Trúc Mã Thanh Mai

Chương 25:




Ngày hôm sau Sầm Kim nghỉ học một hôm, bởi vì tối hôm trước đó hầu như cô không ngủ chút nào, thực sự quá mệt mỏi. Cô nằm mãi cho đến tận trưa mới dậy nấu cơm, sau đó lại ngủ. Ngủ đến tận chiều rồi ra nhà tắm tắm một cái, thay cái quần lót mà Vệ Quốc cho cô mượn, giặt sạch sẽ nhưng không có ý trả lại anh mà giữ lại cất đi.
Ăn tối xong cô không còn buồn ngủ nữa nhưng cũng không có tư tưởng đi học, vẫn nằm dài trên giường suy nghĩ liên miên.
Viên Dật xin lỗi:
- Xin lỗi, chắc tối qua cậu không ngủ được. Sau đó cậu đi đâu? Có phải đến chỗ anh ấy không?
- Không.
- Vậy cậu đi đâu?
- Ngồi bên ngoài cả đêm.
- Hả? Vậy thật là mình rất xin lỗi. Đều phải trách mình trước vì quá chủ nghĩa kinh nghiệm, thấy cậu đến quá mười giờ rưỡi vẫn chưa về nên cứ tưởng cậu không về.
- Không sao.
- Thực ra cậu không cần chạy ra ngoài, cứ ngủ trong phòng cũng không sao cả, rất nhiều người đều như vậy, có lúc tớ đến chỗ anh Trương Cường, ngủ trên giường của anh ấy, bạn cùng phòng anh ấy vẫn cứ ngủ ở giường của họ.
- Thật sao? Vậy cậu ngủ được?
- Có cái gì mà không ngủ được? Trương Cường ở đó, ai dám bắt nạt tớ?
- Nhưng các cậu có thể… cái đó?
- Ồ! Cái đó, tất nhiên là trước khi người trong phòng quay về thì chuyện đó đã xong rồi. Trương Cường ngại tiễn tớ về nên tớ ở lại đó qua đêm luôn. Đêm qua cậu một mình ở ngoài đó cả đêm?
- Không, cùng với anh ấy.
- Vậy tại sao hai người không về chỗ của anh ấy? Anh ấy ở cùng với người khác?
Cô lắc đầu:
- Không, anh ấy không ở cùng người khác, anh ấy ở một mình.
Viên Dật kêu lên:
- Anh ấy ở một mình mà vẫn không để cậu đến đó ngủ qua đêm? Sao lại ngốc như vậy?
- Hơi ngốc chút.
- Tớ chỉ sợ không phải anh ta ngốc mà là có nguyên nhân khác.
- Nguyên nhân gì?
- Có phải… không giống nhân đạo?
- Nhân đạo?
- Ha ha, không phải, là chủ nghĩa nhân đạo, ý tớ liệu có phải anh ấy có bệnh gì không? Ví dụ như không thể lên?
Cô hơi chút bối rối, nhưng vẫn muốn lấy lại sự trong sạch cho Vệ Quốc:
- Chắc không phải thế, bởi vì lúc bọn tớ… ở bên nhau, tớ có thể cảm nhận được.
- Vậy thì tớ không biết anh ta có chuyện gì, cứ cảm thấy anh ta hơi chút kì lạ, chưa bao giờ nghe thấy người đàn ông nào lại như vậy.
Hai người nói chuyện một lát thì Viên Dật đến trường, còn cô vẫn nằm dài trên giường nhớ lại cảnh đêm đó, cô tin Vệ Quốc có thể lên được bởi vì cô cảm nhận được rất rõ, hai người ôm nhau chặt như vậy, không thể không cảm thấy, cô cũng không ngốc đến mức cho rằng trong túi quần anh đang để quả chuối tiêu. Nhưng cuối cùng anh vẫn không thể hiện sự “nhân đạo” với cô, anh hôn cô cả đêm, ôm ấp cô cả đêm, âu yếm cô cả đêm khiến cô tận hưởng niềm vui của tình yêu.
Cô đoán hôm nay có thể anh cũng ngủ suốt cả ngày, bởi vì tối qua có lúc cô còn ngủ một lát, còn anh cứ ôm cô cả đêm, không ngủ chút nào, chắc còn mệt hơn.
Cô đang nằm suy nghĩ mông lung ở trên giường thì nghe thấy có người gọi cô ra nghe điện thoại. Cô tưởng là anh nhưng lúc cầm lấy tai nghe thì hóa ra là mẹ.
Cô nghĩ cô với Vệ Quốc đã đến bước này thì nếu còn giấu mẹ sẽ không ra gì cả, chẳng nhẽ nhất thiết phải đợi đến khi ôm con trong lòng rồi mới để cho mẹ biết sao? Cô quyết định nói cho mẹ toàn bộ, vậy là dũng cảm nói:
- Mẹ, mẹ đoán con đã gặp ai ở trường?
- Ai?
- Mẹ đoán đi.
Mẹ đoán tên mấy người cô đều nói không phải, mẹ nói:
- Vậy thì mẹ chẳng đoán ra.
- Con đã gặp anh Vệ Quốc.
Đầu dây bên kia im ắng, rất lâu sau mẹ mới nói:
- Nó… chạy đến trường con làm gì? Đến tìm con?
Cô cười khúc khích:
- Không phải đến tìm con mà anh ấy ở trong trường đại học G từ lâu rồi.
- Nó làm gì ở trường đại học G? Làm bảo vệ?
- Không phải.
- Ban hạ tầng cơ sở?
- Không phải.
- Cán bộ chính trị?
Cô lại cười khúc khích:
- Đều không phải, anh ấy là giáo viên dạy Triết của con.
Mẹ như vỡ òa:
- Cái gì? Nó là giáo viên đại học?
Cô rất hài lòng với kết quả này, nói vui vẻ:
- Mẹ không ngờ được đúng không? Đến con cũng chẳng ngờ nữa là, cứ tưởng anh ấy làm thợ đốt lò hay đi lính rồi, đâu biết lại đường đường là một giáo viên Triết học của đại học G chứ.
- Sao nó lại lăn lộn làm được giáo viên nhỉ?
- Không phải lăn lộn làm giáo viên đại học, mà là đã học ở đại học G, trường giữ lại làm giáo viên.
Mẹ lẩm bẩm:
- Nó ghét học như vậy lại đỗ được vào đại học G, chắc là giở trò.
- Không phải thi đỗ mà là sinh viên công nông binh.
Mẹ nói một cách đắc thắng:
- Mẹ nói rồi mà! Người như nó sao có thể đỗ vào đại học G được, quả nhiên không ngoài dự đoán của mẹ, sinh viên công nông binh!
Cô có vẻ không vui:
- Sinh viên công nông binh thì đều không có trình độ sao?
- Dù sao cũng không phải tự nó thi vào.
Mẹ lo lắng hỏi:
- Con không… yêu nó đấy chứ?
- Con không.
- Vậy thì tốt.
- Tại sao?
Mẹ giải thích:
- Con đã nói nó là sinh viên công nông binh, đó đều là tàn tích do lịch sử để lại, người như nó không thể trụ nổi ở nơi như đại học G, sớm muộn gì cũng bị đào thải thôi.
- Nhưng con thấy anh ấy làm việc ở trường vẫn tốt.
- Đó chỉ là tạm thời thôi, năm 77 mới phục hồi lại việc thi đại học, công tác bồi dưỡng nhân tài vẫn cần một khoảng thời gian, giờ giáo viên đại học vẫn còn đang ở giai đoạn chuyển giao thì tất nhiên phải dùng đến người như nó. Một khi nhân tài đích thực đã được đào tạo thì loại người như nó không thể trụ lại nổi, trừ phi bản thân nó học tiếp ở đại học G, học thạc sĩ, tiến sĩ.
Cô nói dối:
- Anh ấy đang học thạc sĩ tại chức.
- Ồ! Vậy cũng còn khá, chỉ không biết liệu nó có học nổi lấy được cái bằng không thôi?
- Chắc chắn là được. Thạc sĩ chỉ có thi vào được chứ không có thi ra được. Hơn nữa, anh ấy đang công tác, vốn là người của đại học G, các thầy giáo cũng đều là đồng nghiệp, lẽ nào lại không để cho anh ấy tốt nghiệp?
Mẹ hỏi:
- Có phải con với nó…
- Không phải.
- Con biết mẹ nói cái gì không mà lập tức nói là không phải?
- Con biết mẹ nói cái gì, mẹ hỏi có phải con với anh ấy có tình cảm yêu đương không.
- Có phải không?
Cô bẽn lẽn nói:
- Hơi có chút, nhưng con muốn nghe ý kiến mẹ thế nào?
- Lẽ nào mẹ nói không được thì con nghe lời mẹ thật?
Cô nũng nịu:
- Chắc mẹ sẽ không nói là không được.
Mẹ trầm ngâm một lát mới nói:
- Mẹ rất có ác cảm với bố nó, nhưng là chuyện cả đời của hai đứa thì không nên bị ảnh hưởng của thế hệ bố mẹ. Trước đây cái chính là sợ nó không thích học hành, không cầu tiến, nhưng con đã nói nó vẫn đang học lên vậy thì mẹ cũng không có gì phải phản đối, chỉ không biết con người nó thế nào?
- Có phải mẹ muốn hỏi anh ấy có còn ăn cắp đồ nữa không?
Mẹ lập tức thanh minh:
- Đừng nói linh tinh, sao mẹ lại hỏi như vậy? Ý mẹ là các mặt khác.
- Con cũng mới gặp anh ấy ở học kỳ này, chưa có cơ hội để hiểu nhiều, nhưng con thấy anh ấy… rất tốt.
- Chắc nó cũng ngoài ba mươi rồi? Vẫn chưa kết hôn?
- Chắc chưa.
- Cái gì mà chắc chưa? Đến chuyện nó kết hôn hay chưa con cũng không làm rõ mà lại yêu nó.
- Thì con đang tìm hiểu đây? Dù sao cũng không thể tiến tới hỏi anh ấy đã kết hôn hay chưa?
- Tại sao lại không thể hỏi? Mẹ đã chịu thiệt thòi vì chuyện đó, con không nên giống như mẹ, bị người ta lừa mà vẫn giúp người ta kiếm tiền.
Cô nghe thấy tiếng bố cầm rầm bên cạnh:
- Anh lừa em lúc nào?
Mẹ nói:
- Ông đừng có chen vào.
Cô hỏi:
- Lẽ nào mẹ với bố lại không hạnh phúc?
- Già thì đã già rồi, hạnh phúc hay không cũng thế thôi, nhưng nếu cuộc sống có thể làm lại từ đầu chắc chắn trước tiên mẹ sẽ phải làm rõ tình trạng hôn nhân của ông ấy.
- Vệ Quốc chắc chắn là chưa kết hôn, nếu anh ấy đã kết hôn thì sao anh ấy lại đối với con…
Mẹ hỏi thận trọng:
- Nó đối với con thế nào?
- Không có gì, con cảm thấy anh ấy rất yêu con, thật sự đấy.
Cô kể mấy chuyện mà cô cho rằng Vệ Quốc yêu cô mà cô có thể nói ra, mẹ nói:
- Ái dà, đó đều là những chuyện rất dễ làm, khi đàn ông muốn lừa một người đàn bà thì mấy việc đó lại không thể làm sao? Không nói được mấy câu đó sao? Con muốn sao trên trời nó cũng đồng ý hái xuống cho con, nhưng con tưởng nó đi hái thật à? Chẳng qua chỉ là nói thế thôi, con mắc lừa nó rồi. Một khi đã lừa được về tay mình thì con bắt nó nhặt rau nó cũng sẽ không làm cho đâu, đừng có nói là hái sao trên trời.
Cô lại nghe bố nói bên cạnh:
- Em đừng nói đàn ông đều xấu như vậy.
Mẹ thì thầm ngắt lời:
- Ông thì hiểu cái gì chứ, chỉ nói linh tinh ở đây, cứ ngờ ngờ nghệch nghệch như ông để cho đứa khác nó lừa con gái đi bán rồi ông mới ngồi đó đếm tiền hả?
Mẹ cứ dặn dò thế này thế kia, nói nhất định phải tìm hiểu tình trạng hôn nhân của Vệ Quốc, không thể đi vào vết xe đổ của mẹ. Tối đến sau khi Điền Lệ Hà về, cô lại bàn về chuyện này:
- Lần trước cậu nói có thể nhờ bố anh Vương Phong hỏi thăm tình hình của thầy Doãn, lúc đó mình không đồng ý nhưng mẹ mình cứ lo lắng.
Điền Lệ Hà nhiệt tình nói:
- Giờ cậu muốn tìm hiểu hả? Vậy ngày mai lúc tớ đến nhà anh ấy ăn cơm sẽ nhờ bố anh ấy tìm hiểu xem. Mẹ cậu đúng đấy, bà ấy là người từng trải, biết cuộc sống vô cùng phức tạp.
Viên Dật vẫn không tán thành:
- Nếu cần thăm dò thì cậu không tự mình hỏi anh ta được sao? Nhờ người khác hỏi làm chi cho nó vòng vèo, mất hết cả lãng mạn.
Điền Lệ Hà nói:
- Hai hướng cùng tiến hành song song, tớ bảo bố anh Vương Phong thăm dò giúp cậu, cậu cũng tự mình thăm dò anh ấy, hai bên cũng hỏi một việc rồi so sánh sẽ biết con người anh ta có thành thật hay không.
Viên Dật rên rỉ:
- Dào ôi, chuyện lãng mạn mà bị hai bà già ủy mị các cô làm cho mất hết cả thi vị.
Điền Lệ Hà nói:
- Lẽ nào ban đầu cậu không dò hỏi gốc tích của Trương Cường?
- Tớ dò hỏi cái gì, Trương Cường là học trò của bố tớ, bố tớ sớm đã tìm hiểu kỹ rồi, nên chẳng có chút gì thú vị cả. Tớ chỉ mong tìm được một người hoàn toàn không quen không biết, rất thần bí, giết người cướp của, mãn hạn tù, đang chạy trốn, như thế mới kích thích.
Cô quyết định trước khi nhờ bố chồng của Điền Lệ Hà điều tra thì sẽ tự mình đi điều tra, nếu bản thân cô có thể điều tra ra sự thật thì không cần phiền đến bố chồng của Điền Lệ Hà nữa.
Vậy là cô chạy đến khu nhà cho giáo viên nam độc thân để tìm Vệ Quốc, đây là lần đầu tiên sau tiết Triết học Mác – Lê nin cô đến tìm anh, cũng coi như là một cuộc kiểm tra đột xuất.
©STENT
Cô đến trước cửa phòng 305, gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, cô lại gọi mấy câu “thầy Doãn, thầy Doãn”, vẫn không có ai đáp, cô đang chuẩn bị ra về thì đối diện có một người đàn ông mở cửa ra, chính là cái người lần trước đến xin củ gừng, người đó nói:
- Thầy Doãn không có sao? Có thể về nhà rồi.
- Nhà thầy ở đâu ạ?
- Tôi cũng không biết, nghe nói rất xa.
Cô chào khách sáo:
- Cảm ơn thầy.
Rồi đi khỏi khu nhà đó.
Ngày hôm sau lúc trời còn chạng vạng, cô lại đến khu nhà tìm anh, lại không tìm thấy, trong lòng cô rất bực bội, cảm thấy chắc chắn anh giở trò gì.
Chiều ngày thứ ba, anh đến khu kí túc xá xủa cô, nhưng anh không lên mà bảo người gọi cô ra nghe điện thoại.
Cô tưởng mẹ gọi điện thoại tới, đôi dép lê chạy xuống lầu, xuống đến nơi mới nhìn thấy anh, rất kích động:
- Là anh? Em cứ tưởng là điện thoại của mẹ em.
- Nghe thầy Triệu ở đối diện nói em đến tìm anh?
- Sao thầy ấy biết tên em?
- Anh ấy không biết tên của em, anh ấy chỉ nói có cô gái đến tìm anh.
- Anh nghe nói có cô gái tìm anh thì biết là em sao? Tại sao?
- Vì chẳng có cô gái nào khác đến tìm anh cả.
Cô vui mừng khôn xiết hỏi lại:
- Anh xuất chúng như vậy mà không có cô gái nào đến tìm?
- Ngoài em ra chẳng có ai nói anh xuất chúng cả.
Cô hỏi:
- Giờ anh có bận không?
- Không bận gì, sao vậy?
- Nếu không bận thì để em lên thay đôi dép, chúng ta ra ngoài chơi.
Anh không phản đối. Cô vội vàng chạy lên lầu, thay dép lê rồi chạy xuống, khoác tay anh và nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài chơi.
Anh kín đáo bỏ tay cô xuống nói:
- Đi, ra ngoài chơi.
Cô đi theo anh ra khỏi khuôn viên trường mới hỏi:
- Sao anh không cho em khoác tay?
- Sợ người khác nhìn thấy không hay.
- Có cái gì mà không hay?
- Anh là thầy giáo của em, đang dạy em, người ta biết được lại chẳng nói thành tích của em là do anh bao che sao?
Cô thấy nhẹ cả người:
- Em cũng không nghĩ tới.
Đến nơi không có ai, anh chủ động khuỳnh một cánh tay lên để cho cô khoác, cô vui vẻ khoác tay anh, như một cô bé, nhảy chân sáo đi theo anh.
Anh thỉnh thoảng lại nghiêng mặt nhìn cô, dáng vẻ vui vẻ của cô khiến anh cũng vui lây.
Đi được một lát anh nói:
- Anh với bố đã nói chuyện của bố em, bố anh nói nếu thứ ông ấy viết mà có tác dụng thì ông ấy đồng ý viết cho bố em.
Cô hào hứng hỏi:
- Thật sao? Ông ấy nói như vậy?
- Ừ!
- Vậy giờ em gọi điện thoại về nói cho mẹ em biết.
Họ tìm một bốt điện thoại, cô gọi điện cho mẹ truyền đạt lại những lời ông sĩ quan đã nói, mẹ rất vui mừng:
- Tốt quá, vậy nhờ ông ấy giúp viết một cái đơn khởi kiện, cho dù có tác dụng hay không thì cái chính là ông ấy có lòng, con có số điện thoại của ông ấy không? Nếu có thì cho mẹ, mẹ có thể tự liên hệ với ông ấy.
Cô vội hỏi Vệ Quốc số điện thoại của bác sĩ quan, Vệ Quốc cho cô, cô lại nói lại cho mẹ, mẹ hỏi:
- Nó đang ở bên cạnh con?
- Vâng, chúng con ra ngoài đi dạo. Mẹ có muốn nói chuyện với anh ấy không?
Mẹ liến thoắng từ chối:
- Không, không, các con đi tản bộ đi, không làm phiền hai đứa.
Gọi điện thoại xong cô lại khoác tay anh tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa ước ao:
- Nếu bức thư của bố anh có thể giải quyết ổn thỏa chuyện của bố em thì hay quá.
- Mong là chuyện này làm xong, để họ đỡ phải chịu khổ.
- Những cái khác thì không sao, chỉ có tiền chi phí y tế là một gánh nặng lớn, giờ tuổi ông ngày càng cao, bệnh ngày càng nhiều, nếu không có bảo hiểm y tế, chỉ dựa vào hai mẹ con em chi trả thì thật sự là quá tải, cho nên em muốn đi Mỹ học, sang đó kiếm đôla gửi về cho bố em chữa bệnh.
- Em thật đúng là một người con gái có hiếu. Em chắc chắn sang Mỹ du học được, anh nghe nói học ngành này rất dễ xuất ngoại.
- Vậy còn anh?
- Anh? Môn của anh không dễ ra nước ngoài, ra nước ngoài thì cũng không có tiền đồ, hơn nữa tiếng Anh của anh cũng không tốt.
- Chúng ta hãy kết hôn đi, kết hôn rồi em có thể đưa anh đi.
- Nhưng anh sang Mỹ làm cái gì?
- Ở cùng em!
- Em nuôi anh?
- Em nuôi anh.
Anh cười gượng gạo lắc đầu:
- Thế thì có ý nghĩa gì?
Cô tức giận:
- Có ý nghĩa! Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì là có ý nghĩa, anh không nghĩ như vậy sao?
- Tất nhiên anh nghĩ vậy, nhưng…
Cô chen lên trước anh, ngăn anh lại, dùng tay bịt mồm anh:
- Không được nói nhưng, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thì sẽ có ý nghĩa, anh đã nghe rõ chưa?
Anh bị cô bịt miệng chỉ có thể ậm ậm ừ ừ không rõ lời, cô cảm thấy dáng vẻ của anh lúc này vừa chân thật lại vừa trung thực, rất đáng yêu, không nhịn được cười phá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.