Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 68:




Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt đều là những người theo đuổi An Nhược Dao, nhưng An Nhược Dao có bản lĩnh lại lớn lên xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, đối với hai người bọn họ vẫn luôn không để vào mắt.
Dần dần, hai người bọn họ vốn là tình địch thế nhưng lại kết thành đồng minh, cùng tiến cùng lùi.
Từ lúc Trần Mộc để bọn họ huấn luyện tới nay, bởi vì bất mãn đối địch với người của U Minh thành mà bọn họ còn có chút buông thả. Nhưng lần này Tề Chích để bọn họ huấn luyện, bọn họ gần như là người đứng cuối cùng, có điều, bởi vì tình trạng này nên mỗi khi rảnh rỗi hai người lại tụ tập thảo luận nguyên nhân thất bại của tình yêu và sự nghiệp.
Khi tập huấn hồi năm ngoái chấm dứt, Tề Chích cũng mặc kệ hai người này, chính bọn họ cũng rõ ràng, chỉ sợ lần này cũng không thể trở thành tuyển thủ, cho nên ở phía sau liền chụp lén ảnh của nữ thần để làm lưu niệm.
Tề Chích giữ bí mật về lần tập huấn này rất tốt, thời điểm tập luyện đều thu lại bộ đàm liên lạc, nhưng ngày đó khi nghỉ ngơi trong sân tập luyện, cũng đã đem những thứ đó trả về, để bọn họ có thể liên lạc với người nhà.
Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt liền thừa dịp này chụp lén được không ít ảnh của An Nhược Dao khi không mặc trang phục tác chiến. Trong mắt bọn họ chỉ có An Nhược Dao với mái tóc dài rối tung, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện, trong mấy cái ảnh ấy đúng lúc ghi lại một màn trên đầu Chu Dật Cẩn nở hoa.
Trong những tấm ảnh kia, Chu Dật Cẩn chỉ là một bóng người, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút sẽ thấy bông hoa kia vô cùng rõ ràng.
Đây là một gian phòng trống trải, mà trên vách tường cao lớn là một màn hình, lúc này đều đang chiếu lại các hình ảnh, có ảnh chụp An Nhược Dao phóng đại, không hề trang điểm nhưng lại xinh đẹp động lòng người. Dường như cô vừa mới tắm rủa xong, đang sửa sang lại mái tóc dài của mình, có điều, trọng điểm cũng không nằm trên người cô, mà là ở phía sau lưng cô, chỗ góc hẻo lánh, trên đầu Chu Dật Cẩn mọc một bông hoa đang nở.
“Ảnh chụp này sao lại lưu truyền ra ngoài?” Trần Mộc nhìn Chu Dật Cẩn trên vách tường trong ảnh chụp, không biết phải nói gì, ảnh chụp có rất nhiều tấm, ngược lại đều đem tất cả tình huống mà đóa hoa kia nở chụp đến rõ ràng, ở nơi ấm áp như vậy lại nở một bông hoa Tuyết Trung Huyết, khẳng định là có dị năng giả hệ thực vật.
“Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt quay các góc chụp khác nhau, cho nên sau khi đi thì Trình Thành Lâm vào trong nhà trao đổi ảnh chụp, sau đó em trai của Trình Thành Lâm lại nghịch máy tính, đúng lúc bạn trên mạng của cậu ta hỏi anh trai lúc trước đang làm gì, cậu ta nói tán gái, còn đem ảnh chụp phát ra……” Cái người gọi là bạn mạng này, thân phận đương nhiên cũng không đơn giản
Chu Dật Minh thật không biết nên nói như thế nào, tâm cành giác của Trình Thành Lâm cũng quá kém!
“Thật đúng là âm thác dương sai……” Trần Mộc rất bất đắc dĩ, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, lúc trước hắn có thể  có được tin tức của thiên thạch, chính là bởi vì hai người dị năng giả của Thức tỉnh chi thành kia không có một chút tâm cảnh giác nào, ở phía sau xe hắn nói chuyện về tin tức của thiên thạch mới có thể để cho hắn chiếm được tiện nghi.
Những người này từ nhỏ đã bị bồi dưỡng, thực lực cũng không kém, có đôi khi, toàn thua bởi những chuyện nhỏ nhặt, chỉ sợ, hiện giờ cao tầng của Thức tỉnh chi thành vẫn hoàn toàn không biết nguyên nhân mà bọn họ để mất thiên thạch đâu? Cho dù hai người kia phản ứng lại cũng không dám nói ra ngoài.
“Giữa trưa hôm qua tôi vừa mới ăn cơm đã nhận được bưu kiện bên Bắc Mĩ gửi tới, vừa mở ra chính là một đống ảnh chụp của An Nhược Dao!” Chu Dật Minh cả người khó chịu, lại chưa được ăn cơm, vì thế tối giao thừa hôm qua mới giận cho đánh mèo lên Tề Chích, mới đầu năm đã bị vợ giận chó đánh mèo.
“Đúng là thiếu đòn, anh cảm thấy lão già kia chính là cố ý, vừa mới ăn cơm cùng bà xã đã bị lão ấy phá rối!” Tề Chích oán hận mở miệng.
“Anh còn có lòng mà nói những chuyện này? Trình Thành Lâm và Chân Hào Kiệt xử lý như thế nào anh đã nghĩ ra chưa?” Chu Dật Minh trừng mắt nhìn Tề Chích một cái.
“Còn có thể thế nào? Dù sao lần này bọn họ quyết không thể dự thi.” Tề Chích bất đắc dĩ, ngoại trừ làm thế này anh còn có thể làm thế nào? Lần này bọn họ cũng không phải cố ý, hơn nữa, hai nhà này anh còn cần mượn sức!
Có điều, vừa mới rồi vẻ mặt còn bất đắc dĩ, đảo mắt một cái Tề Chích liền trở nên y như tên trộm:
“Minh à, trước đó không lâu có người theo anh tỏ ra ân cần, anh cũng chưa hề để ý đến cô ta, trong lòng anh chỉ có một mình em!”
“Là kẻ nào không có anh mắt như vậy?” Sắc mặt Chu Dật Minh càng khó nhìn.
“Chính là người này, cô ta đối với người khác không có biểu cảm gì, có điều lại làm thức ăn khuya cho anh ăn……” Tề Chích chỉ vào ảnh chụp của An Nhược Dao ở trên tường thẳng thắn, tuy rằng đối với Chu Dật Minh mà nói, anh thẳng thắn về sau sẽ nhận được hàng nghìn hàng vạn lỗ kim trên người, nhưng nếu mà chống cự sẽ bị nghiêm trị…… Chỉ sợ từ nay về sau cũng sẽ vô duyên với nhau.
Chu Dật Minh có bao nhiêu lòng dạ hẹp hòi, anh là người rõ ràng nhất.
“Về sau anh cách cô ta xa một chút!” Ngón tay Chu Dật Minh vừa động, trên tường liền biến thành ảnh chụp lão hổ thú miệng đầy máu, đương nhiên, này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là dưới chân của hổ thú là một người đàn ông vẻ mặt thống khổ, mà cái chân trước đó đang đặt trên bụng người đàn ông ấy.
Thật đúng là ảnh chụp đủ rung động, thật không biết Chu Dật Minh tìm ở đâu ra, những người đàn ông có mặt ở đây đều thấy lạnh gáy.
Lão hổ thú uy vũ! Luôn tìm kiếm nhược điểm của đàn ông! Tề Chích biết may mắn bản thân mình đã sớm thẳng thắn, bằng không, khả năng có thể giống như người đàn ông này.
Chu Dật Minh vẫn không nguyện ý đáp lại anh ta, nhưng đối với anh rất tốt, nếu không phải có Chu Dật Minh, mười năm trước anh đã mất mạng từ lâu, cũng là nhờ Chu Dật Minh dùng hết thủ đoạn mới có thể giúp anh ngồi yên ổn trên vị trí thành chủ, nếu không một thành chủ đâu thể thoái mái như anh, muốn đi chiến đấu liền đi chiến đấu? Có điều, anh vẫn luôn không rõ, vì sao Chu Dật Minh luôn cự tuyệt mình, cố tình lại khắp nơi để ý đến mình.
Chuyện của Chu Dật Minh và Tề Chích thật đúng là có chút kỳ quái, so sánh một chút, vẫn là Chu Dật Cẩn tốt hơn, có điều, cố tình có một Chu Dật Minh kỳ quái cứ ở một bên như “Như hổ rình mồi”.
Trần Mộc mời Chu Dật Cẩn ăn cơm chiều, Chu Dật Cẩn còn chưa trả lời, Chu Dật Minh liền chen vào nói:
“Không bằng bốn người chúng ta cùng đi ăn đi.”
“Được đấy! cùng nhau ăn náo nhiệt!” Tề Chích lập tức đồng ý.
Náo nhiệt là náo nhiệt, nhưng cũng là mấy cái bóng đèn!
“Anh của em và Tề Chích rốt cuộc sao lại thế này?” Đã bị Tề Chích nhắc nhở, đợi đến khi Chu Dật Minh đi xử lý sự vụ của Nghiên cứu chi thành, Trần Mộc liền hỏi Chu Dật Cẩn.
Chu Dật Cẩn nhìn nhìn Trần Mộc, lại nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của Tề Chích: “Anh em nói, quyết không thể nói cho Tề Chích chuyện này!”
“Không thể nói cho Tề Chích, có thể nói cho anh biết không?” Trần Mộc lại hỏi.
“Trần Mộc anh có biết không, hạng mục nghiên cứu lớn nhất của Nghiên cứu chi thành?” Chu Dật Cẩn đột nhiên hỏi.
“Cái này anh cũng không rõ ràng.” Có lẽ là dùng tế bào cấy thành phôi thai nuôi dưỡng bên ngoài môi trường cơ thể?
“Ở rất lâu lúc trước, chúng tôi đã muốn tìm ra một phương pháp giúp con người duy trì sinh sôi nảy nở……” Chu Dật Cẩn chậm rãi nói xong, những chuyện này đối với cao tầng của Nghiên cứu chi thành cũng không tính bí mật, những thành thị khác của liên minh người Hoa cũng biết, có điều những người này đều nghĩ rằng bọn họ nghiên cứu không hề có kết quả, lại có ai biết, kỳ thật thực nghiệm gần như đã thành công?
“Thực nghiệm này không phải sẽ liên quan đến Chu Dật Minh đấy chứ?” Trần Mộc nhìn sắc mặt Tề Chích càng ngày càng khó coi, hỏi.
“Ba mươi năm trước, viện nghiên cứu đã làm một thực nghiệm bị nghiêm cấm, có điều vật thí nghiệm lúc trước, cũng chỉ còn lại một.”
“Chu Dật Minh không phải anh họ của em sao? Tại sao lại có thể là vật thí nghiệm?”Người của Chu gia cho dù phải làm thực nghiệm, dùng tử tù thì tốt rồi, cần gì phải dùng gen của người trong nhà?
“Bác của em ba mươi năm trước đã qua đời, đối với người ngoài nói anh tôi là con của bác bị mồ côi từ trong bụng mẹ, thật ra……” Ông của y, dùng nhiễm sắc thể của bác y và một tử tù khác nuôi dưỡng vài phôi thai, cuối cùng, anh họ của y ra đời.
Ba mươi năm trước, dù sao kỹ thuật cũng không đủ thành thục, tuy rằng anh của y trưởng thành cũng không khác người thường là mấy, có điều gien đã có chút không ổn định, không chỉ không thể kết hợp với nữ tính để có được hậu đại, cho dù về sau thực nghiệm hoàn toàn thành công, gen của anh ấy cũng không thể kết hợp với gen của người khác để tạo ra phôi thai.
Thời điểm Chu Dật Minh mười lăm tuổi, chính mình phát hiện được bí mật này, thấy được hồ sơ nghiên cứu, sau đó cả người đều thay đổi rất nhiều.
“Đây là có chuyện gì? Không phải chỉ là gen không ổn định thôi sao? Nếu theo suy nghĩ này của em ấy, những người có bệnh đều không cần sống sao?” Tề Chích phẫn nộ.
“Anh tề, kỳ thật việc này ông nội của em đã sớm muốn em nói cho anh, nhưng anh của em vẫn luôn ngăn cản.” Từ lúc người của Chu gia nhận định Tề Chích, y đã bị cắt cử nhiệm vụ này, có điều y thật đúng là không dám nói, anh trai y chuyện khác đều tốt nhưng riêng chuyện này lại cứ không được tự nhiên.
“Hiện giờ làm thế nào?” Tề Chích hỏi. Có đôi khi Chu Dật Minh như có điều khó nói, trước đó anh luôn nghĩ đối phương có lẽ là không được tự nhiên, làm sao có thể ngờ được vấn đề là ở chỗ đó?
“Anh cứ an ủi anh ấy thật tốt đi, chờ có một ngày anh ấy vượt qua sự tự ti.” Chu Dật Cẩn mở miệng, còn có thể thế nào? Nếu cứ tùy tiện tìm anh trai nói tới việc này, sẽ chỉ làm anh ấy phẫn nộ.
Kỳ thật, như thế thì cũng có quan hệ gì? mặc kệ là thế nào, anh trai đều là người anh mà y kính yêu nhất, đều là một phần của Chu gia, người vừa có bản lĩnh quản tốt cả một thành thị lại vẫn không ngừng tìm tòi nghiên cứu– anh trai y là thông minh nhất!
“Cũng chỉ có thể như vậy ……” Tề Chích đau đầu, nghĩ đến những chuyện lúc trước, nghĩ đến Chu Dật Minh bận rộn tới nỗi gầy đi cả mười cân mới có thể tìm ra kẻ muốn giết anh ta để đoạt đi chức vụ thành chủ đem đuổi ra khỏi Nghiên cứu chi thành, nghĩ tới có năm Chu Dật Minh vì anh ta mà không còn thời gian làm nghiên cứu nhưng lại chưa hề ngăn cản mình tìm dị thú chiến đấu hay đi khiêu chiến những cường giả khác……
“Anh Tề, anh làm tốt rồi, không phải anh trai em đã mềm đi rất nhiều rồi sao?” Nếu anh trai y không mềm hóa, anh cũng không thể dùng lý lẽ mà đối cứng uy hiếp được với đối phương.
Chờ sau khi Chu Dật Minh xử lý xong sự vụ của Nghiên cứu chi thành, lại mắng thêm vài nhân viên công vụ, rốt cục cũng kịp tới giờ cơm xuất hiện trước mặt ba người, sau đó, liền nhìn thấy Tề Chích đang phi thật nhanh trên cái máy chạy bộ đặc chế của anh ta, trên mặt anh nhất thời có chút bất mãn, mặc cho là ai mà cứ phải gặp mấy cái kiểu như “Vì sao cà chua lại lên giá ”,“Đường ông dẫn nước thải ở thành Đông đã bị hỏng có sửa hay không”,“Cái vị quan tòa XX tự nhiên có một lượng lớn tài sản có cần điều tra hay không” những vấn đề linh tinh đó, lại nhìn thấy người vốn phải bị những thứ đó oanh tạc lúc này lại ở đó mà tiêu hao thể lực, đều sẽ có chút bất mãn.
“Tề Chích! mau dừng lại!” Chu Dật Cẩn đột nhiên mở miệng.
“A?” Tề Chích quay đầu, đột nhiên “Phanh” một cái, máy chạy bộ kia phát ra vài tia lửa, sau đó báo hỏng.
“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, cách chạy này của anh sẽ làm cho máy cũng phải hỏng mất.” Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ.
Bị tia lửa bay ra đốt vài lỗ trên ống quần Tề Chích rất bất đắc dĩ, quần áo bây giờ anh ta mặc cũng không phải là quần áo tác chiến, mà là quần áo Chu Dật Minh mua cho anh ta để giữ thể diện thành chủ, cái này thảm rồi.
“Tất cả tổn thất đều tính vào lương của anh.” Chu Dật Minh cười tủm tỉm mở miệng.
“Tiền lương tháng sau của anh còn bao nhiêu?” Tề Chích đáng thương hề hề quay đầu.
“Anh còn nợ em không ít tiền.” Chu Dật Minh miệng nhếch rất cao.
Cơm chiều lần này, có lẽ là do không có người quấy rầy, Chu Dật Minh ăn không tồi, ngược lại Tề Chích tầng tầng tâm sự cũng ăn không ngon miệng, có điều, Chu Dật Minh chỉ khi nào anh ta nhận ra sự thật mình là người không có tiền mới trả cho anh chút tiền để tiêu vặt.
Tề Chích cầm chiếc thẻ tín dụng kia cười khổ, tuy rằng tiền lương của anh đều rất chân thành mà nộp lên cho Chu Dật Minh, nhưng những thứ anh ngẫu nhiên ra khỏi thành săn bắn bán đi cũng được một khoản thu nhập thêm, anh cũng không để ý chỗ tiền nhỏ ấy.
Thời điểm Trần Mộc và Chu Dật Cẩn về nhà đã hơi muộn, lần này do Trần Mộc cường liệt phản đối nên bọn họ cũng không tới Thời Đại Kim Cương ăn cơm, mà tìm một quán cơm riêng, đợi tới khi ăn xong, hắn còn đóng gói mang về cho mẹ hai gói Chim sẻ chiên giòn.
Đem chim sẻ làm sạch rồi trộn với gia vị sau đó dùng phương pháp nướng đặc biệt, nướng đến da bên ngoài cũng giòn tan, bên trong thịt lại rất nộn, cắn một miếng, vạn phần mỹ vị.
Loại chim sẻ nướng giòn này còn phụ thêm tương thịt và bánh bột, tương thịt chỉ dùng thịt, trứng gà, cải bẹ xào đều với nhau, cuối cùng dùng tương đậu đặc chế và hành trộn vào, vừa có hương lại có vị, bánh bột tráng mỏng, phía trên bánh bột rải tương thịt, ăn kèm với thịt chim sẻ, hương vị rất tuyệt vời, cũng có thể dùng bánh bột bọc với chim sẻ nướng giòn để ăn, hoặc lấy thịt chim sẻ chấm với nước tương, đương nhiên, dùng các cách khác nhau thì vị sẽ khác nhau, còn có thể ăn kèm rau xà lách dưa chuột linh tinh, đều là những món có thể khiến người ăn nuốt cả lưỡi.
Mang theo mỹ vị mở cửa nhà, Trần Mộc lại bất đắc dĩ thấy một vị khách không mời mà đến.
Vì sao hắn lại mua hai phần chim sẻ nướng cơ chứ? Liện tại lại tiện nghi người kia.
“Chú Lương.” Trần Mộc để thứ trong tay xuống, chào hỏi.
“Mộc Mộc con ăn cơm chưa? Có muốn mẹ làm thêm một phần không?” Lưu Chân Chân nhô đầu ra từ phòng bếp.
“Mẹ, con ăn rồi, mẹ cũng đừng làm nhiều quá, còn có mang một vài thứ về.” Trần Mộc cười cười.
“Mua cái gì? Nhận được tin nhắn của con mẹ còn cố tình để bụng lại đấy.” Trên tay Lưu Chân Chân là một bát mì nước.
Lương Thụy ăn xong chim sẻ nướng lại ăn đến mỳ nước, Lưu Chân Chân cũng đem phần của mình ăn xong, thỏa mãn sờ bụng mình:
“Mỗi ngày mà cứ ăn như vậy mẹ sẽ béo chết mất.”
“Béo một chút mới dễ nhìn.” Lương Thụy lập tức trả lời, béo ôm rất thoải mái. ( Edit: lam lăng nhà mình đâu rồi:))))
“Chú Lương sao lại mang theo nhiều đồ này nọ đến đây như vậy?” Trần Mộc chỉ chỉ hai túi hành lý trên mặt đất, Lương Thụy này, không phải nhanh như vậy đã  định tiến từng bước chứ?
“Chú cũng đang định nói” Lương Thụy cười rộ lên. Ông vừa tới nơi này, Lưu Chân Chân nghe nói ông chưa ăn cơm chiều, liền đi vào phòng bếp bận rộn, ông cũng chưa kịp nói:
“Chân Chân, hiện giờ anh đã rời khỏi Lương gia, em có đồng ý thu lưu anh không?”
“Anh rời khỏi Lương gia?” Lưu Chân Chân kinh ngạc hỏi, đã làm việc ở Lương thị vài thập niên, Lương Thụy thật sự có thể buông tay?
“Đúng vậy, về sau Lương thị đã không còn quan hệ gì với anh nữa, mấy năm nay anh cũng đã tích lũy được ít tiền dưỡng lão, về sau chúng ta cùng nhau sinh hoạt, buổi sáng cùng nhau rời giường, giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối cùng đi tản bộ được không?”
Hết chương 68
Tác giả có lời muốn nói: Lương Thụy muốn ở rể~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.