Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 3:




Giang Tịch vô cùng kiên định từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Tống Nam Thời,
lôi kéo Liễu lão nhân đang vô cùng nóng lòng muốn thử, rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Tống Nam Thời vừa nhìn đan dược trong nồi sắt, vừa lắc đầu.
Cái nồi sắt to này của nàng thực ra không phải một cái nồi bình thường.
Lò luyện đan của nàng là được thuê luyện sau khi nàng tự đi tìm vật liệu vào khoảng năm sáu năm trước, cuối cùng còn dư lại một chút vật liệu thừa, lúc về nàng dùng những vật liệu thừa này thử tay nghề, tự mình luyện ra một cái nồi sắt to.
Không nghĩ tới cuối cùng lại có công dụng vào lúc này.
Lúc này Tống Nam Thời còn chưa ý thức được một chuyện.
Chế tạo lò luyện đan vô cùng nghiêm ngặt, bất kể là tài liệu hay là cách làm.
Thiếu một trong hai thì lò luyện đan sẽ trở thành đồ bỏ.
Việc dùng một cái lò luyện đan nát để luyện đan là điều vô cùng kinh hãi đối với bất kỳ Luyện Đan sư nào.
Nhưng Tống Nam Thời không biết gì cả, nàng chỉ biết mình đã giải quyết được một lần suýt phá sản.
Vì thế, hai canh giờ sau, mẻ đan dược đầu tiên được luyện ra bằng nồi sắt ở Tu Chân Giới đã ra lò.
Tống Nam Thời dùng một cái bình ngọc nàng đã tái sử dụng nhiều lần để đựng số đan dược có ý nghĩa phi phàm này, còn đặc biệt thắt một cái nơ con bướm đỏ thẫm lên thân bình, thoạt nhìn rất có không khí.
Sau đó cầm đan dược lên đỉnh núi.
Bất Quy Kiếm Tôn không phải một sư tôn sẽ ân cần hỏi han đồ đệ, Tống Nam Thời cũng không học kiếm, bình thường không có việc gì sẽ không đi tìm sư tôn, vậy nên nhiều năm như vậy số lần nàng gặp sư tôn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
… Chuyện này cũng dẫn tới chuyện kiếm đồng mới nhận của Bất Quy Kiếm Tôn có lẽ cũng không biết Kiếm Tôn nhà hắn còn có một đồ đệ như nàng.
Tống Nam Thời bị một tiểu kiếm đồng chặn lại bên ngoài động phủ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu kiếm đồng vô cùng thiết diện vô tư: “Hôm nay Kiếm Tôn không gặp người ngoài, mời vị tiên tử này ngày khác lại tới!”
Tống Nam Thời định nói lý: “Ta không phải người ngoài, ta chính là người trên Lan Trạch Phong.”
Vẻ mặt tiểu kiếm đồng không dễ lừa, lạnh lùng nói: “Tiên tử, người nói như vậy để trà trộn vào không có một trăm cũng có đến tám mươi!”
Hắn trông có vẻ đã quá quen thuộc với trường hợp này, có lẽ đã giúp Bất Quy Kiếm Tôn xử lý các loại đào hoa khi ra bên ngoài không ít lần.
Tống Nam Thời: “Nhưng ta thật sự không phải người ngoài mà, Bất Quy Kiếm Tôn là sư tôn của ta. Ta nghe nói sư tôn đi du lịch về nên cố ý tới bái kiến, nhìn đi, đây là quà mừng ta chuẩn bị cho sư tôn!”
Tống Nam Thời giơ cái bình ngọc nhỏ một linh thạch mua được tám bình lên, quơ quơ trước mặt tiểu kiếm đồng.
Tiểu kiếm đồng lộ vẻ khiếp sợ. Hắn nhìn bình ngọc kia rồi lại nhìn nàng, không biết là khiếp sợ do không ngờ có người dám lấy cái thứ này tới làm quà cho Bất Quy Kiếm Tôn hay là khiếp sợ về chuyện nàng muốn giả dạng thành đồ đệ của Bất Quy Kiếm Tôn để trà trộn vào trong.
Một lúc lâu sau, tiểu kiếm đồng mới nói với vẻ mặt phức tạp: “Ta thừa nhận ngươi rất thông minh, giả dạng làm đồ đệ của Kiếm Tôn trà trộn vào trong, ngươi là người đầu tiên đấy.”
Tống Nam Thời: “... Ta không thể thật sự là đồ đệ của Kiếm Tôn sao?”
Tiểu kiếm đồng đánh thẳng vào trọng tâm: “Nhưng ngươi ngay cả Kiếm tu cũng không phải!”
Tống Nam Thời: “...” Sơ ý quá.
Nàng còn tưởng tiểu kiếm đồng này đang cố tình soi mói, ai biết hắn mới đúng là có con mắt tinh tường.
Tự xưng là đồ đệ của Kiếm Tôn lại không học kiếm, ai tin chứ!
Bản thân nàng cũng không tin.
Tiểu kiếm đồng hỏi một câu trí mạng: “Ngươi làm thế nào để chứng minh ngươi là đồ đệ của Kiếm Tôn!”
Tống Nam Thời: “...”
Câu hỏi rất hay, bảo ta làm sao chứng minh sư tôn của ta là sư tôn của ta.
Tống Nam Thời im lặng nhìn tiểu kiếm đồng.
Tiểu kiếm đồng cũng im lặng.
Lúc này tiểu kiếm đồng đã duỗi tay sờ thanh kiếm bên hông, ra vẻ có thể tuỳ thời tận trung vì Kiếm Tôn.
Ngay lúc Tống Nam Thời cảm thấy có vẻ chuyến này không được rồi, thì sau lưng hai người truyền tới một giọng nói do dự.
“Tam sư muội?”
Hai người đồng thời quay đầu.
Một nữ tu đứng sau lưng bọn họ, nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, xinh đẹp lộng lẫy động lòng người.
Tiểu kiếm đồng bất ngờ: “Chư Tụ sư tỷ!”
Nữ tu áo đỏ hơi gật đầu, dáng vẻ rất ổn trọng, nhưng ánh mắt nhìn Tống Nam Thời lại không giấu được sự tò mò.
Tống Nam Thời khẽ thở dài trong lòng, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì bất thường, nhìn Chư Tụ gật đầu nói: “Nhị sư tỷ.”
Chư Tụ bật cười, sắc mặt thoáng trở nên tươi sáng, triệt để phá vỡ dáng vẻ ổn trọng lúc trước.
Nàng ấy hớn hở nói: “Nhìn từ xa đã biết là muội rồi, bây giờ tới gần suýt nữa không nhận ra, thật không ngờ tới…”
Đang nói giữa chừng, Chư Tụ đột nhiên dừng lại, hình như ý thức được mình thất lễ, lại rụt rè nói: “Từ biệt hai năm, sư muội thay đổi rất nhiều.”
Tống Nam Thời: “...” Được rồi, đã thấy, không phải giả vờ nữa.
Thiếu nữ này là nhị sư tỷ của Tống Nam Thời, là nữ chính bị coi là thế thân rồi sống lại lần nữa trong cuốn tiểu thuyết theo đuổi trả giá đắt nào đó.
Mở ngoặc, hiện tại chưa tiến vào trạng thái sống lại lần nữa, đóng ngoặc.
Nam chính trong cuốn tiểu thuyết theo đuổi trả giá đắt kia chính là sư tôn của Tống Nam Thời.
Tình yêu thầy trò, thời thượng.
Trong số tất cả đồng môn, Tống Nam Thời quen với vị nhị sư tỷ này nhất.
Sự quen thuộc này có thể nói như nàng và những đồng môn khác chỉ gặp mặt mười bảy, mười tám lần, nhưng với vị nhị sư tỷ này phải gặp nhau đến hai bảy, hai tám lần.
Trong nguyên tác, vì có dung mạo giống với người thương trong lòng đã chết sớm của sư tôn mà nhị sư tỷ được sư tôn nhận làm đệ tử.
Bản thân nhị sư tỷ không biết, chỉ cảm kích công ơn dưỡng dục của sư tôn, nghe lời sư tôn như thiên lôi sai đâu đánh đó. Trên danh nghĩa là đệ tử, nhưng lúc nào cũng hết lòng phụng dưỡng sư tôn, nói là tôi tớ cũng không quá.
À, nhị sư tỷ còn có một vị hôn phu, thời niên thiếu vô cùng ngưỡng mộ người thương trong lòng kia, sau đó cầu hôn tỷ ấy.
Tóm lại, những người bên cạnh cô nương này, chỉ cần là một tên đàn ông, gần như đều là cặn bã của nhân gian.
Tống Nam Thời chưa tính quẻ nào cho tỷ ấy, nhưng nàng cảm thấy cả đời của cô nương này đều dính mệnh đào hoa nát.
May là trong nguyên tác không có nội dung kiểu như lấy linh căn, moi kim đan làm vật chứa, nếu không Tống Nam Thời sẽ kiến nghị nhị sư tỷ chuyển sang kênh pháp luật.
Trong nguyên tác, sau khi người thương trong lòng trở về thì Chư Tụ mất đi tất cả, sau đó sống lại lần nữa hiểu ra mọi chuyện, tất cả bắt đầu theo đuổi trả giá đắt.
Tống Nam Thời lại nhìn thoáng qua Chư Tụ.
Nàng ấy nghe kiếm đồng nói chuyện, đôi mắt lại chuyển động nhanh như chớp, không biết đang nghĩ cái gì.
Người ngoài đều nói nhị đệ tử của Bất Quy Kiếm Tôn đoan trang thủ lễ, khéo léo trưởng thành.
Nhưng qua hai bảy, hai tám lần quan sát kia, Tống Nam Thời chỉ có thể nói, ừm, giả vờ giỏi lắm.
Tại sao lại phải giả vờ thành dáng vẻ trưởng thành khéo léo chứ?
Có lẽ là bởi vì người thương trong lòng kia của sư tôn có tính cách như vậy đó.
Chư Tụ không biết có sự tồn tại của người thương trong lòng, nhưng nàng ấy nhạy bén nhận thấy, dù là sư tôn hay vị hôn phu đều thích nàng ấy như vậy hơn.
Lúc này, Chư Tụ đã chứng minh thân phận của Tống Nam Thời, trước khi Tống Nam Thời rời đi kiếm đồng kia còn nhìn nàng một cái, hình như còn chưa thể tin Bất Quy Kiếm Tôn của bọn họ có người đồ đệ này.
Tống Nam Thời: “...” Bất Quy Kiếm Tôn có một đồ đệ như ta thật đúng là có lỗi.
Chư Tụ chờ kiếm đồng đi rồi mới áy náy nói: “Xin lỗi sư muội, tiểu kiếm đồng này là sư tôn mới vừa thu nhận, còn chưa hiểu rõ tình hình của Lan Trạch Phong.”
Tống Nam Thời rất dễ nói chuyện: “Không có việc gì.”
Sau đó không nói gì nữa, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Chư Tụ không khỏi đau đầu.
Vị sư muội này từ nhỏ đã như vậy, rõ ràng cô độc một mình, nhưng người khác đối xử tốt với muội ấy, muội ấy không quá cảm động. Người khác đối xử không tốt với muội ấy, muội ấy cũng không tức giận, chỉ sống trong thế giới của bản thân, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không liên quan tới muội ấy vậy.
Có lẽ cũng bởi vì vậy quan hệ của muội ấy với tất cả mọi người đều khá bình thường.
Chư Tụ chỉ có thể nói: “Sư muội tới tìm sư tôn à? Để tỷ dẫn muội vào.”
Tống Nam Thời: “Đa tạ sư tỷ.”
Sau đó lại là một quãng đường yên lặng.
Tống Nam Thời nhìn Chư Tụ một cái, trong lòng đại khái cũng biết Chư Tụ nghĩ gì.
Thực ra nàng có ấn tượng không tồi với vị sư tỷ này.
Chư Tụ là người duy nhất trong sư môn chịu trách nhiệm của một “sư trưởng”, Tống Nam Thời được nàng ấy chăm sóc còn nhiều hơn cả vị sư tôn kia.
Nếu đổi thành kiếp trước, có lẽ nàng đã có thêm một người bạn.
Chỉ tiếc một pháo hôi, một người qua đường Giáp như nàng mà tham dự vào mấy chuyện lung tung rối loạn của nhóm nhân vật chính thì đời này còn có thể sống an ổn chết an nhiên hay không chắc phải đánh một dấu chấm hỏi to rồi.
Trong lòng Tống Nam Thời nghĩ như vậy, đi được một lúc nàng lại đột nhiên nói: “Nhị sư tỷ, tỷ có biết Lạc sư đệ của Tam Cửu Phong ở cách vách không?”
Giọng nàng nghe như có chuyện nóng hổi gì đó muốn kể, mắt Chư Tụ tức khắc sáng lên, cũng chẳng thèm để ý đoan trang với khéo léo gì cả, vội vàng gật đầu: “Biết, biết, khi hắn ta còn nhỏ ta còn từng dạy hắn ta đấy.”
Tống Nam Thời ném ra một quả bom: “Tháng trước hắn ta lén chạy trốn với một cô nương Yêu tộc. Sư tôn hắn ta tức giận tới mức đứng ngoài cửa Vô Lượng Tông mắng hắn ta ba ngày ba đêm.”
Chư Tụ hít sâu một hơi, trong giọng nói lại là sự kích động không thể khống chế: “Còn có chuyện như vậy?”
Vừa dứt lời, Chư Tụ nhận ra giọng điệu của mình không đúng, quay luôn sang đau xót nói: “Còn có chuyện như vậy!”
Tống Nam Thời nghĩ mà buồn cười, ngoài mặt lại nghiêm trang nói: “Đúng vậy, nghe nói sư tôn của hắn ta giận đến nỗi không xuống được giường, rất quá đáng đúng không?”
Câu dò hỏi này giống như mở ra chốt mở nào đó, Chư Tụ lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Đó là đương nhiên, làm sư tôn nhà mình giận thành như vậy, vị Lạc sư đệ này…”
Tống Nam Thời nhìn Chư Tụ mặt mày hớn hở, nhướng mày.
Đây là kết quả sau hai bảy, hai tám lần quan sát của nàng.
Vị nhị sư tỷ này của nàng, không chỉ không hề đoan trang cẩn thận mà còn hoạt bát nhanh nhẹn, nhiệt tình yêu thích hóng chuyện.
Thật là một tính cách hoàn toàn không liên quan gì tới dung mạo của tỷ ấy.
Chư Tụ cứ tám mãi đến tận cửa động phủ của sư tôn còn chưa đã thèm.
Tống Nam Thời nhắc nhở: “Tới rồi.”
Chư Tụ khựng lại, lập tức lời lẽ chính nghĩa nói: “Chuyện này đúng là làm người ta sôi máu mà!”
Tống Nam Thời gật đầu đồng ý: “Muội hiểu.”
Chư Tụ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chư Tụ lại nhìn thoáng qua động phủ, nói: “Sư tôn ở ngay bên trong. Tỷ không đi cùng sư muội vào nữa.”
Nói xong, Chư Tụ đang định rời đi.
“Sư tỷ.” Tống Nam Thời đột nhiên gọi nàng ấy lại.
Chư Tụ quay đầu lại nghe thấy Tống Nam Thời hỏi: “Vết thương trên người sư tỷ thế nào rồi?”
Chư Tụ kinh ngạc: “Sư muội nhìn ra tỷ bị thương?”
Tống Nam Thời gật đầu: “Muội biết chút y thuật.”
Chư Tụ bừng tỉnh: “Vết thương nhỏ mà thôi, may lần này người bị thương là tỷ, nếu là sư tôn thì không biết nên làm sao bây giờ.”
Dáng vẻ Chư Tụ như lần bị thương này rất đáng giá vậy, còn cười vẫy tay với nàng.
Tống Nam Thời nhìn bóng dáng của nàng ấy.
Nàng bắt đầu suy xét xem nhà hỏa táng ở nơi nào hợp với vị sư tôn nhỏ nhen kia của nàng.
“Ai ở ngoài cửa?”
Trong động phủ truyền ra một giọng nói lạnh nhạt.
Tống Nam Thời thở dài.
Thôi! Chuyện nhà hỏa táng vẫn nên giao cho nữ chính vậy, một người qua đường Giáp như nàng xen vào làm gì chứ.
Nàng nói: “Đệ tử là Tống Nam Thời.”
Bên trong yên lặng một lát, Tống Nam Thời không biết vị sư tôn này có phải đã quên nàng là ai rồi không.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh nhạt cất lên.

Trong động phủ.
Tống Nam Thời cung kính đứng bên dưới.
Sau một lúc lâu không ai nói chuyện.
Tống Nam Thời đứng đến nỗi chân đã tê rần, vừa lặng lẽ rung chân, vừa đưa mắt nhìn lên trên.
Tiên quân tuấn mỹ cầm lấy bình ngọc Tống Nam Thời dâng lên, không biết đang nghĩ cái gì.
… Không phải là đang chê đó chứ.
Tống Nam Thời tiếp tục rung chân.
Bất Quy Kiếm Tôn đột nhiên nhìn sang, cái chân đang rung của Tống Nam Thời khựng lại, chậm rãi đặt lại chỗ cũ.
Bất Quy Kiếm Tôn: “... Ngươi có lòng rồi.”
Y tiện tay đặt bình ngọc lên bàn trà.
Tống Nam Thời: “Đây là điều đệ tử nên làm.” Không chỉ có lòng mà còn làm hỏng một cái lò luyện đan nữa.
Bất Quy Kiếm Tôn nhìn nàng một cái: “Sư tỷ của ngươi đưa ngươi vào à?”
Tống Nam Thời: “Vâng, hình như sư tỷ còn bị thương nữa.”
Bất Quy Kiếm Tôn: “Không cần lo lắng cho sư tỷ ngươi, vết thương này không ảnh hưởng lớn tới nàng ấy.”
Tống Nam Thời: “...” Ngứa tay quá.
Cũng không phải nàng lo lắng cho sư tỷ, nàng chỉ muốn hỏi sư tôn rằng ngài đã chọn được nhà hỏa táng nào chưa.
Tống Nam Thời chân thành nói: “Sư tôn, ta biết một nhà hoả táng mới khai trương, người sống lần đầu đặt trước hỏa táng được giảm giá 20%.”
Bất Quy Kiếm Tôn: “???”
Tống Nam Thời: “Không có gì.”
Bất Quy Kiếm Tôn nhìn nàng một cái, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi còn có chuyện gì quan trọng sao?”
Nếu không có thì lui ra đi.
Còn chưa nói hết nửa câu sau, Tống Nam Thời đã nhanh chóng giơ tay: “Ta có.”
Bất Quy Kiếm Tôn: “... Nói.”
Tống Nam Thời lập tức móc ra một quyển sổ nhỏ từ trong nhẫn trữ vật.
“Lần này sư tôn ra ngoài khoảng hai năm.” Nàng nói.
Bất Quy Kiếm Tôn không hiểu ra sao: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời giơ quyển sổ nhỏ kia lên bằng hai tay, thẹn thùng nói: “Đây là tiền chi tiêu đệ tử dùng cho việc công trong mấy năm sư tôn ra ngoài, cùng với… số lương mà đệ tử nên nhận được.”
Bất Quy Kiếm Tôn: “...” Lương?
Tống Nam Thời ngẩng đầu, buồn bã nói: “Sư tôn, đã hai năm ngài chưa phát lương cho đệ tử rồi.”
Sếp, sếp nợ em hai năm tiền lương rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.