Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 101:




Trần Mộc đem Trương Lê bỏ vào khoang thuyền chứa đầy dịch dinh dưỡng, sau đó kết nối với bộ đàm liên lạc của Đệ nhị, nhưng lại không thể kết nối được, Trần Mộc cũng không để ý, lập tức liên lạc với Chu Dật Cẩn, vừa kết nối thì đối phương đã nhấc máy.
“Trần Mộc, anh không sao chứ?” Vẻ mặt nôn nóng của Chu Dật Cẩn xuất hiện trên bộ đàm.
“Anh không sao.”
“ Trương Lê……” Chu Dật Cẩn lập tức hỏi, lại chần chờ.
“Ngài ấy không sao!”
“Như vậy là tốt rồi, bộ đàm liên lạc của Đệ nhị, sau khi các anh đi, ông ấy vẫn luôn vội vàng chăm sóc mấy đứa nhỏ, không ngủ cũng không ăn, nếu cứ như vậy chỉ sợ sẽ không thể chống đỡ được tiếp!” Chu Dật Cẩn cũng đã nhìn ra, từ sau khi Trương Lê rời đi, Đệ Nhị vẫn luôn buộc chặt thần kinh, tuy rằng thực lực của ông ấy cường đại, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ gây tổn thương đến thân thể.
“Thể nào không thể liên lạc được, em nói với ông ấy một tiếng, Trương Lê đột phá, bọn anh sẽ mau chóng trở về.” Trần Mộc mở miệng.
“Được.” Chu Dật Cẩn lập tức ngắt liên lạc, y phải nhanh chóng thông báo cho Đệ nhị.
Trần Mộc lái xe, phía sau xe chở khoang dịch dinh dưỡng của Trương Lê, tình huống của Trương Lê đã có người kiểm tra qua, chủ yếu là do thoát lực, cũng bị thương. Tuy rằng thương tích có chút nặng, nhưng hiện giờ Trương Lê đã đột phá, tế bào toàn thân sẽ tái tạo lại. Hiện giờ ông ta có thể trở nên càng cường đại, tuổi thọ cũng kéo dài hơn, chút thương tích ấy cũng coi như không nặng.
Vừa xuống xe, Trần Mộc đã bị một đống người vây quanh.
“Trương Lê đâu?” Đệ nhị bắt lấy Trần Mộc, nhìn về phía sau nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng mà mình muốn gặp.
“Ngài ấy ở phía sau.”
“Tại sao ông ấy là ở phía sau?” Sắc mặt Đệ nhị đại biến:
“Không phải không có việc gì sao?”
Trần Mộc cảm thấy Đệ Nhị sắp bóp nát bả vai của mình tới nơi rồi:
“Ông ấy bị thương, hiện giờ đang ở trong dịch chữa bệnh.”
Lúc này Đệ nhị mới buông Trần Mộc ra, mở cửa sau của xe, liếc mắt một cái liền thấy được Trương Lê đang nằm đó, ông nhìn trong chốc lát, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Bệnh nhân lập tức liền biến thành hai người, cũng may con của bọn họ có đủ người chăm sóc.
Đương nhiên Đệ Nhị cũng không có chuyện gì, chỉ là áp lực tinh thần cộng thêm không ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ một thời gian dài mà thôi, nói như vậy có nghĩa là rất lâu trước đây ông đã bắt đầu lo lắng cho Trương Lê.
Sắp xếp tốt cho hai người, Trần Mộc mới nói với những người khác chuyện đã trải qua, thuận tiện ôm con trai con gái của mình hôn vài cái. Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc có vài ngày không gặp Trần Mộc, đối với hắn cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, khiến cho Trần Mộc có chút thụ sủng nhược kinh. ( được sủng ái mà lo sợ)
Ngày hôm sau, Trương Lê và Đệ nhị đều đã thu xếp tốt cùng xuất hiện ở phòng khách, có lẽ không còn gánh nặng trên vai, vẻ mặt hai người đều thật nhẹ nhàng, cử chỉ cũng thân mật hơn không ít, Trương Lê thậm chí còn gắp đồ ăn cho Đệ nhị:
“Gia Hỉ, tôi nhớ rõ đây là món cậu thích ăn.”
“Gia Hỉ?” Ngoại trừ Trương Lê và Đệ nhị, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đệ nhị, Đệ nhị gọi là Gia Hỉ?
“Các cậu không biết tên của Gia Hỉ?” Trương Lê nở nụ cười.
Đệ nhị hung hăng đạp Trương Lê một cước, khẳng định đối phương cố ý!“Nguyên danh của tôi gọi là Kim Gia Hỉ.”
Tên này…… Tất cả mọi người đều có cảm giác muốn cười.
“Tuy rằng tên này rất bình thường, nhưng có thể nói rõ năm đó cha mẹ tôi đã vui sướng đến thế nào…… Từ nhỏ tôi đã thích tranh Đệ nhất, lại không nghĩ rằng lúc ấy sẽ thua trong tay của Trương Lê, liền cảm thấy bản thân vĩnh viễn chỉ có thể làm Đệ nhị…… Có điều, tên của tôi dần dần cũng không còn ai biết nữa, có lẽ người khác cũng cảm thấy tên này của tôi rất quê, tôi sẽ không thích, cho nên cũng không có ai gọi.” Đệ nhị có chút hoài niệm mở miệng.
“Tên bình thường cũng không nhất định không tốt, giống như Thiên Nhạc nhà chúng tôi, phỏng chừng số người có tên này đếm cũng không hết, có điều chỉ cần mỗi ngày nó đều vui vẻ trải qua là được.” Chu Dật Cẩn tiếp lời.
“Thiên Nhạc!” Tiểu Nhiên Nhạc lớn tiếng kêu một tiếng, sau đó một tay nắm thìa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, đánh giá xong vị trí, liền cắn một ngụm, hung ác ăn hết.
Về phần Trần Thiên Hoa lúc nào cũng ăn một cách đầy mạnh mẽ lại càng không cần phải nói, thằng nhóc đã ăn đến cả người rối tinh rối mù rồi.
Tin tức Trương Lê thăng cấp đến cấp mười một rất nhanh đã truyền ra bên ngoài, có một cao thủ cấp mười một tồn tại, cho dù bọn họ muốn giữ bí mật thì liên minh cũng hỗ trợ tuyên truyền.
Hiện nay, Trương Lê quả thực đã trở thành thần tượng của toàn liên minh, dân chúng bình thường giờ mới biết ngoài cấp chín còn có cấp mười, mà quốc gia của bọn họ có một cao thủ cấp mười một, quả thật là Đệ nhất thế giới!
Sau khi Trương Lê thăng cấp, người cả ngày mang theo A Hổ lại biến thành Chu Dật Cẩn, Trần Mộc đã đột phá cấp mười, có khả năng còn có thể đột phá cấp mười một, nếu y không cố gắng, hai người sẽ không thể cùng nhau chậm rãi già đi– chênh lệch một cấp bậc, tuổi thọ cũng kém nhau rất nhiều.
A Hổ cũng rất dính Chu Dật Cẩn, hận không thể cả ngày ở cũng một chỗ với Chu Dật Cẩn, hoàn toàn không giống lúc trước khi ở cùng với Trương Lê, nó hoàn toàn không thèm quan tâm tới Trương Lê.
A Hổ đi theo chủ nhân của mình như vậy, Tiểu Bảo đương nhiên sẽ không bằng lòng, rơi vào đường cùng, Chu Dật Cẩn chỉ có thể để mỗi đứa ở một bên vai, cố tình lúc bế con, hai đứa nhóc đều thích kéo chân của hai con linh thú, khiến cho Chu Dật Cẩn lo được đứa này lại không lo được đứa kia.
Mà vài ngày sau, Chu Dật Minh lại xuất hiện ở lục nguyên.
” Anh, anh lại cãi nhau với Tề Chích?” Chu Dật Cẩn nhìn về phía anh trai mình.
Cảm nhận được ánh mắt đánh giá của em trai, Chu Dật Minh nhướn lông mày:
“Anh sẽ hay cãi nhau với người khác hay sao?”
Quả thật, Chu Dật Minh bình thường cũng không hay cãi nhau với Tề Chích, bởi vì phần lớn đều là Tề Chích đối với anh nói gì nghe nấy:
“Anh, có việc sao?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút, thứ này là của em?” Chu Dật Minh lấy ra một cái hộp, vừa mở ra, liền thấy được một viên trân châu cực lớn ở bên trong.
Chu Dật Cẩn sửng sốt, mới nhớ tới đây là thứ Trần Mộc mang về, khi đó bọn họ lâu ngày gặp lại, có vài việc nói không nên lời, lại sợ thứ này ảnh hưởng tới con, liền để vào trong một chiếc hộp chống phóng xạ, sau này…… Hình như y đã quên mất chuyện này.
“Viên trân châu này làm sao vậy?”
“Đây chính là thứ tốt!” Chu Dật Minh lập tức mở miệng:
“Nếu không phải mấy hôm trước anh vô tình đến chỗ em, cũng không phát hiện được vật tốt này!”
“Nó có tác dụng gì?” Lúc này Trần Mộc cũng đi ra. Ban đầu khi nhìn thấy viên trân châu cực đại này, hắn liền cảm thấy vô cùng xinh đẹp, muốn mang một ít về nhà, sau này mấy viên trân quý hắn có đều bị Bạch Khả Khả cướp lấy, Bạch Khả Khả còn chỉ huy hai con cá voi thú lấy thêm càng nhiều trân châu về cho nó trang trí sào huyệt, hắn đông giấu tây giấu cũng chỉ giấu được một viên mang về.
“Viện nghiên cứu nghiên đã nghiên cứu thành phần của viên trân châu này, cuối cùng đứa ra kết luận là, mấy viên trân châu này phát ra phóng xạ vô cùng có ích với con người, có công hiệu kéo dài tuổi thọ, bản thân chất cấu tạo cũng rất dặc biệt, hiệu quả dưỡng nhan so với trước mạt thế tốt hơn rất nhiều, bên trong còn có các nguyên tố vi lượng có thể kích phát tiềm năng của thân thể, đương nhiên, có thể kích phát cũng chỉ có trẻ con mà thôi, đồng thời nếu đeo lâu không chừng còn có những tác dụng chưa biết đến, có điều hiêu quả sẽ kém hơn một chút.”
“Nói cách khác, viên trân châu này có giá trị rất nhiều tiền?” Trần Mộc hỏi.
“Đương nhiên! Phụ nữ có sự nghiệp rất nhiều, đàn ông nguyện ý lấy lòng phụ nữ còn nhiều hơn, mà người muốn con của mình trở thành Long, muốn người phụ nữ của mình trở thành Phượng, lại càng nhiều hơn!” Kỳ thật Chu Dật Cẩn lại cảm thấy, tác dụng kích phát tiềm năng mới là hấp dẫn nhất, bọn họ trải qua nghiên cứu cũng phát hiện, tuy rằng loại trân châu này không phải tinh hạch của dị thú, lại có chút giống với tinh hạch của dị thú, có lẽ, do nó được lấy ra từ trong cơ thể của dị thú cấp bảy.
Có thể kích phát tiềm năng, lại không hề tổn thương đến thân thể, chỉ cần nghĩ cũng có thể biết được đáng giá bao nhiêu!
“Trong tay Bạch Khả Khả cũng phải có mấy chục nghìn viên.” Trần Mộc sờ sờ cằm mình.
“Những viên trân châu đó đều lấy ra từ cơ thể dị thú cấp bảy đúng không?” Chu Dật Minh lại hỏi.
“Chắc vậy, trân châu của dị thú bình thường Bạch Khả Khả chướng mắt, cấp tám nó lại không muốn đi săn, cho nên hơn phân nửa đều lấy ra từ cơ thể dị thú cấp bảy, ngay từ đầu nó còn giết mấy con trai biển để lấy trân châu, sau này nó lại ép trai biển tự phun trân châu, còn nuôi dưỡng không ít, để về sau có thể có được trân châu cuồn cuộn không ngừng.” Trần Mộc mở miệng. Bạch Khả Khả còn biết lợi dụng đạo lí không ngừng lặp lại, có điểu, nếu nó thật sự giết hết ngọc trai thú, nói không chừng ngọc trai sẽ bị tuyệt chủng. Trần Mộc lúc trước còn thầm nghĩ muốn có mấy viên để tặng người, mà Bạch Khả Khả lại muốn dùng trân châu để phủ kín “Giường” của mình! cái hình thể kia của nó……
“Con đại bạch sa kia thật đúng là thông minh……” Chu Dật Minh tưởng tượng mấy vạn viên trân châu cùng một chỗ, những viên trân châu này sẽ sáng lên, nhìn qua đúng là đẹp đến mê người!
“Đúng vậy, hơn nữa viên trân châu tôi mang về chỉ là màu trắng, còn có một vài loại màu đen và màu sắc rực rỡ……”
Chu Dật Minh ánh mắt sáng trứng:
“Cậu có cách lấy chúng không? Vật như vậy, cũng nên để con cậu đeo mấy viên.”
“Bạch Khả Khả…… Ngoại trừ đại bạch sa, dường như nó còn thích những vật xinh đẹp.” Có lẽ thích chưng diện là thiên tính của giống cái, không phải Bạch Khả Khả cũng là giống cái sao?
“Có thể sử dụng một viên thủy tinh rực rỡ đổi lấy một viên trân châu không? Trong thủy tinh còn để một vài ánh sáng gì đó.” Chu Dật Cẩn đột nhiên mở miệng, như vậy đối với người mới có lợi, y hi vọng con mình có thể ngủ trên một giường trân châu!
Ý kiến hay! Trần Mộc ôm lấy Chu Dật Cẩn hôn một cái, sau đó Trần Thiên Hoa và Chu Thiên Nhạc đang chơi ở bên cạnh lập tức không bằng lòng, nắm lấy ông áy quần của Trần Mộc mà kéo, xem ra đối với chúng nó Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng chỉ có thể ôm hôn chúng nó mà không được ôm người khác.
Chu Dật Cẩn bị Trần Mộc hôn một cái như vậy, con của y lại không bằng lòng muốn y ôm, lập tức đỏ mặt, ôm lấy Thiên Nhạc, đột nhiên nghĩ tới cái gì:
“Anh, sao đột nhiên anh lại tới kí túc xá của em?”
Chu Dật Minh sửng sốt, ngón cái bấm bấm lên ngón trỏ:
“Anh giúp em dọn phòng.”
“Nhưng……” Chu Dật Cẩn nhìn về phía tay đối phương:
“Anh, bình thường chỉ khi nào chột dạ anh mới có thể làm như vậy.”
Chu Dật Minh đỏ mặt, Tề Chích chết tiệt, rõ ràng phải đi viện nghiên cứu xác định đồ dùng thực nghiệm, kết quả đợi lâu lại dính lên người anh, viện nghiên cứu khắp nơi đều có người thăm dò, anh liền mang đối phương đến phòng của Chu Dật Cẩn……
Thủy tinh đủ loại màu sắc hình dáng, có lớn có nhỏ, có vài viên bên trong còn có cao su huỳnh quang chế thành hình đại bạch sa phun nước, nhìn qua rất sống động, sau khi chiếu sáng, buổi tối còn có thể phát ra ánh sáng nhẹ.
Ngoại trừ những thứ đó, còn có một ít vật trang trí xinh đẹp, đều là Trần Mộc theo sự yêu thích của Bạch Khả Khả  mà tìm người làm theo yêu cầu, ở chung đã hơn một năm, Bạch Khả Khả giống như một đứa trẻ, nó thích cái gì Trần Mộc đều thăm dò rồi.
“Anh cảm thấy, anh đang đi lừa một đứa nhỏ.” Trần Mộc nhìn con trai mình ôm thủy tinh cầu không muốn buông tay, lại nhìn con gái chiếm lấy một tấm bình phong phát ra các loại ánh sáng rực rỡ, bất đắc dĩ mở miệng.
Mấy thứ phát ra đủ loại ánh sáng sặc sỡ như vậy, quả nhiên là thứ trẻ con thích nhất, thẩm mỹ của Bạch Khả Khả, cũng không khác con gái hắn lắm.
“Không phải anh đi lừa trẻ con, đây là anh đang phấn đấu vì tương lai con của chúng ta, đương nhiên, bề ngoài thì anh là đang làm một cuộc làm ăn châu báu.” Chu Dật Cẩn vỗ vỗ bả vai Trần Mộc, sau đó nhanh nhẹn chọn một ít thứ thú vị để lại cho hai đứa nhỏ, lại đưa Trần Mộc ra cửa, y cũng ngóng trông Trần Mộc có thể mang về cho con bọn họ không ít trân châu đấy– người làm cha mẹ, dù sao cũng muốn cho con thứ tốt nhất.
Hơn nữa, mặc dù có hiềm nghi lừa “đứa nhỏ”, nhưng những trân châu này đối với dị thú trường kì ở dã ngoại nhận phóng xạ là vô dụng, cũng chỉ có hiệu quả với trẻ con loài người, đối với Bạch Khả Khả mà nói, mấy thứ đồ do công nghệ cao chế thành mới càng thêm đáng yêu.
Hai người cũng không hề đem việc này coi trọng, dù sao với tính tình của Bạch Khả Khả, chỉ cần cẩn thận một chút, nó sẽ không xúc phạm tới Trần Mộc, nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, có đôi khi con người so với dị thú càng đáng sợ hơn.
Nguyên nhân dị thú thương tổn con người rất đơn thuần, nhưng nguyên nhân con người thương tổn người khác lại có rất nhiều mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.