Trúc Mã “Cục Nợ” Của Tôi

Chương 11: Mùi vị




Sau khi môn thi cuối cùng của kỳ thi tháng kết thúc, đám học sinh tạm thời thả lỏng, khắp nơi trong trường đều mang bầu không khí hân hoan, vui vẻ.
Kỷ Lẫm lại chẳng cảm thấy gì. Có điều vừa nộp bài xong thì cậu đã bị gọi tới phòng giáo viên.
“… Là học sinh được tuyển sinh đặc biệt, nhà trường mong em có thể giành được thành tích trong cuộc thi. Hơn nữa cuộc thi cũng có tiền thưởng đấy.” Giáo viên vừa nói vừa đưa lịch thi cho cậu.
Kỷ Lẫm nhận lấy lịch thi rồi gật đầu, đáp: “Em biết rồi ạ. Em cảm ơn thầy.”
Trường cấp Ba Lăng Xuyên là trường tư có tiếng, học phí không hề rẻ. Gia đình Kỷ Lẫm không quá khá giá, vốn cũng không tính để cậu chuyển tới trường học ở thành phố khác như này, chẳng qua do người nhà của Hứa Ninh Giản hẹn gặp nói chuyện riêng với cậu.
Đương nhiên, lời hứa hẹn của người nhà họ Hứa cũng không phải lý do thật sự khiến Kỷ Lẫm đưa ra quyết định. Tuy nhiên cụ thể là vì lý do gì thì cậu cũng không rõ nữa… Suy cho cùng thì cậu cũng đã cùng chuyển tới đây.
Được cái chất lượng giảng dạy ở Lăng Xuyên quả thực rất tốt, học sinh tuyển sinh đặc biệt cũng rất được ưu ái. Tại đây Kỷ Lẫm có được nhiều cơ hội hơn. Mà quan trọng nhất là môi trường nơi đây đơn thuần hơn trước rất nhiều, rõ ràng phù hợp hơn với Hứa Ninh Giản.
Kỷ Lẫm đi ra khỏi phòng giáo viên, đang tính về lớp tìm Hứa Ninh Giản thì lại đụng mặt mấy nữ sinh đang ồn ảo hớn hở.
Chu Gia Gia mải ríu ra ríu rít bàn chuyện đi uống trà sữa ở tiệm ngoài trường với các chị em nên không chú ý nhìn đường, chỉ nhác thấy qua khóe mắt một bóng người cao lớn đang tiến lại.
Cô còn chưa nhìn rõ xem trước mặt là ai thì đột nhiên một người chị em nháy mắt với cô. Rồi cũng không chờ cô kịp phản ứng, cô bạn kia đã đẩy mạnh cô: “Ôi Gia Gia, đề bài cậu vừa nhắc tới bọn mình cũng chẳng biết đâu. Hay là cậu tìm học sinh giỏi hỏi thử xem đi… Bọn mình đi trước đây. Tuần sau gặp lại nhé.”
Chu Gia Gia:?
Do bất ngờ nên cô loạng choạng lao về trước hai bước, suýt nữa thì bổ nhào vào người nam sinh trước mặt. Đến khi đứng vững rồi, cô mới nhận ra người phía trước hóa ra là Kỷ Lẫm. Quay sang nhìn nhóm chị em thì thấy bọn họ đã cười nói rôm rả mà rời đi trước rồi.
Cô bạn đẩy cô còn cực kỳ có lòng mà quay đầu lại, giơ tay cổ vũ cô rồi mấp máy môi: “Không cần cảm ơn!”
Chu Gia Gia: “…”
Cảm ơn bà quá cmnl, bốn mùa ấm áp rồi!
(Câu trên xuất phát từ lời của một bài hát: “Cảm ơn bạn, vì có bạn mà bốn mùa đều trở nên ấm áp”, cư dân mạng bên Trung hay dùng với nghĩa châm chọc vui vui)
Không thể không nói, tình bạn của con gái quả thực rất thuần túy và đáng tin cậy. Thế nhưng vấn đề ở đây là cô đã không còn ý định tán tỉnh Kỷ Lẫm nữa rồi!
Làm tốt lắm, lần sau đừng làm vậy nữa.jpg
Chu Gia Gia cũng không thể nói rõ nguyên do. Cô trước đây cũng từng theo đuổi mấy cậu trai khó theo đuổi.
Trai đẹp mà, có chút tật cũng không sao, có thể thông cảm được.
Thế nhưng mối quan hệ của Kỷ Lẫm và cậu bạn thân của cậu ấy quá đỗi kỳ lạ. Chu Gia Gia trước giờ không có thói quen đoán mò về chuyện riêng của bạn học nhưng lần này linh tính mãnh liệt mách bảo cô rằng người ngoài không thể nào chen chân vào giữa hai người họ được.
Cô chỉ muốn có một mối tình ngọt ngào thời đi học mà thôi, cũng không phải thật sự mụ đầu vì yêu đương, nếu khó quá thì bỏ qua.
Chẳng qua lần này cô từ bỏ quá nhanh nên chưa kịp lựa chọn mục tiêu tiếp theo. Xuất phát từ tâm lý khó nói nên cô cũng chưa kịp cập nhật thông tin cho các chị em, vì thế nên mới bị lòng tốt của chị em cho lọt hố thế này.
Kỷ Lẫm cũng mới nhận ra là Chu Gia Gia, bèn lịch sự hỏi han: “Cậu không sao chứ?”
Nếu ban đầu cậu còn hơi lo ngại về Chu Gia Gia thì sau lần làm bài tập chung trước đó, cậu đã không còn quá bận tâm. Dẫu sao thì ngay sau lần đó, Chu Gia Gia đã biến mất khỏi tầm mắt cậu. Cho dù trước đây Chu Gia Gia có suy nghĩ gì thì Kỷ Lẫm tin chắc, hiện tại cô không còn hứng thú với mình nữa.
“Không sao.” Chu Gia Gia lắc đầu, cười hiền, “Mấy bạn ấy trêu mình ấy mà.”
Lúc nãy Kỷ Lẫm đang chìm trong suy nghĩ nên cũng không thật sự để ý tới mấy hành động thừa thãi của bọn họ. Nghe cô nói vậy thì cậu cũng không quá bận tâm, chỉ khẽ gật đầu rồi tính rời đi.
Vốn Chu Gia Gia đã thật sự không còn ý gì với cậu nhưng giờ thấy người lại không khỏi có chút xốn xang.
Trai đẹp mà, có vài người anh em thân thiết cũng là chuyện bình thường. Mỹ nữ đích thực thì nên rộng lòng hơn chút.
Cô vừa thầm tự khinh bỉ bản thân, vừa nhanh nhẹn đi theo Kỷ Lẫm. Cô lấy từ trong túi ra một vốc kẹo sặc sỡ, tự cầm một viên cho mình, còn chỗ còn lại thì đưa qua, mỉm cười ngọt ngào: “Ôi chao, vừa nãy suýt đụng phải cậu, thật ngại quá. Nè, chỗ kẹo này mình cho cậu…”
Kỷ Lẫm chỉ xua tay: “Không cần đầu, tôi không ăn kẹo.”
Chu Gia Gia khựng lại, trên mặt hiện vẻ nghi ngờ: “Ơ, nhưng mà không phải trong túi cậu lúc nào cũng có kẹo sao?”
Rõ ràng lần trước Hứa Ninh Giản thuận tay lấy kẹo từ trong áo khoác cậu ấy mà. Trương Tỉ Lợi khi đó còn bảo cậu ấy như học sinh tiểu học, bản thân Kỷ Lẫm còn không phản bác.
Kỷ Lẫm khẽ mỉm cười, bình thản đáp: “Phải, vì Tiểu Giản thích ăn.”
Chu Gia Gia: “… Ồ.”
Cảm ơn, lại hết hứng thú rồi.
Cô lặng lẽ rút tay về. Khi cô đang tính bỏ lại kẹo vào trong túi áo thì đúng lúc Kỷ Lẫm nhìn lướt qua. Cậu có chút ngạc nhiên, đổi giọng: “Viên kẹo này… có thể cho mình xem thử được không?”
Chu Gia Gia ban đầu thấy hơi khó hiểu nhưng sau đó thì ngộ ra, giải thích: “Viên kẹo này giống loại lần trước cậu mang theo lắm nhỉ. Có điều mình thấy loại này ăn ngon hơn một tẹo. Cậu có muốn nếm thử không?”
“Có.” Ánh mắt Kỷ Lẫm khẽ dao động, thực sự bóc vỏ một viên rồi cho vào miệng.
Viên kẹo chua loét khiến mặt cậu theo phản xạ nhăn nhúm lại, nhưng rất nhanh đã lại dãn ra.
“Ngon lắm.” Cậu nói.
“Ừm. Đây là sản phẩm do xưởng cũ của gia đình mình sản xuất, hồi bé mình hay ăn lắm.” Chu Gia Gia tặc lưỡi, có phần thổn thức, “Cơ mà việc kinh doanh của xưởng sản xuất đó hình như không được tốt lắm, hiện tại bán ra ngoài khá ít, cũng lâu lắm rồi mình không ăn. Lần trước ăn viên kẹo Hứa Ninh Giản cho mới chợt nhớ ra…”
“Cho hỏi có thể mua loại kẹo này ở đâu nhỉ?” Kỷ Lẫm bỗng nhiên hỏi, “Làm phiền bạn cho mình biết địa chỉ với.”
“Hả?” Chu Gia Gia chớp chớp mắt, buột miệng nói: “Cậu không phải muốn mua cho Hứa Ninh Giản đấy chứ?”
Nói xong thì cô mới cảm thấy câu hỏi này hình như có hơi thọc mạch, bèn tính ngừng lại. Thế nhưng Kỷ Lẫm lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, nét mặt vẫn như bình thường: “Đúng vậy.”
Chu Gia Gia: Quỳ lạy.
Cô cười gượng mấy tiếng rồi cứng ngắc nói: “Chắc không cần đâu. Cũng không phải thứ hiếm lạ gì. Hơn nữa, nếu như Hứa Ninh Giản đã ăn quen loại kẹo kia rồi thì chưa chắc sẽ thích loại này…”
“Không đâu.” Kỷ Lẫm khẽ cười, “Thật ra trước đây cậu ấy vẫn luôn ăn loại này. Chẳng qua về sau không tìm mua được nữa nên mới đổi sang… Bọn tôi còn tưởng là ngừng sản xuất rồi.”
Viên kẹo dần tan, vị chua trong miệng cũng theo đó mà nhạt dần, được thế chỗ bằng vị ngọt được bao bọc bên trong.
Là mùi vị của rất lâu về trước.
Thuở đầu Hứa Ninh Giản cũng không phải người kén ăn. Gia đình cậu rất khá giả. Ngày bé trong nhà cậu có đủ loại đồ ăn vặt nhập khẩu nhưng lại cứ thích chạy tới nhà Kỷ Lẫm ăn chực. Rõ ràng đều là những món không thể bình thường hơn nhưng Hứa Ninh Giản lại ăn rất ngon lành. Thậm chí, mãi tới khi lên cấp Hai, Kỷ Lẫm mới biết chuyện cậu không thích ăn hành. Vì khi còn nhỏ Hứa Ninh Giản cực kỳ ngoan ngoãn, luôn sợ bản thân làm phiền người khác. Lúc ở nhà Kỷ Lẫm, dù là những món bản thân không thích thì cậu cũng sẽ cố ăn.
Quà vặt cũng vậy. Loại kẹo của mấy xưởng sản xuất cũ như này rất rẻ, không thể nào sánh được với loại mà người nhà Hứa Ninh Giản mua cho cậu, thế nhưng Hứa Ninh Giản vẫn rất thích.
Kỷ Lẫm đã không còn nhớ rõ cụ thể là vào lúc nào, chỉ nhớ khi ấy cả hai đều còn rất bé. Sáng hôm ấy, Hứa Ninh Giản vẫn còn rất hào hứng bảo rằng bố cậu sắp tới thăm cậu rồi, buổi tối sẽ mang các món ăn vặt mới nhất tới cho Kỷ Lẫm. Thế nhưng tối đó Hứa Ninh Giản lại không tới. Kỷ Lẫm chỉ đành tới tìm thì thấy Hứa Ninh Giản đang trốn trong phòng mình khóc thút thít. Kỷ Lẫm không rõ đã xảy ra chuyện gì mà cậu cũng không hỏi. Cậu ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó mò mẫm khắp người, cuối cùng tìm thấy được một viên kẹo.
Cậu đưa viên kẹo cứng được bọc trong giấy kính đã hơi tan chảy lớp bên ngoài vì trời quá nóng đó qua: “Cho cậu nè.”
Viên kẹo đó là do một cậu bạn tiện tay nhét cho cậu. Về sau Kỷ Lẫm mới biết, loại kẹo này khi ấy rất thịnh hành ở trường cậu. Cũng không phải vì nó ngòn mà là do đám trẻ con cảm thấy chơi vui.
Viên kẹo chua loét, chua đến mức khiến khuôn mặt biến dạng.
Cả mặt Hứa Ninh Giản khi ấy đều co rúm lại. Nhưng đồng thời cũng khiến nước mắt cậu ngừng rơi.
Về sau, Kỷ Lẫm tạo thành thói quen luôn mang theo người một vốc kẹo chua.
Mãi cho tới năm cấp Ba, cho tới khi bọn họ dần dần trưởng thành.
Càng về sau, các món quà vặt trên thế giới càng trở nên đa dạng hơn. Thứ kẹo của một thương hiệu cũ kỹ như này có lẽ trông quá rẻ tiền nên dần dần rút lui khỏi thị trường và rồi biến mất.
Kỷ Lẫm chỉ đành đổi sang một loại khác có mùi vị gần giống, là loại hiện tại Hứa Ninh Giản đang ăn.
Càng là loại cao cấp thì bề ngoài càng đẹp đẽ.
Thế nhưng Kỷ Lẫm biết, trong lòng Hứa Ninh Giản thật ra vẫn thích loại ngày bé hơn.
Chu Gia Gia không biết Kỷ Lẫm đang nghĩ gì trong lòng, chỉ thấy ý cười thoáng hiện lên trong đôi mắt cậu. Một cảm giác chua ngoét trỗi dậy, đến ê cả răng. Thế nhưng thấy cậu có lòng như vậy thì cô cũng không nỡ từ chối, bèn nói: “Vị trí cửa hàng đó hơi khó tìm, hơn nữa còn không có biển tên. Cơ mà chỗ đấy rất gần nhà mình. Nếu cậu không ngại thì mình có thể dẫn cậu đi… Cũng không phải là dẫn cả đường. Cậu cứ tới nơi rồi gọi mình, mình sẽ ra chỉ cho cậu.”
Kỷ Lẫm ngẫm thử: “Cũng được. Vậy làm phiền bạn rồi.” Ngừng lại một lúc, cậu nói tiếp: “Với cả, phiền bạn tạm thời giữ bí mật giúp tôi.”
Chu Gia Gia rất hiểu ý mà xua tay: “Hầy, niềm vui bất ngờ chứ gì. Mình hiểu mà.”
Kỷ Lẫm mỉm cười, cũng không phủ nhận.
Hai người chốt thời gian hẹn, vừa hay cũng đã tới tầng Một, bèn tạm biệt tại đây.
Chu Gia Gia đang tính đi về phía cổng trường, vừa xoay người lại thì đột nhiên bị dọa giật bắn mình.
Trương Tỉ Lợi ấm ức nhìn cô, xót xa nói: “Chu Gia Gia, quả nhiên cậu vẫn chưa hết thích Kỷ Lẫm!”
Chu Gia Gia: “…”
Trương Tỉ Lợi theo dõi Kỷ Lẫm cũng quá sít sao rồi đó!
Cô thầm thổn thức trong lòng rồi vỗ vai cậu ta: “Lão Trương này, tôi đã hết tình cảm hay chưa không quan trọng, ngược lại là ông ấy. Nghe chị đây khuyên một câu, mau mau từ bỏ đi.”
Trương Tỉ Lợi:?
Cậu ta còn chưa biết tin đồn cậu ta đang theo đuổi Hứa Ninh Giản đã được lan truyền khắp nơi, lúc nghe cô nói vậy còn tưởng Chu Gia Gia muốn cậu ta vứt bỏ tình cảm dành cho cô.
Không đời nào!
Cho dù phần lớn thời gian Trương Tỉ Lợi hay lông bông nhưng cậu ta vẫn tự hào với chút kiên trì của bản thân.
Cậu ta lập tức ưỡn ngực, cắn răng, nhìn Chu Gia Gia với ánh mắt kiên định: “Không. Dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa thì mình cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!”
Chu Gia Gia hơi sững sờ rồi lập tức dựng ngón cái, cực kỳ nể phục: “Quả là một người đàn ông đích thực tràn đầy nhiệt huyết!”
Trương Tỉ Lợi:?
Ý gì vậy?
Cái này liên quan gì tới tràn đầy nhiệt huyết chứ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.