Liễu lão nhân làm bộ làm tịch che mắt lại, vừa ồn ào lão nhân gia lớn tuổi không xem được cái này, vừa liếc mắt nhìn sang bên này.
Che, nhưng hoàn toàn không che.
Chính là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Tống Nam Thời xem đến gân xanh trên đầu nhảy thình thịch.
Lão già chết tiệt này.
Nàng hít sâu một hơi, vừa nói với bản thân không thể nói chuyện với ông lão này, vừa mặt không đổi sắc thu nắm tay về.
Vân Chỉ Phong cũng thuận thế thu tay về, chắp ở sau lưng.
Cái tay kia trong khoảng thời gian ngắn trừ hơi đau đớn ra thì đã không còn cảm giác gì.
- bị chấn động đến tê rần.
Vân Chỉ Phong như suy tư gì đó.
Sức lực này, Tống Nam Thời nói mình là Quẻ sư, thật sự thích hợp à?
Lúc này, vẻ mặt Tống Nam Thời như thường gật gật đầu với Giang Tịch: “Đại sư huynh, trùng hợp quá.”
Thái độ của nàng bình tĩnh, nhưng Giang Tịch hoàn toàn không chịu điệu bộ này.
Hắn không nhìn Tống Nam Thời, một đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Chỉ Phong, mặt lạnh tanh hỏi: “Vân Chỉ Phong, ngươi đang làm gì?”
Lúc này, Vân Chỉ Phong còn đang suy tư về một đấm kia của Tống Nam Thời.
Tuy rằng tu vi của hắn đã phế đi hơn nửa, nhưng hắn có thể kéo thân thể này tránh né toàn bộ Vân gia đuổi giết ba tháng còn bình yên vô sự, đủ để chứng minh thân thể hắn mạnh mẽ.
Tống Nam Thời có thể bằng một quyền đấm tê tay hắn, như vậy quyền này đánh vào trên người những người khác, một quyền đấm chết một người hẳn không quá khó khăn.
Thể tu chân chính cũng chỉ đến thế mà thôi.
Giang Tịch thế tới rào rạt, nhưng Vân Chỉ Phong lại hoàn toàn không hiểu ý Giang Tịch.
Bởi vì nửa đời trước trừ luyện kiếm ra, hắn cũng chỉ có trải nghiệm gia tộc còn không đủ để chống đỡ với trường Tu La phức tạp “Anh vợ bắt chẹt em rể” mà hắn đối mặt.
Hắn chỉ cảm thấy hôm nay dường như Giang Tịch có địch ý khó hiểu với hắn.
Đương nhiên, còn điều quan trọng nhất.
Vân Chỉ Phong cảm nhận cái tay bị đấm cho tê dại của mình.
Hắn cảm thấy chỉ cần là người bình thường, sau khi nhận một đấm cho thể chết người này, đều sẽ không nghĩ đến “Ve vãn đánh yêu”.
Đánh chết người là ve vãn đánh yêu á?
Vì thế, Vân Chỉ Phong nghe Giang Tịch chất vấn xong trầm ngâm một lát, lấy tư duy và logic của người bình thường nhớ lại cảnh vừa rồi.
Sau đó hắn ngắn gọn mạnh mẽ tổng kết: “Ta đang tỷ thí với lệnh sư muội.”
Lực sát thương của lời này quá lớn, mọi người ở đây đều không khỏi câm lặng.
Vân Chỉ Phong không hiểu ra sao.
Hắn lặng lẽ liếc Tống Nam Thời một cái, Tống Nam Thời đơ mặt nhìn lại.
Một cái liếc mắt này không biết làm Vân Chỉ Phong liên tưởng đến cái gì, hắn hơi khựng lại, EQ cao của hắn bắt đầu lên tiếng.
Hắn khen ngợi với giọng đều đều: “Lực cánh tay Tống Nam Thời rất mạnh, không kém gì Thể tu chân chính.”
Tống Nam Thời: “...”
Giang Tịch: “...”
Liễu lão nhân: “...”
Ông ấy quay đầu nhìn về phía Giang Tịch, vẻ mặt hoang mang khó hiểu: “Có phải đầu óc thằng nhóc này có bệnh không?”
Lần đầu tiên, Tống Nam Thời cảm thấy lão nhân này nói được câu tiếng người.
Đương nhiên, nếu ông ấy không kéo dài giọng thì càng tiếng người hơn.
Lúc này, Vân Chỉ Phong bằng vào EQ cao của mình lên tiếng vô hình loại bỏ một trận chiến giữa vai chính và vai ác.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa hai người Giang Tịch tin chuyện ma quỷ của Vân Chỉ Phong.
Chẳng qua bọn họ cảm thấy trước hết hẳn nên cứu lại thẩm mỹ của sư muội nhà mình.
Trên đời này có nhiều kiểu đẹp như vậy, Tống Nam Thời nhìn trúng kiểu nào không tốt, thế mà lại nhìn trúng cái loại đẹp mà không có não này.
Thứ gì chứ!
Vì thế, không khí bình tĩnh lại trong loại cân bằng quỷ dị này.
Tống Nam Thời không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Mấy người dừng lại tại chỗ nghỉ ngơi, bắt đầu giao lưu tình báo sau khi đi vào.
Không tính Liễu lão nhân, ở đây có ba người sống.
Bọn họ cũng thật sự giao lưu ra sự náo nhiệt của ba người.
Chẳng qua chỗ khác là kiểu người đối mặt với người sống còn lạnh lùng hơn khi đối mặt với người chết như Vân Chỉ Phong, khi hai người Tống Nam Thời nói chuyện, hắn nhắm mắt lại dựa nghiêng ở trên cây.
Liễu lão nhân lại không giống người chết, ông ấy bằng vào sức của một người sủa ra tiếng ầm ĩ của ba con Husky.
Vì thế hiện trường biến thành như vậy.
Tống Nam Thời hàn huyên.
Giang Tịch hàn huyên.
Liễu lão nhân ở bên cạnh đơn phương đổ thêm dầu vào lửa: “Giang Tịch, ta nói cho ngươi, nam nhân miệng đầy lừa dối. Sư muội ngươi mới mười bảy đấy, hiện tại ngươi mà còn bị Vân Chỉ Phong này dỗ dành, sao sư muội ngươi có thể không bị lừa!”
Tống Nam Thời giả vờ không nghe thấy Liễu lão nhân nói, tiếp tục hàn huyên.
Giang Tịch vừa nghe Liễu lão nhân nói vừa nghe Tống Nam Thời hàn huyên, sau đó giả vờ như bên cạnh không có ai lải nhải lẩm bẩm, tiếp tục hàn huyên.
Liễu lão nhân tiếp tục đơn phương đổ thêm dầu vào lửa: “Người đọc sách có câu gì ấy nhỉ? Phát sinh từ tình cảm, dừng lại trước lễ pháp, ngươi xem vừa rồi Vân Chỉ Phong có tí lễ nào không? Tỷ thí gì chứ! Ta nói cho ngươi! Đây đều là chuyện ma quỷ đồ đàn ông cặn bã giả vờ trai thẳng lừa tiểu cô nương đấy!”
Lúc này, Tống Nam Thời đang nói bọn họ chuyện bọn họ lấy sen bảy màu. Giang Tịch không nhịn nổi Liễu lão nhân nói: “Hắn dám!”
Tống Nam Thời: “...”
Nói xong hắn chợt phản ứng lại, vội vàng nói với Tống Nam Thời: “Ngại quá. Huynh không nói muội, huynh nghĩ đến chuyện khác.”
Hắn lộ ra một nụ cười tang thương mỏi mệt.
Tống Nam Thời cũng lộ ra nụ cười mỏi mệt.
Hai người làm bộ làm tịch với nhau, ở giữa còn có một Liễu lão nhân có thuộc tính Husky bám vào người, Tống Nam Thời chỉ cảm thấy mệt tim.
Nàng đột nhiên hiểu bệnh sợ xã hội của tiểu sư muội.
Nếu bên cạnh nàng có một người nói như vậy, nàng cũng hận không thể có bệnh sợ xã hội.
Lúc này, Vân Chỉ Phong vẫn luôn nhắm mắt vờ ngủ đột nhiên nhíu mày nhìn sang.
Trong tầm mắt chỉ có hai sư huynh muội Tống Nam Thời, hai người câu được câu không nói chuyện, hai bên đều có phần thờ ơ. Nhưng không biết vì sao, hai bên dường như đều mệt mỏi cả tâm thần lẫn thể xác.
Nhưng mà rõ ràng giọng hai bọn họ nói chuyện không lớn, ngẫu nhiên còn sẽ đột nhiên im lặng, không hiểu sao, Vân Chỉ Phong lại cảm thấy như có mấy ngàn con muỗi vo ve bên tai hắn.
Thật ầm ĩ nha.
Hơn nữa, nếu gặp được đồng môn, như vậy về tình về lý Tống Nam Thời đều đi cùng đồng môn.
Vì thế Vân Chỉ Phong cảm thấy muỗi cũng cố chấp ghé vào bên tai hắn, lải nhải ầm ĩ một đường.
Ngay cả nằm mơ, bên tai hắn dường như đều có muỗi đang ầm ĩ.
Thật sự quá ầm ĩ!
Hơn nữa Vân Chỉ Phong còn mơ hồ cảm thấy Tống Nam Thời thật sự bị ầm ĩ một ngày, tinh thần uể oải mắt thường có thể thấy được.
Tống Nam Thời đã từng cho rằng, đồng hành với Long Ngạo Thiên ở bí cảnh cơ duyên của Long Ngạo Thiên, như vậy nguy hiểm lớn nhất của nàng chính là lúc nào cũng có khả năng làm pháo hôi.
Nhưng hiện tại nàng cảm thấy, trước khi thành pháo hôi, nàng có khả năng sẽ bị phiền chết trước.
Đến ngày hôm sau, nàng khốn đốn tỉnh lại, còn chưa mở mắt, trước tiên đã nghe được giọng lải nhải của Liễu lão nhân.
“Giang Tịch, ngươi không thể đả tọa như vậy. Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi phải...”
Trong nháy mắt này, Tống Nam Thời đột nhiên dâng lên sự kính nể với Long Ngạo Thiên từ tận đáy lòng.
Nàng cảm thấy bàn tay vàng này quả nhiên không phải ai cũng có thể lấy. Long Ngạo Thiên này không phải ai cũng có thể làm.
Trước kia nàng không thường gặp mặt Giang Tịch, chỉ biết hắn là Long Ngạo Thiên, cũng không biết hắn sống như nào.
Nhưng hôm nay nàng đã hiểu.
Quả nhiên trên thế giới không có bữa cơm nào miễn phí, đạt được cái gì đều phải trả giá.
Nếu để làm nàng nhận cả ngày lải nhải này, nàng lựa chọn cái chết!
Tống Nam Thời đứng dậy, bắt đầu cân nhắc xem có cần đường ai nấy đi với Giang Tịch không.
Ban đầu nàng đồng hành với Giang Tịch là vì đồng môn thật vất vả gặp nhau, nàng dứt khoát đường ai nấy đi không hợp với lẽ thường. Nhưng nàng tuyệt đối không thể đi tìm cơ duyên với Long Ngạo Thiên.
Huống chi bây giờ còn có Liễu lão nhân chuyển thế từ con muỗi.
Tống Nam Thời cân nhắc nên mở miệng thế nào thì thấy Vân Chỉ Phong lặng lẽ ít nói cả ngày hôm qua đứng bật dậy.
Tống Nam Thời thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Chỉ Phong lạnh mặt: “Ta đi tìm ít dược liệu đuổi muỗi.”
Tống Nam Thời: “...”
Liễu lão nhân ở bên nghe thấy, còn buồn bực: “Thời tiết này thế mà còn có muỗi?”
Tống Nam Thời nhắm mắt, hít sâu một hơi, đứng dậy, đi đến bên cạnh Giang Tịch.
Giang Tịch mở mắt ra, cười một cái: “Sư muội.”
Tống Nam Thời làm lơ Liễu lão nhân, hỏi: “Sư huynh, hôm nay huynh chuẩn bị đi chỗ nào?”
Giang Tịch ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng không có mục đích gì, tùy tiện đi một chút thôi.”
Hắn lại nhìn thoáng qua Tống Nam Thời, nói: “Sư muội, nếu muội có chỗ muốn đi, chúng ta sẽ đi theo muội.”
Long Ngạo Thiên há mồm đã muốn đi theo nàng, Tống Nam Thời sợ thật sự tống cơ duyên cho hắn cho bươm bướm luôn rồi.
Nàng đang muốn dao sắc chặt đay rối phân công nhau hành động thì thấy Giang Tịch đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Huynh nhớ rõ muội từng nói muốn tìm một loại tên Giác Anh Thảo. Bí cảnh này nhiều linh thảo, không bằng chúng ta đi tìm xem?”
Hắn nhìn về phía nàng.
Tống Nam Thời khựng lại.
Nàng muốn tìm Giác Anh Thảo, là vào lúc mười ba tuổi, cũng là một lần Giang Tịch đi ra ngoài du lịch.
Hắn đột nhiên tìm nàng, hỏi nàng có muốn hắn mang cho cái gì không.
Tống Nam Thời cho rằng hắn đang khách khí, nhìn thấy trong tay thiếu một dược liệu thì nói muốn Giác Anh Thảo.
Nàng cho rằng hắn chỉ thuận miệng hỏi, nàng cũng thuận miệng trả lời, nàng không trông cậy hắn còn nhớ rõ.
Nhưng Liễu lão nhân ở cạnh lại bừng tỉnh nói: “À, ngươi tìm Giác Anh Thảo là do nha đầu này muốn à? Ta đã nói thứ kia hiện tại không dễ tìm mà.”
Nhưng hắn thật sự nhớ rõ.
Tống Nam Thời đột nhiên không nói nổi câu đường ai nấy đi.
Nàng đứng bật dậy, vội vàng nói: “Hiện tại không cần.”
Rồi nhanh chóng rời đi.
Sau lưng, Liễu lão nhân còn đang lải nhải gì đó, Giang Tịch vẫn luôn rất bình thản dường như không cảm thấy ầm ĩ.
Tống Nam Thời đột nhiên nhớ ra trong nguyên tác khi Giang Tịch bị diệt cả nhà, nấp ở trong mật thất suốt nửa năm không ai phát hiện ra hắn.
Lúc mới được đưa ra, hắn gần như không biết nói.
Cho nên, hắn không cảm thấy ầm ĩ, có phải bởi vì đã từng yên tĩnh quá lâu rồi không?
Nàng coi bọn họ là người trong sách, nhưng bọn họ đều là người sống sờ sờ.
Chẳng qua bản thân nàng vẫn luôn bỏ qua điều này thôi.
... Ba canh giờ sau đó, Tống Nam Thời hận không thể dứt khoát để bọn họ đều trở thành người trong sách luôn.
Sự thật chứng minh, làm người không thể mềm lòng, mềm lòng là sẽ thiệt thòi lớn!
Bởi vì cốt truyện Long Ngạo Thiên, con mẹ nó đến rồi!
Lúc đó, bọn Tống Nam Thời đang đối phó một yêu thú cấp cao mà ba người hợp lực mới có thể đánh lại.
Bọn họ xuất công xuất lực, ba người và yêu thú đánh sống đánh chết gần như hộc máu, Liễu lão nhân kia ngoài một cái miệng cũng không làm được gì ra còn đứng ngoài liên tục chỉ điểm giang sơn.
“Tiểu nha đầu, ngươi có thể ra sức tí hay không! Lửa đâu! Đốt lửa lên! Thằng nhóc họ Vân! Ngoài cái miệng lừa người ra thì ngươi không còn gì được à?
Thật sự ngoài há mồm ra thì không thể làm gì.
Cũng mặc kệ người khác có thể nghe thấy hay không.
Giang Tịch và Tống Nam Thời chống lại yêu thú còn chống lại Liễu lão nhân nói chuyện, Vân Chỉ Phong chống lại tiếng vo ve phiền người. Ba người bị phiền dứt khoát bùng nổ, sau khi phối hợp dần dần ăn ý, thế mà thật sự áp chế được con yêu thú có thực lực ngang Nguyên Anh này!
Tống Nam Thời cực mừng, đang muốn bảo Vân Chỉ Phong cho một đòn kết liễu, nơi xa lại hiện lên ánh đao không hề báo trước. Ngay sau đó, con yêu thú này đã đầu mình hai nơi.
Sắc mặt Tống Nam Thời sầm xuống.
Nàng không cảm thấy bọn họ gặp việc nghĩa hăng hái làm, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ.
Có người muốn cướp quái.
Vừa hay, hai người còn lại cũng nghĩ vậy.
Ba người đồng thời nhìn sang.
Một tu sĩ diện mạo trẻ trung, trong tóc đen cũng đã hỗn loạn tóc bạc cưỡi một pháp khí phi hành hình con thuyền vừa thấy rất đắt bay nhanh tiếp cận.
Đám Tống Nam Thời đã chuẩn bị xong tâm lý bị gã cướp đồ.
Nhưng rất kỳ lạ, gã bay đến trên đỉnh đầu bọn họ rồi ngừng lại, cứ vậy từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Không phải cướp quái? Vậy...
Tống Nam Thời chỉ nghĩ đến một khả năng.
Thị uy.
Giang Tịch nhíu mày, đang muốn mở miệng hỏi gì, Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: “Bên hông gã treo là ngọc bài sát thủ Chết Rồi Sao.”
Lời này vừa nói ra, Tống Nam Thời đã từng lấy sát thủ Chết Rồi Sao ra làm mua bán lập tức kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của nàng là chẳng lẽ người này đến vì nàng và Vân Chỉ Phong?
Vừa lúc, Vân Chỉ Phong cũng nghĩ vậy.
Đây là sát thủ do Vân gia tìm tới.
Hắn mím chặt môi, lập tức đi lên trước một bước.
Hắn đang muốn nói gì đó, lại thấy sát thủ Chết Rồi Sao liếc ba người một cái, móc ra một bức vẽ từ nhẫn trữ vật, so với bọn họ.
Xem bức vẽ một cái, lại xem bọn họ một cái, lại xem bức vẽ một cái, lại xem bọn họ một cái.
Sau đó tầm mắt gã bỏ qua Vân Chỉ Phong, trực tiếp dừng ở trên người Giang Tịch.
Gã nói: “Ngươi chính là Giang Tịch?”
Hai người Vân Chỉ Phong sững ra.
Không phải tìm bọn họ?
Giang Tịch cũng sững ra: “Ta không quen biết các hạ.”
Người nọ lại cười nói: “Có quen ta hay không cũng không sao cả. Người chết ở dưới đao của ta đều không quen ta. Ngươi chỉ cần biết, có người bỏ tiền mua mạng ngươi!”
Khi gã nói chuyện, tờ giấy kia từ giữa không trung hạ xuống.
Tống Nam Thời nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy.
Sau đó nàng thấy... ừm, một bức họa.
Hẳn là bức họa đại sư huynh.
Nhưng vì sao lại nói hẳn là á?
Bởi vì bức họa này, vẽ mũi là mũi, mắt là mắt.
Ánh mắt Tống Nam Thời nhìn về phía sát thủ kia lập tức phức tạp.
Có thể từ phong cách trừu tượng nhận ra người thật, quả nhiên hiện tại việc gì cũng không dễ làm.
Vân Chỉ Phong cũng nhìn sang, chẳng qua hắn xem đến tương đối cụ thể.
Hắn gằn từng chữ: “Đứng thứ mười bảy bảng sát thủ, Nguyên Anh Kỳ, tiền thưởng vụ này, năm mươi vạn linh thạch.”
Dứt lời, Vân Chỉ Phong và Tống Nam Thời đều khiếp sợ.
Tống Nam Thời hít ngược một hơi khí lạnh, bắt lấy trọng điểm: “Năm mươi vạn...”
Vân Chỉ Phong nghiêm túc: “Nguyên Anh Kỳ...”
Bọn họ liếc nhau một cái, đều nhìn ra một ít ngo ngoe rục rịch trong ánh mắt nhau.
Nhà hỏa táng của Nhị sư tỷ, còn thiếu người...
Một tay sai Nguyên Anh Kỳ... bao nhiêu tiền.
Nhưng bọn họ rất nhanh hoàn hồn, không không không, đây là Nguyên Anh Kỳ, nếu đánh không lại...
Ánh mắt Tống Nam Thời nhìn về phía sát thủ lập tức đầy đáng tiếc.
Hai người Tống Nam Thời dứt khoát đi kênh kinh tế tài chính làm giàu, chỉ có Giang Tịch còn đứng đắn mà đi kênh nam chính Long Ngạo Thiên.
Hắn lạnh lùng nói: “Ai mua mạng ta?”
Sát thủ cười nhạo một tiếng: “Ngươi không cần biết, nhưng người kia bảo ta mang cho ngươi một câu.”
“Người ti tiện sinh ra đã ti tiện, đừng vọng tưởng thứ thuộc về mình!”
Gã vừa dứt lời, Giang Tịch còn chưa kịp mở ra thời gian Long Ngạo Thiên, Tống Nam Thời đã không nhịn được nói: “Hắn ta đối phó với một người ti tiện còn không dám tự ra mặt. Mời một sát thủ Nguyên Anh Kỳ giết Trúc Cơ Kỳ, lá gan có tí thế này, tìm lớp học còn mạnh hơn chơi ám sát người ta đấy.”
Sát thủ kia nghe vậy trên cao nhìn xuống nàng: “Ta cầm đầu ngươi với lời của ngươi nói cho hắn ta. Nói vậy hắn ta cũng rất vui lòng cho ta thêm một khoản tiền đấy.”
Giang Tịch vừa rồi bị người ta nói ti tiện đều không có động tác gì lúc này đột nhiên ra tay, một kiếm chém về phía sát thủ giữa không trung.
Sát thủ nhẹ nhàng né tránh, cười lạnh nói: “Có vài phần can đảm.”
Giang Tịch không trả lời, chỉ bình tĩnh nói: “Vân Chỉ Phong, mang sư muội ta đi.”
Tống Nam Thời không nhịn được nói: “Người nọ cố ý mời sát thủ trà trộn vào bí cảnh mới ra tay, tất nhiên là sợ ra tay ở bên ngoài sẽ bị điều tra ra cái gì, người giấu đầu lòi đuôi...”
Giang Tịch lại chỉ nói: “Tống Nam Thời, đi.”
Tống Nam Thời lại không nhúc nhích.
Một sát thủ Nguyên Anh.
Đổi thành ba tháng trước, Tống Nam Thời tất nhiên không nói hai lời đi ngay.
Nàng yêu tiền, sợ chết.
Nhưng bây giờ...
Nàng đột nhiên liếc Vân Chỉ Phong một cái, Vân Chỉ Phong cũng nhìn sang.
Nàng hỏi: “Có nắm chắc không?”
Vân Chỉ Phong: “Dùng át chủ bài thì có.”
Tống Nam Thời: “Không dùng thì sao?”
Vân Chỉ Phong: “Bốn phần.”
Tống Nam Thời: “Sau khi chuyện thành dùng quy củ cũ?”
Vân Chỉ Phong: “Quy củ cũ.”
Bọn họ nói chuyện không coi ai ra gì, sát thủ kia tức đến bật cười: “Các ngươi...”
Còn chưa nói xong, đã thấy hai người kia đột nhiên đồng thời ra tay.
Thân là đại năng Nguyên Anh, gã giết nhiều người như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có người chủ động ra tay sau khi gặp được gã.
“Khá thú vị...”
Gã tiến lên đón lấy.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Giang Tịch còn chưa kịp phản ứng.
Liễu lão nhân vội la lên: “Ngươi nhanh lên!”
Giang Tịch như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nghênh chiến.
Ba đánh một.
Nhưng dưới chênh lệch thực lực ở Tu Chân Giới, ba đánh một cũng vậy, trăm đánh một cũng thế, đều chỉ là con số.
Nếu trước đây thì đối mặt với Nguyên Anh Kỳ, Tống Nam Thời sẽ đề nghị bọn họ chạy nhanh bao nhiêu thì chạy.
Nhưng sát thủ được thả vào bí cảnh, hiển nhiên là chuẩn bị không chết không ngừng.
Tống Nam Thời quyết định đánh cuộc một phen.
Trong ba người bọn họ, người có thể bám sát thủ kia nhất chính là Vân Chỉ Phong, mấy ngày này không biết sao dường như hắn càng ngày càng mạnh.
“Rầm”!
Giang Tịch bị đánh bay ra ngoài.
Tống Nam Thời thấy thế để lại một vòng tường lửa, nhanh chóng chạy đến nhìn thoáng qua: “Giang Tịch, huynh có được không? Không được thì ba chúng ta chạy bây giờ vẫn kịp, đến lúc đó trốn...”
“Sư muội.” Hắn đột nhiên nói: “Huynh là người ti tiện thì nên sinh ra đã nhận mệnh à?”
Tống Nam Thời im lặng một lát.
Nàng đột nhiên nói: “Muội gieo một quẻ cho huynh.”
Giang Tịch không hiểu ra sao nhìn sang.
Tống Nam Thời thật sự nghiêm túc gieo quẻ.
Vân Chỉ Phong đang giữ chân sát thủ nhìn mà hộc máu: “Tống Nam Thời, ngươi còn có thời gian xem bói!”
Tống Nam Thời hét trả lại: “Ngươi thì biết cái gì! Cái này của ta gọi là thêm buff!”
Vân Chỉ Phong không hiểu, hắn quay đầu lại đón lên.
Tống Nam Thời nhanh chóng tính xong một quẻ.
Nhưng nàng lại không nhìn quẻ tượng.
Nàng chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Giang Tịch, nói: “Giang Tịch, huynh hãy nghe cho kỹ, một quẻ này của huynh.”
“Một quẻ này của huynh tên là mệnh ta do ta không do trời!”
Giang Tịch sửng sốt một lát.
Ngay sau đó, Liễu lão nhân đột nhiên kinh ngạc hô: “Hắn, hắn lĩnh ngộ kiếm ý!”
Trên người Giang Tịch đột nhiên bùng lên kiếm ý đậm đặc, xông thẳng tận trời!
Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua kiếm ý này, dứt khoát lui đi ra ngoài.
Giang Tịch lướt qua hắn, cầm kiếm đón lên.
Tống Nam Thời không hiểu: “Sao ngươi quay lại?”
Vân Chỉ Phong đơ mặt: “Không cần.”
Tống Nam Thời còn muốn hỏi không cần cái gì thì bên tai truyền đến một loạt tiếng gầm rú.
Nàng quay đầu thấy Giang Tịch vừa bị đánh như con chó lúc này một kiếm đánh bay sát thủ.
Tống Nam Thời im lặng.
Vân Chỉ Phong nghĩ đến thương thế phập phù kia của mình, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Thật lâu sau, Vân Chỉ Phong bình tĩnh hỏi: “Tống Nam Thời, đây là ngươi nói...”
“Gieo quẻ?”
Tống Nam Thời: “...” Nàng gieo quẻ, không phải mở bug.
Nhưng nàng cũng rất muốn hỏi một câu.
Mệnh ta do ta không do trời, rốt cuộc có phải mật mã mở bug gì không?