Tư Tản Nguyệt hít thở không thông. Trên môi còn đọng lại tư vị của anh, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng. Đứng vịn vào cái bàn bên cạnh, cô uống một ngụm nước để lấy lại tinh thần.
Lãnh Ngạo hắn đây là có ý gì? Thế nhưng lại hôn cô một cách trắng trợn như thế? Anh không phải chỉ xem cô là em gái thôi sao? Thế quái nào anh trai hôn em gái cũng là chuyện bình thường đi.
Cô vuốt vuốt ngực để trấn tĩnh lại bản thân. Hôn cũng hôn rồi, cô còn làm gì được? Vả lại, mùi vị của cái hôn đó... cũng không tệ!
[...]
Mấy ngày sau đó, Tư Tản Nguyệt cũng không đụng phải Lãnh Ngạo. Hầu như cô đều cố ý tránh mặt anh.
Thế là vì quá buồn tẻ, Tư Tản Nguyệt cứ rảnh rỗi là lại tìm Bạch Hổ đánh nhau. Cuộc sống xem ra cũng không tệ lắm!
Đánh nhau xong một trận tơi bời, lần nào Tư Tản Nguyệt cũng thắng. Cả hai kiếm một bóng râm gần đó rồi ngồi xuống. Dưới góc cây cổ thụ, hai người - hai tâm trạng khác nhau. Không khí tĩnh mịch nhưng người ta lại không cảm thấy ngột ngạt.
"Nè! Bạch Hổ, ngươi nói xem. Một người đàn ông đột nhiên đè một người phụ nữ ra hôn là có ý gì?" Bạch Hổ đã đi theo cô nhiều năm, Tư Tản Nguyệt cũng không kiêng dè gì mà nói toẹt ra luôn.
"Đột nhiên đè một người phụ nữ ra hôn? Thế thì người đàn ông đó chắc chắn đã yêu người phụ nữ ấy rồi." Bạch Hổ miệng gặm miếng táo, đầu óc cũng linh hoạt hơn. Mấy vấn đề xã hội như này, hỏi Bạch Hổ hắn chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Yêu? Nhưng hắn chỉ xem cô ta là em gái, yêu làm sao được?" Tư Tản Nguyệt mặt phẳng phiu như tờ giấy. Ngay cả lời nói ra cũng hời hợt, không tí cảm xúc nào. Cái vẻ mặt trầm tư này của cô đôi khi lại làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ.
"Xem cô ta là em gái? Hahaha! Sở tỷ à, có anh trai nào đè em gái mình ra hôn không?" Bạch Hổ thật cạn ngôn với Tư Tản Nguyệt, lão đại của lão đại này của hắn, không hiểu tại sao lại rất có thành kiến với yêu đương?
"Có lẽ, đây là trường hợp ngoại lệ!" Tư Tản Nguyệt lục tung hết vốn từ của mình, nhất quyết phủ định lập luận của Bạch Hổ.
Cô đứng dậy, một mạch thẳng thừng đi về phòng của mình. Lão nương còn phải đi trộm nhẫn nữa, không có thời gian ở đây tranh luận mấy cái vấn đề vớ vẩn này với Bạch Hổ.
Thật mà nói ra thì suýt chút nữa cô cũng quên nhiệm vụ lần này: Trộm nhẫn trên tay Lâm Trì.
Tư Tản Nguyệt mấy ngày nay đã thăm dò nhất cử nhất động của Lâm Trì. Hắn thường ngày sẽ đi bắn súng ở trường bắn súng sau quân khu. Hầu như chiếc nhẫn đó luôn theo hắn mọi lúc mọi nơi, muốn cướp đi quả thật hơi khó. Thế nên, thời điểm thích hợp nhất chỉ có thể là lúc hắn đi tắm.
Tư Tản Nguyệt suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng quyết định tối nay sẽ ra tay. Nghĩ nghĩ một lúc về kế hoạch, cô không khỏi tự tấm tắc chính bản thân mình. Tư Tản Nguyệt không tin với bản lĩnh của mình lại không thể lấy được chiếc nhẫn về.
[...]
Tối đến, Tư Tản Nguyệt mặc một bộ đồ đen đi ra khỏi phòng. Mọi hành động của cô vừa vặn đụng trúng tầm nhìn của ai đó.
Tư Tản Nguyệt lẻn vào một góc cây gần phòng của Lâm Trì. Mắt thấy mục tiêu đã đi đúng theo kế hoạch, Tư Tản Nguyệt liền làm theo tiến độ, lẻn vào một góc trong phòng của hắn.
Bước vào phòng, cô không khỏi khen ngợi. Quả là phòng của Thiếu tướng, ngay cả tắm cũng không phải tắm chung, đãi ngộ cũng thật quá lớn đi.
Lâm Trì lúc này đã bước vào phòng tắm, cũng không biết tại sao phòng tắm lại không có cửa. Thế là Tư Tản Nguyệt khẽ mừng thầm. Lâm Trì đẹp trai như thế, thân hình chắc cũng không tồi nhỉ, dù sao hắn cũng là quân nhân. Haha! Nhìn một chút thôi, chắc sẽ không sao đâu.
Tư Tản Nguyệt trốn sau bức tường cạnh phòng tắm, định ló đầu vào bên trong xem trộm thì không biết bàn tay của ai kéo đầu cô trở lại, thân hình cô thuận thế nép vào lòng ngực rắn chắc của đối phương.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hai ngươi trong thoáng chốc giao nhau. Tư Tản Nguyệt trợn tròn mắt, Lãnh Ngạo?
Lãnh Ngạo đưa ngón tay trỏ lên đặt trên môi, ý bảo im lặng. Tư Tản Nguyệt cũng thuận theo, ngay cả thân hình đang ở trong lòng anh cũng không dám nhúc nhích.
Rồi như nhớ ra gì đó, Tư Tản Nguyệt liền quay người lại, định tiếp tục thò đầu vào bên trong liền bị Lãnh ngạo vòng tay ôm từ phía sau chặn lại.
Lãnh Ngạo áp mặt mình lên vai cô, phả vào cô hơi thở ấm nóng thật dễ chịu.
"Bảo bối, em định làm gì thế?" Hắn ghé vào tai cô, âm lượng rất nhỏ nhưng do khoảng cách gần, Tư Tản Nguyệt vẫn miễn cưỡng nghe được.
Tư Tản Nguyệt định đáp lại lời hắn thì bỗng chốc sững người lại. Chiếc nhẫn thế nhưng được đặt ngay bên trên cái bệ rửa mặt, vậy thì vào đó cách nào? Cái tên Lãnh Ngạo này lại cứ một mực không cho cô nhìn vào trong.
Ôi! Nhẫn của bà, mỹ nhân của bà. Tất cả đều không được nhìn. Tư Tản Nguyệt nét mặt đầy ủy khuất mà quay đầu lại nhìn hắn.
Lãnh Ngạo mặt bất giác đỏ bừng. Dễ thương, dễ thương quá đi!
*****
Lâm Trì: "Nhà tắm của tôi, không cho phép mấy người diễn phim tình cảm."
Lãnh Ngạo: "Sao? Thấy ông đây ân ái với vợ nên ghen à? Vả lại rõ ràng chúng tôi đứng ở ngoài nhà tắm."
Lâm Trì: "..."
Tư Tản Nguyệt: "Trì ca à! Đừng hiểu lầm, tôi không phải vợ hắn!"
Lãnh Ngạo: "Vợ à! Bảo Bối à! Em nỡ lòng nào nào đối xử với chồng em như thế!"
Tư Tản Nguyệt: "Biến"
Lãnh Ngạo: "..."
Lâm Trì: "..."