Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 1: Đính hôn lần thứ mười bảy




[Cáo] giải thích với mn 1 chút về bối cảnh, nó k hẳn là cổ cũng k hẳn là hiện đại, 9 xác là chỉ trong phần đầu nó là hiện đại, sau này khi chuyển qua tu tiên thì có cảm giác cổ xưa hơn nên t mới chọn xưng hô ta – ngươi ngay từ đầu để phù hợp với đoạn tu tiên sau này. Mọi người cứ tưởng tượng một thế giới có mạng internet, có cơ giáp, có vật dụng hiện đại nhưng nói chuyện lại sặc mùi cổ trang tu tiên nha =)))) t làm phần đầu xưng hô hiện đại cũng dc, nhưng vấn đề là sau này nv9 k chỉ tiến vào giới tu tiên mà còn quay ngược trở lại nơi xuất phát ban đầu, lộn qua lộn lại lộn tới lộn lui, nếu không quy về 1 dạng xưng hô thì đúng là 1 cục chỉ rối khổng lồ =)))) mn thông cảm nha, đây là vấn đề khác biệt ngôn ngữ của VN và TQ, bên TQ chỉ có một cách xưng hô ta- ngươi từ cổ đại đến hiện đại ^^
1 cân = nửa kg, 300 cân = 150 kg
Thân sinh = con ruột
*******
“Thiếu gia, thiếu gia, không tốt, phu nhân lại định hôn sự cho ngươi nữa rồi.” Mạc Nhất vội vàng chạy vào phòng nói.
Trong phòng có một thiếu niên mặc quần đùi nằm trên ghế mây, tay phe phẩy cái quạt hương bồ híp mắt nhìn Mạc Nhất: “Gấp cái gì, mấy chuyện cưới hỏi này, có thể định cũng có thể lui, có phải lần đầu tiên đâu, làm riết sẽ quen thôi, không cần gấp, không cần gấp.”
Mạc Nhất nhìn thiếu niên nói: “Thiếu gia, ngươi ung dung vậy a!”
Thiếu niên cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, ta là ai chứ? Ta chính là Mạc Phi, Mạc Phi đã bị từ chối mười sáu lần hôn sự, lần nay là ai? Có ảnh chụp không?”
Mạc Nhất vội vàng lấy ảnh chụp đưa qua: “Lần này là nhị công tử của tửu lâu Lâm gia, đây là ảnh chụp.”
Mạc Phi nhìn hình, lập tức chấn kinh: “Óe, tên này nặng cũng hơn ba trăm cân đi, thật không hổ là thiếu gia tiệm cơm, hình thể này đúng là…”
“Ánh mắt thiếu gia đúng là sáng như đuốc, vị nhị công tử Lâm gia này nặng ba trăm ba mươi cân.” Mạc Nhất khen ngợi.
Mạc Phi nhìn tấm hình, phồng má nói: “Ai làm vợ tên này đúng là xúi quẩy, nói không chừng buổi tối đang ngủ hắn trở mình một cái liền đè chết vợ mình.”
“Thiếu gia, ngài đúng là thông minh tuyệt đỉnh, người này mấy hôm trước lúc ngủ đã vô tình đè chết vợ mình nên mới tìm tới ngài đính hôn a.”
Gương mặt Mạc Phi vặn vẹo: “Khó trách người ta nói độc nhất phụ nhân tâm, xú bà nương kia cư nhiên muốn gả ta cho người như vậy.”
Mạc Nhất nháy nháy mắt với Mạc Phi, Mạc Phi nhìn ra cửa thì thấy một phụ nhân trang điểm tỉ mỉ đứng bên ngoài.
Mạc Phi híp mắt nhìn người nọ: “Sao mẫu thân đại nhân lại tới đây?” Người tới là Lâm Tịch, kế mẫu của Mạc Phi.
“Ta đến xem ngươi, tuy ngươi không phải thân sinh của ta nhưng ta vẫn luôn đối đãi với ngươi như thân sinh của mình.” Lâm Tịch nhìn Mạc Phi hiền lành nói.
Mạc Phi vuốt vuốt ngực, suýt chút chút nữa đã nôn cơm ra ngoài, ôi mẹ ơi, loại tử nữ nhân này nói dối như cuội mà không mắc cỡ chút nào à?
Lâm Tịch không để ý tới vẻ mặt vặn vẹo của Mạc Phi, hiền lành nói: “Nhị công tử Lâm gia này tuy hơi béo một chút nhưng trong nhà mở tửu lâu, con gả qua đó rồi muốn ăn muốn uống gì cũng có.”
Mạc Phi cười lạnh, nhị công tử Lâm gia đâu chỉ béo một chút!
Nhìn sắc mặt Mạc Phi, Lâm Tịch cười lạnh: “Mặc kệ ngươi có muốn hay không, việc này đã định rồi, ngươi tốt nhất đừng có giở mánh giở khóe, còn nữa, lúc đi gặp nhị công tử Lâm gia đừng có mà dùng tới cái hộp bách bảo của ngươi.” Phụ nhân cười lạnh một tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi.
Nhìn bóng dáng phụ nhân đi xa, Mạc Phi cùng Mạc Nhất đồng thanh mắng: “Tiện nhân.”
“Thiếu gia, có dùng hộp bách bảo nữa không?” Mạc Nhất hỏi.
Trong hộp bách bảo của Mạc Phi có một bộ công cụ hóa trang, Mạc Phi dùng nó làm mặt xấu dọa chạy vài đối tượng thân cận.
Mạc Phi híp mắt: “Tiện nhân kia đã nói vậy rồi, phỏng chừng không dùng được.”
Sắc mặt Mạc Nhất lập tức trở nên khẩn trương: “Thiếu gia, nếu không thể làm mặt xấu thì phải làm sao bây giờ?”
Mạc Phi cười lạnh: “Không sao, thiếu gia ta đây thông minh tuyệt đỉnh, chẳng nhẽ chỉ biết mỗi một chiêu làm mặt xấu à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.