Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 2: Thân cận




[Cáo] miểu sát = KO
*******
Nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng, ánh mắt long lanh thánh thiện trong gương, Mạc Phi có chút bất mãn úp mặt gương xuống, thực sự rất dọa người, hắn cư nhiên sống lại trong thân xác ẻo lả như vậy.
“Thiếu gia, nhị công tử Lâm gia hẹn ngươi gặp mặt ở tửu lâu Lâm thị.” Mạc Nhất nói.
Mạc Phi híp mắt nói: “Tửu lâu Lâm thị chính là cái tửu lâu hắc người chết không đền mạng kia à?”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Đúng vậy thiếu gia.”
Mạc Phi đứng dậy, thản nhiên nói: “Tiện nhân chết tiệt kia cư nhiên muốn gả ta cho một tên mở hắc điếm.”
Mạc Nhất cúi đầu không nói gì.
Mạc Phi nói: “Đi thôi.”

Lúc Mạc Phi tiến vào tửu lâu Lâm thị, nhị công tử Lâm gia đã ở đó, trước đó nhìn ảnh chụp không có cảm thụ trực quan, hiện giờ nhìn thấy người thật, Mạc Phi trực tiếp bị miểu sát, người này khẳng định là nhân vật nặng ký, một mình hắn ta chiếm hơn nửa cái bàn.
Nhìn thấy Mạc Phi, Lâm Trọng có chút kích động hướng Mạc Phi gật gật đầu.
Mạc Phi đi qua ngồi ở đối diện Lâm Trọng.
Hai mắt Lâm Trọng sáng rực nhìn Mạc Phi, Mạc Phi cảm thấy mình giống như một tiểu bạch thỏ bị mãnh mã cự tượng nhìn chằm chằm: “Ngươi muốn ăn gì cứ tự nhiên gọi đi.”
Mạc Phi nhận thực đơn, da mặt có chút run rẩy, thực đắt a! Hắc điếm này hắc nhiều tiền như vậy để dưỡng béo đứa nhỏ nhà mình à?
Mạc Phi có chút run run chỉ vài món đồ ăn khá đắt, nhị công tử Lâm gia dựa lưng vào ghế, thản nhiên rung rung chân nói: “Không cần tiết kiệm thay ta, có bao nhiêu đâu.”
Mạc Phi cười mỉm, trong lòng thầm nghĩ: đừng có rung nữa, ghế dựa sắp nát thành từng mảnh rồi kìa.
Lâm Trọng nhìn chằm chằm Mạc Phi đánh giá: “Ngươi rất xinh đẹp a!”
Khóe miệng Mạc Phi giật giật, chết tiệc, hắn thân nam nhi lại bị nói là xinh đẹp, phải nói là suất: “Cám ơn.”
Giá đồ ăn đắt thì đắt nhưng tốc độ dọn món khá nhanh, không bao lâu sau đã được dọn lên, Lâm Trọng có chút ghét bỏ nhíu nhíu mày: “Sao ngươi chọn toàn mấy món nhạt thếch vậy?”
Mạc Phi thầm xem thường, hắn chọn mấy món nửa mặn nửa chay, dầu mỡ cũng không ít: “Thanh đạm tốt cho sức khỏe.”
Lâm Trọng gật gật đầu: “Nói rất đúng nói rất đúng, thanh đạm một chút tốt hơn.”
Năm món ăn rất nhanh được dọn lên, Mạc Phi đột nhiên che miệng nôn khan: “Ọe… ọe…”
Lâm Trọng nhìn Mạc Phi nói: “Ngươi không sao chứ? Thức ăn không hợp khẩu vị à?”
Mạc Phi lắc đầu: “Không sao, không có việc gì.”
Lâm Trọng gật đầu, có chút hoài nghi nhìn Mạc Phi: “Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi!”
Mạc Phi gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, lại tiếp tục nôn.
Lâm Trọng nhìn Mạc Phi nói: “Ngươi thực sự không sao chứ?”
Mạc Phi cười cười: “Không sao không sao, gần nhất vẫn luôn có chút nhạt miệng.”
Mạc Nhất nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ngươi ăn nhiều một chút đi! Cho dù ngươi không cần ăn nhưng trong bụng ngươi đang có…”
Mạc Phi hung hăng trừng Mạc Nhất, Mạc Nhất lập tức ngậm miệng, chân tay lóng đóng đứng sau lưng Mạc Phi.
Lâm Trọng cổ quái nhìn Mạc Phi, Mạc Phi xấu hổ cười gượng: “Lâm nhị thiếu, ngươi ăn đi!”
Lâm Trọng nghiêm túc nhìn bụng Mạc Phi, chân cũng không rung nữa.
Mạc Phi ăn một ngụm thức ăn, sau đó ‘ọe’ một tiếng nôn hết ra ngoài, mùi chua bắt đầu lan tràn trong phòng ăn.
Mạc Phi áy náy nhìn Lâm Trọng mỉm cười: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta nhịn không được.”
Lâm Trọng đứng dậy: “Thật có lỗi, ta vừa nhớ ra hôm nay mình còn có việc, ta đi trước.”
Lâm Trọng xoay người bỏ chạy trối chết.
Mạc Phi nháy mắt với Mạc Nhất, Mạc Nhất lập tức nói: “Lâm thiếu, trước khi đi nhớ tính tiền a!”
Nghe thấy lời Mạc Nhất, Lâm Trọng lại càng chạy nhanh hơn.
Mạc Phi cùng Mạc Nhất nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Tiện nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.