Trùm Trường Theo Đuổi Học Bá

Chương 7:




(12)
Sau kỳ thi định kỳ không lâu, cả trường bắt đầu trở lại guồng quay học tập.
Phương Giai Ninh vẫn trở lại kèm cặp cho Tiêu Kỳ như cũ.
Tiêu Kỳ bây giờ tự nhận mình là đang thử việc cho vị trí bạn trai, nhưng hắn cứ hành xử không khác gì bạn trai thật.
Nào là ngồi sát lại, nào là xoa tóc, ôm ôm, mát xa đấm lưng, chăm sóc Phương Giai Ninh không khác gì bố chăm sóc con gái.
Hôm nay, Phương Giai Ninh vẫn như thường lệ chuẩn bị đi vệ sinh trước khi đến thư viện dạy kèm.
Nhà vệ sinh nữ của trung học Nhất Thiên không hổ là nơi hội tụ những tinh hoa đấu đá của chốn học đường.
Phương Giai Ninh vừa bước ra đã đụng phải một đám chị đại, chính là đám người đã ra oai với cô vào ngày đầu tiên cô ngồi cùng xe buýt với Tiêu Kỳ.
Nhìn sơ sơ lược đồ là đã thấy không có lối thoát ra.
Đám người khá đông, nhìn qua cũng phải sáu bảy con nhền nhện.
Ai nấy cũng trang điểm rất đậm, bộ dạng hung dữ.
“Xin hãy tránh ra, đây là nơi công cộng, phiền các cậu giữ lịch sự.”
“Lịch sự à? Mày còn dám nói từ lịch sự với tao?”
Ả đầu đàn rống lên, đôi mắt được kẻ eyeliner sắc sảo cũng long lên sòng sọc.
“Con khốn! Ban đầu mày nói với tao con nhỏ Giang Thanh kia thích Tiêu Kỳ, tao còn tưởng đâu mày tốt đẹp. Thật không ngờ, mày đã sớm ở sau lưng tao câu anh ấy đi mất!”
“Nói đi, người trên bài đăng hôm đó là mày đúng không? Mày đã làm gì Tiêu Kỳ?”
Phương Giai Ninh thấy rất buồn cười, bọn họ là gì của nhau cũng đâu đến lượt một người lạ từ đâu nhảy ra chất vấn, tưởng mình là mẹ Tiêu Kỳ chắc.
“Vậy tôi hỏi cậu, cậu là gì của Tiêu Kỳ?”
Ả đầu đàn hơi ấp úng, nhưng sau đó lại lớn giọng.
“Tao là gì, mày không có tư cách biết. Nhưng tao hỏi mày là gì của Tiêu Kỳ?”
“Tôi còn tưởng đâu là hôn thê hay thanh mai trúc mã từ bé gì chứ. Nếu không phải, thì cậu cũng chỉ là một người lạ, núp trong góc ái mộ Tiêu Kỳ mà thôi, đến một cơ hội tiến gần hơn cũng không thể, lấy tư cách gì mà lớn lối ở đây?”
“Thật sự tự cho mình là mẹ thiên hạ đó à?”
“Mày!!!”
Bốp!
Một cái tát như trời giáng xuống mặt Phương Giai Ninh, làm một người kiêu ngạo như cô phải sửng sốt.
Bao nhiêu năm sống ở trên đời, cô chưa bị ai tát bao giờ.
Không ngờ cái tát đầu tiên lại là của một con khốn lạ mặt nào đó tự cho là đúng.
Phương Giai Ninh cười khẩy, hất tóc tiến lại gần hơn.
Sau đó, cô cầm tay một ả chân chó đứng xem kịch nãy giờ, dùng sức vặn mạnh một cái làm ả hét rung trời.
“Tôi có thể làm cho cô ta sống dở chết dở mà không để lại thương tích, cậu nói xem hôm nay tôi có thể khiến cậu táng thân ở chỗ này không?”
“Mày!”
“Nhưng tôi sẽ không làm vậy, cái tát này tôi sẽ nhớ kỹ. Tốt nhất là cô nên chuẩn bị để chịu trách nhiệm về hành động của mình đi.”
“Chưa rõ thực hư ra sao mà đã dám đến đây nhao nhao tát tôi, ai cho cô lá gan đó?”
“Cô nông cạn như vậy, bảo sao đến ngón chân của Tiêu Kỳ cũng liếm không tới!”
“Thích một người là không sai, nhưng cô nhìn lại hành động của mình đi, có ai sẽ thích một con nhền nhện thích bạo lực người khác?”
“Nếu đã biết tôi có quan hệ với Tiêu Kỳ, dù là loại quan hệ gì đi nữa, người thông minh đều sẽ tự biết mà né tránh. Bởi vì chỉ cần tôi hao tổn một sợi tóc nào, thì tất cả các cô cũng đừng mong toàn thây trở về!”
Sau khi mắng thoả thích, Phương Giai Ninh không thèm nhìn nữa, hất mạnh cả đám để ra ngoài.
Cả đám giữ nguyên hiện trường, nhìn chằm chằm Phương Giai Ninh, riêng ả đầu đàn thì ấm ức như muốn trào nước mắt ra.
Có lẽ cô ta cũng thích Tiêu Kỳ thật lòng, nhưng Phương Giai Ninh hoàn toàn không quan tâm.
Mỗi người bây giờ đều là người lớn cả rồi, ai cũng phải chịu trách nhiệm cho ngôn hành của mình.
Trên đời này, làm gì có ai một tay che trời chứ, huống hồ là cái bầu trời trung học nhỏ bé này?
(13)
Vì chịu ấm ức như vậy, nên hôm đó Phương Giai Ninh hiển nhiên là không đến thư viện học bài cùng Tiêu Kỳ.
Cô chỉ gửi cho hắn một tin nhắn ngắn gọn, thông báo rằng mình có việc bận.
Tiêu Kỳ rất quan tâm, cũng chỉ hỏi thêm vài câu.
Cho đến hôm nay, Phương Giai Ninh đi về bằng cửa sau của trường.
Đây là một con hẻm khá nhỏ, nhưng lại là lối thoát rất nhanh. Chỉ cần đi qua một đoạn hẻm ngắn thì sẽ tới một ngã ba.
Ngã ba cũng dẫn ra ba con đường, trong đó có một con đường là nơi tụ tập của các anh chị đại trong trường.
Bình thường, Phương Giai Ninh đi học bằng xe buýt vào buổi sáng và đi xe ôm công nghệ về vào buổi chiều.
Hôm nay cũng vậy, cô đi bộ ra đường lớn để đón xe.
Bỗng nhiên, tiếng va chạm kịch liệt vang lên thu hút sự chú ý của cô.
Bên trong con hẻm nhỏ kia, hàng chục người đang đứng vây quanh, đánh nhau kịch liệt.
Nhưng thứ thu hút Phương Giai Ninh nhất, chính là bóng dáng Tiêu Kỳ đang đóng vai trò trung tâm của vụ xô xát này.
Hắn và một tên đầu tóc nhuộm vàng đang đánh nhau rất ác liệt.
Ban đầu hai bên ngang tài ngang sức, nhưng rất nhanh tóc vàng đã không còn là đối thủ của Tiêu Kỳ.
Tóc vàng gục xuống đất, còn đám đàn em râu ria hai bên vẫn đánh nhau kịch liệt.
Cho đến khi có một tên đàn em của Tiêu Kỳ đứng ngoài xa nhất nhìn thấy Phương Giai Ninh.
“Chị dâu!”
Tiêu Kỳ cũng nghe thấy, hắn lập tức quay sang nhìn.
Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, hắn rõ ràng có chút tránh né.
Các đàn em của Tiêu Kỳ biết ý, lập tức chụp đầu đám kia ra chỗ khác.
Đến khi bãi đất chẳng còn ai, Tiêu Kỳ mới ho nhẹ một tiếng.
“À, sao cậu lại tới đây?”
“Vì sao lại không được tới?”
“Ý tớ là cậu không phải nên về nhà sao?”
“Nếu không phải hôm nay tớ đi bằng đường này, thì cậu thực sự định như thế này mãi à?”
Tiêu Kỳ im lặng.
“Tiêu Kỳ, ban đầu cậu nói với tôi cậu muốn trở thành người như thế nào, có mục tiêu ra sao, bây giờ tại sao lại quay trở về dáng vẻ này?”
Tiêu Kỳ hất mái tóc bồng bềnh lên, khuôn mặt đẹp trai lúc này trông lại càng ngổ ngáo, đậm chất giang hồ.
“Ninh Ninh, tôi phải nói cho cậu biết, tôi luôn luôn là dáng vẻ này đây. Tôi thay đổi là bởi vì tôi không muốn làm cậu sợ, nhưng nếu có ai bắt nạt cậu, tôi chắc chắn sẽ không ngại tẩn cho nó một trận, ok?”
“Cậu sợ sệt này nọ, nhưng tôi thì không. Chẳng ai quan tâm đến tôi đâu, dù tôi có làm gì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả.”
Hắn nói rất hùng hổ, nhưng dường như hắn cũng hơi chua xót.
Phương Giai Ninh chỉ mỉm cười.
“À, vậy ý cậu là cậu muốn độc lai độc vãng cả đời, không muốn nghĩ tới trường hợp mình sẽ có người đồng hành đi cùng, cũng không nghĩ đến có ảnh hưởng tới người đó hay không nhỉ?”
Tiêu Kỳ ngẩng đầu, đáy mắt hắn sáng lấp lánh.
Dường như có rất nhiều điều chất chứa bên trong, nhưng rốt cuộc hắn cũng không hỏi gì thêm.
Phương Giai Ninh cũng im lặng.
Đôi bên nhìn nhau cho đến khi Tiêu Kỳ hơi cụp mắt xuống, có lẽ hắn cũng bắt đầu thấy xấu hổ, muốn chôn giấu những tâm tư đó đi.
Phương Giai Ninh lặng lẽ quay đầu bước đi, Tiêu Kỳ cũng đi song song nhưng cả hai đều im lặng không nói.
Cho đến khi đã bước những bước cuối cùng của con đường, Phương Giai Ninh chuẩn bị băng qua đường, Tiêu Kỳ mới lên tiếng.
“Ninh Ninh à ~”
“Ừ?”
“Mình ôm cậu được không?”
Phương Giai Ninh không lên tiếng, cũng không quay đầu, chỉ đợi cho đến khi Tiêu Kỳ tiến đến ôm chầm lấy mình.
Cả hai ôm nhau, lâu đến mức cả người tê cứng lại, cảm tưởng như thời gian bị đóng băng rồi.
“Ninh Ninh, công chúa nhỏ, mình sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cậu. Mong cậu đừng giận mình…”
“Tiêu Kỳ, chúng ta đều đã lớn rồi. Mỗi việc làm vốn dĩ chỉ có hợp lý hay không, chứ chẳng có đúng sai. Riêng mình thì không thích vậy, cậu hiểu không?”
“Ừ…”
“Có hiểu không đấy?”
“Hiểu, hiểu rồi.”
Giữa bầu trời rộng lớn, bão táp gió thổi lại nhen nhóm lên một thứ tình cảm không thể quên nhất của những người có được nó.
(14)
Sau vụ đánh nhau đó, không có ai tìm đến Phương Giai Ninh làm phiền nữa.
Hai người cũng xem như không có chuyện gì, vẫn cùng nhau làm mọi chuyện như trước đây.
Có điều giờ đây Tiêu Kỳ dường như lại càng chăm chỉ hơn bao giờ hết.
Phương Giai Ninh có thể cảm nhận rõ nhiệt huyết tuổi trẻ và sự quyết tâm trong ánh mắt hắn.
Các kỳ thi cũng ập đến lần lượt như domino, thứ xô ngã nó chỉ có thể là thành tích và sự nỗ lực của các học sinh.
Thứ hạng của Tiêu Kỳ cũng tăng dần qua mỗi lần phát điểm, thậm chí còn vượt qua cái mốc “tăng 100 hạng” mà ban đầu hắn đặt ra.
Cuối cùng, kỳ thi đại học quan trọng nhất cũng đã đến.
Trước đó mấy tuần, Phương Giai Ninh và Tiêu Kỳ vẫn đi học ở thư viện như thường lệ.
Phương Giai Ninh hỏi hắn.
“Cậu tính thi vào trường nào?”
“Đại học Kinh tế.”
Ồ, là khối trường top đầu. Chính‎ chủ,‎ 𝙧ủ‎ bạn‎ đọc‎ chung‎ {‎ Т𝙧UmТ𝙧u𝘺‎ 𝖾n.𝘝n‎ }
Nhưng với thực lực của Tiêu Kỳ hiện nay, cô tin rằng hắn có thể làm được.
“Còn cậu thì sao?”
“Ừm, đại học Phúc Châu, ngành thiết kế.”
Đại học Phúc Châu là đại học top 1 cả nước.
Với thực lực học tập của Phương Giai Ninh, Tiêu Kỳ hoàn toàn có thể hiểu được sự lựa chọn của cô.
“Tiêu Kỳ à, cố gắng bao lâu nay, cậu đừng để đứt gánh giữa đường đó.”
Tiêu Kỳ phì cười.
“Không cần lo lắng cho tớ đâu, ít nhất tớ sẽ không khiến cho Ninh Ninh phải thất vọng.”
Cũng tốt đó, mong là hắn nói được làm được.
Thời gian qua, Phương Giai Ninh cũng ý thức được nhiều điều.
Có lẽ có nhiều chuyện sẽ đến với mình như một lẽ hiển nhiên, có trốn tránh cũng vô ích.
Tình cảm và sự chăm sóc của Tiêu Kỳ dành cho mình, cô không thể làm như không thấy.
Nhưng kỳ thi đã sắp đến rồi, đành phải gác lại những suy nghĩ này.
Ngày ngày trôi qua như xé nháp, Phương Giai Ninh vốn dĩ cũng cảm thấy rất căng thẳng.
Ai ngờ đâu tên Tiêu Kỳ này cứ cà lơ phất phơ, dáng vẻ như chẳng quan tâm.
Nhưng mà hắn như vậy lại làm cho tâm trạng Phương Giai Ninh tốt hơn một chút.
Chuyện gì đến cũng phải đến.
Hôm đó Phương Giai Ninh đi đến trường thi như bình thường.
Việc làm bài cũng rất suôn sẻ, hầu như không gặp quá nhiều khó khăn.
Trải qua mấy ngày thi thố mỏi mệt, cuối cùng cũng có thể yên tâm xả hơi đợi kết quả.
Ngay sau ngày thi cuối cùng, Phương Giai Ninh đã nhận được điện thoại từ một số lạ.
Điều này khiến cô ngạc nhiên, bởi trước giờ Phương Giai Ninh rất ít khi dùng số điện thoại.
Có số cũng như không, người gọi tới chỉ có thể là shipper sàn S.
Nhưng mà gần đây cô ôn thi kịch liệt, không có mua đồ thì lấy đâu ra shipper gọi.
Cảm thấy như có điềm chẳng lành, Phương Giai Ninh bèn bấm bụng nhận máy.
“Chị dâu!”
Nghe tiếng kêu đã biết là đám đàn em của Tiêu Kỳ.
Trước giờ Phương Giai Ninh chưa bao giờ quan tâm đến đám bạn của Tiêu Kỳ gồm những tai to mặt lớn nào, mà hắn cũng sẽ không để cô bị chọc bao giờ.
Cô và bọn họ hoàn toàn là người lạ, không đáng để xảy ra xô xát.
Cho nên mấy tiếng ‘’chị dâu’’ này, Phương Giai Ninh xem như là không nghe thấy.
‘’Chuyện gì vậy?’’
‘’Anh Kỳ đang xỉn ở quán, bọn tớ khuyên mãi mà không được cơ, ảnh cứ kêu tên chị dâu hoài thôi. Cậu giúp bọn tớ với.”
Phương Giai Ninh thở ra thêm một hơi, lại báo nữa.
‘’Chị dâu ơi bây giờ em nổ địa chỉ, chị nghe kĩ nè…’’
Cô đã cứ có cảm giác là có chuyện, ai ngờ lại thật sự đến nhanh như vậy.
‘’A Du, ai cho mày gọi hả?”
Ngay sau đó là tiếng cúp điện thoại kéo dài, càng châm lên mồi lửa tò mò trong lòng thiếu nữ.
Thế là lần đầu tiên, thiếu nữ con ngoan trò giỏi Phương Giai Ninh ra khỏi nhà vào lúc trời tối một mình.
Mà lý do, lại là vì trai chứ không phải vì mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.