Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 66:




“Là ai tới đây?” Chu Dật Cẩn vừa sửa sang lại quần áo, vừa hỏi, nhưng sau một hồi chiến đấu vừa rồi, quần áo của y đã bị xé hỏng, mà tủ quần áo của y…… Đã hôi phi diệc yến trong ngọn lửa vừa rồi của A Hổ
“Anh trai em.” Trần Mộc cảm nhận được Chu Dật Minh đã chạy lên lầu, nhưng quần áo của hắn cũng không thể mặc được nữa, sau khi Chu Dật Cẩn khống chế dây thường xuân biến dị xé rách quần áo của hắn, lập tức khiến cho quần áo của hắn thành mảnh nhỏ.
Chỉ mặc quần, ngay cả quần, phía dưới ống quần cũng đã biến thành trang phục ăn mày, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đối mặt nhìn nhau.
“Tiểu Cẩn!” Chu Dật Minh đá văng cửa, liền thấy được một màn khiến mình bách vị tạp trần.
Tình hình hiện tại anh vốn nên nói một câu “Tôi không nhìn thấy gì cả” Sau đó đóng cửa rời đi, nhưng nếu làm như vậy thì rất tiện nghi cho Trần Mộc!
Phản ứng lúc trước của Chu Dật Cẩn, cũng cho anh biết em trai mình có hảo cảm với Trần Mộc, nhưng cho dù có hảo cảm, cũng nên nói chuyện yêu đương tám đến mười năm rồi mới có hành động như vậy chứ,  sao có thể…… Huống chi, trường hợp như vậy, nhìn giống như Trần Mộc muốn bắt ép……
May mà lúc trước Trần Mộc lấy mật mã từ chỗ anh anh đã nghĩ tới Trần Mộc đến để chơi với em trai mình…… Hừ!
“Anh……” Chu Dật Cẩn chần chờ mở miệng.
“Trần Mộc! Cậu đây là có ý gì?” Chu Dật Minh căn bản không nhìn Chu Dật Cẩn, mà nhìn về phía Trần Mộc.
“Chúng tôi đang trao đổi tình cảm một chút” Chu Dật Minh khí thế rất bức người, Trần Mộc cũng không muốn yếu thế.
“Trao đổi tình cảm? Tôi thấy cậu đến khiêu khích thì đúng hơn? Nhà của tôi giờ đã biến thành bộ dạng gì rồi?” Chu Dật Minh nhìn căn phòng cháy đen và Trần Mộc với bộ dáng lưu manh, dường như muốn bốc hỏa đến nơi.
“Đây là phòng của Tiểu Cẩn, đâu có liên quan gì tới anh!”
“Tiểu Cẩn là em trai tôi!”
“Tiểu Cẩn là người yêu của tôi!” Trần Mộc cười nói xong, đã bị Chu Dật Cẩn kéo sang một bên, thuận tay đập cho một trận.
“Tiểu Cẩn!” Chu Dật Minh nổi giận, phản ứng của em trai nhà mình là cái gì thế này? vậy mà không hề phản đối.
” Anh, sao anh trở lại nhanh vậy?” Chu Dật Cẩn lập tức nói sang chuyện khác. Y cũng không muốn anh trai nhà mình vàTrần Mộc cãi nhau, đồng thời, y lại có chút ai điếu cho Tề Chích, y đều đã hạ quyết tâm không làm bóng đèn cản giữa hai người nữa, vậy mà Tề Chích còn chưa bắt được anh trai mình.
“Xảy ra chút chuyện……” Chu Dật Minh đột nhiên phản ứng lại, nhìn đến căn phòng bị thiêu tới hỗn độn, lập tức hỏi:
“Dị năng hệ hỏa, đây là có chuyện gì?”
“Dị năng của A Hổ.” Trần Mộc trực tiếp mở miệng, thiếu chút nữa có thể được thỏa mãn mong muốn, Chu Dật Minh trở về thật không đúng lúc, có điều, dù sao cũng là anh trai của Chu Dật Cẩn, hắn cũng cần cho đối phương chút mặt mũi.
“A Hổ có dị năng hệ hỏa?” Chu Dật Minh lập tức phản ứng lại:
“Vậy sau khi cậu hợp thể, có thể dùng dị năng hệ hỏa không?”
“Có thể!” Trần Mộc không ngờ nhanh như vậy đã bại lộ, có điều Chu Dật Minh không có ác ý, sớm hay muộn cũng là phải nói, cũng không thể để cho Chu Dật Minh không thể phỏng đoán được lực lượng của bên mình.
Hung hăng trừng mắt nhìn Trần Mộc một cái, âm thầm thề về sau nhất định phải xem chừng em trai mình thật kỹ, ngữ khí của Chu Dật Minh dịu xuống, lấy thực lực của Trần Mộc hiện nay, bọn họ cũng không thể đắc tội, huống chi……
“Như vật rất tốt, trong trận đấu lần này cậu chính là đòn sát thủ của chúng ta, chuyện này, quyết không thể để cho người khác biết.”
“Đòn sát thủ chẳng nhẽ không phải là Tiểu Cẩn sao?” Đột nhiên xuất hiện dị năng giả hệ thực vật, đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu chiến đấu ở ngoài dã ngoại, thực lực mà Chu Dật Cẩn có thể phát huy tuyệt đối là kinh người.
“Chuyện Tiểu Cẩn thực tỉnh dị năng đã bị người của Thức tỉnh chi thành biết, thậm chí, ngay cả Bắc Mĩ bên kia đều đã biết.” Sắc mặt Chu Dật Minh rất không tốt. Chuyện Chu Dật Cẩn thức tỉnh dị năng cùng lắm mới có một ngày, vậy mà tin tức đã bị truyền ra ngoài, hơn nữa, biết được dị năng Chu Dật Cẩn thức tỉnh cũng chỉ có vài người, đều là những người bọn họ vô cùng nể trọng tin tưởng, trong số những người này lại có nội gian, anh ta tức giận như vậy hoàn toàn có thể hiểu được.
Hôm nay, Tề Chích mời anh đi ăn cơm ở Thời Đại Kim Cương, kết quả vừa mới ăn được một nửa, vậy mà lão nhân ở Bắc Mĩ kia lại gọi điện thoại đến “Chúc mừng” Bọn họ có được một dị năng giả hệ thực vật, bởi vậy, làm sao anh còn có tâm tình mà ăn cơm?
“Nhanh như vậy? Có đối tượng hoài nghi không?” Trần Mộc nhíu mày, vốn bọn họ còn đình để Chu Dật Cẩn cất dấu năng lực, không ngờ đã bại lộ nhanh như vậy.
“Một ngày hôm ấy, tiếp xúc với Tiểu Cẩn cũng chỉ có vài người, cậu cũng biết.” Chu Dật Minh nhíu mày.
“Minh! xảy ra chuyện gì?” Âm thanh của Tề Chích  xuất hiện, sau đó, anh ta liền lập tức xuất hiện ở trên cửa sổ, đứng trên bệ cửa, trên mặt Tề Chích lộ ra biểu tình thán phục:
“Trần Mộc à, cậu xuống tay thật nhanh!”
Là anh xuống tay quá chậm! Trần Mộc rất muốn trêu chọc Tề Chích một chút, nhưng Chu Dật Minh vẫn còn đứng một bên như hổ rình mồi, hắn cũng không có can đảm khiến cho vị anh trai đang bắt gian tại giường này thêm phẫn nộ.
“Tề Chích!” Chu Dật Minh nổi giận.
“Được rồi, có phải hiện giờ nên dùng tình trạng của căn phòng này để thảo luận?” Tề Chích cũng nhìn ra căn phòng này khác thường, trong vài người bọn họ, hình như không có ai có dị năng hệ hỏa đúng không?
Cuối cùng, bốn người ngồi xuống sô pha ở phòng khách để nói chuyện, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, cũng mặc quần áo của Chu Dật Minh.
“Sắp sáng rồi, anh đi nấu cơm.” Tề Chích nhìn ánh mặt trời ở phía đông, lập tức mở miệng, vì lấy lòng Chu Dật Minh, anh còn học cả nấu ăn! nếu đã học thì đương nhiên phải biểu hiện tay nghề, nói thêm vài câu để Chu Dật Minh biết mình có bao nhiêu tốt.
“Ta đi giúp đỡ!” Trần Mộc cảm thấy mình nhất thiết phải có một đồng minh.
“Đi!” Tề Chích lập tức đáp ứng, đợi đến khi vào phòng bếp không bao lâu, vai trò của hai người lại đổi với nhau.
“Anh không muốn nếm thử hương vị rồi mới suy nghĩ trình tự kế tiếp sao?” Tề Chích vốn không hề có thiên phú nấu ăn, còn tự nhận mình là đầu bếp giỏi có động tác lấy gia vị vô cùng điều nghệ, có điều, thời điểm đổ cả một thìa lớn muối vào trong nồi, anh ta có suy nghĩ tới hương vị đồ ăn hay không? Đã là tay mơ thì nên chậm rãi cho muối một cách từ từ, vừa cho vừa thưởng thức!
Tề Chích phất tay, chủ động đi trợ giúp, anh ta tự biết thức ăn mình làm khó nuốt, nhưng ngay cả khó ăn như vậy mà Chu Dật Minh vẫn có thể ăn toàn bộ hơn nữa còn để lại một câu “Không tồi” đánh giá, anh vẫn rất đắc ý, rất tự hào.
Vẫn không thể hiểu được, vì sao rõ ràng Chu Dật Minh đối với mình có tình có nghĩa, lại làm thế nào cũng không chịu tiếp nhận mình.
Trứng gà được Tề Chích rán đã bị Trần Mộc ném đi, hắn nhẹ nhàng nhào bột, dùng thịt gà trộn với hành lá, làm tám cái bánh bột mì, rán vàng óng ánh, sau đó lại làm thêm một bát canh trứng, xào hai đĩa rau xanh, bởi vì Tề Chích lần nữa biểu đạt sức ăn của mình rất lớn, lại làm thêm một đĩa sủi cảo bắp cải thịt. Tối qua hắn cũng làm sủi cảo với mẹ, hiện giờ làm lại có chút ngựa quen đường cũ.
“Không ngờ nhìn cậu hiền lành như vậy, tuy rằng tay nghề này không thể so được với Thẩm Lâm nhưng cũng rất không tồi.” Tề Chích vô cùng bội phục.
“Muốn nắm được trái tim một người, trước hết phải nắm được dạ dày của người ta, học một chút tay nghề này cũng vậy.” Trần Mộc đối với tay nghề của Tề Chích rất khinh bỉ.
Đoạn thời gian trước, hắn và Tề Chích còn có Lý Quâncó  không ít lần luận bàn, bởi vì không thể dùng sát chiêu, hơn phân nửa thời gian hắn chỉ có thể trốn tránh, lúc này nhìn thấy Tề Chích kinh ngạc cũng thật không tồi.
“Cho dù bắt được, phía trước cũng có tầng tầng chướng ngại đang chờ cậu.” Tề Chích chụp một cái tát lên trên vai Trần Mộc, anh ta là dị năng giả cấp cao, dị năng là gió, dị năng hệ phong, cũng rất tương tự như dị năng không khí, nhưng tầm xa lại không bằng dị năng không khí, cho nên đối với Trần Mộc, anh ta vô cùng ghen tị, hôm nay lại nhìn thấy tình huống giữa Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, liền càng ghen tị hơn.
Tề Chích này tác phong nhanh nhẹn anh tuấn tiêu sái, thấy thế nào cũng đều lợi hại hơn so với Trần Mộc, tại sao lại không có được vận may như đối phương? Buổi tối hôm nay thật vất vả mới có thể cầm tay đùa giỡn một chút, vậy mà cái lão ở Bắc Mĩ kia lại cố tình phá rối.
“Chúng ta kết minh đi!” Trần Mộc cười cười.
Tề Chích lập tức gật đầu. Tình hữu nghị giữa những người đàn ông, có đôi khi tới cũng nhanh mà đi cũng mau.
Bữa sáng bưng lên bàn, ngược lại thái độ của Chu Dật Minh đối với Trần Mộc đã tốt hơn một chút, bữa sáng sắc hương đều toàn vị như vậy, vừa thấy đã biết không phải Tề Chích làm.
Có điều, ăn xong cơm sáng, Chu Dật Minh vẫn đem Trần Mộc mời ra khỏi cửa. Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, đã sớm biết Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng không đơn giản, nhưng khi thật sự đến ngày này, thì vẫn có chút không thể chấp nhận.
Ngày đầu năm mới, mặc một thân quần áo vừa nhìn đã biết là không vừa người về đến nhà, cảm giác được ánh mắt khác thường của mẹ, Trần Mộc xấu hổ.
“Mộc Mộc nhà mình cũng đã trưởng thành rồi!” Vẻ mặt Lưu Chân Chân đầy cảm thán.
“Mẹ, mẹ dậy sớm vậy?”
“Không còn sớm, ngược lại là con về quá muộn,” Lưu Chân Chân chậm rãi ăn sủi cảo:
“Ăn không?”
“ Con đã ăn rồi.”
“Chú Lương vừa mới mời mẹ con mình đi ăn cơm trưa, con đi không?” Lưu Chân Chân lại hỏi. Tuy rằng Lương Thụy không xuất sắc, nhưng nếu so với Trần Khải lại tốt hơn rất nhiều, bà cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu tốt, cho nên, nếu chỉ cần tìm một người bạn, Lương Thụy cũng không tồi.
“Con đi.” Trần Mộc nhìn ra được Lưu Chân Chân muốn đi, đương nhiên sẽ không mất hứng.
Lương Thụy cũng có thẻ hội viên của Thời Đại Kim Cương, đối với một người coi như có tiền ở Nghiên cứu chi thành mà nói, muốn có một tấm thẻ hội viên cũng không khó.
Đại sảnh của Thời Đại Kim Cương được ánh đèn chiếu sáng vô cùng xinh đẹp, Lương Thụy dẫn bọn họ đi vào một chiếc bàn bốn người ở bên cạnh, Trần Mộc và Lưu Chân Chân ngồi an vị một bên, ông lại ngồi sang bên kia.
“Hai người muốn ăn món gì? cứ việc gọi.” Lương Thụy rất thích Lưu Chân Chân, sau khi biết Trần Mộc phải nửa năm sau mới có thể hoàn thành công việc, liền muốn mời hắn ra ngoài ăn một bữa cơm.
Trần Mộc lấy menu, lại gọi vài món ăn không giống nhau, đều là những món ăn mà Lưu Chân Chân thích.
Ăn vài thứ, Lương Thụy mở miệng:
“Mộc Mộc, chú muốn lấy mẹ cháu làm vợ, hy vọng cháu có thể đồng ý.”
Bộ dáng của Lương Thụy có chút khẩn trương, Trần Mộc cũng không thích ông, nhưng cho dù hắn không thích cũng vô dụng, phải Lưu Chân Chân không thích mới được, cố tình, Lưu Chân Chân coi như thích.
“Chú nếu có cầu hôn, hẳn phải cầu hôn mẹ tôi mới đúng.”
Đây là đồng ý, trên mặt Lương Thụy tràn đầy tiếu ý, vừa muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy một người đi tới gần mình, lúc này liền nhíu mày.
“Đây không phải anh cả đó sao? Chẳng lẽ đây là người đàn bà mà anh cả coi trọng? thật đúng là không có ánh mắt.” Người đàn bà kia sau khi nhìn thấy Lương Thụy,  lập tức trào phúng.
Đây là một người đàn bà đã hơn bốn mươi tuổi, mặc dù năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt của bà ta, nhưng  cũng không làm giảm đi phong vận của ả, nhìn qua cả người đều quyến rũ đa tình, vô cùng xinh đẹp.
“Em dâu, nói vậy là có ý gì?” Lương Thụy nghiêm mặt, ông cũng không hi vọng hôn nhân của mình bị người đàn bà này phá đám.
“Một đôi mẹ con đến từ thành thị cấp ba, mẹ thì câu dẫn đàn ông, con thì cũng câu dẫn đàn ông, thật đúng là cá mè một lứa.” Ả đàn bà này nhìn về phía Trần Mộc và Lưu Chân Chân, vẻ mặt khinh thường.
Ngược lại lúc này Trần Mộc lại nhận ra người mới đến đây, ả đàn bà này, đúng là người lúc trước đi cùng Ôn Lâm Đào, có điều, nếu ả chỉ nói mình thì hắn cũng không thèm để ý, ả lại dám nói mẹ của mình khiến cho hắn rất phẫn nộ:
“Đây là con gà rừng từ nơi nào đi tới, miệng nên dùng axit sunfuric rửa sạch!”
“Nhanh mồm nhanh miệng,” Ả đàn bà này vặn vẹo một chút, lại khôi phục bình thường:
“Tôi cũng là trưởng bối của cậu, muốn tiến vào nhà Lương gia cũng không dễ dàng như vậy.”
Hết chương 66
Edit: Các bạn có nhận ra xưng hô là do tình cảm của editor không ạ, thông cảm, mình thấy xấu, mình thấy ghét thì minh xưng như thế, ngoại trừ xưng hô có định của nhân vật chính thì tớ gặp vấn nạn về vấn đề xưng hô của các nhân vật phụ, ai cũng là anh, đến lúc có thể lại nhầm tung tóe không biết ai với ai:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.