Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 45:




Trên đài đánh khí thế ngất trời, dưới đài, lấy Tống Nam Thời làm trung tâm, trong phạm vi mười lăm trượng xung quanh nước ngầm khởi động.
Đương nhiên, đều là người khác kích động.
Tống Nam Thời vừa câu được câu không nghe Lý Tử Minh kia nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm với người khác, vừa nghiêm túc nhìn lên lôi đài.
Hiện giờ hai tu sĩ trên lôi đài đều là Phù sư.
Phù sư là một loại nghề nghiệp cực kỳ có thể kiếm tiền, thủ đoạn chiến đấu cũng hoa hoè loè loẹt. Bình thường một Phù sư vẽ ra được bao nhiêu phù thì đại biểu đối thủ của Phù sư phải đối mắt với bấy nhiêu loại công kích, cực kỳ khó giải quyết.
Một Phù sư năng lực dài ngắn nhiều ít thêm vào cũng quyết định bởi với trình độ chứa phù triện của Phù sư này.
Một Phù sư nhiều của cải, có thể mạnh mẽ giày vò ngươi đến chết.
Nhưng lúc thi đấu không thể để Phù sư mang hết toàn bộ của cải lên thi đấu một trận từ ban ngày kéo dài đến đến đêm tối.
Phù sư lên đài có thể mang phù triện đều có hạn chế về số lượng, chỉ nhìn một cách đơn thuần ngươi chọn thế nào thôi.
Cho nên nhóm Phù sư đều đi ba con đường.
Chỉ mang phù triện phòng ngự giày vò chết đối phương, chỉ mang phù triện công kích đập chết đối phương, hai bên kết hợp thử thách năng lực phối hợp của mình.
Dù sao mục đích cuối cùng là đánh người khác, hoặc là giày vò đến người khác không thể không đi xuống dưới tình huống phù triện có hạn.
Mà rất hiển nhiên, hai người trên đài chọn đều là con đường phòng ngự. Tống Nam Thời nhìn một cái thì biết ngay sợ là bọn họ còn kéo dài thời gian.
Vậy cũng vừa hay.
Tống Nam Thời nhìn trong chốc lát sau đó đưa tầm mắt về, nhìn về phía Diệp Lê Châu ở bên, nói: “Diệp huynh, ngươi có biết người mở cược tranh tài tổ Trúc Cơ ở đâu không?”
Diệp Lê Châu lấy lại tinh thần, rồi hạ giọng chỉ một tu sĩ ngồi xếp bằng trong góc không chút thu hút, nói: “Chính là hắn, sao thế? Ngươi muốn đi đặt cược? Nhưng mà trận này đã bắt đầu rồi, không cho phép cược nữa.”
Tống Nam Thời nói: “Vậy có thể đặt cược trận tiếp theo chứ?”
Diệp Lê Châu sửng sốt.
Trận tiếp theo... Đấy chẳng phải là chính nàng à?
Tống Nam Thời đứng dậy nói: “Ta đi đặt cược cho chính ta.”
Nàng vừa đứng lên, mọi người đang ngầm chú ý đến tình hình nơi này lập tức đều đưa mắt nhìn sang.
Lý Tử Minh vừa rồi bị châm chọc mất mặt, lúc này thấy vậy không nhịn được trào phúng: “Không phải vừa rồi còn bảo tại hạ chờ coi à? Tại hạ đang chờ đấy, ngươi chuẩn bị đi chỗ nào? Không đánh đã hàng à?”
Nói xong hắn còn cảm thấy mình cực kỳ hài hước, cười hai tiếng ha ha.
Cười xong lại nhìn thấy Tống Nam Thời nhìn hắn ta như nhìn đứa ngốc.
Nàng thương hại nói: “Ngươi vội đến độ không sống qua nổi một giây à?”
Nói xong nàng lắc đầu, xoay người đi mất.
Lý Tử Minh không kiềm được đứng dậy: “Ngươi!”
Mới đứng lên, hai đùi của hắn ta đột nhiên bị vướng phải cái gì đó, không chịu khống chế mà ngã về phía trước, trực tiếp chúi xuống đất.
“Bịch”!
Chờ hắn ta phẫn nộ bò lên thì thấy Vân Chỉ Phong lạnh tanh thu chân về, nói: “Nhớ rõ nhìn đường, không cần mắt thì có thể quyên góp cho người cần.”
Dứt lời hắn đứng dậy, cũng đi theo.
Lý Tử Minh: “Ngươi...”
Hắn ta tiến lên hai bước muốn đuổi theo.
Nhưng mà ngay sau đó hắn ta bị người ta chen sang bên, một cái chân lén lút duỗi lại đây, trực tiếp làm hắn “ngã trên một dòng sông hai lần”.
Thậm chí hắn ta bị người âm thầm giẫm cho mấy phát.
Trong đó một chân suýt nữa giẫm cho hắn ta phun ra một búng máu.
Chờ hắn ta được người ta luống cuống tay chân nâng dậy thì thấy một đám người mênh mông đi qua. Đúng là đám sư huynh muội kia của Tống Nam Thời.
Bọn họ không coi ai ra gì vui vẻ nói cười.
Một nữ tu quan tâm nói: “Sư muội, không giẫm đau chân chứ?”
Một âm thanh tinh tế thẹn thùng nói: “Chỉ hơi cộm nên mất thăng bằng tí thôi.”
Lý Tử Minh tức giận đến tay đều run lên: “Bọn họ đây là vội vàng đầu thai à?”
Hắn vốn mắng chửi một câu, ai biết người bên cạnh nhìn sang, thật sự nghiêm túc trả lời: “Không phải, hình như bọn họ muốn đi cá cược.”
Lý Tử Minh nghe vậy, do dự một lát, nói: “Đi! Chúng ta cũng đi!”
Khi Tống Nam Thời đi đến trước chiếu bạc bình thường không thu hút này, chỗ đó đã vây quanh không ít người.
Dẫu sao động tĩnh vừa rồi rất lớn, đây lại là trận cuối của ngày hôm nay, không thể thiếu có không ít người thích hóng hớt muốn góp vui.
Nhà cái mở đánh cuộc cũng thông minh, thấy vậy thuận thế điều chỉnh tỉ lệ đặt cược giữa hai bên.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua, phát hiện tỉ lệ cược của nàng đã từ 1,5 ban đầu tăng vọt lên 1 ăn 3.
Đây là tương đương với tỉ lệ cược cao.
Sau khi thắng tiền vốn lập tức tăng gấp ba, chỉ cần có lòng tàn nhẫn thì là tiết tấu một đêm phất nhanh.
Tống Nam Thời nhìn nhiều người đánh cược như vậy, ngoài trận Vân Chỉ Phong có đối thủ là vị sư huynh có nhân duyên tốt ở Vô Lượng Tông kia ra, hiện tại tỉ lệ cược cao nhất chính là nàng.
Tống Nam Thời không khỏi cảm thấy tham gia thi đấu tông môn này, thật ra kiếm tiền nhất không phải tiền thưởng, mà là đánh cược.
Nhưng mà tính may rủi cũng rất lớn, hơn nữa chỉ có tác dụng ở ván thứ nhất không ai biết.
Chờ ván tiếp theo, mọi người đã có hiểu biết về thực lực của từng người, sợ là không có khả năng xuất hiện tỉ lệ cược cao như vậy.
Nhưng tỉ lệ cược cao thành như vậy, người đặt cược cho nàng vẫn ít đến đáng thương, phần lớn là đặt vài đồng thử thời vận.
Điều này cũng thuyết minh nàng không được coi trọng đến nhường nào.
Không có ai cảm thấy một Quẻ sư có thể đánh thắng một Pháp tu, đặc biệt là dưới tình huống tu vi hai người bằng nhau.
Trên mặt Tống Nam Thời bất động, trong lòng mừng thầm, đang muốn tiến lên đặt cược cho mình lại thấy bên ngoài đám người truyền đến tiếng xôn xao.
Nàng quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy nữ phụ độc ác Triệu Nghiên nâng cằm, được hai tùy tùng mở đường, vẻ mặt cao quý lạnh lùng xinh đẹp đi tới.
Nàng ta nhìn thấy Tống Nam Thời trước.
Tống Nam Thời cho rằng nàng ta sẽ chào hỏi một cái, ai biết nàng ta lại hừ lạnh một tiếng, lập tức đi tới bên chiếu bạc, nói lời gây sốc: “Ta đặt cho Tống Nam Thời 5000 linh thạch!”
Mọi người lập tức ồ lên.
Đầu tiên Tống Nam Thời chấn động, sau đó trong lòng cảm động.
Triệu Nghiên sư tỷ, đây là tin tưởng nàng đến nhường nào chứ!
Nhà cái kia cũng kinh ngạc, không thể tin nổi nói: “Ngươi xác định? Nếu không ngươi nghĩ lại đi?”
Triệu Nghiên không kiên nhẫn: “Ta bỏ 5000 linh thạch còn cần nghĩ á?”
5000 linh thạch ném xuống.
Người bên cạnh nhìn nàng ta như đang nhìn một người coi tiền như rác.
Triệu Nghiên lại không để bụng tí gì, nâng cằm cao quý lạnh lùng xinh đẹp đi ra.
Tống Nam Thời thấy thế cảm động: “Không nghĩ tới Triệu sư tỷ tin tưởng ta đến vậy!”
Triệu Nghiên lại phủ quyết luôn: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Triệu Nghiên: “Ít nhiều gì ngươi cũng là người mà ta quen, cho dù không thể thắng, phô trương cũng phải có. Nếu không ta thấy mất mặt hộ ngươi luôn!”
Tống Nam Thời: “...”
Nói cách khác, người ta không để bụng nàng thắng hay thua.
Người ta thuần túy lấy này 5000 linh thạch ném đá trên sông.
Trong nháy mắt này, Tống Nam Thời rất muốn hỏi Triệu sư tỷ còn thiếu tuỳ tùng gì đó không.
Ngay sau đó, những người khác cũng theo lên. Thấy tỉ lệ cược của Tống Nam Thời cao thành như vậy, trong chốc lát đều cảm thấy sư muội/sư tỷ của mình bị người ta xem nhẹ, ngay tại chỗ ném xuống hàng loạt một ngàn linh thạch.
Nhà cái cười đến không khép miệng được.
Tống Nam Thời xem đến cả người tê rần.
Rốt cuộc lần đầu tiên nàng biết được một đồ quỷ nghèo như nàng, vì sao lại quen nhiều kẻ có tiền thế nhỉ?
Không, cũng không hẳn là vậy.
Nàng nhìn về phía hai người khác đứng bên cạnh mình.
Sau đó nàng đề nghị: “Nếu không chúng ta cùng nhau góp lấy một ngàn linh thạch đi cược nhé?”
Vân Chỉ Phong: “... Được.”
Diệp Lê Châu: “Được! Được! Được!”
Ba đồ quỷ nghèo góp tiền ngay tại chỗ.
Sau đó Tống Nam Thời phát hiện thế mà mình cũng coi như là người giàu nhất trong ba người.
Ngoài 3000 linh thạch nàng cho Vân Chỉ Phong vay ra, cộng hết lại còn góp ra hai ngàn linh thạch.
Diệp Lê Châu lấy ra một ngàn linh thạch, trịnh trọng nói: “Đây là toàn bộ gia sản của ta.”
Trùng hợp, Vân Chỉ Phong cũng lấy ra toàn bộ gia sản của mình.
731 linh thạch.
Hoàn chỉnh có lẻ.
Tống Nam Thời nhìn chằm chằm hơn bảy trăm linh thạch kia một lúc lâu, uyển chuyển nói: “Vân Chỉ Phong, ngươi có thể nỗ lực góp số chẵn không?”
Vân Chỉ Phong lạnh tanh nhìn nàng.
Tống Nam Thời: “Được rồi, được rồi, được rồi.”
Nàng cứ như vậy giao ra 3731 linh thạch mà ba người góp được.
Nhà cái phải ghi lại tên người đặt cược.
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, đặt một cái tên cho tổ hợp ba người.
Nhà cái vừa cúi đầu lập tức thấy được nàng viết tên.
Liên minh thù người giàu.
Nhà cái: “...”
Tống Nam Thời vỗ tay đi ra, không có tí gánh nặng đặt tất cả tài sản của mình vào.
Sau đó nàng lặng lẽ hỏi Vân Chỉ Phong: “Này, ngươi bỏ toàn bộ gia sản vào, thế tiền bồi thường của ta...”
Vân Chỉ Phong: “Ta trả.”
Tống Nam Thời cười nói: “Ngươi không sợ ta cược thua hết à?”
Vân Chỉ Phong chắc chắn: “Sẽ không.”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Vậy ngươi cứ chờ ăn gấp ba đi!”
Nói xong, bọn họ nhìn thấy Lý Tử Minh kia cũng chạy tới. Hắn ta nghe nói lời này, cười nhạo một tiếng, lập tức cũng đi đặt cược cho chính mình.
Tống Nam Thời nhìn hắn ta đặt cược.
Trước khi đặt, hắn ta còn cố ý hỏi một câu: “Ngươi cược cho mình bao nhiêu?”
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nói: “Toàn bộ gia sản.”
Lý Tử Minh nghe vậy cắn chặt răng, nói: “Ta cũng cược toàn bộ gia sản!”
Nói rồi hắn ta lập tức đặt cược.
Tống Nam Thời nghe vậy không nhịn được nói: “Vậy ngươi nhìn thêm gia sản của ngươi lần nữa đi.”
Lý Tử Minh: “?”
Tống Nam Thời thành thật nói: “Ta sợ đây là lần cuối cùng các ngươi gặp nhau đấy.”
Lý Tử Minh lập tức càng thêm xác định mình phải cược.
Hắn ta còn nói với bạn bè mình: “Là bạn bè thì cược cùng ta đi!”
Người bạn ngẫm nghĩ, cũng thành khẩn nói: “Vậy chúng ta tuyệt giao trước đi.”
Lý Tử Minh: “?”
Tống Nam Thời: “Ha ha ha ha!”
Trong tiếng cười của nàng, tiếng chuông trên lôi đài vang lên.
“Pháp tu Lý Tử Minh, Quẻ sư Tống Nam Thời, chuẩn bị lên đài.”
Tống Nam Thời ngừng lại.
Đến nàng.
...
Tống Nam Thời và Lý Tử Minh cùng nhau lên đài.
Trong tay nàng cầm mệnh bàn của mình.
Lý Tử Minh thấy thế cười nhạo một tiếng: “Thế nào? Ngươi chuẩn bị trực tiếp tính cho ta một quẻ làm ta không chiến mà hàng ở trên lôi đài à?”
Tống Nam Thời ôn hòa nói: “Chờ chúng ta đánh xong, ta có thể đưa ngươi một quẻ.”
Lý Tử Minh: “Đưa ta một quẻ? Muốn cầu hòa?”
Tống Nam Thời: “À đúng đúng đúng đúng.”
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, Trưởng lão trọng tài lạnh nhạt nói: “Thi đấu bắt đầu.”
Lý Tử Minh lập tức hai tay kết ấn, dựng cho mình một tầng bảo vệ hơi mỏng, ngay sau đó tiếng nổ mạnh nặng nề vang lên xung quanh Tống Nam Thời. Mấy luồng linh lực ngưng tụ thành mũi tên bốn phương tám hướng đánh úp về phía Tống Nam Thời.
Một loạt động tác này của hắn ta nước chảy mây trôi, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường rất khó làm được như hắn ta, có thể thấy hắn ta đặt cược hết tất cả gia sản của mình cũng là có chỗ dựa.
Tống Nam Thời vừa đánh giá ở trong lòng, vừa khẽ vuốt mệnh bàn.
“Ly Vi Hỏa.”
Dứt lời, mấy luồng Ly Hỏa ngưng tụ thành mũi tên lập tức xuất hiện ở quanh người Tống Nam Thời.
Lý Tử Minh thấy thế trong lòng buông lỏng, không nhịn được bật cười.
Quẻ sư này, quả thật là không hiểu gì cả.
Nếu nàng ngưng tụ ra một tấm hỏa thuẫn có khi còn có thể ngăn cản một tí, nhưng ngưng tụ ra mũi tên muốn công kích hắn ta, tính toán vây Ngụy cứu Triệu, cũng phải nghĩ trước xem nàng có chịu nổi trước không đã.
Quả nhiên là có sư tôn như Bất Quy Kiếm Tôn còn chạy tới học quẻ, thật sự là đồ ngốc...
Còn chưa nghĩ xong, Lý Tử Minh lại trợn tròn hai mắt.
Tống Nam Thời cũng không vây Nguỵ cứu Triệu gì hết.
Nàng chỉ nói: “Đi.”
Ngay sau đó, Ly Hỏa ngưng tụ thành mũi tên cắt qua không khí, vậy mà mỗi một mũi tên đều lao thẳng về phía mũi tên mà Lý Tử Minh dùng pháp ấn ngưng tụ thành.
“Keng keng keng bịch bịch”!
Tiếng vang liên tiếp truyền đến.
Đó là tiếng hai mũi tên sắc chạm vào nhau.
Mũi tên màu lam và tên lửa màu đỏ đâm ra từng chùm hoa lửa ở giữa không trung, như là pháo hoa, bay lơ lửng dừng ở quanh người Tống Nam Thời.
Không một mũi tên nào có thể gần người Tống Nam Thời.
Đều không ngoại lệ.
Pháo hoa rơi xuống, lúc này mọi người mới phát hiện, mũi tên Ly Hỏa mà Tống Nam Thời ngưng tụ ra không nhiều không ít, vừa khéo có thể đánh rơi hết sạch linh tiễn của Lý Tử Minh.
Mọi người đều không khỏi kinh hãi.
Cho dù không đề cập đến uy lực của Ly Hỏa này, nhưng liếc mắt một cái cũng nhìn ra có bao nhiêu linh tiễn cũng ngưng tụ ra số lượng mũi tên Ly Hỏa tương đồng đánh rơi hết những mũi tên từ bốn phương tám hướng đó. Rốt cuộc lực khống chế khủng bố nhường nào chứ.
Lực khống chế mạnh vậy, con mẹ nó, ngươi còn bảo đây là Quẻ sư á?
Bậc cửa bên Quẻ sư hiện tại đều cao thế à?
Lý Tử Minh cũng kinh hãi.
Hắn ta chỉ kiêu ngạo nhưng không phải kẻ ngu dốt, sẽ không nhìn ra được chiêu ấy của Tống Nam Thời có ý nghĩa gì.
Thậm chí hắn có thể nhìn ra Tống Nam Thời có ngàn vạn loại biện pháp hóa giải công kích của hắn ta, lại cố tình chọn một kiểu tinh tế nhất, chính là đang khoe khoang với hắn ta.
Trong lòng hắn ta nặng nề.
Ngay chính hắn ta cũng chưa phát hiện, coi khinh trong mắt hắn ta đang chậm rãi biến mất.
Tống Nam Thời thấy hắn ta vẫn không nhúc nhích thì nói: “Bây giờ đến lượt ta rồi.”
Lý Tử Minh lập tức khởi động lá chắn, trong mắt đầy nghiêm túc.
Tống Nam Thời nhẹ nhàng vuốt ve mệnh bàn.
“Ly Vi Hỏa.”
Rồng lửa che trời lấp đất chỉ một thoáng bao bọc lấy toàn bộ lôi đài, ngọn lửa thiêu đốt bỏng cháy che lấp tiếng hô sợ hãi của Lý Tử Minh.
Mọi người dưới đài cũng không dự đoán được nàng vừa ra tay lại có thế trận lớn như vậy, đều đứng bật dậy.
Nhưng trong mắt Tống Nam Thời đã có người coi khinh nàng, cũng coi khinh Sư lão đầu, như vậy nàng cũng chẳng cần giữ lại tình cảm gì cho người đó nữa.
Không phải ngươi cảm thấy Quẻ sư vô dụng à?
Như vậy cho ngươi xem, ngươi thua không hề có sức phản kháng ở trong tay Quẻ sư vô dụng.
Tống Nam Thời luôn luôn cảm thấy tính tình mình cũng không tệ lắm, kiểu tốt tính này không phải tính mềm mại bẩm sinh, mà là đến từ triết lý nằm yên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện của nàng.
Nhưng nàng có thể tiếp nhận nằm yên, lại không thể tiếp nhận có người giẫm cho nàng một cái vào lúc nàng nằm yên, cái giẫm này còn liên lụy đến Sư lão đầu.
Nàng có thể gọi Sư Ngã là Sư lão đầu, có thể nói ông ấy khắc nghiệt, có thể nói ông ấy quái gở khác người.
Nhưng người khác không thể.
Toàn bộ lôi đài vùi lấp trong Ly Hỏa, ban đầu Lý Tử Minh còn ý chống cự, mà khi ngọn Ly Hỏa đầu tiên bò lên trên người hắn ta, hắn ta biết ngay mình không thể xoay chuyển trời đất.
Ly Hỏa giống như dòi trong xương, cho dù làm thế nào đều không thể tắt.
Cả người đau đớn như bị lửa đốt. Ban đầu hắn ta còn kiên cường nghĩ cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách. Nhưng đến sau đó hắn ta đau đến muốn mở miệng đầu hàng cũng không được, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Không phải Quẻ sư này muốn nhân cơ hội thiêu chết hắn ta ngay trên lôi đài chứ?
Hắn ta sẽ chết ư?
Hắn ta thực sự ngửi được mùi của cái chết.
Cùng lúc đó, hắn ta nghe được giọng Trưởng lão trọng tài: “Lý Tử Minh. Thua.”
“Tống Nam Thời, thu lửa của ngươi lại.”
Giờ phút này, Lý Tử Minh chưa bao giờ cảm thấy tiếng báo mình bị thua vậy mà hay đến vậy.
Tống Nam Thời chậc một tiếng, tiếc nuối thu Ly Hỏa về.
Lý Tử Minh cháy đen cả người nằm ở trên lôi đài, nếu không phải hắn ta còn thở dốc, mọi người đều cho rằng thấy được một cục than đen rồi.
Từ bắt đầu đến khi kết thúc, có vài người thậm chí một ngụm trà trong miệng còn chưa nuốt xuống.
Tống Nam Thời thậm chí không có ý vận dụng quẻ tượng thứ hai.
Trên đài dưới đài im phăng phắc.
Chỉ có Vân Chỉ Phong, như không thấy gì cả, lập tức nhảy lên lôi đài, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày nói: “Tóc mai của ngươi bị tước đi một ít.”
Tống Nam Thời cúi đầu nhìn rồi nói: “Nhất thời vô ý.”
Cùng lúc đó, nhóm Y tu lên đài cứu người, nhìn Lý Tử Minh cháy đen, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết đặt tay vào chỗ nào.
Tống Nam Thời nói: “Ngươi đi phụ đưa người xuống trước đã. Chết thật thì ta phải đền tiền.”
Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua, mặt lạnh tanh đi sang.
Hắn tiến lên định xách Lý Tử Minh, ngẫm nghĩ, quyết định vẫn phải tôn trọng người bệnh, vì thế lựa chọn xách hai tay.
Lúc mới xách người lên, hắn nghe được đối phương tự lẩm bẩm: “Nàng nhất định gian lận... gian lận...”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn lại buông lỏng tay.
“Bịch!”
Lý Tử Minh trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, hơi nặng.”
...
Trên Tàng Thư Các.
Chưởng môn và Sư lão đầu đứng chung một chỗ, nhìn về phía lôi đài.
Chưởng môn không khỏi cảm thán: “Ta còn nhớ rõ khi nàng còn nhỏ, đông một búa tây một chày gỗ đều phải học ra dáng ra vẻ. Ai biết mười năm qua, nha đầu này vậy mà cũng có phong thái của sư thúc năm đó.”
Khóe miệng Sư lão đầu cười đến không kiềm được, lại chê bai: “Kém xa, lúc này mới được thế kia.”
Chưởng môn nhìn khóe miệng tươi cười của ông, trong lòng nhất thời chua xót.
Từ sau khi mười ba đồ đệ của sư thúc liên tiếp bỏ mình, ông ấy không còn xuống khỏi Huyền Thông Phong nữa, gần như sống thành người chết biết đi.
Ai còn nhớ rõ Huyền Thông Phong cũng là một trong số mười chủ phong lớn của Vô Lượng Tông? Ai còn nhớ rõ cái tên “Sư Ngã” này đại biểu cho điều gì vào năm đó?
Ông ấy thở dài, lại nghe Sư lão đầu hỏi: “Bây giờ thằng nhóc Ân Bất Quy kia đang làm gì?”
Chưởng môn hơi khựng lại, cười khổ: “Bế quan rồi.”
Sư Ngã cười nhạo một tiếng, không nói gì nữa.
Chưởng môn chỉ cười khổ.
...
“Tổ thứ 151, người thắng, Quẻ sư Tống Nam Thời.”
Trưởng lão trọng tài tuyên bố.
Dưới đài mọi người đầu tiên là im lặng, ngay sau đó vỗ tay như sấm dậy.
Một Quẻ sư, vậy mà thật sự thắng.
Tống Nam Thời xuống đài trong tiếng vỗ tay này.
Dưới đài, nhóm Y tu đang cấp cứu cho Lý Tử Minh.
Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, dừng lại, tự ám chỉ cho mình, ngay sau đó hơi cúi xuống, không nhanh không chậm nói: “Lý Tử Minh, một quẻ này của ngươi gọi là tự nhận quả báo.”
Sau khi đánh xong, đưa hắn ta một quẻ.
Tống Nam Thời nói được thì làm được.
Nói xong, Tống Nam Thời đứng dậy rời đi.
Phía sau, nhóm Y tu vội vàng nói: “Mau mau mau! Mau cấp cứu! Hắn ta lại ngất rồi!”
Đám Giang Tịch hưng phấn đón Tống Nam Thời, vui vẻ cứ như mình thắng được quán quân.
Tiểu sư muội kích động mà siết Thái tử Yêu tộc nằm trong ngực đến trợn trắng mắt.
Giang Tịch kích động lúc lâu, còn không nhịn được nói: “Nếu không chúng ta làm bữa ăn mừng? Huynh mời khách!”
Tống Nam Thời - mới thắng - lập tức nói: “Mời khách cái gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là lấy tiền!”
Giang Tịch: “Hả?”
Hắn còn chưa hiểu gì.
Tống Nam Thời ngẩng đầu, thấy nhà cái ngồi cách đó không xa, vừa rồi còn cười đến không khép miệng được mà nay khóc không ra nước mắt.
Tống Nam Thời cười.
Gấp ba, 6000 linh thạch.
Á há há.
Đến cả Vân Chỉ Phong cũng kích động.
Nhưng rất nhanh hắn không kích động nổi nữa.
Nhà cái đi tới, đau khổ nói: “Ta làm buôn bán, nói được thì làm được. Đây là tiền thắng cược của mấy người.”
Hắn ta bắt đầu đọc tên: “Giang Tịch, Chư Tụ, Úc Tiêu Tiêu, Triệu Nghiên, còn có...”
Hắn ta hơi dừng lại, nhìn về phía ba người Tống Nam Thời.
“Liên minh thù người giàu.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Trong nháy mắt, hắn suýt nữa nghĩ đến việc không cần tiền này.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Tống Nam Thời, muốn giảm bớt xấu hổ.
Lại thấy Tống Nam Thời không có chút xấu hổ nào.
Thậm chí đang thảo luận nên xài tiền này thế nào với Diệp Lê Châu.
Tống Nam Thời chỉ vào quần áo trên người mình: “Ngươi thấy quần áo của ta không?”
Diệp Lê Châu: “Sao?”
Tống Nam Thời đắc ý nói: “Đây là ta mua ở Vạn Kiếm Sơn, cực rẻ. Ta chuẩn bị lấy được tiền thì mua mấy trăm bộ, đủ cho ta mặc hết quãng đời còn lại sau này.”
Diệp Lê Châu sửng sốt, ngay sau đó giơ ngón tay cái lên: “Trâu bò!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn luôn vì quá mức bình thường mà không hợp với bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.