Nô lệ tư bản và ma đầu tương lai có lẽ cả đời này cũng không hiểu được năng lực tưởng tượng của nữ chính truyện theo đuổi trả giá đắt đỉnh đến mức nào.
Trong đầu Vân Chỉ Phong toàn là Kỳ Lân Huyết Ngọc, ánh mắt liên tục rơi vào trên người con lừa của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cũng không nhường một tấc, như có như không liếc nhìn con lừa của đối phương, suy nghĩ nên làm thế nào để Vân Chỉ Phong nhớ ra hắn từng hứa cho nàng con lừa này.
Hai nhân vật chính ngược luyến tình thâm, mỗi người đều có lòng riêng, trong lòng tất cả đều là (lừa của) đối phương, không khí trên đường hoà hợp lạ thường.
Tống Nam Thời: “Con lừa này của ngươi…”
Vân Chỉ Phong: “Con lừa này…”
Bọn họ trăm miệng một lời, vừa nói ra hai người đồng thời dừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tống Nam Thời phản ứng lại trước, đánh đòn phủ đầu, mở miệng ra là khen thương mại con lừa của đối phương một tràng, dùng từ thẳng thắn, ngôn ngữ khoa trương, làm Vân Chỉ Phong nghe mà sững người.
Đời này, hắn không ngờ có người có thể khen một con lừa như vậy.
Khiến hắn không biết làm sao.
Hắn không muốn bị Tống Nam Thời chiếm trước tiên cơ, căng da đầu định khen lại con lừa của nàng.
Nhưng dù sao Kỳ Lân Tử cũng chỉ mới trải qua ba tháng sống trong cảnh đào vong, còn chưa bị cuộc sống quật ngã hoàn toàn như Tống Nam Thời. Dù đã học được kỹ năng đặc biệt là mặc cả, rốt cuộc sự kiêu ngạo và rụt rè của Kỳ Lân Tử vẫn còn.
Hắn nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của con lừa kia, vậy mà lại không tìm ra được câu nào thích hợp để nói.
Kỳ Lân Tử nghiến chặt răng, căng da đầu định mở miệng thì thấy lừa huynh đột nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, vừa mở miệng chính là một tràng bất mãn.
“Be be be… be!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn chậm rãi thẳng lưng lên, cuối cùng không nói lên được những lời trái lương tâm.
Hắn cảm thấy, làm người, ít nhiều cũng phải có điểm mấu chốt.
Một ván này, hắn thua tâm phục khẩu phục, thua một cách triệt để.
Tống Nam Thời thấy thế cười lạnh một tiếng.
Muốn đấu với ta á, ngươi còn non lắm!
Tống Nam Thời thắng cuộc ngẩng đầu ưỡn ngực, sự suy sụp khi bị lừa 300 linh thạch biến mất.
Bầu không khí xung quanh hai người trở nên vi diệu, trong chốc lát không ai nói chuyện.
Nhưng mà người không hiểu phong tình trên thế gian này nhiều lắm.
Một tu sĩ đã đồng hành với bọn họ cả đoạn đường thấy Tống Nam Thời tâng bốc con lừa cả một đoạn đường, thầm nói con lừa này có gì hay mà tâng bốc chứ, hắn ta theo bản năng quay đầu nhìn sang.
Sau đó hắn ta đã bị nhan sắc của Tống Nam Thời làm kinh ngạc.
Tống Nam Thời nghèo thì nghèo thật, nhưng nếu nàng chịu dựa mặt ăn cơm cũng không đói được.
Vị huynh đài này vừa nhìn một cái đã bị kinh ngạc, lòng hư vinh của nam nhân lập tức bùng lên, đưa mắt nhìn tên tiểu bạch kiểm(*) nghèo đến nỗi chỉ có thể cưỡi lừa bên cạnh, hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi thiên mã của mình đi qua.
(*) Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp. Sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Hắn ta dùng giọng điệu một phần khoe khoang chín phần ngấy nói: “Tiên tử, lừa có gì mà đẹp chứ, ngươi nhìn thiên mã của ta…”
Hắn ta chưa nói xong đã có hai đôi mắt đồng loạt bắn tới.
Vân Chỉ Phong lạnh mặt.
Tống Nam Thời cười lạnh: “Ngươi không sao chứ? Muốn ăn Lưu Lưu Mai(*) không?”
(*) Tên một nhãn hiệu ô mai nổi tiếng bên Trung.
Ngay cả lừa huynh cũng bất mãn vì bị người khác coi thường, mở miệng tuôn một tràng biểu hiện sự bất mãn của mình với thiên mã của đối phương.
Tu sĩ và thiên mã: “...”
Bọn họ chán nản bỏ đi.
Lúc này Tống Nam Thời mới thu ánh mắt lại, cười lạnh nói: “Đời này ta ghét nhất kẻ nào khoe giàu trước mặt ta.”
Vân Chỉ Phong nghe thế lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt một lời khó nói hết, định nói lại thôi: “Ngươi cảm thấy lúc nãy là hắn ta đang khoe giàu với ngươi?”
Tống Nam Thời: “Không thì sao?”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn đã hiểu tại sao Tống Nam Thời lại không ăn cơm bằng mặt được rồi.
Lắt lẻo một đường cuối cùng cũng tới núi sâu, Tống Nam Thời bắt đầu thuần thục chuẩn bị đồ vật, Vân Chỉ Phong thì đứng bên cạnh vừa tìm kiếm địa điểm thích hợp đi săn vừa để mắt tới hướng đi của con lừa.
Hiện tại hắn phải cố gắng vận dụng linh lực càng ít càng tốt, trước khi hắn có thể ngăn chặn Vân gia truy tung linh lực của mình, hắn dùng linh lực một lần chính là chỉ hướng cho Vân gia một lần.
Cũng chính vì vậy nên những con mồi bày trên sạp của hắn hàng ngày đều bắt được nhờ vào sự tập luyện kiếm thuật quanh năm suốt tháng và sức mạnh của bản thân Kiếm tu.
Trên người hắn vẫn còn vết thương, đối phó với con mồi bình thường hay linh thú cấp thấp thì còn được, nhưng nếu thấy linh thú cấp cao thì chỉ có thể đi đường vòng.
Nghĩ như vậy, hắn tình cờ liếc về phía Tống Nam Thời.
Sau đó hắn đờ ra.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Giọng nói của hắn đầy khó hiểu.
Chỉ thấy trước người Tống Nam Thời đặt một cái lò luyện đan, một cái nồi to, thậm chí còn có cả nồi chén gáo bồn, trông không giống tới hái thuốc mà giống ra ngoài nấu cơm dã ngoại hơn.
Lúc hắn nói chuyện, nàng đang móc con Ảnh Quỷ sống nhờ trên rùa đen kia ra ngoài, trông như đang định cho nó vào hầm canh vậy.
Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói như lẽ đương nhiên: “Ta có một loại đan dược cần dược liệu tươi mới có thể luyện chế, nên ta mang cả lò luyện đan tới luyện ngay tại chỗ luôn.”
Sự hoang mang của Vân Chỉ Phong vẫn không giảm, nhìn lò luyện đan vỡ một nửa kia: “Nhưng cái lò luyện đan bị vỡ này làm sao luyện đan được.”
Tống Nam Thời nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ai nói ta dùng cái này luyện đan.”
Vân Chỉ Phong: “Vậy ngươi…”
Tống Nam Thời đặt cái nồi sắt lớn lên đằng trước: “Cái này.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Dù không phải Đan sư, nhưng ta cũng biết điều này rất thái quá.
Hắn lẩm bẩm: “Vậy đừng nói là đan lô của ngươi…”
Tống Nam Thời nhe răng cười: “Nấu cơm.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Cạn cmn lời.
Hắn nhìn nàng không nói nên lời.
Cô nương này không biết đan lô không đạt tiêu chuẩn thì sẽ không luyện ra được đan à?
Hay là… người khác không thể, nhưng nàng có thể?
Vân Chỉ Phong như có điều suy nghĩ.
Lúc này, Tống Nam Thời đã mặc kệ chuyện đan lô, nàng thả con rùa ra rồi nắm dây thừng nói: “Rùa ơi, đi, chúng ta đi tìm linh dược! Ngươi tìm linh thạch chuyên nghiệp như vậy chắc chắn cũng có thể tìm linh dược!”
Ảnh Quỷ sống không còn gì luyến tiếc quỳ rạp trên mặt đất.
Vân Chỉ Phong thấy Ảnh Quỷ ở trong tay nàng vậy mà còn chưa chết, tò mò nói: “Dùng nó tìm linh dược?”
Tống Nam Thời: “Nó nói nó có huyết mạch của chuột tầm bảo!”
Vân Chỉ Phong: “...” Con Ảnh Quỷ này để được tồn tại cũng không dễ dàng gì.
Chuột tầm bảo, đúng là nắm được thóp của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời dắt Ảnh Quỷ đi tìm linh dược, đi được một đoạn không xa, Ảnh Quỷ thấy xung quanh trống trải, lập tức nổi lên tâm tư muốn chạy trốn.
Vân Chỉ Phong thấy thế thì kinh ngạc, vừa định nhắc nhở Tống Nam Thời cẩn thận thì thấy Tống Nam Thời duỗi tay đánh một cái lên người Ảnh Quỷ bỗng nhiên bất động, giọng điệu bất mãn: “Trộm lười cái gì hả! Cẩn thận tiền lương của ngươi.”
Vân Chỉ Phong trơ mắt nhìn bản thể của Ảnh Quỷ cứ thế bị một cái tát đánh trở về.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Tống Nam Thời.
Vị cô nương này, có chút đồ vật ở trên người.
Nhưng nếu Tống Nam Thời đi rồi, vậy thì…
Ánh mắt Vân Chỉ Phong không kiềm được dừng trên người lừa huynh bị buộc ở bên cạnh đang nhàn nhã ăn cỏ.
Hắn biết, cơ hội của hắn tới rồi.
…
Bên kia.
Tống Nam Thời cảm thấy con rùa này quả là có khả năng, không hổ có huyết mạch của chuột tầm bảo.
Dùng nó tìm linh thảo dễ dàng hơn trước kia nhiều.
Mới mười lăm phút nàng đã tìm được mấy loại linh dược mấu chốt, thấy bốn chân ngắn nhỏ của con rùa giãy giụa thở dốc, cuối cùng Tống Nam Thời quyết định phát huy một chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, tìm một chỗ kín gió để con rùa nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì đêm qua không ngủ ngon nên nàng cũng nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.
Con rùa vừa thấy nàng nhắm mắt, đôi mắt to như hạt đậu xanh lại bắt đầu láo liên khắp nơi tìm kiếm cơ hội chạy trốn mới.
Nếu trước kia nó chạy trốn vì nghe chủ nhân nói, thì hiện tại nó chạy trốn hoàn toàn là vì chính mình.
Lúc Tống Nam Thời này áp bức con rùa, nàng căn bản không phải người mà!
Nó âm thầm bò, lúc nó sắp bò ra khỏi phạm vi giơ tay ra là có thể bắt được của Tống Nam Thời, một tiếng gầm rú gần như không nghe được truyền vào tai Ảnh Quỷ.
Ảnh Quỷ bị âm thanh này làm cho cả thân rùa đều mất đi năng lực hành động.
Đàn chim trong rừng giật mình bay đi.
Nhưng bởi vì âm thanh này dù là con người hay thậm chí ngay cả tu sĩ cũng không thể nghe thấy, nên trong mắt con người, trong cánh rừng này không biết tại sao bỗng có một đàn chim giật mình bay lên.
Quy Quy không kịp nghĩ xem đây là cái gì, nó chỉ có thể cảm thấy may mắn có lẽ Tống Nam Thời không nghe thấy âm thanh này.
Nhưng lúc suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Nam Thời lại mở mắt ra.
Nàng tiện tay nhặt con rùa đang bò ở bên cạnh lên, nhìn về phương xa, nhíu mày nói: “Đây là âm thanh gì vậy?”
Con rùa giật mình!
Nàng nghe thấy!
Cùng lúc đó, Vân Chỉ Phong đang đấu trí đấu dũng với con lừa cũng ngước mắt lên.
…
Sườn tây của núi lớn.
Trì Thuật An bị một chưởng đánh trở về nguyên hình rồi ngã mạnh xuống đất.
Tên yêu nhân cuối cùng đuổi giết hắn đã bị đánh bại trước, hiện tại đã chết.
Nhưng hắn cũng không may mắn hơn là bao.
Hắn có thể cảm giác được yêu lực trong cơ thể đang nhanh chóng cạn kiệt, ngay cả biến trở về nguyên hình hắn cũng không làm được.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì hắn cũng chết trong núi rừng.
Hắn nghiến răng, cố giữ cho đầu óc minh mẫn.
Hắn là Thái Tử Yêu tộc, bảy ngày trước dẫn tộc nhân tuần tra lãnh địa của Yêu tộc ở phương Bắc, nào ngờ nửa đường gặp phải một đám Yêu tộc thân phận không rõ phục kích. Đám yêu nhân kia thực lực rất mạnh, các tộc nhân bên cạnh hắn lần lượt ngã xuống, hắn bị truy đuổi tới tận lãnh địa của Nhân tộc.
Vừa đánh vừa lui đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng giết được kẻ phục kích cuối cùng, nhưng ai ngờ…
Trì Thuật An nhìn thoáng qua nguyên hình của mình.
Hắn phải mau chóng rời khỏi nơi này, không thể để bất kể kẻ nào lợi dụng cơ hội.
Hắn dùng hết một luồng yêu lực cuối cùng, chẳng nhìn xem xác của kẻ phục kích như thế nào đã quay người bỏ chạy.
Bóng dáng màu đen vụt qua khu rừng như tia chớp.
Hắn không biết bản thân đã chạy bao lâu, trong lòng hắn chỉ có một tín niệm, hiện tại vẫn chưa biết yêu nhân phục kích hắn là ai, như vậy thì mỗi một yêu nhân đều có khả năng là kẻ địch phục kích hắn. Hiện tại tốt nhất nên đi tìm Nhân tộc xin trợ giúp.
Nhân tộc và Yêu tộc ít khi qua lại, khả năng cấu kết với Yêu tộc là rất nhỏ. Vì thế dù hắn có dùng lợi ích dụ dỗ, cũng tốt hơn đi tìm một yêu nhân không biết là bạn hay là thù.
Chỉ cần thông qua Nhân tộc liên hệ với bộ tộc của hắn…
Hắn ngửi thấy hơi thở của Nhân tộc.
Hắn đi thẳng tới nơi có hơi thở đó không hề do dự.
Sau đó…
“Bụp”!
Hắn bất ngờ va vào một thứ gì đó, trợn trắng mắt, bất tỉnh.
Trước khi ngất xỉu, hắn nghe thấy một giọng nữ đầy ngạc nhiên.
“Ôm cây đợi thỏ?”
…
Ôm cây đợi thỏ?
Tống Nam Thời trở mình ngồi dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn sinh vật đột nhiên chạy ra từ trong rừng này, sau đó giống như mắt mù không chút do dự đâm sầm vào cái cây bên cạnh nàng rồi bất tỉnh.
Một con thỏ… màu đen.
Nàng xếch tai con thỏ lên, sờ cằm mình, trầm ngâm.
Nằm ở đây mà cũng có thể có con thỏ chạy tới đâm vào cây ngất xỉu, chẳng lẽ vận may của nàng sắp thay đổi?
Nhìn con thỏ thay đổi vận may này, trong đầu Tống Nam Thời lập tức nảy ra bộ sưu tập đầy đủ các công thức nấu ăn bằng thịt thỏ.
Đầu thỏ cay tê, thịt thỏ kho hay gì đó tương tự.
Tống Nam Thời lập tức đứng dậy, hưng phấn trở về.
Nàng muốn đi khoe với Vân Chỉ Phong!
Một tay bắt lấy thỏ, một tay ôm rùa, Tống Nam Thời bước nhanh tới chỗ cắm trại của bọn họ, đắc ý nói: “Vân Chỉ Phong, ngươi xem ta bắt được cái gì…”
Còn chưa nói xong, nàng bỗng nhiên dừng lại, biểu cảm khiếp sợ.
Trước mặt, người luôn lạnh nhạt ít nói Kỳ Lân Tử đang dùng một chân dài chống lên cây mượn sức, hai tay dùng sức bẻ miệng của con lừa và vật lộn với nó.
Gương mặt anh tuấn của hắn đầm đìa mồ hôi, vẻ mặt đầy sát khí.
Con lừa thì đang giãy giụa kêu gào như giết lừa vậy.
Tống Nam Thời đột nhiên chạy tới, một người một lừa đồng thời nhìn về phía nàng.
Lừa lập tức kêu đầy uất ức!
Tống Nam Thời liếc nhìn con lừa, rồi nhìn Vân Chỉ Phong, mặt không cảm xúc.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Nàng cố giữ bình tĩnh.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn liếc nhìn những gì hắn đang làm lúc này, rồi lại nhìn nàng, chậm rãi, từ từ hạ tay xuống.
Hắn khó khăn nói: “Nếu ta nói ra có nỗi khổ riêng, ngươi tin không?”
Tống Nam Thời nhếch đôi môi đỏ: “À.”