Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 83:




Cái gọi là chiến trường cũng có chia thành có khói thuốc súng và không có khói thuốc súng, cái trước có thể là mất đi sinh mệnh, cái sau đại khái chính là hao tổn tinh thần nguyên khí.
Tịch Lục ngồi ở trước bàn, giở từng trang từng trang xem đề luyện tập trước đây đã làm, tập hợp những câu đã làm sai linh tinh, xem không dưới trăm lần, giống như là cho mình một cái yên tâm.
Lục Quyên Quyên bưng cái đĩa đi qua, đứng ở cửa nhìn Tịch Lục, bà lắc lắc đầu, sau khi nói với Tịch Nam Phương vài câu, bỏ việc trong tay xuống, sau đó gõ gõ cửa phòng Tịch Lục, rồi đi vào, sau đó nói: “Tịch Lục, đi ra ngoài một vòng đi.”
Tịch Lục ngẩng đầu nhìn Lục Quyên Quyên một chút, lắc lắc đầu, chỉ vào cuốn vở nói: “Con còn có muốn xem.”
Lục Quyên Quyên rút cuốn sách trên tay Tịch Lục ra, nói: “Đi ra ngoài một vòng, không cần biết đi chỗ nào, thay đổi tâm trạng một chút, bây giờ con đã để mình trở nên quá căng thẳng, còn chưa có vào trường thi đã như vậy rồi, thi cử sao được?”
“Nhưng là, mẹ, con…” Tịch Lục nói.
Lục Quyên Quyên nhíu nhíu mày, nói: “Con không thể như vậy được, nghe lời mẹ.”
Tịch Lục cúi đầu, nhìn quyển sách trên tay Lục Quyên Quyên, cuối cùng gật gật đầu thỏa hiệp.
Cho dù là ra ngoài, cậu vẫn phải võ trang toàn thân, buổi tối khuya còn phải đeo kính đen và mũ hóa trang cũng là say rồi.
Đi ở trên đường, cậu hoàn toàn không có mục đích, cũng không biết bây giờ mình nên đi nơi nào?
Ven đường có một số người lớn tây trang giày da qua lại trong đám người như con thoi, đã muộn thế này đại khái đều là tăng ca đến bây giờ.
Cũng có học sinh trung học vừa đi vừa nói chuyện, ‘mình lập tức tới ngay, các cậu cứ hát trước đi’.
Có người ăn mặc thời thượng đi trên đường hất mặt rất chi là tự tin, khát vọng sự chú ý của người khác.
Cứ cảm thấy, có chút không hợp nhau.

“Bây giờ em có thể nghỉ ngơi rồi phải không?” Kris hỏi.
“Dĩ nhiên, đã muộn thế này rồi, em về sớm một chút đi, có cần anh đưa em về hay không?” Lần này nhận chụp ảnh trang bìa cho một tạp chí có tiếng tăm không tệ, đạo diễn của đối phương là một người thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, diện mạo bình thường, cơ mà danh tiếng ở trong giới rất lớn, kể từ sau khi quay quảng cáo chocolate lần trước xong, công việc của Kris cũng càng ngày càng nhiều, tương đối với như vậy, chuyện phiền toái cũng trở nên càng ngày càng nhiều.
Chẳng hạn như đạo diễn trước mắt này, hắn ta quấn lấy Kris không phải ngày một ngày hai rồi, làm cho Kris vẫn luôn hòa nhã thân thiện bây giờ cũng cảm thấy có phần mệt mỏi.
“Không được, em có thể tự mình trở về.” Kris từ chối.
Cô nhìn bàn chân, giày xăng – đan cao gót xinh đẹp và ngón chân bôi nhũ màu đỏ tươi.
Thật ghê tởm.
Người như thế nào, tại sao không chết đi?
Lúc cô chuẩn bị lên xe rời đi, lại nhìn thấy Tịch Lục đang lắc lư ở bên đường, ngay từ đầu cô cũng không nhận ra, chỉ là cảm thấy vóc dáng người này rất cao, nhìn từ xa xa khí chất gì đó cũng không tệ lắm, không biết có phải đồng nghiệp hay không, chẳng qua là nhìn thêm hai cái, lại cảm thấy hơi quen quen, đợi đến lúc cô phản ứng lại, đã không tự chủ đi đến bên cạnh Tịch Lục rồi, nhìn thấy mặt cậu.
Ánh mắt Tịch Lục đảo xung quanh, sau đó trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt rất quen thuộc.
Kris ngẩn người, vẫy vẫy tay với cậu, nói: “Đêm hôm khuya khoắt cậu ra đường làm cái gì? Không phải mấy ngày nữa thi tốt nghiệp sao?”
Tịch Lục nhìn Kris một cái, hỏi ngược lại: “Cậu chẳng phải cũng vậy sao?”
Kris cười cười, cô nói: “Phải nói, mình đối với thành thích của mình vẫn là có tự tin.”
Tịch Lục: “…”
Thực xin lỗi, sau khi sống lại tôi vẫn là đứa học tra[1], thế thì cũng thôi, xung quanh đứa nào cũng đều là học bá, đây tuyệt đối là ác ý đến từ trời cao.
[1]Chỉ những đứa học hành kém cỏi dốt nát lại còn lười học.
“Cho nên, bây giờ cậu ở đây là đang tự hỏi cái gọi là nhân sinh sao?” Kris quỷ thần xui khiến nói ra những lời này.
Tịch Lục: “… Hả?”
Kris ngẩn người, sau đó ý thức được hành động xen vào việc của người khác của mình, sau đó nhíu nhíu mày, có chút căm tức hành động của mình.
Tịch Lục cúi đầu, cuối cùng trả lời: “Ừm, là đang tự hỏi nhân sinh.”
Kris nhìn cậu, im lặng một hồi, sau đó khoát khoát tay, nói: “Tùy cậu vậy, mình phải trở về rồi…” Sau đó cô lại dừng một chút, “Tìm một người trao đổi một chút hẳn là sẽ tốt hơn.”
Sau khi nói xong, cô cũng bước nhanh quay lại trên xe, ngồi trên ghế sau, áo não không thôi, hình như mình lại làm việc dư thừa gì rồi.
Tịch Lục vuốt vuốt tóc, đi đến trên cầu bên bờ sông, trên mặt nước phản chiếu ra thành thị muôn màu muôn vẻ, phảng phất như là ảo ảnh, mờ ảo lại xinh đẹp.
Điện thoại rung lên, Tịch Lục cũng không có nhìn là điện thoại của ai, đã nhận luôn.
Tưởng là Chân Tần, nên giọng điệu không tốt lắm, trả lời: “Có việc gì?”
Tiếng Trần Giới từ bên kia truyền tới đây, cô nói: “Không có việc gì, tôi chỉ là muốn nói với Tịch Lục cậu vài lời mà thôi.”
Thân thể Tịch Lục trong nháy mắt cứng lại rồi, sau đó cầm điện thoại, khẩn trương trả lời: “Không không không, mình tưởng là người khác, a a a a, không nghĩ tới là Trần Giới cậu…”
Trần Giới cười cười, nói: “Không có việc gì mà.”
Tịch Lục có thể nghe thấy tiếng thở khe khẽ của Trần Giới từ ống nghe bên kia, giống như là cô đang hít thở nhè nhẹ ở bên tai mình, trầm mặc một hồi.
Cậu nói: “Trần Giới, cậu khẩn trương ư?”
Trần Giới nói: “Tịch Lục, còn cậu?”
Tịch Lục hmm một hơi, trả lời: “Khẩn trương đến sắp chết rồi, lúc đọc sách thế nào cũng không đọc vào được, tuy rằng thi kiểm tra lúc trước thi được không tệ, nhưng là vừa nghĩ đến nếu là lỡ như có ngoài ý muốn gì thì làm thế nào? Cảm thấy mình thật là nhu nhược chết đi được, chẳng dứt khoát chút nào, cảm giác tự tin cũng không biết chạy đi đâu mất rồi.”
“Thật bất lực.” Tịch Lục cúi đầu, nhìn mặt sông, yên lặng thêm vào những lời này.
Sau khi im lặng vài giây, Trần Giới nói: “Tôi cũng giống Tịch Lục cậu, rất khẩn trương, đọc sách không vào.”
“A, Trần Giới cậu cũng thế ư, thành tích của cậu tốt như vậy, sao có thể chứ?” Tịch Lục giật mình nói.
Trần Giới cười lên, trả lời: “Tôi cũng là người bình thường mà.”
Người bình thường sao?
Tịch Lục đột nhiên có chút thoải mái, cậu nôn nóng suốt, giống như là nhận được sự thừa nhận của người khác, nói cho cậu biết, cậu cũng không phải là một mình.
“Trần Giới, sau này cậu muốn làm cái gì?” Tịch Lục hỏi, cậu không muốn kết thúc cuộc nói chuyện của hai người nhanh như vậy.
Cũng không biết Trần Giới ở bên kia rốt cuộc là vẻ mặt gì, bây giờ cô có phải ngồi ở trước bàn mình, hay có lẽ là mặc áo ngủ sắp sửa đi ngủ rồi hay không.
“Muốn làm một bác sĩ.” Trần Giới trả lời.
Bác sĩ sao?
Đại học X đúng là nổi tiếng bởi ngành khoa học công nghệ, đặc biệt là loại y học này, danh tiếng vẫn luôn rất tốt.
“Vậy đến lúc đó, mình bị bệnh gì nhất định đi tìm Trần Giới cậu.” Tịch Lục nhếch môi cười ầm lên.
“Đừng nói gở như vậy.” Giọng nói Trần Giới có chút lạnh.
Tịch Lục nhìn mặt sông, nói: “Bây giờ mình đang ở bờ sông của thành phố D, lúc ban ngày nước nơi này thoạt nhìn cực kỳ bẩn, đến buổi tối thoạt nhìn một mảng đen xì xì, nhưng mà lại có thể chiếu ra hình dáng của thành thị này, thật ra cũng không phải hỏng bét như vậy.”
Cậu đang nói tình huống xung quanh của mình, Trần Giới lại đang lẳng lặng nghe ở bên kia.
Tới gần rạng sáng, thành phố D vẫn rất náo nhiệt, Tịch Lục di chuyển chầm chậm theo hướng nhà mình, luôn cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Trần Giới xong, đều có một loại cảm giác được chữa trị.
Tâm trạng khẩn trương, cũng từ từ biến mất một chút.
Không quan tâm nữa, kệ mẹ cuộc thi tốt nghiệp rách nát gì đó kia, cậu mới sẽ không cứ luôn sa sút xuống như vậy.

“Mời các vị học sinh để giấy báo thi và chứng minh thư lên bàn…”
Tịch Lục đi vào trường học xa lạ ngồi ở trong phòng học xa lạ, xung quanh đều là người xa lạ, cậu hít sâu một hơi, nghe thấy một giáo viên giám thị trẻ tuổi nói với cậu: “Em là… Tịch Lục hả?”
Tịch Lục ngẩng đầu nhìn giáo viên kia, gật gật đầu.
Giáo viên giám thị cười cười, nói: “Bạn gái tôi rất thích em, sau khi thi xong, có thể ký tên cho tôi không? Tôi muốn tặng cho cô ấy.”
Cũng không biết là nụ cười của thầy giáo rất thân thiết hay là nguyên nhân gì, nội tâm đang nôn nóng của cậu tựa hồ bởi vì một nụ cười bất ngờ như vậy mà cảm thấy bình tĩnh hẳn lên.
Cậu nói: “Không thành vấn đề.”
Thầy giáo gật gật đầu, sau đó dựa theo thứ tự, cho đến khi bài thi phát đến trên tay Tịch Lục.
Kiếp sống học tập mười mấy năm, tổng kết toàn bộ chính là cái này rồi.
Khi tiếng chuông vang lên, Tịch Lục cầm bút lên, viết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.