Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 64:




Chu Dật Cẩn nghe được vấn đề của Trần Mộc, lập tức nhíu mày:
“Hôn nhân đồng tính đã sớm hợp pháp, không phải anh có thành kiến chứ? Anh cảm thấy anh tôi không đúng?” Người như vậy bây giờ thật đúng là hiếm thấy, Chu Dật Cẩn nhìn về phía Trần Mộc, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Không có chuyện này” Trần Mộc bất đắc dĩ:
“Ý của tôi là, tôi cũng thích đàn ông.”
“Vậy thì có liên quan gì?” Chu Dật Cẩn vỗ vỗ bả vai Trần Mộc, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Ghế lô này rất lớn, màu sắc chủ yếu là đỏ đậm, sàn, bàn tất cả đều là gỗ thật, rất có phong cách cổ xưa, về phần tại sao lại phong cách cổ xưa…… Sàn và gia cụ đều làm bằng gỗ thật, đây đều là “Độc quyền” lúc trước mạt thế.
Ghế lô lúc này bởi vì chỉ có hai người bọn họ mà lộ vẻ trống rỗng, bên cạnh còn có ghế sô pha màu đỏ đậm, trong tay là menu các món ăn tinh xảo, chỉ cần bọn họ không muốn, tuyệt đối không có người đến quấy rầy bọn họ.
“Anh muốn ăn thứ gì?” Đem tay của mình từ trên vai Trần Mộc thu về, Chu Dật Cẩn cầm manu món ăn trở lại chỗ ngồi, thuận tiện đem hoàn cảnh nơi này cẩn thận đánh giá rất nhiều lần, lại không hề nhìn Trần Mộc.
Y cũng chưa từng nghĩ nhiều, lúc này lại đem những lần bị mọi người trêu ghẹo nhớ lại, thật lâu trước đây cũng có người theo đuổi y, nhưng phần lớn đều là con gái, dù thế nào y cũng không thể ngờ tới, ngay từ đầu còn không thèm nhìn y–Trần Mộc……
“Cậu thích ăn thứ gì tôi liền thích ăn thứ ấy.” Trần Mộc biết Chu Dật Cẩn đã hiểu được ý tứ của mình, chỉ cần hỏi thêm một câu, bản thân có thể có được đáp án, nhưng xem biểu hiện này của Chu Dật Cẩn, đáp án có thể hỏi ra cũng không phải thứ mình muốn, một khi đã như vậy, trước hết không hỏi, dù sao cũng không thể chưa ăn cơm mà đã rời đi đúng không?
Chu Dật Cẩn bắt đầu gọi món ăn, ngoại trừ những thứ mình thích ăn, lại gọi thêm vài thứ Trần Mộc thích, đợi đến khi nhìn lại thì có chút hối hận, thật sự là ở cùng một chỗ với Trần Mộc thời gian dài, ngay cả Trần Mộc muốn ăn cái gì cũng đều nhớ kỹ.
Người này rõ ràng không có ý tốt! Chu Dật Cẩn càng nhìn người đối diện, càng cảm thấy lấm la lấm lét, sao mình lại không phát hiện tâm tư của người này nhỉ, nếu phát hiện …… Y theo bản năng nắm chặt manu, nhìn thấy đèn sáng lên lại buông tay ra.
Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói chuyện, Trần Mộc dựa vào bàn, một tay chống đầu, nhìn biểu tình của Chu Dật Cẩn thay đổi rồi lại thay đổi, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.
“Người vừa rồi là ai?” Bị Trần Mộc nhìn lâu, Chu Dật Cẩn cũng có chút không quen, tiếp tục tìm đề tài. Người kia gọi là Ôn Lâm Đào, thật sự là kẻ không có đầu óc, ở thành thị cấp một còn dám kinh thường người khác……
“Là bạn học lúc trước của tôi, vừa rồi cậu lấy thẻ hội viên ra, có lẽ cậu ta đã bị chọc tức chết.” Những chuyện khi còn đến trường, quả thực đã rất xa rồi. Khi đó hắn vẫn có mấy người bạn, có điều đời này hắn cũng không liên hệ lại.
“Ai bảo cậu ta không có mặt như vậy.” Chu Dật Cẩn ấn nút mở cửa, đồ ăn đã được đưa tới.
Sau khi cơm nước xong, Chu Dật Cẩn đi rất nhanh, chiếm trước vị trí lái xe:
“Tôi đưa anh trở về!”
“Đi, cậu muốn đưa liền đưa.” Trần Mộc không để ý chút nào.
Ô tô chậm rãi dừng lại, Trần Mộc đột nhiên kéo Chu Dật Cẩn qua, nhắm chuẩn miệng đối phương nhanh chóng hôn xuống, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm vài cái, sau đó phi nhanh ra ngoài đóng cửa xe:
“Hẹn gặp lại!”
Chiếc xe phía sau nhanh chóng quay đầu, dùng tốc độ không giống lúc trước nhanh chóng rời khỏi, tin rằng còn có thể lấy được hóa đơn phạt tiền.
Trần Mộc xoay người vào cửa, cảm giác nụ hôn vừa rồi rất không tồi, đáng tiếc là khớp hàm của Chu Dật Cẩn cắn rất chặt, đương nhiên, nếu có thể đáp lại càng tốt hơn.
Lần này Chu Dật Cẩn hiểu được tâm tư của mình, ngày kế tiếp chắc chắn sẽ trốn tránh mình, một khi đã như vậy,  tốt nhất nhân cơ hội này chiếm tiện nghi. Trần Mộc cười cười, hắn chọn thời gian sau cùng mới ra tay như vậy, vì để đối phương không có cách nào trốn tránh.
Chu Dật Cẩn phi nhanh lái xe về nhà, trong nhà như thường lệ không có ai, nhanh chóng đi về phía phòng mình, y lập tức đem mình ném lên giường.
Chưa từng có người dám làm vậy với y! Chu Dật Cẩn không biết nên dùng cách gì để đối phó lại, đột nhiên đầu hơi choáng, chỉ có thể ôm đầu vùi vào trong chăn, sẽ không phải là tác dụng phụ chứ?
Năm ngày sau Tề Chích mới trở về, anh ta vừa tới nơi liền đem toàn bộ đám người Trần gọi đến, Trần Mộc lúc này mới có thể nhìn thấy Chu Dật Cẩn lúc trước không có cách nào liên hệ, nói vậy, Chu Dật Cẩn đã đem số của hắn kéo vào danh sách đen rồi.
Năm ngày không gặp, sắc mặt của Chu Dật Cẩn thế nhưng kém rất nhiều, có điều y vẫn trốn tránh Trần Mộc, ngược lại khiến Trần Mộc không có cách nào đến hỏi thăm. Sẽ không phải là vì nụ hôn kia mà không ăn không ngủ được chứ? Có điều, tuy rằng nghĩ như vậy, Trần Mộc cũng biết không có khả năng, đều là đại nam nhân, cũng không đến mức như vậy.
Có điều, Trần Mộc vẫn không có cơ hội cùng Chu Dật Cẩn hỏi thăm, nhưng A Hổ vẫn như trước chiếm được vị trí trong lòng Chu Dật Cẩn, không biết vì cái gì, A Hổ lúc này lại đặc biệt dính Chu Dật Cẩn, hận không thể để đối phương hai mươi bốn giờ đều ôm mình, về điểm này cũng đưa tới Tiểu Bảo bất mãn, có điều dưới dâm uy của A Hổ, nó chỉ có thể đáng thương hề hề “Uông uông” Vài tiếng, để chủ nhân chớ quên chính mình, mỗi khi như vậy, A Hổ sẽ nhảy đến bên cạnh nó, dùng chân trước giữ chặt đối phương, lại liếm cho đối phương đầy mặt nước miếng.
Thể trọng của A Hổ…… Vì thế sau khi mỗi lần bị A Hổ đè nặng dù dãy dụa thế nào cũng vô dụng còn bị liếm tới đầy mặt nước miếng, Tiểu Bảo lại an phận vài ngày.
Tề Chích đưa đám người Trần Mộc đi huấn luyện, cũng là huấn luyện bộ đội đặc chủng của Nghiên cứu chi thành, huấn luyện thể năng tất cả mọi người đều vượt qua, có điều khi sử dụng vũ khí công nghệ cao quen thuộc và hợp tác đoàn đội lại không lý tưởng lắm, vũ khí công nghệ cao đối với đám người Lý Quân đám mà nói thì rất khó nắm giữ, mà hợp tác đoàn đội cũng do mấy người dị năng giả của Nghiên cứu chi thành tự chủ trương.
An Bình Chí vẫn phục tùng an bài, nhưng An Nhược Dao và mấy người khác lại có chút không bằng lòng.
An Nhược Dao khắp nơi tranh cường, biểu hiện tốt, nhưng để cô ta phối hợp với những người của U Minh thành cô ta lại không đồng ý, mà Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt, biểu hiện còn kém hơn cả An Nhược Dao, hai người kia đối với việc phải làm hoàn toàn mâu thuẫn.
Ngược lại với bọn họ, người của U Minh thành biểu hiện rất tốt, học tập vô cùng nghiêm túc, đối với những người đã quá quen với cảnh ăn bữa nay lo bữa mai mà nói, chỉ cần có một nơi yên ổn là tốt lắm rồi.
Trần Mộc học rất chuyên tâm, có điều phần lớn thời gian, hắn dùng thời gian để xem tư liệu tương quan về dị năng, mặc dù có dị năng, nhưng hắn cũng chưa từng vận dụng một cách hệ thống, dù sao cũng phải hiểu rõ hơn mới được.
Đảo mắt, hơn nửa tháng đã trôi qua, qua hai ngày nữa sẽ sang năm mới, Tề Chích rốt cuộc cũng thả mọi người. Ăn xong cơm trưa, mọi người ngồi xuống sân thể dục nghỉ ngơi, rốt cục cũng không cần giống lúc trước, một phút đồng hồ cũng không được lãng phí, huấn luyện chính xác đến từng giây.
“Tiểu Cẩn, tại sao trạng thái gần đây của cậu kém như vậy?” Tề Chích ngồi xuống bên cạnh Chu Dật Cẩn, cau mày nhìn đối phương, tuy rằng thực lực của Chu Dật Cẩn kém mọi người, nhưng cũng là nhân viên, có thực lực như của y đã là rất không tồi rồi, huống chi đối với vũ khí công nghệ cao y sử dụng cũng rất thành thạo, cho dù không có thực lực, trang bị cũng có thể bù lại, nhưng gần đây, tinh thần của Chu Dật Cẩn luôn hoảng hốt, cả người đều gầy xuống, vô cùng không thích hợp.
“Tôi cũng không biết vì sao, không sinh bệnh, ngủ cũng rất ngon giấc, nhưng lại không biết vì sao thi thoảng sẽ đau đầu.” Chu Dật Cẩn xoa đầu của mình mở miệng.
“Đau đầu? Có muốn tới bệnh viện khám thử không?” Trần Mộc đi lên, vừa rồi lúc bọn họ nói chuyện hắn đứng khá xa, có điều không phải vẫn có dị năng không khí đó sao, dùng để nghe lén là thích hợp nhất, ai bảo âm thanh nhờ có không khí mà lan truyền chứ?
“Không cần!” Chu Dật Cẩn nói xong, đứng lên, lại đột nhiên hoa mắt chóng mặt, ghê tởm muốn nôn.
Nhìn Chu Dật Cẩn nôn khan, Tiết Mỹ Lệ ở bên cạnh xem bộ đàm liên lạc phun ra một câu kinh người:
“Đây là bệnh trạng mang thai.”
Đàn ông không có khả năng mang thai, cho dù đàn ông có thể mang thai, cũng không khả năng mới thân một chút đã có đứa nhỏ.
“Cô vui đùa cái gì vậy?” Chu Dật Cẩn trừng mắt với Tiết Mỹ Lệ, sau đó, trên đầu y, đột nhiên run run rẩy rẩy nở ra một đóa hoa nhỏ màu đỏ, giống như hỏa diễm, vô cùng xinh đẹp, nhìn cũng rất quen mắt. Địa phương mà bọn họ huấn luyện vào sáng sớm, loại hoa này cũng nở một mảng rộng lớn, khi đó Tề Chích vừa chỉ vào loại hoa này vừa cắn thịt bò:
“Loại hoa này gọi là Tuyết Trung Huyết ( máu trong tuyết), chỉ khi độ ấm dưới 0 độ mới có thể nở ra, nhìn qua thì rất nhỏ, kỳ thật lại mang kịch độc, cho nên nói, bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ loại hoa này……” Chờ anh ta nói xong, Chu Dật Cẩn còn cướp của y một nửa miếng thì bò ăn tiếp.
Sáng sớm nhiệt độ không khí thấp, bọn họ cũng ở dã ngoại, loại hoa này nở là rất bình thường, nhưng hiện giờ bên trong nhà độ ấm cao, hoa nở lại rất kỳ quái, hơn nữa, trên đầu của Chu Dật Cẩn căn bản không có đất và nước đúng không?
Trần Mộc và Tề Chích nhìn nhau, vạn phần khiếp sợ, Chu Dật Cẩn còn chưa biết tình huống của mình, ở một bên nôn khan.
“Tiểu Cẩn, tình huống của cậu đã duy trì bao lâu rồi?” Trần Mộc nắm lấy cánh tay Chu Dật Cẩn, nhìn đóa hoa nơi đỉnh đầu y đắc ý rung rinh, ấn ấn huyệt thái dương của mình mà vẫn không đủ, còn gõ thêm hai cái.
“Khoảng một tháng.” Chu Dật Cẩn đem cánh từ trong tay Trần Mộc rút ra, cũng chưa nói thời gian cụ thể, lần đầu tiên choáng váng, hình như là sau khi Trần Mộc hôn y……
“Phấn hoa này đều có độc, buổi sáng chúng ta còn mang theo mặt nạ phòng độc đấy, hiện giờ lại không hề có phòng hộ, tôi thấy thế nào cũng rất khủng bố.” Sau khi Tề Chích tự đưa cho Chu Dật Cẩn mấy tờ giấy lưu niệm, sau đó chỉ vào đầu đối phương mở miệng.
Trần Mộc phóng một phong nhận, đem đóa hoa kia và một ít tóc trên đầu của Chu Dật Cẩn cắt xuống, Chu Dật Cẩn vừa cảm thấy đầu mình thoáng lạnh đang muốn kháng nghị, liền thấy được đóa hoa bay xuống, đột nhiên trong lúc ấy cảm thấy mình và đóa hoa có liên hệ với nhau……
“Cừ thật!Vậy mà thức tỉnh dị năng rồi!” Tề Chích một cái tát chụp lên trên vai Chu Dật Cẩn.
Chu Dật Cẩn, hôn mê…… Cũng không liên quan gì tới việc kích động, mà thời điểm thức tỉnh dị năng, choáng váng buồn nôn và hôn mê là rất bình thường. Bởi vì trong cơ thể có sự biến hóa, cũng là vì năng lượng trong cơ thể không đủ mà suy yếu.
“Nhà chúng ta, chưa từng có dị năng giả, mà hiện tại dị năng giả tự nhiên thức tỉnh cũng càng ngày càng ít, tại sao  Tiểu Cẩn lại đột nhiên thức tỉnh dị năng, còn là dị năng hệ thực vật rất hiếm thấy?” Thời điểm Chu Dật Minh nói những lời này, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Trần Mộc.
“Tôi cũng không biết!” Nếu mình biết nguyên nhân thì tốt rồi, nhanh như vậy đã có thêm một dị năng giả, cũng không giống hắn lúc trước bị thiên thạch lột mất một tầng da, đây là một biện pháp tốt?
“Có muốn thí nghiệm máu một chút hay không? Tôi luôn cảm thấy dị năng này thức tỉnh một cách vô cùng khó hiểu.” Chu Dật Cẩn vừa bỏ đồ ăn vào vừa mở miệng, trên mu bàn tay vẫn còn cắm kim truyền dịch, bên trong đều là dịch dinh dưỡng, ai bảo y té xỉu vì thiếu dinh dưỡng cơ chứ?
Trách không được, gần đây mình cứ luôn nôn và cảm giác ăn không đủ no…… Cố tình lại ở căn cứ huấn luyện căn, đồ ăn của mỗi người đều được phân phối rất đầy đủ, cũng rất nhiều! Chu Dật Cẩn cắn một miếng thịt nướng lớn, y hiện tại không khác gì bộ dáng lúc trước của A Hổ!
“Đi! Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng” Chu Dật Minh mở miệng:
“Trên cơ bản thời kì tiền thức tỉnh dị năng cũng là mấy tháng thậm chí là mấy năm, thời gian của em lại rất ngắn, cho nên mới suy yếu như vậy…… Đột nhiên thức tỉnh dị năng như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.”
“Đúng rồi, Tiểu Cẩn, lúc trước Lý Mục Tùng đưa miếng tinh hạch của voi thú cho cậu cậu để đâu rồi?” Nói đến dị năng hệ thực vật, Trần Mộc lập tức đã nghĩ đến con dị thú lúc trước xém chút nữa đem bọn họ trói chặt đồng thời đem đại trưởng lão trói chặt– Mãnh Tượng thú.
Khi đó Lý Mục Tùng muốn cầu cạnh bọn họ, liền đem ngà voi đưa cho hắn, mà tinh hạch kia thì đưa cho Chu Dật Cẩn.
Tinh hạch của dị thú cấp tám, có thể cho bất cứ dị năng giả nào bổ sung năng lượng, nhưng tinh hạch cấp chín lại chỉ có thể để cho dị năng giả cùng thuộc tính dùng, bởi vậy tuy rằng miếng tinh hạch này rất trân quý, nhưng thật ra cũng rất vô dụng, sau khi Chu Dật Cẩn cầm, hắn cũng chưa từng hỏi lại.
“Tôi vẫn  luôn mang trên người, khi đó hoàn cảnh ở bên ngoài dã ngoại rất không xong, có điều để miếng tinh hạch này bên người lại dễ chịu hơn rất nhiều.” Tinh hạch hệ thực vật, luôn khiến cho người ta có cảm giác thân thiết, Chu Dật Cẩn lấy từ bên trong áo sơmi, bên trong quần áo có một túi kéo khóa khá to, y vừa mở ra, liền lấy ra một viên ngọc, có điều, miếng tinh thạch này rõ ràng đã ảm đạm không còn ánh sáng nữa, khác hoàn toàn so với lúc trước.
“Những con dị thú cấp chín bị giết trong lịch sử có rất nhiều, những người muốn thông qua tinh hạch để đạt được dị năng cũng có rất nhiều, có điều, cho tới nay chưa có ai thành công.” Chu Dật Minh tiếp nhận miếng tinh hạch kia:
“Tôi cũng đã xem những tư liệu nghiên cứu liên quan, muốn lấy năng lượng từ trong tinh hạch của dị thú kia, phải dùng dị năng, nếu không, năng lượng của tinh hạch vô cùng không ổn định, mà dị năng giả hệ thực vật tới nay cũng chỉ có một người ở Bắc Mĩ kia thôi.”
“Người Bắc Mĩ kia là một dị năng giả cao cấp, đó là kình địch của chúng ta, dù sao nếu chiến đấu trong rừng cây…… Không ngờ rằng chúng ta lại có dị năng giả hệ thực vật của mình, có điều thực đáng tiếc, cậu thức tỉnh là dị năng trung cấp.” Chu Dật Minh tuy rằng nói đáng tiếc, trên mặt lại tràn đầy tiếu ý. Người thức tỉnh dị năng sẽ ưu việt hơn rất nhiều, thực lực không cần phải nói, về sau tuổi thọ của Chu Dật Cẩn cũng dài hơn rất nhiều.
“Miêu ô!” Chu Dật Cẩn vừa muốn nói, vốn vẫn luôn ghé vào giường bệnh– Hổ đột nhiên nhảy lên, trực tiếp cắn lấy miếng tinh hạch đã ảm đạm trong tay của Chu Dật Minh “Rắc rắc” Một tiếng, cắn nát nuốt vào bụng.
Tiểu Bảo nhìn lão đại nhà mình ăn đến vô cùng thỏa mãn, lập tức đi tới, ngược lại A Hổ rất nghĩa khí, vậy mà phun ra một khối nhỏ lên mặt đất, sau đó nhe răng trợn mắt đe dọa mọi người chung quanh, giống như tất cả mọi người đều muốn cướp vậy, ngay cả lông trên gáy cũng đều dựng lên.
“A Hổ, càng ngày càng thông minh.” Chu Dật Minh nhìn tài liệu nghiên cứu cũng không phẫn nộ, nhưng khi nhìn đến biểu hiện của A Hổ lại có chút đăm chiêu.
Chu Dật Cẩn thức tỉnh dị năng, có phải có liên quan đến A Hổ? Linh thú luôn là những loài rất thông minh, nhưng tuyệt đối không thể thông minh được như A Hổ, hơn nữa, con mèo này còn lớn như vậy.
Chu Dật Minh vừa nói xong, A Hổ lập tức không còn khí thể vừa rồi nữa, nó sợ hãi nhìn Chu Dật Minh, đại khái lúc này mới phát hiện ra, bản thân lại cướp đoạt thứ trong tay ma đầu này ……
A Hổ sợ nhất là Chu Dật Minh, lúc này lùi một bước, đột nhiên nhảy vào trong lòng Chu Dật Cẩn:
“Miêu ô……”
A Hổ nhảy như vậy, bởi vì Chu Dật Cẩn đã thành thói quen nên cũng không có việc gì, giường bệnh bằng kim loại cũng vô cùng vững chắc, nhưng thức ăn trong tay Chu Dật Cẩn …….
Bạch miêu lập tức biến thành hoa miêu.
“Uông uông!” Tiểu Bảo đã ăn xong thứ kia, vì thế liền bám lên thành giường cùng A Hổ tranh thủ tình cảm, tâm tình của A Hổ không tốt, cái đuôi đảo qua liền đem nó đẩy sang một bên.
Lông mày Chu Dật Minh nhướn lên:
“Các vị, nên trở về nhà ăn tết”
Trần Mộc đem A Hổ đang nhào vào lòng Chu Dật Cẩn tìm kiếm cảm giác an toàn đi ra khỏi cửa, có chút không rõ vì sao đã ngây người lâu như vậy rồi mà vẫn không nhìn thấy cha mẹ của Chu Dật Cẩn, có điều bởi vì Chu Dật Minh đang nhìn chằm chằm nên cũng không dám hỏi lại.
Trần Mộc cũng không lập tức về nhà, đều đã sắp sang năm mới, dù sao cũng phải mua quà cho mẹ, hắn trực tiếp đi trung tâm thương mại lớn nhất Nghiên cứu chi thành.
Trên cơ bản Lưu Chân Chân cũng không dùng đến nước hoa linh tinh, quần áo cũng thích ngắn gọn, có điều, thi thoảng cũng sẽ mang trang sức, cho nên, Trần Mộc đi thẳng đến quầy trang sức.
Đủ loại trang sức tinh mỹ đặt bên trong quầy, những thứ này tuyệt đối là hàng thật. Trần Mộc nhìn một vòng, chọn trúng một chiếc vòng ngọc nhan sắc đạm nhạt, hơn một trăm vạn điểm tín dụng biến mất. Vòng ngọc như vậy cũng không phải là thứ có phẩm chất tốt nhất, có lẽ trước mạt thế cũng chỉ có giá bằng một phần ngàn so với hiện nay, nhưng hiện giờ quặng ngọc đều không còn để khai thác,, ngọc khi ở Tinh Vân thành thậm chí còn không ai bán.
Trang sức của Lưu Chân Chân không ít, nhưng đồ bằng ngọc như vậy lại chưa từng có, mua vòng ngọc tặng cho bà cũng không tồi.
Thời điểm Trần Mộc đến nơi đã là buổi tối, đêm hai chín âm lịch, toàn bộ Nghiên cứu chi thành đều đèn đuốc sáng trưng, còn có một vài loại đèn bắt chước pháo hoa lấp lóe trong đêm. Trong biệt thự mà Lưu Chân Chân đang sống, cũng vô cùng sáng sủa, trong viện thậm chí còn có tia lửa.
Chờ tới khi Trần Mộc lại gần, mới nhìn thấy Lưu Chân Chân đang ở trong sân nướng thịt, có điều, trọng điểm không phải ở việc Lưu Chân Chân đang nước thịt, mà là bên cạnh Lưu Chân Chân còn có một người đàn ông.
Tại sao bên cạnh mẹ lại có một người đàn ông thế này? Trong lúc nhất thời Trần Mộc có cảm giác nguy cơ thật sâu.
“Mộc Mộc, con về rồi à? Mẹ còn nghĩ chúng ta không thể cùng nhau đón năm mới!” Lưu Chân Chân nhìn thấy xe của Trần Mộc, lập tức chạy lại
“Mẹ, bạn rộn tới hôm nay cũng được nghỉ.” Trần Mộc cười với Lưu Chân Chân, lại nhìn người đàn ông kia, bộ dáng không tồi, tuổi có lẽ cũng không chênh lệch lắm so với Lưu Chân Chân, khí chất cũng tốt……
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc tìm bạn cho mẹ mình, cũng từng đánh chủ ý lên Lý Mục Tùng, nhưng chờ tới khi Lưu Chân Chân thật sự có một người bạn, cũng không tránh được có chút mất mát.
Vốn mẹ vẫn đang thuộc về hắn, hiện giờ lại có một người đàn ông tới muốn chia sẻ, có lẽ, sau khi mẹ kết hôn, có thể còn xem trọng người đàn ông này hơn hắn.
“Xin chào, cháu là Trần Mộc đúng không?” Người đàn ông này hữu hảo mỉm cười.
“Mẹ, vị này là?” Trần Mộc hỏi mẹ mình, cảm nhận được thiện ý của đối phương, ngược lại khiến hắn yên tâm hơn. Cuối cùng mẹ cũng có cuộc sống của riêng mình, hắn thường thường cũng không có ở nhà, cũng nên có người khác chăm sóc bà, chẳng qua, vẫn là có chút không dễ chịu.
“Chú ấy gọi là Lương Thụy, là bạn của mẹ.” Lưu Chân Chân giới thiệu, ngược lại cũng không có biểu tình nhăn nhó gì.
“Xin chào, Lương tiên sinh.” Trần Mộc gật đầu với đối phương, lúc này cũng phát hiện, người họ Lương này là người vô cùng bình thường.
“Nếu cháu không ngại, gọi ta là chú đi.” Lương Thụy lấy hai tay nâng mắt kính, nhìn qua có chút khẩn trương.
“Chú lương.” Trần Mộc cười cười. Tiểu khu hiện giờ mà bọn họ đang sống, là nơi mà tất cả mọi người của Nghiên cứu chi thànhđều hi vọng được sống trong đó, Lý Quân ở phía sau biệt thự, cho nên toàn bộ tiểu khu đều được lắp camera an ninh và sẽ bị kiểm soát những người ra vào, số lượng và chất lượng của bảo vệ cũng rất cao. Lương Thụy này có thể đi vào, Chu Dật Minh lại không thông báo cho hắn, có lẽ mười tám đời tổ tông của người ta cũng đã bị điều tra qua, có điều, chờ lát nữa những tư liệu về người này hắn cũng phải đọc qua mới được.
Mẹ của hắn, không  phải tùy tiện người nào cũng có thể nhúng chàm!
Hết chương 64
Và thế là vị cha dượng của Mộc Mộc nhà mình đã xuất hiện. con có vợ mẹ có chồng, ầy gu
Tác giả có lời muốn nói: Tạc mao A Hổ:“Không cho phép cướp thứ mà ta đưa cho Tiểu Bảo!”
Màu lông không đúng, thứ lỗi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.