Tư Tản Nguyệt nhìn theo bóng lưng Lãnh Ngạo khuất dần trong màn đêm, không khỏi rùng mình. Người đàn ông này, nổi giận lên vẫn thực là đáng sợ.
Thế là cô đành lủi thủi đi về một mình. Trước hết phải ngủ ngon cái đã, chuyện khác cứ để mai rồi hẵng tính.
*****
Sáng sớm hôm sau, Tư Tản Nguyệt liền triệu tập toàn bộ hội đồng cấp cao mở cuộc họp. Cứ theo cái đà này, có phải hay không Huyết Minh sẽ sớm chết đói? Trời ạ, nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy mệt rồi!
"Tạm thời tất cả những tổn thất trong mấy ngày nay thống kê lại một bản, lát nữa lập tức nộp lên cho tôi!" Tư Tản Nguyệt xoay xoay mình ngồi trên chiếc ghế xoay làm bằng da nhẵn bóng. Quả đúng khí chất một lão đại!
"Vâng!" Người nào đó vừa được phân phó lập tức nhận lệnh, không một câu dư thừa.
Tư Tản Nguyệt không nói gì, lại giao cho mỗi người một việc đi làm. Tất nhiên cô đều là có chủ kiến, cũng không phải là khi không lại giao cho bọn họ đi làm mấy việc vô bổ.
Sau một hồi nghị luận về phương án đối phó với Thiên Địa Hội, mọi người lập tức nhận lệnh giải tán.
Tư Tản Nguyệt biểu tình rất sảng khoái, giải quyết xong đống bừa bộn này là lại có thể ăn no nằm ngủ, không lo gì cả nữa rồi. Nghĩ thôi là lại cảm thấy hưng phấn.
Vu vơ đi khắp mọi nơi, Tư Tản Nguyệt cảm thấy dường như hôm nay thiếu thiếu đi cái gì đó. Lòng ngực cũng không tự chủ mà nhảy dựng lên. Đúng rồi! Cô hôm nay vẫn chưa nhìn thấy Lãnh Ngạo lần nào, cũng thực lạ.
Vừa nghĩ, Tư Tản Nguyệt đã đi tới trước phòng Lãnh Ngạo lúc nào không hay biết. Có lẽ là do bản năng chăng?
Gõ cửa hai tiếng cũng không có người đáp lại. Tư Tản Nguyệt không khỏi lo lắng. Kỳ lạ, Lãnh Ngạo lúc nào cũng thức dậy từ rất sớm. Hôm nay mặt trời đã ló lên tận đỉnh đầu mà vẫn chưa thấy đâu thì thôi đi, chẳng lẽ ngay cả trong phòng cũng không có người?
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Tư Tản Nguyệt liền đá cửa xong vào. Vừa hay cửa cũng chỉ đóng hờ, khóa không chặt khiến cô rất dễ dàng đã có thể xông vào trong.
Vừa mới bước vào, đập vào mắt Tư Tản Nguyệt chính là khung cảnh bừa bộn đầy những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Lại nhìn thấy mấy chai rượu đặt trên bàn, bên cạnh là thân hình thiếu niên đang nằm sấp trên bàn ngủ.
Anh là uống rượu từ đêm qua tới giờ đi? Đi tới xoay xoay nhìn mấy chai rượu đặt trên bàn, Tư Tản Nguyệt không khỏi kêu trời. Không phải chứ, tất cả đều là rượu mạnh. Uống vào hết chỗ này có khi lại thủng luôn dạ dày cũng không chừng!
Dìu Lãnh Ngạo đặt lên giường an yên ngủ xong, Tư Tản Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng thật là quá nặng đi, một thiếu nữ nhỏ bé như cô đỡ được anh lên giường cũng thật sự là một kỳ tích.
"Anh là đang muốn tự sát đây mà! Khi không lại có thể uống nhiều rượu như vậy." Tư Tản Nguyệt buột miệng mà nói, quả thực cô cũng không biết anh tại sao đột nhiên lại như vậy. Là tại chuyện hôm qua chăng?
Tư Tản Nguyệt cẩn thận dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất. Khắp căn phòng thế nhưng đều là mảnh vở thủy tinh, nhìn vào không khỏi cảm thấy rùng mình. Ai lại nỡ lòng nào tạo nên bãi chiến trường này chứ?
Dọn dẹp xong xuôi, Tư Tản Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn trên tay chằng chịt vết lớn vết nhỏ, hầu hết là tại cô trong lúc nhặt mấy mảnh thủy tinh không cẩn thận bị cứa phải, trên chân cũng có một vài vết. Nhưng cô cũng chẳng mấy quan tâm đến chúng, dù sao cũng chỉ là mấy vết thương ngoài da, bôi thuốc vào vài ngày nữa lại khỏi ngay.
Nhìn gương mặt thiếu niên anh tuấn đang say sưa ngủ trên giường. Nội tâm đang trách móc Lãnh Ngạo cũng tự nhiên mà dịu xuống. Anh lúc ngủ quả thực rất ngoan, thật không giống như cái vẻ đạo ngạo thường ngày!
Rót một cóc nước ấm để bên cạnh giường ngủ, Tư Tản Nguyệt liền quyết định rời đi. Nhưng lý trí một lần nữa thôi thúc cô. Thôi vậy, đã làm việc tốt liền làm đến cùng. Như vậy liền không nghĩ ngợi đi nấu canh giải rượu cho anh, Tư Tản Nguyệt nghĩ lại mà không khỏi cảm thấy bản thân thực mềm lòng.
Tư Tản Nguyệt bước vào phòng bếp, một loạt hương thơm của thức ăn xông thẳng vào cánh mũi. Lại nhìn xung quanh dường như không có ai, giờ này mọi người chắc là đã đến sân sau tập luyện cả rồi.
Tư Tản Nguyệt liền bắt tay vào nấu canh giải rượu, chọn mấy nguyên liệu dễ ăn một chút. Trong lúc đợi canh chín lại nấu một ít cháo, chắc là Lãnh Ngạo từ tối đến giờ vẫn chưa ăn gì đi.
Xong xuôi tất cả mọi việc, Tư Tản Nguyệt liền múc một bát cháo và một bát canh để lên khay bưng vào phòng Lãnh Ngạo.
Bước vào phòng, đập vào mắt Tư Tản Nguyệt chính là hình ảnh thiếu niên cường đại lưng dựa vào thành giường, trên tay còn đang cầm cốc nước ấm.
"Tỉnh?" Tư Tản Nguyệt đi thẳng vào ngồi cạnh xuống mép giường, đặt khay lên trên bệ tủ cạnh giường, nhẹ nhàng hỏi.
"Là em dọn dẹp sao?" Lãnh Ngạo quay sang nhìn cô nói, âm điệu có mấy phần xa cách.
"À! Vâng. Em đi ngang qua thấy phòng bừa bộn nên tiện tay dọn dẹp một chút." Tư Tản Nguyệt liền thầm rủa bản thân. Đi ngang cái gì chứ, rõ ràng là cố ý tìm tới anh.
"Canh giải rượu kia, cũng là em tiện tay luôn hả?" Lãnh Ngạo trào phúng nhìn Tư Tản Nguyệt. Anh muốn biết cô thật sự là tiện tay sao?
"Em thấy anh uống nhiều rượu quá liền nấu một ít canh giải rượu đưa tới." Tư Tản Nguyệt không biết làm gì hơn ngoài giải thích. Không phải chứ, anh có cần phải điều tra ngọn nguồn thế không?
"Mà anh sao lại uống nhiều rượu quá vậy? Anh cũng thật là, không biết lo cho bản thân gì cả!" Tư Tản Nguyệt nhẹ giọng trách móc, còn không phải là tại anh sao?
"Em muốn biết lắm à? Anh vì ai, em thật sự không biết sao?" Lãnh Ngạo tà ý lướt qua gương mặt cô, trong giọng nói hình như còn chứa mấy phần quở trách.
"Hả? Làm... Làm sao mà em biết được!" Tư Tản Nguyệt gãi gãi đầu. Sẽ không phải, sẽ không phải là tại cô đấy chứ?
"Được rồi! Em về đi." Lãnh Ngạo đứng dậy bước xuống khỏi giường, nhìn theo hướng đi dường như là muốn vào phòng tắm.
"À. Được! Vậy em về trước, anh nhớ uống canh giải rượu rồi ăn cháo." Nói rồi Tư Tản Nguyệt cũng nhanh chóng rời đi. Còn không thấy là anh đang đuổi khách sao? Cô cũng không thể cứ mặt dày mà ngồi đó mãi được.
Nhín theo bóng lưng thiếu nữ dần dần khuất, Lãnh Ngạo không khỏi nhoẻn miệng cười. Có tiến bộ, còn biết là anh chưa ăn sáng cơ đấy!
Nhìn vào căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Lãnh Ngạo lại bất giác quay lại về phía bàn. Mấy chai rượu của anh tất cả đều bị cô vứt rồi. Quả thực, cô vẫn là còn quan tâm anh! Ít ra, như vậy đã đủ...
Cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, Lãnh Ngạo liền bước qua ngồi xuống lại giường. Vẫn là nên uống canh giải rượu trước.
Nghĩ lại mà cảm thấy hối hận không thôi. Ngày hôm qua tâm tình không tốt liền uống một lần mấy chai rượu mạnh. Lãnh Ngạo à, suy cho cùng mày là vì ai mà đau khổ thế này?