Lâu Vũ tức giận nhìn Thiên Diệp: “Thiên Diệp, sao ngươi có thể nói vậy chứ? Đúng là quá đáng mà!”
Thiên Diệp dụi dụi mũi, có chút vô tội hỏi: “Tam hoàng tử, ngươi nghe Phi Phi hát bao giờ chưa?”
Lâu Vũ có chút quẫn bách đáp: “Nghe rồi.”
Thiên Diệp hiếu kỳ: “Tam hoàng tử, ngươi cảm thấy Phi Phi hát thế nào?”
Lâu Vũ quay mặt đi, giùng giằng nói: “Phi Phi hát… rất đặc sắc.”
Tô Vinh không nhịn được phì cười, bất quá bị ánh mắt Mạc Phi làm nghẹn lại.
Mạc Phi chống nạnh, hung hãn trừng Thiên Diệp cùng Lâu Vũ, lạnh lùng nói: “Hai ngươi im miệng cho ta.”
Lâu Vũ cùng Thiên Diệp trố mắt nhìn nhau, thức thời ngậm miệng.
Mạc Nhất có chút hiếu kỳ nghiêng đầu hỏi: “Thiếu gia, ngươi có kế hoạch gì không?”
Mạc Phi kiêu ngạo quét nhìn mọi người: “Ta đương nhiên có kế hoạch rồi,
phải biết ta là người phải bày mưu tính kế kỹ lưỡng rồi mới hành động,
không giống đám người chỉ biết hung hăng xộng lên đánh đấm như các
ngươi.”
Mạc Phi lôi ra một quyển nhạc phổ đặt xuống trước mặt nhóm người.
“Tiên âm nhạc phổ, sách này lấy ở đâu vậy?” Lâu Vũ tò mò hỏi.
“Từ thư viện học viện.” Mạc Phi nhàn nhạt nói.
Tiên âm nhạc phổ có hơn trăm nhạc khúc, những khúc này có tác dụng thanh
tâm, chữa thương, trợ giúp thăng cấp v..v… nhạc phổ rất phức tạp, đại đa số âm nguyên sư chỉ có thể phát huy được bảy tám khúc mà thôi.
“Ta định thuê đại lễ đường của học viện, mở trước một ngày nghe thử miễn phí.” Mạc Phi khoanh tay, nhàn nhạt nói.
Thiên Diệp tò mò: “Thuê đại lễ đường tốn bao nhiêu tinh tệ?”
“Một ngày một ngàn tinh tinh.” Mạc Phi có chút nhức nhối nói.
Thiên Diệp há to miệng, không dám tin nói: “Một ngày một ngàn tinh tinh, giựt tiền à?”
“Muốn kiếm tiền thì phải chịu đầu tư chứ sao, đừng có hô to gọi nhỏ, để người ta nghe thấy sẽ nói ngươi bủn xỉn bây giờ.” Lâu Vũ trêu chọc.
Thiên Diệp hung hăng trừng mắt, vẻ mặt có chút đưa đám: “Chưa kiếm được đồng
nào đã tốn một ngàn tinh tinh, đừng nói mất luôn cả tiền vốn nha.”
Lâu Vũ lơ đễnh nói: “Có mất cả tiền vốn cũng chẳng sao, cũng là tiền chúng ta cướp được thôi mà!”
Thiên Diệp: “…”
Thiên Diệp nhìn Mạc Phi hỏi: “Phi Phi, số tinh tinh đó ngươi sẽ đưa cho ai?”
Mạc Phi có chút hăng hái nhìn Thiên Diệp: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Đương nhiên là cướp lại rồi, một ngàn tinh tinh sao có thể tiện nghi cho người khác được.” Thiên Diệp âm trầm nói.
Mạc Phi bật cười, ranh mãnh nói: “Đưa cho viện trưởng đại nhân, ngươi thực
sự muốn đi cướp lại à? Ngươi đi đi, ta sẽ ủng hộ tinh thần cho ngươi.”
Thiên Diệp đau khổ nói: “Thật ra thì một ngàn tinh tinh cũng không nhiều lắm, Lâu Vũ nói đúng, muốn kiếm tiền thì phải bỏ vốn đầu tư.”
Mạc Phi khinh bỉ nhìn Thiên Diệp: “Mọi người yên tâm, có ta ra tay thì không lỗ được đâu.”
Lâu Vũ hỏi: “Ngươi định đàn khúc nhạc nào?”
“Địch trần.” Mạc Phi nhàn nhạt nói.
Lâu Vũ híp mắt, địch trần có tác dụng thanh tâm ngưng thần, rất nhiều tinh
sư trong quá trình trưởng thành vì sát khí quá nặng hoặc nóng lòng cầu
thành mà gặp sự cố, địch trần có thể hóa giải được tình trạng này.
Thiên Diệp có chút lo lắng: “Phi Phi, ngươi không có danh tiếng, cho dù là
miễn phí thì cũng chưa chắc có bao nhiêu người tới xem biểu diễn a!”
Mạc Phi liếc mắt: “Miễn phí sao lại không có người nghe chứ, từ nhỏ đến lớn ta thích nhất chính là đồ miễn phí, chỉ cần miễn phí thì mọi người sẽ
tranh nhau giành giật, ngươi cứ chờ xem, đến khi đó nhất định sẽ kín
chỗ. Hôm đó các ngươi chờ sẵn ở ngoài cửa, ai tới muộn thì đuổi đi.”
Thiên Diệp: “…”
“Có nghe thấy không?” Mạc Phi lạnh giọng.
Thiên Diệp nhún vai: “Được rồi, hi vọng có người để ta đuổi đi.”
Mạc Phi hung hăng trừng Thiên Diệp, Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài.
Tin tức Mạc Phi diễn tấu nhanh chóng dấy lên một loạt nghị luận trong học viện.
“Viện trưởng cũng quá cưng chìu đồ đệ mới đi, Mạc Phi muốn diễn tấu, viện trưởng còn hỗ trợ tuyên truyền, có lầm không a!”
“Nghe nói là miễn phí, các ngươi muốn đi không?”
“Ta không đi đâu, ta không muốn lãng phí thời gian.”
“Ta thì muốn nghe thử một chút, dù sao cũng miễn phí.”
“Muốn đi thì ngươi đi đi, ta cũng không đi, không nghe người ta nói hàng rẻ chẳng bao giờ tốt à? Nói chi tới miễn phí.”
… …
Hai ngày trôi qua, Mạc Phi đúng hạn bắt đầu diễn tấu ở học viện Thiên Hà.
Nhìn số người chỉ mới ngồi một phần ba đại lễ đường, Mạc Nhất có chút ủ rũ
nói: “Thiếu gia, thời gian đã hết, người tới không nhiều lắm.”
Mạc Phi không quá để ý: “Đúng là bị cái miệng ăn mắm ăn muối của Thiên Diệp nói trúng, ngày khác ta nhất định phải kiếm kim chỉ khâu miệng hắn
lại.”
Mạc Nhất có chút bất đắc dĩ hỏi: “…thiếu gia, làm sao bây giờ?”
“Ít thì ít, không thể bọn họ đi không một chuyến, cái đám kia đúng là không có kiến thức mà.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới một trận nháo loạn.
Mạc Phi có chút kh1 hiểu nhìn qua: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đới nhiêu tới, học viện Tinh Thần tới không ít người.” Lâu Vũ đi tới nói.
Mạc Phi nhíu mày, có chút suy tư: “Tới gây sự à?”
Lâu Vũ lắc đầu: “Bọn họ nói tới xem diễn tấu, có lẽ là lai giả bất thiện, hay là chúng ta đuổi bọn họ đi?”
Mạc Phi khoát tay: “Khỏi đi, người tới chính là khách, với lại cũng không phải không còn chỗ, cứ để bọn họ vào đi.”
Lâu Vũ gật đầu: “Ừm.”
Đới Nhiêu mặc y sa trắng như tuyết, trên mặt đeo mạng mỏng nhưng cũng khó giấu được tiên nhan khuynh thành.
Mạc Phi hệt như lâm đại địch nhìn Đới Nhiêu, Đới Nhiêu nhàn nhạt nhìn Mạc Phi một cái, sau đó tự tìm chỗ ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ bình thản của Đới Nhiêu, cả người Mạc Phi hệt như bong bóng xì hơi.
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi nói: “Thiếu gia, tới giờ rồi.”
Mạc Phi ra hiệu cho Lâu Vũ, Lâu Vũ đi tới đóng cửa lễ đường, sau đó cùng Thiên Diệp canh giữ ỡ ngoài cửa.
Mạc Phi bước lên đài, tiếng đàn chầm chậm vang lên.
Tiếng đàn trong veo như làn gió nhẹ nhàng truyền vào tai, mọi người chỉ cảm
thấy mình chìm đắm giữa một mảnh thế ngoại đào nguyên tràn đầy hương hoa cùng tiếng chim véo con.
Con ngươi xinh đẹp của Đới Nhiêu lóe
lên tia sáng kỳ dị, khúc địch trần này trong tiên âm nhạc phổ không thể
coi là có độ khó quá lớn, thế nhưng muốn diễn tấu đạt tới trình độ như
Mạc Phi thì không được mấy người.
Thính giả nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe.
Tiếng nhạc như có như không từ đại lễ đường truyền ra ngoài.
“Tiếng gì vậy, sao nghe âm thanh này ta có cảm giác linh hồn mình được tẩy rửa a.”
“Ta cũng cảm thấy vậy, tiếng nhạc này tựa hồ có thể trị khỏi chứng nhức đầu của ta.”
“Chẳng lẽ là âm nguyên sư đang khảy đàn?”
“Hình như là bên đại lễ đường truyền tới.”
“Ta nhớ ra rồi, hôm nay đồ đệ Mạc Phi của viện trưởng diễn tấu miễn phí a!”
“Đúng rồi đúng rồi, ta nghe nói Mạc Phi cùng Đới Nhiêu đều là thuật sư tinh
thần, thuật sư tinh thần có khả năng trở thành âm nguyên sư rất lớn a.”
“… …”
Tiếng đàn hấp dẫn không ít học viên. Rất nhiều người tìm tới nhưng lại được
thông báo diễn tấu đã bắt đầu, cửa đã đóng, không thể tiến vào.
Một khúc địch trần, Mạc Phi chỉ với một lần diễn tấu đã nổi tiếng, những
học viên chỉ vì nhàm chán tới nghe rối rít cảm khái chuyến đi này không
tệ.
Tin tức Mạc Phi là âm nguyên sư truyền ra, không ít người nuối tiếc vì mình đã không tới đại lễ đường.
“Đều tại ngươi cả, gì mà nói nghe diễn tấu là lãng phí thời gian, ta vốn đã
định đi rồi.” Một nữ học viên trừng mắt nói với nam học viên trước mặt.
“Nhưng lúc ấy ngươi cũng đồng ý với ta mà, không thể đổ hết tội cho ta a!” Nam học viên có chút ủy khuất nói.
Đúng lúc ấy, một nữ học viên hào hứng chạy tới: “Như Oanh, ngươi không tới
nghe Mạc Phi diễn tấu đúng là đáng tiếc, địch trần thực sự quá tuyệt
với, ngươi có biết khúc địch trần không?”
“Địch trần là một khúc
nhạc trong tiên âm nhạc phổ, nghe nói có hiệu quả thanh tẩy linh hồn,
quả thực rất lợi hại a! Ta cảm thấy sau khi nghe khúc nhạc kia, thực lực liền gia tăng lên vài phần.”
Nữ học viên Như Oanh nhìn thiếu nữ đang luyên thuyên không ngừng, biểu tình có chút ghen tị.
Nữ học viên quá hưng phấn, hoàn toàn không chú ý nét mặt xoắn xuýt của nữ
bằng hữu: “Như Oanh, ngươi biết không, Mạc Phi chính là âm nguyên sư a.
Mạc Phi nói, sau này hắn còn diễn tấu nữa, cũng là khúc nhạc trong tiên
âm nhạc phổ, bất quá lần sau muốn nghe thì phải trả tinh tinh.”
Thiếu nữ lấy ra một cành hồng hoàng kim, hiến bảo nói: “Nhìn này, Mạc Phi nói cầm cành hồng này, lần sau tới nghe diễn tấu sẽ được ưu đãi nửa giá a.”
Nhìn nữ bằng hữu hưng phấn vô cùng, Như Oanh hung hăng bấu nam học viên ở bên cạnh.
Nam học viên nhăn nhó đau khổ, thế nhưng giận mà không dám nói gì.