Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 39:




Cửa viện “rầm” một tiếng bị đóng lại.
Tiếng chửi ngoài cửa hết đợt này đến đợt khác.
Sau đó là tiếng đánh nhau kịch liệt.
Tống Nam Thời không cần xem cũng biết đây tất nhiên lại là cảnh vả mặt kinh điển của Long Ngạo Thiên.
Nàng im lặng trong chốc lát, bình tĩnh mở bàn tay vàng bói toán của mình ra, muốn xem một ngày phập phồng lên xuống này của mình rốt cuộc ứng với quẻ gì.
Giao diện hệ thống bị lôi ra, một quẻ đen chậm rì rì xoay ra.
Tống Nam Thời chăm chú nhìn xem.
Nuôi tài giữ tài.
Quẻ thượng thượng.
Vào lúc này, “Ầm” một tiếng vang lớn, một luồng kiếm khí hung hăng từ bầu trời hạ xuống, rất có tư thế trực tiếp đánh nát cái viện này.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lập tức ngưng tụ gió thành tường gió bảo vệ mình, mặt lạnh tanh nhìn bùn đất đá xanh ào ào đánh vào tường gió của mình.
Hóa ra đây là quẻ thượng thượng của nàng, nang đơ mặt nghĩ.
Hệ thống chó chết này đúng là chưa bao giờ làm nàng thất vọng.
Mẹ nó quẻ tốt trước nay chưa từng chuẩn.
Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị thu giao diện hệ thống bói toán về.
Tầm mắt lại lần nữa lướt qua giao diện, Tống Nam Thời không khỏi khựng lại.
Hóa ra dưới quẻ tượng, không biết khi nào lại hiện ra một hàng chữ nhỏ.
Người ứng quẻ: Chư Tụ.
Tống Nam Thời nhìn chằm chằm hàng chữ kia hai giây, không khỏi nhíu mày.
Người ứng quẻ?
Trước kia, mỗi ngày hệ thống bói toán cho ra một quẻ nhưng cho đến giờ chưa bao giờ xuất hiện từ này.
Hệ thống bói toán còn giấu nàng len lén đổi mới à?
Nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận sao tên Nhị sư tỷ của mình lại xuất hiện ở trên quẻ tượng hệ thống cho, phía sau cửa đã bị gõ hai cái.
Nàng cẩn thận kéo cửa ra thành một cái khe..
Nhị sư tỷ mới xuất hiện trên quẻ tượng của nàng linh hoạt chui vào qua cái khe kia.
Tống Nam Thời xuyên qua khe hở ra nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy Úc Tiêu Tiêu vẫn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cảnh Long Ngạo Thiên vả mặt, lập chí phải làm vai diễn phụ người qua đường Giáp đủ tư cách.
Tống Nam Thời theo bản năng hỏi: “Sư tỷ, tỷ không làm người qua đường... Không phải, tỷ không xem đại sư huynh đánh nhau à?”
Nhị sư tỷ thuận miệng nói: “Xem đủ rồi.”
Đời này, trước bí cảnh này, nàng không có quá nhiều tiếp xúc với những đồng môn khác, tất nhiên không thấy cảnh xảy ra gần như hằng ngày trên người đại sư huynh mình.
Nhưng nàng từ kiếp trước về.
Nhị sư tỷ từ đời trước sống lại nhớ về đại sư huynh của mình, chỉ cảm thấy nhân duyên đại sư huynh kia của mình không tốt cho lắm.
Dường như mỗi một người xuất hiện bên cạnh huynh ấy đều là kẻ thù của huynh ấy. Cho dù vốn không phải là kẻ thù của huynh ấy thì cũng phải trăm phương ngàn kế có thù oán với huynh ấy.
Thật vất vả không thù cũng phải báo thù cho người khác. Dù chỉ là người qua đường Giáp gặp thoáng qua, đều sẽ không nhịn được châm chọc đại sư huynh mấy câu.
Trên khuôn mặt chính trực kia của đại sư huynh hình như mang theo pháp khí hấp dẫn thù hận nào đó, thế cho nên mỗi một người nhìn thấy huynh ấy đều sẽ không kiềm được nói ra tiếng lòng với gương mặt huynh ấy.
Kiếp trước Chư Tụ từng đồng hành với đại sư huynh một thời gian, cảnh như vậy gần như là hai ngày một trận nhỏ ba ngày một trận lớn.
Nàng ấy đã nhìn chán.
Lúc này Chư Tụ chẳng qua thuận miệng nói, không ý thức được trước đây nàng vốn không có quá nhiều tiếp xúc với đồng môn thì làm sao “xem đủ rồi” được.
Tống Nam Thời im lặng một lát, sáng suốt không hỏi tới.
Sau khi nhị sư tỷ đi vào thì bày ra dáng vẻ người từng trải, quen cửa quen nẻo nói: “Thực lực tu sĩ đòi báo thù cho đồ đệ kia tầm trên dưới Nguyên Anh. Đại sư huynh hẳn sẽ phải đánh mất một lúc. Chúng ta chờ xem đi.”
Nói rồi nàng ấy ngồi xuống cạnh cái bàn sạch sẽ duy nhất trong viện, còn móc ra trà bánh từ nhẫn trữ vật.
Tống Nam Thời: “...”
Đây là kết cấu của người sống lại à?
Thất kính rồi.
Tống Nam Thời rối rắm xem mình có cần nói hai câu gì đó như chớ khinh thiếu niên nghèo buff Long Ngạo Thiên cho đại sư huynh vài giây, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống dùng trà.
Bọn họ thậm chí còn có thể vừa dùng trà vừa bình luận về đối thủ lần này của đại sư huynh.
Vì thế chờ khi Vân Chỉ Phong nghe được tiếng động chạy tới thì nhìn thấy cảnh như vậy.
Giang Tịch đánh sống đánh chết, nhiệt huyết trào dâng.
Hai nữ tu hương trà vấn vít, vui vẻ nói cười.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn không nhịn được lộ ra vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.
Sau khi Tống Nam Thời nhìn thấy hắn dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói: “Vân huynh! Vân huynh! Mau tới đây.”
Vân Chỉ Phong bị nhiệt tình của nàng làm cho cảnh giác.
Hắn im lặng tới gần: “Làm sao vậy?”
Theo hắn đến gần, bộ trang phục tôn lên phong cách cá nhân cực kỳ tươi mát kia lại càng rõ ràng.
Tống Nam Thời không khỏi nhìn thêm mấy cái.
Vân Chỉ Phong lại hỏi: “Làm sao vậy?”
A di đà phật, Vô Lượng Thiên Tôn, tội lỗi tội lỗi.
Tống Nam Thời khụ một tiếng, vẻ mặt chính trực nói: “Là chính sự.”
Sau đó nàng nhìn về phía nhị sư tỷ của mình, hỏi: “Nhà hỏa táng của nhị sư tỷ giờ còn thiếu người không?”
Nhị sư tỷ buông chén trà xuống, nói: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Tống Nam Thời nghe vậy thì cười.
Thế không phải vừa khéo à.
Nàng lập tức nói với Vân Chỉ Phong: “Mau! Người!”
Vân Chỉ Phong ngẫm hai giây mới ý thức được “Người” trong miệng nàng là chỉ ai.
Hắn im lặng một lát, đổ sát thủ Chết Rồi Sao bị bọn họ phế linh lực từ trong nhẫn trữ vật ra.
Tống Nam Thời: “Quy củ cũ, bao ăn bao ở, không cần tiền lương, không cần kỳ nghỉ, giá cả như cũ!”
Phú bà lập tức cười.
Chưa chắc nàng ấy đã không biết người mà hai lần sư muội đưa tới là hạng người gì, nhưng nàng ấy vẫn nhận.
Chư Tụ vung bàn tay lên: “Nhận!”
Một tay giao người một tay giao tiền.
Vì thế, chờ Long Ngạo Thiên làm xong vả mặt hằng ngày của hôm nay, vừa quay đầu đã thấy được hai sư muội của mình đang mua bán người một vốn bốn lời.
Giang Tịch: “!!”
Giang Tịch: “??”
Hắn lắp bắp: “Sư, sư muội!”
Hai sư muội đều nhìn sang.
Giang Tịch đầy hoảng sợ: “Các muội đang làm gì?”
Chư Tụ ngẫm nghĩ: “Tuyển nhân viên?”
Tống Nam Thời như suy tư gì: “Người môi giới?”
Giang Tịch: “Nhưng mà… Nhưng mà...”
Không đợi hắn nhưng mà xong, tầm mắt Tống Nam Thời rơi xuống trên người hắn, đột nhiên như suy tư gì đó.
Nàng bất ngờ nói: “Nếu bên cạnh đại sư huynh cứ hai ba ngày lại có người khiêu khích, nhị sư tỷ còn vừa lúc thiếu người. Vậy sao đại sư huynh không cùng hợp tác với nhị sư tỷ. Đại sư huynh cung cấp người, nhị sư tỷ thu người, hóa hoàn cảnh xấu thành ưu thế, biến rác thành bảo vật!”
Nàng ra chủ ý cực kỳ thông minh.
Dứt lời, Liễu lão nhân là người đầu tiên phản ứng nhiệt tình.
Ông ấy vỗ tay nói: “Tuyệt!”
Giang Tịch đầy hoảng sợ nhìn về phía bàn tay vàng của mình.
Nhưng nhị sư tỷ hiển nhiên nghĩ càng nhiều hơn.
Nàng như suy tư gì đó nói: “Cũng không phải tất cả mọi người thích hợp với công việc bên kia của muội. Nhưng nếu bên cạnh đại sư huynh luôn có người khiêu khích, vậy đại sư huynh có suy xét mở một dây chuyền hỏa táng không? Huynh giết người, muội hỏa táng.”
Ánh mắt nàng ấy sáng quắc.
Tống Nam Thời: “!”
Nàng nhớ tới trong nguyên tác, ở bên cạnh Long Ngạo Thiên có tỉ lệ tử vong ngang với Conan.
Nàng cảm thấy, nhà hỏa táng này của Nhị sư tỷ chắc chắn sẽ không lỗ vốn.
Thế là nàng lập tức vỗ tay nói: “Tuyệt!”
Hai người, hai ánh mắt, nóng bỏng dừng ở trên người Giang Tịch.
Giang Tịch bị hai sư muội của mình nhìn đến đổ mồ hôi trán.
Liễu lão nhân kia là người thích xem việc vui không đáng tin cậy, Giang Tịch theo bản năng nhìn về phía Vân Chỉ Phong, căng da đầu nói: “Vân huynh, cái này, ngươi thấy thế nào.”
Vân Chỉ Phong lạnh tanh: “Ta đứng xem.”
Giang Tịch: “...”
Hắn căng da đầu nhìn về phía hai sư muội của mình, mặt đầy cự tuyệt.
Tống Nam Thời và Chư Tụ liếc nhau một cái, đột nhiên bật cười.
Hai người đứng dậy, cũng không nhìn Giang Tịch, như không có việc gì xoay người trở về phòng mình.
Trên mặt Vân Chỉ Phong không khỏi nở nụ cười, lắc lắc đầu, xoay người đi luôn.
Giang Tịch đứng ở tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.
Hắn khó hiểu nói: “Cho nên, thế này cuối cùng có muốn ta...”
Liễu lão nhân không nhìn được, “Cắt” một tiếng ngắt lời hắn: “Đồ ngốc, hai sư muội của ngươi trêu ngươi đó!”
Mặt ông ấy đầy vẻ chê, vừa lắc đầu vừa chui về nhẫn trữ vật: “Ngươi đúng là bị mấy sư muội kia của ngươi bán còn vẫn vui sướng đếm tiền cho các nàng.”
Giang Tịch sửng sốt một lát.
Hắn đột nhiên cũng cười.
Liễu lão nhân ở ngọc bội nhìn, không nhịn được lắc đầu.
Thật là không cứu được.
...
Ban ngày Tống Nam Thời vừa đánh nhau vừa đào đất, mệt mỏi cả ngày, trở lại phòng mình rồi thì không chịu đựng không nổi, ngã đầu là ngủ.
Một giấc này ngủ đến trời đất u ám.
Nhưng khi sắc trời dần sáng, Tống Nam Thời lại đột nhiên giật mình một cái, từ trên giường bật dậy.
Nàng nhớ tới một chuyện
Người ứng quẻ: Chư Tụ.
Nuôi tài giữ tài, người ứng quẻ Chư Tụ.
Món tiền phi nghĩa đến tay nàng vào ban ngày kia, không phải là Nhị sư tỷ cho à?
Hóa ra đây là người ứng quẻ.
Tống Nam Thời không khỏi cười.
Nhìn sắc trời, nàng dứt khoát lại lôi hệ thống bói toán ra, xem quẻ hôm nay.
Hướng tử mà sinh.
Quẻ thượng thượng.
Người ứng quẻ: Vân Chỉ Phong.
Nhìn quẻ tượng mới, Tống Nam Thời cũng không ngủ nổi nữa, dứt khoát đứng dậy, đi giày chạy vào trong viện.
Sắc trời còn chưa sáng, Giang Tịch và Vân Chỉ Phong đã ở trong sân một trái một phải bắt đầu luyện kiếm, cũng không biết là thức dậy sớm hay là nguyên cả đêm không ngủ.
Mục đích của Tống Nam Thời chính xác, bỏ qua đại sư huynh cười chào hỏi với mình, đi thẳng đến chỗ Vân Chỉ Phong.
Nàng đi thẳng vào vấn đề: “Nào! Ta tính cho ngươi một quẻ.”
Vân Chỉ Phong bị sự vội vàng của nàng làm cho ngây ra. Hiện tại nghe nàng bảo muốn xem bói, theo bản năng hỏi: “Bao nhiêu linh thạch?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng không thể tin nổi: “Ta ở trong mắt ngươi là hạng người xem bói cho người nhà còn phải đòi tiền à?”
Vân Chỉ Phong trầm ngâm: “Sao lại không phải nhỉ?”
Tống Nam Thời cạn lời. Nàng trực tiếp vung bàn tay lên: “Hôm nay miễn phí, ta không thu tiền của ngươi.”
Ai ngờ Vân Chỉ Phong nghe nói tin vui lại không mừng tí gì.
Hắn nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Ngươi vẫn đòi tiền đi.”
Tống Nam Thời: “???”
Vân Chỉ Phong: “Nếu không ta sợ tính xong một quẻ này, ta không biết còn có ngày mai hay không.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cắn răng: “Ngươi thích cho thì cho!”
Vân Chỉ Phong lập tức nhẹ nhàng thở ra, không chút do dự móc ra mười linh thạch.
Đệch! Còn là giá thị trường của nàng.
Hắn hào sảng ngồi xuống ghế đá, hơi có ý liều chết: “Ngươi tính đi.”
Tống Nam Thời đè dục vọng phỉ nhổ trong lòng xuống, lấy mệnh bàn ra.
Lên quẻ.
Lần trước, Tống Nam Thời xem bói cho hắn là lúc bọn họ vừa quen nhau, nàng liên tiếp tính bốn quẻ hỏng, trực tiếp tính hỏng luôn một cái mai rùa.
Cuối cùng tính ra cho hắn một quẻ chết.
Lần này lúc lên quẻ, trong lòng Tống Nam Thời bỗng bất an.
Quẻ chết.
Tống Nam Thời cẩn thận nhìn mệnh bàn.
Mà không biết do mệnh bàn hay vì tu vi của nàng tiến bộ, lần này mệnh bàn của nàng ít nhất không hỏng.
Nhưng vẫn là quẻ hỏng.
Một quẻ hỏng, hai quẻ hỏng.
Tám quẻ hỏng, mười quẻ hỏng.
Tống Nam Thời lại như không thể được.
Mười một quẻ, mười hai quẻ.
Mãi cho đến khi Tống Nam Thời xem bói đến linh lực không đủ dùng, quẻ thứ mười sáu ra đời.
Nàng nhìn quẻ tượng trên mệnh bàn, nhìn kỹ một lúc lâu.
Hướng tử mà sinh.
Giống như đúc quẻ tượng hệ thống đưa ra.
Hướng tử mà sinh, người ứng quẻ, Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời hiểu ra.
Trước khi hệ thống quẻ bói này chưa “Đổi mới”, nó đưa quẻ cho Tống Nam Thời chỉ có liên quan đến vận thế trong một ngày hôm đó, lúc linh lúc không.
Nhưng sau khi “Đổi mới”, nó cho ra quẻ là thứ Tống Nam Thời muốn thấy.
Người mà nàng muốn nhìn hoặc là chuyện mà nàng muốn biết.
Ngày hôm qua là sư tỷ, hôm nay là Vân Chỉ Phong.
Hướng tử mà sinh, cái này rất tốt.
Tống Nam Thời không biết rốt cuộc hệ thống mười bảy năm qua chưa từng thay đổi gì bỗng nhiên “Đổi mới” vì mình Trúc Cơ hay là bởi vì mệnh bàn kia.
Nhưng nàng cảm thấy như vậy rất tốt.
Tống Nam Thời thu mệnh bàn về, trong ánh mắt quan tâm của Vân Chỉ Phong, nàng chợt nói: “Vân Chỉ Phong, lần này ngươi phải cảm ơn ta đấy.”
Vân Chỉ Phong hơi sửng sốt sau đó bừng hiểu ra.
Hắn cảm thấy mình đã hiểu đại khái ý của Tống Nam Thời.
Vì thế hắn cho tay vào nhẫn trữ vật, sau khi do dự một lát thì hỏi: “Lại thêm mười lăm linh thạch nhé?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng bình tĩnh duỗi tay: “Đồng ý.”
Vân Chỉ Phong khẽ thở phào, ra vẻ chỗ tiền này không cho thì hắn không yên tâm.
Đúng là có bệnh.
Tống Nam Thời xác định hệ thống bói toán thay đổi 2.0, trực tiếp rời khỏi Vân Chỉ Phong “phát bệnh”, đi về ngủ bù một giấc.
Một giấc này ngủ thẳng đến hừng đông, Tống Nam Thời bị người gọi dậy.
Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn tới chơi.
Lúc Tống Nam Thời đến chính sảnh, Giang Tịch đã hàn huyên một lúc lâu với vị Trưởng lão nhìn không quá già kia. Tống Nam Thời đang ngạc nhiên đại sư huynh thế mà sẽ hàn huyên với người khác với cái tính kia thì thấy Liễu lão nhân đang lơ lửng ở bên cạnh hắn. Liễu lão nhân nói một câu, hắn sẽ nói theo một câu.
Liễu lão nhân thấy nàng đi nào, còn nháy mắt với nàng.
Nháy đến Tống Nam Thời buồn nôn. Nàng dời tầm mắt đi, coi như không nhìn thấy.
Giang Tịch căng da đầu hàn huyên với người ta vừa thấy Tống Nam Thời đến, khẽ thở phào.
Hắn nói: “Tiền bối, sư muội của ta đã đến rồi. Nếu ngài có gì muốn nói thì không ngại đi thẳng vào vấn đề đi.”
Dứt lời, vị trưởng lão kia nói: “Hôm qua, đệ tử Vạn Kiếm Sơn của ta có xung đột với các vị.”
Tống Nam Thời vừa nghe đã căng thẳng.
Đến lấy lại thể diện à?
Nhưng mà ngay sau đó, nàng lại nghe đối phương nói: “Ta thay đệ tử xin lỗi mọi người.”
Ông ta hành lễ với bọn họ.
Mọi người vốn bày sẵn vẻ đón quân địch ngây ra, vẫn là Vân Chỉ Phong tỉnh lại đầu tiên, lập tức tiến lên đỡ Trưởng lão một phen, cũng không biết hắn dùng lực thế nào, vị Trưởng lão kia không hành lễ tiếp được.
Tống Nam Thời không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nói: “Làm đúng nhiệm vụ mà thôi, đệ tử lệnh tông vì cứu dân chúng, sư huynh vì cứu chúng ta, không có đúng sai gì.”
Vị Trưởng lão kia nhìn bọn họ, cười nói: “Như vậy, ta cũng dễ nói chuyện thứ hai.”
Ông ta đột nhiên nói trong tầm mắt khó hiểu của mọi người: “Vị Giang tiểu công tử này, chính là người có được truyền thừa của Kiếm Thánh tiền bối trong bí cảnh Bạch Ngô nhỉ?”
Giang Tịch nghe vậy đầu tiên là căng thẳng, ngay sau đó chậm rãi thả lỏng lại.
Hắn bình tĩnh nói: “Ta có được truyền thừa bí cảnh Bạch Ngô không sai, nhưng ta không biết vị tiền bối kia là Kiếm Thánh.”
Vị trưởng lão này này đánh giá hắn một lúc lâu với vẻ phức tạp.
Ông ta khó khăn nói: “Năm đó Vạn Kiếm Sơn của ta sinh ra nhờ ơn của Kiếm Thánh. Trăm ngàn năm qua bảo vệ bí cảnh Bạch Ngô chỉ vì bảo vệ truyền thừa của Kiếm Thánh. Ai mà ngờ chung quy có duyên không phận với truyền thừa này.”
Ông ta há miệng thở dài, nói: “Ngươi, rất tốt.”
Giang Tịch không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Đa tạ.”
Trưởng lão thở dài, nói: “Năm đó trước khi Kiếm Thánh phi thăng đã để lại truyền thừa của mình ở bí cảnh Bạch Ngô. Vạn Kiếm Sơn ta tự nguyện bảo vệ bí cảnh cho ông ấy. Ông ấy đã nói nếu ngày sau có người lấy được truyền thừa thì đưa hết mấy thứ này cho người đó luôn.”
Ông ta nói xong lấy ra một cái tráp màu đen.
Ông ta nói: “Từ sư tổ ta bảo vệ đến ta, Vạn Kiếm Sơn chưa bao giờ động vào thứ này. Hiện giờ, giao cho Giang tiểu hữu.”
Giang Tịch nhận lấy thử mở ra.
Không nhúc nhích.
Liễu lão nhân ở một bên nói: “Tu vi của ngươi còn chưa đủ, cái tráp này có lẽ phải đến Hóa Thần Kỳ mới có thể mở ra, hẳn là để lại cho ngươi dùng sau này.”
Giang Tịch bèn không ép nữa.
Tống Nam Thời ở bên cạnh xem say sưa. Nàng vốn cho rằng chuyện hôm này là NPC đưa túi phúc lợi cho Long Ngạo Thiên. Ai biết Trưởng lão kia đột nhiên nói: “Truyền thừa thứ hai trong bí cảnh, trong các ngươi có ai lấy được không?”
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía nàng.
Tống Nam Thời ngây ra.
Trưởng lão kia tất nhiên cũng nhìn theo về phía nàng.
Ngay sau đó ông ta nói với giọng phức tạp: “Vạn Kiếm Sơn ta dọn đến nơi đây năm thứ 15, từng có một vị cao nhân để lại một phong thư ở chỗ Kiếm Thánh lưu lại hộp gỗ, nói muốn mượn chỗ truyền thừa của Kiếm Thánh dùng một chút, lại thuận tiện nhờ chúng ta hỗ trợ làm chân chạy.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng hít sâu một hơi.
Dùng chỗ truyền thừa của người ta còn chưa đủ, còn nhờ người ta làm chân chạy.
Tiền bối kia sống đến già như thế không bị người ta đánh chết, nhất định là bởi vì mạng lớn nhỉ?
Nàng lắp bắp nói: “Chân chạy gì?”
Tiền bối đưa qua một tờ giấy: “Ông ấy để lại cái này, nhờ chúng ta giao cho người thừa kế của mình.”
Tống Nam Thời: “!”
Đôi mắt nàng chậm rãi sáng lên.
Nàng nhìn hộp gỗ của đại sư huynh Long Ngạo Thiên lại nhìn tờ giấy trên tay Trưởng lão.
Long Ngạo Thiên được truyền thừa, đối phương còn để lại cho hắn đồ mà sau Hóa Thần Kỳ có thể sử dụng.
Cho nên nàng được truyền thừa của vị tiền bối kia thì cũng có đồ khác cho nàng kế thừa?
Tống Nam Thời lập tức lật đổ câu không bị người đánh chết vì mạng lớn vừa rồi kia.
Đây rõ ràng là Bồ Tát sống mà!
Tống Nam Thời ôm lòng thành kính, hai tay nhận lấy tờ giấy mỏng kia.
Sau đó vội vàng đọc.
Nhị sư tỷ không kiềm được liếc mắt một cái.
Ngay lúc nàng ấy nhớ ra không nên xem truyền thừa của người ta, chuẩn bị dời tầm mắt đi thì đột nhiên dừng lại.
Nàng chậm rãi mở to hai mắt, ngay sau đó lẩm bẩm: “Nay thiếu Thẩm gia Trung Châu năm ngàn linh thạch...”
Nàng dừng một chút, ấp úng nói: “Đây là...”
Mặt Tống Nam Thời lạnh tanh ngẩng đầu lên: “Giấy nợ.”
Một tờ giấy nợ giữ gìn hơn ngàn năm.
Truyền thừa của người khác là đồ hỗ trợ đối phương sau khi Hóa Thần Kỳ.
Truyền thừa của mình, kế thừa nợ nần một ngàn năm trước.
Tống Nam Thời đột nhiên nhớ tới trước khi mình còn chưa vào bí cảnh, Sư lão đầu đã đánh giá nàng.
Hiện tại ngươi không mất tiền, về sau chắc chắn mất món cực lớn.
Sư lão đầu thật sự không lừa ta.
Những người khác hiểu ra, ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Chư Tụ vội vàng nói: “Năm ngàn linh thạch mà thôi, hơn nữa đã một ngàn năm, có khi Thẩm gia này đã không còn.”
Úc Tiêu Tiêu vội vàng phụ họa: “Đúng! Đúng! Đúng!”
Vân Chỉ Phong cũng nói: “Cho dù Thẩm gia còn đó. Năm ngàn linh thạch, hiện tại ngươi tuyệt đối có thể gánh vác được. Coi như đây là đầu tư tất yếu đi.”
Mọi người an ủi một vòng, lập tức nhìn về phía Giang Tịch còn chưa nói gì.
Giang Tịch chần chờ một lát, yếu ớt nói: “Nếu Thẩm gia còn, hơn nữa năm ngàn linh thạch này còn tính thêm lãi của một ngàn năm...”
Trước mắt Tống Nam Thời tối sầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.