra sao gãi gãi đầu.
Có ý gì vậy? Rốt cuộc là có muốn tuyển nàng làm công nhân không? Năm hiểm một quỹ(*) cùng với tiền lương và đãi ngộ còn chưa nói mà!
(*) Là năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở. “Năm loại bảo hiểm” bao gồm bảo hiểm nhân thọ, BHYT, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản, “một quỹ” là quỹ tiết kiệm nhà ở. Trong các loại bảo hiểm trên, phí bảo hiểm của bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế và quỹ thất nghiệp do doanh nghiệp và cá nhân cùng đóng, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản do doanh nghiệp hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Giờ khắc này, mạch não của nữ chính truyện theo đuổi trả giá đắt cách xa vạn dặm với mạch não của nô lệ tư bản.
Một đêm này, Tống Nam Thời trằn trọc cả đêm, nàng cảm nhận được sự gian khổ khi xin việc của “nô lệ tư bản” đã lâu không thấy.
Đến ngày hôm sau, nàng uể oải thức dậy, cả người bơ phờ không có tí tinh thần nào.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, nàng chuẩn bị một vài đồ đạc rồi vào núi.
Hôm nay nàng muốn đi bổ sung thêm chút linh thảo, nguyên liệu luyện đan của tháng sau sắp hết rồi.
Nồi luyện đan, mang theo!
Đan lô nấu cơm, mang theo!
Nàng mang theo một đống đồ xuống núi.
Vừa rời khỏi Vô Lượng Tông đã thấy sư tỷ đang đứng dưới chân núi, mà người đang nói chuyện với tỷ ấy lại là…
“Vân Chỉ Phong?” Tống Nam Thời nghi hoặc.
Vân Chỉ Phong đứng sau sư tỷ khẽ gật đầu với nàng, nói: “Người mà ta chờ tới rồi.”
Tống Nam Thời chạy chân sáo đến: “Ngươi đang đợi ta sao? Tại sao ngươi biết hôm nay ta muốn ra ngoài?”
Vân Chỉ Phong hàm hồ nói: “Hôm qua lúc đưa tên sát thủ kia đi, ngươi rất quen thuộc với rừng núi xung quanh, ngươi nói ngày hôm nay mỗi tháng đều sẽ vào núi hái thuốc.”
Tống Nam Thời hiểu rõ: “Nhưng hái thuốc là việc của ta, ngươi chờ ta làm gì?”
Sắc mặt Vân Chỉ Phong thản nhiên: “Hôm nay ta cũng muốn vào núi đi săn, hai ta đi cùng nhau.”
Tống Nam Thời trầm tư một lát.
Hôm qua mới vừa có một gã sát thủ tới bắt hắn, hôm nay không biết còn hay không. Nhưng nếu có, ngày hôm nay lại có thể kiếm một khoản nữa!
Nàng vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”
Sắc mặt Vân Chỉ Phong dịu lại, ánh mắt lặng lẽ rơi vào con lừa phía sau Tống Nam Thời.
Tốt lắm, lần này hắn phải nghiệm chứng xem có phải chỉ cần ở cạnh đôi chủ tớ hoặc là chỉ cần ở cạnh con lừa này, vết thương của hắn sẽ khôi phục nhanh hơn hay không.
Hai người đều có ý đồ của mình, nhìn nhau cười, xoay người rời đi.
Chư Tụ đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng dáng hai người kia, trong lòng chùng xuống.
Cái gì mà muốn đi săn nên đi cùng nhau, đi săn còn cần phải đứng đây đợi sư muội gần hai canh giờ sao?
Nàng ấy cảm thấy mình biết chân tướng rồi.
Tên ma đầu này chắc thương sư muội dữ lắm.
Thậm chí hắn còn mua một con lừa giống của sư muội như đúc!
Ngược quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.