Trùm Trường Theo Đuổi Học Bá

Chương 9:




(18)
Lời hứa hẹn có thể trôi dần theo năm tháng, nhưng tình cảm của con người sẽ luôn tồn tại trong trái tim.
Nhiều năm sau đó, cả hai đều tốt nghiệp đại học theo diện ưu tú.
Phương Giai Ninh trở thành một giám đốc sáng tạo, một doanh nhân trẻ thành công trong nhiều lĩnh vực.
Cô sở hữu nhiều công ty và studio kể từ khi còn trẻ.
Có rất nhiều thứ trong đó vốn không phải chuyên môn của cô, nhưng Phương Giai Ninh may mắn được làm việc cùng các cộng sự giỏi.
Hầu hết họ đều là bạn học đại học của cô giới thiệu cho.
Đó chính là lý do vì sao cô luôn cảm thấy đúng đắn khi lao đầu vào học hết mình khi còn nhỏ.
Học vấn có thể quyết định tương lai bạn có cuộc sống ra sao, làm việc trong môi trường như thế nào, và kiếm được đồng tiền khó hay dễ.
Bên cạnh đó, cũng không thiếu được sự hỗ trợ và ủng hộ vô điều kiện của Tiêu Kỳ.
Hắn bây giờ cũng trở thành một doanh nhân thành đạt.
Tiêu Kỳ làm chủ nhiều quán bar, nhà hàng và khách sạn.
Bên cạnh đó, hắn còn đảm nhiệm mảng dịch vụ của tập đoàn gia đình, cùng với việc đầu tư một số hạng mục khác.
Yêu nhau nhiều năm, Tiêu Kỳ ngày càng trở nên dính người.
Mỗi lần hẹn hò cùng nhau tại nhà, hắn cứ đòi ở lì đó, hết ôm ôm lại đến hôn hôn.
Hắn giống như dồn hết mọi thiệt thòi không được cha mẹ thương yêu lên Phương Giai Ninh.
Tiêu Kỳ chính là dạng người bị thiệt thòi về tình cảm, chỉ cần tìm được người cứu vớt trái tim mình thì hắn sẽ bám đuôi theo người đó mãi mãi.
Tất cả những chuyện hắn làm cho cô, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, chưa bao giờ hắn thấy quê hay mất mặt gì cả.
Dù Phương Giai Ninh có ra sao, hắn lúc nào cũng đồng hành bên cạnh cô, dắt cô theo đi mọi nơi.
Gia đình hai bên cũng đồng ý chuyện yêu đương này.
Bố mẹ Phương Giai Ninh rất thích người con rể tương lai tuy lâu lâu hơi khờ nhưng lại có lòng này.
Còn bố mẹ Tiêu Kỳ vốn dĩ đặt kỳ vọng vào anh trai hắn nhiều hơn, nên việc hôn nhân của hắn họ cũng dễ tính hơn một chút.
Chỉ cần là con gái nhà lành, có ăn học đầy đủ là được.
Chính vì vậy, Phương Giai Ninh nhanh chóng đồng ý lời cầu hôn của Tiêu Kỳ.
Một buổi tối lãng mạn bên bờ sông.
Phương Giai Ninh đang ngồi ăn tối cùng Tiêu Kỳ, nhìn ngắm bầu trời đầy sao.
Thì đột nhiên bị Tiêu Kỳ khều tay.
“Hả?”
“Ninh Ninh à~”
“....”
Nghe cái giọng là thấy tới công chuyện.
“Ninh Ninh, em thấy anh thế nào?”
“Anh ngày nào cũng hỏi câu này, em trả lời sắp mỏi miệng rồi.”
“Không phải, cái này câu trả lời có thể bị thay đổi qua năm tháng mà.”
“Nhưng bây giờ câu trả lời của em vẫn chưa thay đổi, anh rất là tốt, em rất yêu anh.”
Nói xong, Phương Giai Ninh cười khoái chí, tay tạo hình trái tim để trêu Tiêu Kỳ.
Hắn thấy vậy vội nắm lấy tay cô.
“Vậy bây giờ em thử nghĩ, người đàn ông tốt như anh mà làm chồng thì sẽ thế nào?”
“Anh nói gì cơ? Anh định làm chồng ai?”
Phương Giai Ninh trợn mắt nhăn mày, khiến Tiêu Kỳ thật sự muốn cạn lời.
“Trời ạ, còn ai nữa, tất nhiên là làm chồng em rồi.”
“Ỏ, làm chồng em sao? Hứ, nhưng mà người ta còn chưa đồng ý đâu.”
Giây trước giây sau, cô đã thay đổi sắc thái khuôn mặt ngay tắp lự.
“Thì bây giờ thế này, anh đặt ở nhà hàng này phần quà rồi. Chút nữa người ta mang ra, sau đó anh sẽ cầu hôn em, em nhớ đồng ý đó nha.”
Tiêu Kỳ nháy mắt liên tục, bộ mặt vô cùng hài hước.
Phương Giai Ninh không giấu được nụ cười cũng sự bất ngờ trên khuôn mặt.
“Ơ nhưng tại sao người ta phải đồng ý với anh chứ?”
“Đồng ý đi mà, không thì quê lắm!”
“...”
Ách, vậy cũng được sao?
Dù gì đi chăng nữa, Phương Giai Ninh vẫn là một người phụ nữ.
Chính vì vậy, tuy rằng cố gắng kiềm chế sự hồi hộp và chờ mong nhưng cánh tay cô vẫn hơi run run.
Chốc lát sau, một anh chàng nhân viên đẩy ra một cái xe.
Bên trên là một chiếc bánh kem lớn, được trang hoàng vô cùng lộng lẫy.
Từng tầng một xếp lên cao đều được khoét lỗ bên trong, trông giống như một ngôi nhà.
Bên trong những ô được khoét là các mô hình nam nữ, mô phỏng lại quá trình yêu đương của cả hai.
Từ đồng phục học sinh, cho đến vest tây và váy cưới.
“Phương Giai Ninh, anh rất yêu em. Yêu em tới nỗi chỉ muốn nghe em nói câu đồng ý kết hôn cùng anh thôi. Em có muốn gả cho anh không?”
“Anh…”
“Mau đồng ý đi, không là anh đập đầu vào bánh kem đó!”
Tiêu Kỳ thều thào nói nhỏ, ánh mắt trông chờ nhìn người yêu.
“Em đồng ý!”
“Như vậy được chưa, anh đừng có nhìn cái kiểu đó nữa.”
Tiêu Kỳ hớn hở vô cùng, vội đeo nhẫn lên ngón áp út của Phương Giai Ninh.
“Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Tiêu Kỳ hớn hở vô cùng.
“Đi, bây giờ anh mang em tới cục dân chính luôn.”
“Nhưng mà cục dân chính không có làm việc giờ này…”
“Không làm việc cũng phải làm việc, bọn họ dám phá huỷ nhã hứng của anh sao?”
“Anh đừng quậy nữa mà Tiêu Kỳ ơi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.