Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 84:




“Ông thi thế nào?” Vừa mới đi ra khỏi phòng học đã nghe thấy người bên cạnh đang nói chuyện, thanh âm rất lớn, không ít người có lẽ đều đã nghe được.
Tịch Lục dùng khẩu trang che mặt, không nhìn những nữ sinh hay là nam sinh đến gần kia.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, cũng chỉ thế thôi, dù sao tôi vốn cũng không phải là đứa học tập giỏi.” Một nam sinh nhíu mày, có chút đau đầu sờ sờ đầu, nói.
“Thế à.”
“Thế ông thi được thế nào?”
“Tôi cũng chỉ là như vậy, dù sao phát huy hơn hẳn bình thường hẳn là không thể nào rồi.”
“Aiz…”
Tịch Lục đi từ từ qua bên cạnh bọn họ, cậu xòe tay nhìn nhìn lòng bàn tay mình, bên trên bởi vì lúc vừa mới làm bài dính vào dấu bút màu đen, xoa xoa vẫn chưa có lau sạch sẽ.
“Cậu là Kris hả? Là Kris hả? Mình là fan của cậu đó, trông cậu thật là xinh đẹp…” Còn chưa đi đến cổng trường học, đã nghe thấy tiếng hô to của một nam sinh, hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, cô bé bị vây ở trung tâm cũng mang khẩu trang giống như mình, thậm chí đeo một cái kính râm càng thêm khoa trương.
Kris có chút khó chịu, cô chỉ muốn bây giờ mau chóng kết thúc, về sớm nghỉ ngơi một chút, nhưng là mấy người này hết lần này tới lần khác ngăn cản cô không cho cô đi.
Cô nhìn nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều học sinh vây xem, bắt đầu đau đầu.
“Kris, cậu nói chuyện đi, cậu đừng không thừa nhận, mình biết là cậu mà.” Cậu nam sinh kia không để ý da mặt tới gần đến bên cạnh Kris.
Kris muốn nổi giận, nhưng là đám người càng ngày càng nhiều.
Chỉ có thể nhịn sao?
Cô nhắm mắt lại, phiền quá.
“Này, đám học sinh chúng mày tụ tập ở chỗ này làm cái gì, mau trở về, còn có mấy người các cậu…” Ba bảo vệ từ cổng trường chạy tới, chỉ vào mấy nam sinh kia nói.
Có lẽ là chột dạ, những người đó từ từ tản ra.
“Không có việc gì chứ?” Bảo vệ dẫn đầu đi tới, sau đó hỏi thăm.
Kris mở mắt ra, ngẩn người, sau đó gật gật đầu, nói lời cảm ơn nói: “Không có việc gì, cám ơn các chú.”
Bảo vệ trường cười cười, nói: “Không có gì, vừa rồi có học sinh đột nhiên tới đây…” Câu nói kế tiếp, Kris không có nghe lọt, cô nhìn xung quanh, chỉ có từng gương từng gương mặt xa lạ.
Có thể là ai…

Tịch Lục hắt xì một cái, cảm thấy mình có chút chiều hướng cảm cúm rồi, cảm cúm ngay giữa mùa hè thật đúng là kém.
Về đến trong nhà, Lục Quyên Quyên vẫn ngồi ở trước máy vi tính chơi đấu địa chủ như cũ, chỉ là Tịch Lục lại chú ý đến bà cũng không có nghiêm túc cho lắm, bởi vì lúc bà thua trận cũng không có nổi giận mắng.
Tịch Lục phát phát hiện mình luôn là nhạy cảm không giải thích được ở trên một số việc nhỏ, cậu nói với Lục Quyên Quyên: “Mẹ, con đã về.”
Lục Quyên Quyên cứng ngắc gật gật đầu với Tịch Lục, trời mới biết Tịch Lục đi thi, bà còn khẩn trương hơn cả Tịch Lục, làm cho đến bây giờ bà đem hơn mười vạn đậu thua thành hơn một ngàn đậu, ngồi ở trước máy vi tính cũng là đủ loại tâm phiền ý loạn, vừa nghĩ đến bây giờ Lộc Lộc đang chiến đấu với kỳ thi tốt nghiệp, Lục Quyên Quyên liền không khỏi đau lòng.
Lục Quyên Quyên lập tức bưng đồ ăn ngon đã làm xong từ sáng sớm từ trong phòng bếp ra, đặt ở trên bàn ăn, nói: “Lộc Lộc, nào mau ăn, mau ăn.”
Tịch Lục vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Lục Quyên Quyên, cuối cùng cậu nói một câu: “Mẹ, có lẽ con thi sẽ không quá kém, cho nên mẹ đừng lo lắng, cứ yên tâm chơi đấu địa chủ của mẹ đi.”
Lục Quyên Quyên sửng sốt, vươn ra tay sờ sờ đầu Tịch Lục, cũng không nói gì.
Tịch Lục nhìn cơm tràn đầy trong đĩa, và vào trong miệng.

Trong những ngày chờ đợi thành tích, Tịch Lục tiếp tục công việc của mình như thường, chỉ là không có liên lạc với Trần Giới, Trần Giới và cậu ngầm hiểu lẫn nhau nên cũng không có gọi điện thoại tới đây.
Cậu lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, nghe thấy nhân viên công tác gọi cậu trở về chụp ảnh, Tịch Lục bỏ điện thoại qua một bên.
Chân Tần ngồi ở chỗ đó, kể từ sau khi cậu ta thi tốt nghiệp, trạng thái tinh thần vẫn luôn không tốt lắm, tuy rằng vẫn là dáng vẻ cười hì hì bình thường, nhưng là ý cười trong mắt thiếu đi vài phần sức sống, hơn vài phần gượng ép.
Bây giờ cậu ta đang ngồi ở trên ghế, cầm di động, yên lặng nhìn.
Tịch Lục đi qua, vỗ vỗ vai cậu ta.
Chân Tần ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt, sau đó khi nhìn thấy là Tịch Lục, cười cười gượng gạo, không nói gì.
Tịch Lục không có hỏi, chỉ là dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia đi chụp ảnh, đợi đến sau khi cậu chụp xong, lúc quay đầu nhìn về phía Chân Tần, Chân Tần vẫn là ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.
Tịch Lục nói: “Chân Tần, đi thôi.”
Chân Tần nhìn di động, tựa hồ đang gõ chữ, sau đó cậu ta nghe thấy tiếng Tịch Lục, cười cười, ấn xuống phím gửi đi, sau đó đứng dậy, nói với Tịch Lục: “Ừm, đi về cùng đi.”
Chân Tần đột nhiên yên tĩnh, Tịch Lục vẫn có chút không thích ứng.
Cậu nghĩ, đoán chừng là xảy ra chuyện gì với Trương Giai đi.
Đang suy đoán gì đó, Chân Tần lại đột nhiên nói với Tịch Lục: “Tịch Lục, tôi và Trương Giai chia tay rồi?”
Tịch Lục ngẩn người, mặc dù biết là chuyện sớm hay muộn, nhưng là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, cậu phản xạ có điều kiện hỏi: “Vì sao?”
Chân Tần cười khổ một cái: “Cô ấy hết hy vọng với tôi rồi.”
Tịch Lục im lặng rồi.
Cuộc tình này của Chân Tần và Trương Giai, sự nhẫn nại đơn phương của một người, vô luận thế nào, đến cuối cùng cũng sẽ hao mòn tất cả nhiệt tình đi.
“Ha ha, đừng vẻ mặt như thế, làm như tôi đáng thương lắm ý.” Chân Tần vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, cười lên ha ha, cứ giống như không phải là mình thất tình, là Tịch Lục thất tình mới đúng.
Tịch Lục ngước mắt lên, trong mắt mang theo đồng tình, cậu nói: “Không theo đuổi lại sao?”
Chân Tần ngẩn người, cuối cùng lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái.
“Tôi cũng không biết, lần này Trương Giai rất nghiêm túc, trước đó cũng từng có, đã từng nói chia tay, nhưng là đến cuối cùng cũng sẽ hòa hảo, lần này…” Chân Tần nói: “Lần này, Trương Giai nói cô ấy tuyệt đối sẽ không hợp lại với tôi nữa, tôi luôn cảm thấy cô ấy rất thích tôi, vô luận cái gì cũng đều đáp ứng tôi, nhưng là lần này…”
“Cô ấy là nghiêm túc.” Chân Tần cúi đầu.
Tịch Lục vỗ vỗ bả vai Chân Tần, cậu chưa từng trải qua yêu đương gì, cũng không làm được đề nghị gì có tính xây dựng, Tịch Lục nói: “Chân Tần, ông thích Trương Giai chứ?”
Chân Tần ngước mắt lên, khuôn mặt vẫn luôn toét miệng cười to, hốc mắt lại hơi đỏ lên.
“Không thích tại sao có thể ở bên nhau?” Chân Tần trả lời.
Tịch Lục nói: “Cẩn thận suy nghĩ một chút, khi ông và Trương Giai ở bên nhau, ông đã vì cậu ấy làm cái gì, cậu ấy vì ông làm cái gì, Chân Tần, ông đối với người nào cũng rất thân thiện, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm.”
“Trương Giai thích ông, đại khái là bởi vì điểm này, đến bây giờ chia tay, cũng có lẽ bởi vì điểm này.”
Tịch Lục làm người đứng xem, lẳng lặng nói.
Chân Tần cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt lắm, cậu ta nói: “Tịch Lục, ông đi trước đi, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Tịch Lục gật gật đầu, cậu đi được chưa đến mấy chục mét, quay đầu lại nhìn Chân Tần một cái, Chân Tần đang vươn tay che lên mắt của mình.
Tịch Lục thở dài một hơi.
Tình yêu như vậy, sau này mình cũng sẽ trải qua đi, cậu chỉ hi vọng đến cuối cùng mình vẫn có thể thấy rõ giống như hiện tại, chân tâm của mình.
Đừng giống như Chân Tần, đến cuối cùng mới nhớ tới.
Cậu ta thích Trương Giai như vậy.

Ngày công bố thành tích, Tịch Lục nằm ở trong chăn suốt không có ra ngoài, đến mười hai giờ trưa, cậu cũng không có ý muốn đi tra thành tích.
Sợ? Đương nhiên sẽ.
Di động rung một cái, cậu cầm lên, nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc.
Cậu mở to mắt ra, nhìn đi nhìn lại tin nhắn này.
Sau đó lại từ trên giường đứng lên, mở máy tính ra, xác nhận thành tích của mình có giống như trong tin nhắn hay không.
Buông con chuột xuống, cậu cầm điện thoại lên, rồi bấm dãy số đã thuộc làu làu kia.
Lúc nghe thấy thanh âm quen thuộc, cậu khẩn cấp mở miệng, nói: “Trần Giới, chúng ta cùng đi lên đại học đi.”
Tiếng Trần Giới từ bên kia truyền tới, cô cười một cái nói: “Được.”

Sau khi để điện thoại xuống, Tịch Lục nhìn thành tích trên máy tính, ngẩn người.
Thành tích của Tịch Lục cũng không có đạt tới điểm chuẩn trúng tuyển của đại học X, thiếu hơn mười điểm, cho nên câu nói cậu vừa nói với Trần Giới kia, chính là đã chuẩn bị trước từ sớm ——
Trần Giới, chúng ta cùng đi đại học X đi.
Cậu gõ gõ đầu, sau đó lại nằm vào trong chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.