Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 223: Lâu Vũ Xuất Thủ




“Ầm.” Nắm tay Lâu Vũ trực tiếp đối đầu với linh kiếm của đối phương.
Đường Thiên Thái khiếp đảm che mắt, xoắn xuýt nói: “Ô ô ô, xong rồi, Lâu ca ca tức giận tới phát điên rồi, Lâu ca ca lẩn quẩn trong lòng, Lâu ca ca sắp bị đánh chết rồi.”
Tô Vinh trợn to mắt nhìn Lâu Vũ, con ngươi cũng lóe lên vài phần khẩn trương.
Trên chiến đài, Lâu Vũ dùng cứng đối cứng với tiên thiên linh kiếm của Lý Thiên Kiếm.
Nhóm học viên xem chiến ở xung quanh đều phát ra tiếng kinh hô.
Thiên Diệp nghiêng đầu, khó tin nói: “Ai nha, Lâu Vũ cư nhiên dùng tay không đấu với tiên thiên linh kiếm của Lý Thiên Kiếm, ta đã sớm biết tên này da dày lắm, chỉ là không ngờ lại dày tới mức ngay cả linh kiếm cũng không chém đứt như vậy a!”
Tô Vinh trừng Thiên Diệp, tức giận nói: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy? Ngươi ghen tị à?”
Con ngươi Tô Vinh lóe lên chút khác thường, lẩm bẩm: “Không ngờ da thịt tam hoàng tử đã cường hãn đến mức này, thực lợi hại a!”
Đường Thiên Thái buông tay che mắt, hệt như vẹt liếng thoắng nói: “Thực lợi hại a! Da dày thịt béo a!”
Thiên Diệp bĩu môi: “Tên này chuyên gia bị sấm sét giật, giật riết thân xác tự nhiên cường hãn.”
Béo viện trưởng đứng trên chỗ cao, bưng ly trà cười híp mắt nhìn Lâu Vũ: “Tên nhóc này không tệ.”
“Quả thực không tệ, trước đó Lâu Vũ đồng học đã ngây người trong phòng trọng lực hai mươi lần ngây người suốt bảy ngày, phá vỡ kỷ lục trước đó của học viện.” Phó viện trưởng vui vẻ nói.
Béo viện trưởng híp mắt, dương dương đắc ý: “Đồ đệ của ta tự nhiên không phải người bình thường.”

Lý Thiên Kiếm nhìn Lâu Vũ, trong lòng hừng hực lửa giận, linh kiếm là đồng bạn của hắn, kết quả hiện giờ bị người ta dùng nắm đấm chế ngự, quả thực quá mất mặt.
Đôi cánh màu tím bắt đầu ngưng kết sau lưng Lâu Vũ.
“Lôi điện chi sí! Hắn tu tập lôi dực chi thuật à?” Béo viện trưởng có chút kinh ngạc.
“Nhanh như vậy đã luyện thành sao?” Béo viện trưởng có chút kinh ngạc.

Lâu Vũ phóng vút lên, vô ố tia sấm sét bay về phía Lý Thiên Kiếm.
Vô số phi vũ phóng về phía Lý Thiên Kiếm, mỗi chiếc đều mang theo năng lực hủy diệt nồng đậm.
Phần lớn phi vũ bị kiếm khí quanh người Lý Thiên Kiếm đánh bay ra ngoài, thế nhưng vẫn có vài chiếc tập kích thành công.
Lý Thiên Kiếm quát to một tiếng, một đạo kiếm quang bén nhọn bổ về phía Lâu Vũ.
“Kiếm ý.” Con ngươi phó viện trưởng co rút, biểu tình có chút ghen tị.
Béo viện trưởng nghiến răng: “Lý Thiên Kiếm còn trẻ như vậy đã lĩnh ngộ được kiếm ý, quả thực là trường giang sóng sau xô sóng trước, đợt sóng trước như ta đã chết khô trên bờ cát rồi a!”
Phó viện trưởng bất đắc dĩ cười: “Viện trưởng đừng nói vậy, ngài sao có thể dễ dàng chết như vậy a.”
Béo viện trưởng gật đầu, đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, người ta hay nói tai họa lưu ngàn năm, ta chính là lão bất tử, lão bất tử đó a, hiển nhiên không phải gọi cho vui.”
Phó viện trưởng nghe mà hắc tuyến.
Béo viện trưởng lẩm bẩm: “Thiên phú của tên nhóc học viện Tinh Thần kia cũng không tệ, chính là không có mắt nhìn! Thiên phú tốt như vậy lại bái tên gầy teo kia làm sư, gió thổi một phát là bay rồi, có thể có tiền đồ gì chứ?”
Nhìn viện trưởng nhà mình lẩm bẩm, phó viện trưởng liếc mắt không nói tiếng nào.
Một chiếc phi vũ ngưng kết trên tay Lâu Vũ, phi vũ cùng kiếm ý va chạm, một trận sóng chấn động lan ra.
Nghe thấy động tĩnh, Mạc Phi rốt cuộc đi ra, đi tới bên cạnh Tô Vinh, tò mò hỏi: “Vinh Vinh, người đối chiến với Lâu Vũ là ai vậy?”
Tô Vinh nhún vai: “Nghe nói tên là Lý Thiên Kiếm, đang theo đuổi Đới Nhiêu.”
Mạc Phi nghiêng đầu, kinh ngạc nói: “Theo đuổi Đới Nhiêu? Người này theo đuổi ai không theo đuổi, cư nhiên lại chọn nha đầu đầu óc không tốt kia, đúng là đáng thương a!”
Tô Vinh nhìn Mạc Phi: “Hắn vốn tới khiêu chiến ngươi, bất quá bị tam hoàng tử chặn lại.”
Nhìn kiếm khí mãnh liệt trên chiến trường, Mạc Phi sợ hãi vỗ vỗ ngực: “May thật may thật, cũng may mà có Lâu Vũ đối chiến, nếu là ta thì đã bị người ta cắt lát như rau củ rồi. Thế mới nói nhất định phải tìm một người chồng tốt, lúc mấu chốt có thể đá ra đỡ đòn a!”
Tô Vinh cười bất đắc dĩ: “Mạc Phi điện hạ, ngươi không nên mất tiền đồ như vậy a!”
Nhìn hai người đang chiến đấu, Mạc Phi lắc đầu: “Vinh Vinh, không phải mất tiền đồ, là tự hiểu lấy mình.”
Nhìn cuộc chiến trên đài, Mạc Phi kinh ngạc: “Không ngờ người này có thể liều mạng với Lâu Vũ như vậy, lợi hại lợi hại.”
“Mạc Phi đồng học, Lý Thiên Kiếm, Đường Thiên Thánh, Mặc Bắc cùng Thượng Quan Đình được xưng là tứ tinh của học viện Tinh Thần, là một trong bốn thiên tài kiệt xuất.” Một đồng học ở bên cạnh giải thích.
“Còn có tới ba người à? Học viện Tinh Thần thực lợi hại a.”
Tô Vinh có chút khẩn trương liếc nhìn về phía béo hiệu trưởng, có chút sợ hãi nói: “Mạc Phi, ngươi nhỏ giọng thôi, lão mập kia sẽ nổi giận a.”
Mạc Phi trừng mắt, vội vàng gật đầu: “Đúng a! Béo viện trưởng mặc dù dáng người to béo như quả cầu nhưng bụng dạ lại nhỏ như mũi kim vậy, không dễ chọc, không dễ chọc a!”
“Ầm!” Kiếm khí sắc bén cùng lôi cầu uy lực cực đại va chạm phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Sau khi bụi mù tiêu tán, mặc dù sắc mặt có chút đau đớn nhưng Lâu Vũ vẫn còn đứng trên đài, Lý Thiên Kiếm thì bị trọng thương ở chân, hiện giờ đang quỳ một gối.
Lý Thiên Kiếm chậm rãi đứng dậy, sắc mặt buồn bã: “Ta thua, nguyện đánh chịu thua, sau này ta sẽ không quấn lấy Đới Nhiêu sư muội nữa.”
Lâu Vũ cả kinh: “Sau này ngươi đừng quấn lấy vợ ta là được, còn Đới Nhiêu, ngươi muốn theo đuổi thì theo đuổi ngay đi! Ta rất ủng hộ ngươi theo đuổi Đới Nhiêu, ta chân thành chúc phúc hai ngươi a.”
Lý Thiên Kiếm lạnh lùng liếc nhìn Lâu Vũ, sau đó xoay người khập khiễng rời đi.
Đường Thiên Thái quơ nắm tay, hưng phấn nói: “Wow, Lâu ca ca thắng rồi, Lâu ca ca thực lợi hại, Lâu ca ca quả nhiên da dày thịt béo!”
Lâu Vũ: “…”
Nhìn sắc mặt khó coi của Lâu Vũ, Mạc Phi tiến tới, ân cẩn hỏi: “Ngươi không sao chứ, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có bị ám thương không?”
Lâu Vũ lắc đầu: “Không có, chẳng qua nếu người này không theo đuổi Đới Nhiêu nữa thì ta không biết mình đánh thắng hắn là phúc hay họa nữa.”
Mạc Phi: “…”

Học viện Tinh Thần.
“Lý Thiên Kiếm thế nhưng lại thua Lâu Vũ.” Viện trưởng Tinh Thần nhíu mày, xoắn xuýt nói.
“Trước đó Lâu Vũ cùng Thiên Diệp không xuất thủ, cứ tưởng hai bọn họ là người yếu nhất, không ngờ lại là mạnh nhất.” Phó viện trưởng thở dài.
“Mầm móng tốt như vậy cư nhiên lại rơi vào tay tên mập chết tiệt kia, đúng là đáng tiếc mà!” Viện trưởng Tinh Thần tiếc nuối nói.
Sắc mặt phó viện trưởng có chút xoắn xuýt: “Thật ra thì ta nghe nói sáu người bọn họ vốn muốn tới học viện Tinh Thần, sở dĩ chọn học viện Thiên Hà là vì…”
“Vì cái gì?” Viện trưởng Tinh Thần có chút kích động hỏi.
“Là vì học phí của học viện Tinh Thần quá đắt, bọn họ không trả nổi.” Phó viện trưởng lúng túng nói.
Viện trưởng Tinh Thần trợn to mắt, có chút phẫn uất: “Thiếu tinh tinh thì có thể tới nói với ta mà, hết thảy đều có thể thương lượng mà???”
Viện trưởng Tinh Thần căm phẫn không thôi, thiếu tiền, này mà là lí do sao, chỉ vì không có tiền mà chọn học viện Thiên Hà rách nát kia.

Lý Thiên Kiếm bị đánh bại làm đám học viên bên học viện Tinh Thần bàn luận sôi nổi.
“Lý sư huynh thua? Không thể nào, Lý sư huynh chính là linh kiếm chi thể trời sinh, sao có thể thua được.”
“Thế nhưng Lý sư huynh thực sự đã thua rồi, nghe nói là thua trong tay bầu bạn của Mạc Phi, cái người gọi là Lâu Vũ.”
“Lâu Vũ? Chính là kẻ ăn bám bên cạnh Mạc Phi đó hả?”
“Người ta không phải ăn bám, người ta có thực lực a.”
“Phải không? Thực lực rất mạnh à? Trước đó không thấy hắn xuất thủ, ta cứ tưởng hắn chỉ là bình hoa thôi!”
“Thực lực của Lâu Vũ rất xuất sắc, khó trách Mạc Phi lại chọn hắn.”
… …
“Đới sư muội, ngươi từ bỏ Mạc Phi đi.” Tân Minh Nguyệt nhìn Đới Nhiêu nói.
Đới Nhiêu nhíu mày, có chút không đồng ý: “Vì cái gì?”
“Lâu Vũ kia quá nguy hiểm, ta nghe nói tính tình hắn rất nóng nảy, còn không biết thương hương tiếc ngọc, nếu chỉ tính tình không tốt thì chẳng sao, thế nhưng thực lực của hắn lại rất cường hãn, ngay cả Lý Thiên Kiếm sư huynh cũng không phải đối thủ, nếu ngươi thực sự chống lại hắn, ta sợ…” Tân Minh Nguyệt có chút lo âu nhìn Đới Nhiêu.
Đới Nhiêu nhíu mày, có chút do dự lẩm bẩm: “Tân sư tỷ, linh hồn lực của Mạc Phi thực sự rất mạnh a!”
“…ngươi tìm người khác đi.” Tân Minh Nguyệt cười gượng nói.
Đới Nhiêu bất đắc dĩ: “Làm gì dễ tìm như vậy a! Vất vả lắm mới tìm được một người nhưng lại có chủ rồi.”
Doãn Nhu Hân ở xa xa nhìn qua Đới Nhiêu cùng Tân Minh Nguyệt, trong lòng có chút phức tạp.
Thiên Diệp hiện giờ không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà đồng bạn cũng toàn người lợi hại, Mạc Phi kia được Đới Nhiêu để mắt, Lâu Vũ thì ngay cả Lý Thiên Kiếm cũng không phải đối thủ, Thiên Diệp rốt cuộc có được vận may gì vậy.
“Doãn sư muội.” Một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đi tới.
“Có việc gì không Lý sư tỷ?”
“Doãn sư muội, có người nói Thiên Diệp của học viện Thiên Hà là vị hôn phu cũ của ngươi, có thật không?” Lý Phượng Vũ tò mò hỏi.
Biểu tình Doãn Nhu Hân có chút lúng túng: “Ta không biết.”
“Không biết? Không thể nào. Thiên Diệp dù sao cũng làm hôn phu của ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không nhận ra à?”
Doãn Nhu Hân cắn môi: “Thật xin lỗi sư tỷ, ta thực sự không biết.”
Nhìn bóng lưng Doãn Nhu Hân rời đi, Lý Phượng Vũ có chút bất mãn nhíu mày.
“Lý sư tỷ, ta nghĩ Doãn sư muội thực sự không biết, chuyện năm đó nháo thành như vậy, nếu Thiên Diệp thực sự là Đường Thiên Diệp thì chắc chắn không muốn có liên hệ với Doãn Nhu Hân nữa.” Một thiếu nữ bên cạnh nói.
“Cũng đúng.” Lý Phượng Vũ gật đầu.
“Nghe nói Doãn gia tựa hồ có ý muốn nối lại hôn sự, bất quá Thiên Diệp…” Thiếu nữ lắc đầu, biểu tình có chút xem thường.
Lý Phượng Vũ cười lạnh: “Trước khác nay khác, giờ ngay cả Đường Thiên Minh cũng coi thường Doãn Nhu Hân, huống chi là cao thủ cấp tám tiền đồ vô hạn như Thiên Diệp.”

Học viện Thiên Hà.
Lâu Vũ cùng Mạc Phi đi trong học viện, hấp dẫn được không ít ánh mắt.
“Đó chính là Lâu Vũ, nghe nói thực lực rất cường hãn.”
“Dáng dấp của hắn thực đẹp a! Trước kia không phát hiện trong học viện chúng ta có người soái như vậy.”
“Đó chính là Lâu Vũ, Lý Thiên Kiếm, một trong tứ tinh của học viện Tinh Thần đã bại trong tay hắn.”
“Lâu Vũ cùng Mạc Phi thực xứng đôi a! Đều rất xuất chúng.”
… …
Nhìn nụ cười trên mặt Lâu Vũ, Mạc Phi bĩu môi: “Ngươi có vẻ rất đắc ý a!”
Lâu Vũ nhún vai: “Không có cách nào, trước đó bọn họ cứ nói ta là ăn bám, là bình hoa, áp lực của ta rất lớn a.”
Mạc Phi: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.