Tống Nam Thời ngồi trước giường bệnh, bình tĩnh nghe các Y tu trong phòng khí thế ngất trời bàn luận bệnh án.
“... Vết thương cũ của người bệnh chưa lành, hơn nữa trên cơ thể còn có bệnh ẩn khó phát hiện. Tuy không biết việc hôn mê không hề báo trước này có liên quan tới căn bệnh tiềm ẩn kia hay không, nhưng ta cảm thấy nên thêm một Địa Đan.”
Địa Đan một trăm linh thạch một viên.
Ba ngàn giảm một trăm.
Một vị Y tu khác bổ sung nói: “Trước khi hôn mê người bệnh đã uống hồi xuân đan điều trị thân thể, dược hiệu của hồi xuân đan này rất mạnh, để ngừa vạn nhất, lão hủ cảm thấy nên thêm một gốc An Sơn Thảo nữa để hóa giải dược tính.”
An Sơn Thảo 80 linh thạch một cây.
Ba ngàn giảm một trăm tám.
Các Y tu thì thảo luận khí thế ngất trời.
Còn Tống Nam Thời thì âm thầm làm phép tính cộng trừ trong phạm vi bốn chữ số.
Giảm 220.
Giảm 250...
Giảm 300…
Sắc mặt nàng càng ngày càng nặng nề.
Một tiểu Y tu bên cạnh thấy phản ứng của nàng, không đành lòng, an ủi nói: “Vị tiên tử này yên tâm đi, bọn ta dù dùng hết kiến thức cả đời cũng phải cứu được sư tỷ của tiên tử trở về.”
Tống Nam Thời: “... Ta thay sư tỷ của ta cảm ơn các ngươi.”
Tiểu Y tu khiêm tốn: “Không cần, bọn ta chỉ làm hết phận sự của mình mà thôi.”
Xong hắn lại nói: “Đúng rồi, những loại thuốc mà sư thúc và sư thúc tổ kê đơn… giá cả có lẽ sẽ hơi đắt một chút…”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng buồn bã nói: “Kê đi! Cứ việc kê! Chỉ cần có thể cứu được sư tỷ, ta đập nồi bán sắt cũng cam tâm tình nguyện!”
Tiểu Y tu nhìn nét mặt buồn bã lại tràn đầy kiên định của nữ tu kia, trong lòng rất kính nể.
Hắn cảm động nói: “Tình nghĩa đồng môn của tiên tử và lệnh sư tỷ khiến ta vô cùng cảm động!”
Nói xong, hắn vung tay lên, hào khí nói: “Mang cho vị tiên tử này một chén canh an thần! Ta mời khách!”
Tống Nam Thời: “...”
Cách mời khách của Y tu các ngươi đều độc đáo như vậy sao?
Một lát sau, Tống Nam Thời ngồi trên băng ghế nhỏ của mình, trong tay bưng một chén canh an thần nóng hầm hập, vừa nghe các Y tu trong phòng tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, vừa chầm chậm uống canh.
Tiểu Y tu đứng bên cạnh không chen được lời nào nhiệt tình hỏi: “Tiên tử cảm thấy canh an thần này thế nào? Uống hết ta lại lấy cho ngài thêm một chén nữa!”
Tống Nam Thời: “... Không cần, cảm ơn.”
Canh an thần thế nào nàng không biết, nhưng nàng cảm thấy tất cả Y tu trong phòng này trông rất không đáng tin cậy.
Hiện tại, nàng thật sự hơi lo lắng nhị sư tỷ có thể bị nhóm Y tu này làm “tèo” luôn hay không.
Nàng nhìn thoáng qua Chư Tụ.
Nữ tu nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.
Thôi…
Tống Nam Thời đột nhiên nhắm hai mắt lại, chậm rãi chuyển động số linh lực ít ỏi trong cơ thể.
Hốc mắt hơi nóng lên.
Sau một lát, nàng mở mắt một lần nữa, giờ phút này trong đôi mắt trầm lắng không gợn sóng như có ánh sáng đang chuyển động.
Ánh mắt nàng cứ thế dừng trên người Chư Tụ.
Sau đó nàng sửng sốt.
Chư Tụ đột nhiên hôn mê, sau sự hoảng loạn lúc ban đầu, Tống Nam Thời đã biết sư tỷ này của nàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bởi vì tỷ ấy là “nhân vật chính”.
Trước khi Tống Nam Thời học quẻ, cảm thấy nếu nơi nàng đang ở hiện tại là một thế giới chân thật mà không chỉ là một quyển sách, vậy thì những nhân vật chính trong đó cũng chỉ là một người trong thế giới chân thật này mà thôi.
Sau khi học quẻ nàng đã không còn cảm thấy như vậy nữa.
Vận mệnh đã định trước, nàng có thể phát hiện những điều khác người thường trên người những đồng môn của mình.
Căn nguyên của sự khác người này có thể xem như là được “Thiên Đạo chiếu cố”.
Nàng đã từng nói cái cảm giác mịt mờ này với Sư lão đầu, Sư lão đầu cũng không biết.
Từ đó về sau nàng chưa từng nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai.
Có thể là bởi vì nàng xuyên không, có thể nhìn thấy những thứ người khác nhìn không tới, phát hiện ra những thứ người khác không phát hiện.
Nhưng nàng chắc chắn cảm nhận của mình không sai.
Nhóm người này không giống người bình thường.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên nàng lại không chắc chắn như vậy nữa.
Quẻ sư mở thiên mục, có thể nhìn thấy ngọn lửa sinh mệnh của một người.
Ngọn lửa sinh mệnh càng tràn đầy, sức sống càng mạnh mẽ, còn nếu ngọn lửa sinh mệnh suy yếu thì…
Tống Nam Thời đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói: “Các vị tiền bối có thể xem xét tình hình hiện tại của sư tỷ một chút được không? Ta cảm thấy tỷ ấy không ổn.”
Âm thanh thảo luận ồn ào tức khắc dừng lại, mấy Y tu đưa mắt nhìn nhau, một Y tu đầu tóc hoa râm đứng dậy đi tới.
Bắt mạch, chẩn trị.
Tống Nam Thời căng thẳng nhìn chằm chằm ông.
Một lát sau, vẻ mặt của Y tu thả lỏng, điềm đạm nói: “Sư tỷ ngươi không có việc gì, trạng thái rất ổn định. Tiểu cô nương, đừng quá lo lắng. Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân sư tỷ ngươi hôn mê.”
Những người khác thở phào nhẹ nhõm, cho rằng tiểu nha đầu này có lẽ là quá mức lo lắng cho sư tỷ nên mới vậy.
Sắc mặt Tống Nam Thời lại càng khó coi.
Không có việc gì?
Vậy tại sao…
Tống Nam Thời nhìn Chư Tụ.
Dưới thiên mục, ngọn lửa sinh mệnh hừng hực quanh người Chư Tụ đang dần ảm đạm.
Chậm rãi, lại làm lòng người hoảng hốt.
Tống Nam Thời chỉ từng nhìn thấy loại ngọn lửa sinh mệnh chậm rãi ảm đạm như thế này trên người của người sắp chết.
Nhân vật chính sẽ cứ thế mà chết sao?
Trước khi cốt truyện bắt đầu?
Tống Nam Thời sầm mặt vươn tay tới giữa mày Chư Tụ.
Ngọn lửa sinh mệnh bắt đầu từ giữa mày lan đến toàn thân, nàng muốn nhìn xem ngọn lửa này còn ổn hay không.
Tay nàng còn chưa với qua, một thứ màu xám đột nhiên vọt ra khỏi nơi ngọn lửa sinh mệnh của Chư Tụ mạnh mẽ nhất.
Tống Nam Thời gần như theo bản năng chộp tới.
Cảm giác trong tay trống không, Tống Nam Thời không xác định nàng có bắt được cái gì hay không, nhưng ở giây phút kia, hình như nàng nghe được tiếng ré lên chói tai như cú mèo.
Ngay sau đó, ánh lửa trước mặt loé lên, ngọn lửa sinh mệnh quanh người Chư Tụ bỗng nhiên bừng bừng sức sống.
Tống Nam Thời bị chói mắt đóng thiên mục lại, đến lúc mở mắt ra lần nữa thì thấy ngọn lửa sinh mệnh quanh thân Chư Tụ không chỉ không ảm đạm chút nào, thậm chí còn hơi ánh lên màu tím.
Hả? Màu tím?
Tống Nam Thời theo bản năng ghé sát vào nhìn.
… Sau đó Chư Tụ ở trước mặt bỗng nhiên mở mắt ra.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng nhìn Chư Tụ.
Chư Tụ nhìn nàng.
Chư Tụ hình như còn chưa hoàn hồn lại, ánh mắt vẫn hơi mờ mịt.
Tống Nam Thời tỉnh bơ đứng thẳng lên, quan tâm hỏi: “Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Ánh mắt Chư Tụ dần có tiêu cự.
Sau đó câu đầu tiên của nàng ấy khiến Tống Nam Thời ngớ người.
Chư Tụ: “Muội là…sư muội? Tỷ còn sống?”
Tống Nam Thời: “...” Xong rồi, đến tỷ ấy còn ý thức được bản thân đang nguy kịch, không phải nàng sẽ phải bồi thường đến táng gia bại sản hay sao?
Tống Nam Thời đứng dậy, dịu dàng nói: “Sư tỷ nói lời ngốc nghếch gì vậy chứ.” Nói xong nhanh chóng gọi Y tu tới.
Nhóm Y tu đã chú ý tới bệnh nhân đã tỉnh lại, ba chân bốn cẳng đi tới.
Tống Nam Thời lẻn ra đằng sau, thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng lát nữa sư tỷ sẽ quên chuyện này.
Nhưng mà…
Tống Nam Thời giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay của mình.
Thứ màu xám lúc nãy nàng bắt được là cái gì?
Biến mất rồi?
Tống Nam Thời trầm ngâm một lát rồi cởi mai rùa đeo bên hông xuống.
Đây là lần đầu tiên nàng tính quẻ cho nhóm vai chính.
Sau một lát, quẻ thành.
Quẻ phục(*), xoay chuyển tình thế, hiện hữu hướng tới cái chết(*).
(*) Quẻ thứ 24 trong Kinh Dịch.
(*) 向死而生 cụm từ gốc là Being Towards Death (hiện hữu hướng đến cái chết) là một luận điểm về khái niệm “chết” trong thảo luận được suy luận bằng suy luận kỹ càng bằng lý trí có tên là “Tồn tại cùng thời gian” của nhà triết học người Đức – Martin Heidegger.
Hiện hữu hướng đến cái chết?
Tống Nam Thời đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nhị sư tỷ trong đám người.
Nàng ý thức được một chuyện.
Sống lại lần nữa.
Cốt truyện sắp bắt đầu rồi.
…
Một khắc sau.
Y tu xác định sư tỷ không có việc gì.
Lão Y tu thấy thật đáng tiếc: “Bọn ta đã thương lượng xong hết phương thuốc rồi.”
Tống Nam Thời có dự cảm không ổn: “Xin hỏi giá cả…”
Lão Y tu vuốt râu: “Một ngàn linh thạch, đây là giá rất phải chăng rồi.”
Tống Nam Thời: “...”
May là sư tỷ tỉnh kịp!
Nàng lại nhìn sư tỷ, trong lòng hiện tại không có cảm xúc phức tạp gì khi đối mặt với người sống lại lần nữa mà chỉ tràn đầy cảm kích.
Sư tỷ, người tốt!
Chư Tụ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bị nàng nhìn tới sững sờ: “Sư muội?”
Sau đó Chư Tụ thấy vị sư muội này của nàng ấy nhìn nàng ấy rồi nở một nụ cười dịu dàng: “Sư tỷ, tỷ có khỏe không?”
Không hiểu sao Chư Tụ thấy được quan tâm mà sợ: “Cũng, cũng tạm.”
Tống Nam Thời dịu dàng: “Vậy chúng ta đi trước đi.”
Nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này!
Chư Tụ cứ thế mơ hồ bị lừa rời khỏi Y đường.
Đi ra không được bao xa, cuối cùng nàng ấy mới nhớ ra bản thân đã trải qua cái gì.
Chư Tụ nhớ rõ nàng ấy hẳn là đã chết.
Nhưng mà bây giờ…
Chư Tụ tỉnh bơ nói: “Sư muội, tỷ vừa mới tỉnh, còn hơi mơ hồ, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?”
Tống Nam Thời rất tâm lý làm công cụ cho cốt chuyện: “Hiện tại là mười chín tháng giêng, năm 128 Thiên Thú.”
Nàng liếc nhìn sắc trời, bổ sung nói: “Giờ Tỵ.”
Chư Tụ: “...”
Cũng không cần cụ thể quá như vậy đâu.
Nhưng mà, năm 128 Thiên Thú.
Nàng ấy nhớ ra rồi.
Đây là thời điểm mọi thứ còn chưa bắt đầu.
Nàng ấy còn chưa đi tới đường cùng, đại sư huynh cũng chưa mất tích vì báo thù, tiểu sư muội cũng chưa đi Yêu tộc.
Còn tam sư muội này của nàng ấy…
Chư Tụ khựng lại.
Bởi vì nàng ấy đột nhiên phát hiện, nàng ấy không thể nhớ ra trước khi mình chết tam sư muội như thế nào.
Là do quan hệ của nàng và tam sư muội quá bức nhạt nhòa, cho nên chưa từng để ý xem tam sư muội như thế nào sao?
Chư Tụ không khỏi hơi mơ màng.
Trong cơn mơ màng, Chư Tụ mơ hồ cảm thấy áo bào trên người mình có gì đó là lạ.
Theo cảm giác nhìn sang, thấy trên áo của mình có một cái lỗ không lớn không nhỏ, trông có vẻ là bị lửa đốt.
Tống Nam Thời ở cạnh hỏi: “Sư tỷ, làm sao vậy.”
Chư Tụ theo bản năng nói: “Quần áo…”
Vì thế Tống Nam Thời cũng thấy được.
Nàng im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Cái này có lẽ là lúc này muội biểu diễn Ly Hỏa cho sư tỷ, không cẩn thận bị xém một tí.”
Chư Tụ: “...” Nàng ấy hiểu đạo lý, nhưng nàng ấy cảm thấy hơi quá rồi.
Bộ đồ này, là sư… là Bất Quy Kiếm Tôn đưa cho nàng ấy, cho dù là Kiếm tu Kim Đan dùng toàn lực chém một nhát cũng không để lại một vết xước.
Chỉ bằng vào Ly Hỏa của một Quẻ sư mà có thể bị đốt thành một cái lỗ?
Hiện giờ Quẻ sư đều lợi hại như vậy sao?
Hay là do vị tam sư muội này của nàng ấy không đơn giản?
Chư Tụ mặt không đổi sắc nhìn sang.
Sau đó nhìn thấy Tống Nam Thời tỏ vẻ đau đớn kịch liệt lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra.
Chư Tụ: “... Sư muội có ý gì?”
Tống Nam Thời nặng nề: “Pháp bào của sư tỷ bao nhiêu tiền một bộ?”
Chư Tụ: “Pháp bào này cũng chưa phải hỏng hẳn, sửa lại một chút vẫn có thể sử dụng được.”
Tống Nam Thời: “Sửa thì hết bao nhiêu tiền?”
Chư Tụ: “Chắc tầm một ngàn linh…”
Nói còn chưa dứt lời đã thấy sư muội nặng nề lấy ra một ngàn linh thạch, đặt ở trên tay nàng ấy.
Chư Tụ vội vàng nói: “Sư muội không cần như thế, bộ đồ này…”
Nàng ấy hơi khựng lại, giống như đột nhiên buông xuống cái gì đó vậy, nhỏ giọng nói: “Tỷ sẽ bỏ bộ đồ này.”
Trước đây nàng ấy rất quý trọng bộ pháp bào này, không phải bởi vì nó quý giá bao nhiêu, mà bởi vì nó là do sư tôn đưa cho nàng ấy.
Nhưng bây giờ…
Chư Tụ dứt khoát rút kiếm chém đứt bên tay áo bị cháy kia đi, nhẹ nhàng nói: “Một bộ quần áo mà thôi, bộ này không hợp ý tỷ thì đổi một bộ khác là được.”
Lúc nói ra những lời này, Chư Tụ chỉ cảm thấy trời cao mây trắng, thân thể nhẹ nhàng.
Quần áo nàng ấy vứt bỏ, người nàng ấy cũng không cần.
Tống Nam Thời: “Không phải.”
Nàng phá vỡ bầu không khí, cười thảm nói: “Một đêm phất nhanh, muội không xứng!”
Nàng đã nhìn ra.
Hôm nay nàng kiếm được 3000 linh thạch, hai ngàn linh thạch là tiền nợ của sư tôn, một ngàn linh thạch là sư tỷ cho.
Nhưng có lẽ ông trời không quen nhìn nàng được hời.
Vì thế khó khăn lắm mới né tránh được đơn thuốc hơn một ngàn linh thạch, bây giờ lại thêm một bộ pháp bào của sư tỷ, như kiểu nhất định phải đòi lại số tiền nàng lời ra kia.
Nàng đại khái đã hiểu câu “Phải làm đến nơi đến chốn” là có ý gì.
Được hời, nàng không xứng!
Nhưng Tống Nam Thời vẫn hơi khó chịu.
Vì thế nàng đi tới trước cố ý nói: “Sư tỷ, nghe nói dưới chân núi mới mở một nhà hỏa táng mới, hỏa táng chôn người vô cùng quen tay, người sống lần đầu đặt trước giảm giá 20%!”
Sư tỷ: “Hả?”
Tống Nam Thời: “Không sao cả, tỷ nhớ kỹ là được.”
Nàng sung sướng rời đi.
Chư Tụ mờ mịt trở về động phủ của mình.
Sư tôn đang chờ nàng ấy.
Tiên quân trong mắt không chấp nhận được một chút tì vết: “Đi đâu mà lâu như vậy?”
Chư Tụ: “...”
Lúc này, lời tam sư muội nói bỗng nhiên hiện lên trong đầu Chư Tụ.
Chư Tụ im lặng một lát, rồi chân thành nói: “Sư tôn, dưới chân núi mới mở một nhà hoả táng mới, ngài muốn thử không?”
Bất Quy kiếm tôn: “???”
Thử thế nào? Nhà hỏa táng phải thử kiểu gì?