Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 79:




Khương Tuấn Hoành, dị năng điều tra cấp tám, có thể cảm giác gió thổi cỏ lay trong một phạm vi rất lớn, là tay súng ngắm.
Đỗ Trọng, dị năng hệ thủy cấp tám, có thể lái chiến xa, phi thuyền và hầu như tất cả các loại phương tiện giao thông, cảm giác phương hướng rất mạnh.
Dư Giai, dị năng trị liệu cấp tám, có cả chứng chỉ hành nghề của Đông y và Tây y, am hiểu giải phẫu khoa ngoại.
Cao Viện Viện, dị năng giả hệ phòng ngự cấp tám, có thể khởi động tấm phòng hộ ngăn cản công kích của dị năng giả dưới cấp chín, chống đỡ được một công kích của cao thủ cấp chín, am hiểu xử lí thức ăn.
Trần Mộc nhìn tư liệu trong tay, âm thầm bội phục, những người này nếu lợi dụng thật tốt có thể đạt được hiệt quả tuyệt vời, có điều, hắn không hề nghĩ tới, Thức tỉnh chi thành phái ra bốn người đều là hệ phụ trợ, tuy nhiên đúng là bọn họ đang khuyết thiếu những người như vậy, chẳng hạn như Cao Viện Viện, tuy rằng cô là con gái, nhưng dị năng như vậy khi đối mặt với một nhóm lớn dị thú cấp thấp sẽ rất có hiệu quả.
Có điều, Thức tỉnh chi thành cử ra bốn đội viên dự thi, bọn họ cũng chỉ có thể cử ra sáu người, chỉ là trong đội ngũ của bọn họ, quả thật có những người năng lực bị lặp lại, chẳng hạn như Lý Quân và Lý Triết Tâm, dị năng hoàn toàn giống nhau, thực lực lại kém nhau rất nhiều, có Lý Quân tồn tại, Lý Triết Tâm hoàn toàn không nhất thiết phải dự thi, lại chẳng hạn như Trương Viêm và Hứa Lâm, hai người đều là dị năng giả hệ hỏa…… Mặt khác chính là Lý Dũng, Lý Dũng lực cực kì lớn, sức chiến đấu cũng không kém, nhưng anh ta không có nhiều hiểu biết đối với vũ khí hiện đại, tính tình lại ngay thẳng……
“Đội ngũ của chúng ta là tạm thời gom vào, tuy rằng rất mạnh, nhưng trên phương diện hợp tác cũng không tốt.” Tề Chích mở miệng. Tuy rằng đã tập huấn lâu như vậy nhưng dù sao vẫn khuyết thiếu đội viên hệ phụ trợ.
“Chúng ta giảm những người nào?” Trần Mộc hỏi, theo như ý tưởng của hắn, dị năng hệ hỏa nên cắt bỏ Hứa Lâm, Lý Triết Tâm và Lý Dũng cũng không để lại, bọn họ không thiếu người công kích.
“Hứa Lâm, Lý Triết Tâm còn có Lý Dũng.” Tề Chích mở miệng. Tuy rằng Tiết Mỹ Lệ lực công kích rất kém cỏi, nhưng là dị năng giả tốc độ, ở một phương diện nào đó vẫn rất hữu dụng, tuy rằng Trương Viêm khi đối mặt với phụ nữ có chút choáng váng, nhưng lực công kích cũng rất cường, còn có An Bình Chí, là dị năng giả anh ta huấn luyện có tiền đồ nhất, các phương diện biểu hiện cũng không tồi, hơn nữa bởi vì sinh ra ở thế gia, âm mưu quỷ kế vẫn có thể chơi được.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Trần Mộc mở miệng, nhanh chóng viết xuống tư liệu về thí sinh dự thi của Nghiên cứu chi thành, khác không nói trong đội ngũ của bọn họ cũng có hai người cấp chín…… Nói vậy ở trên thế giới cũng không tính là yếu đúng không.
Trần Mộc, đội trưởng, dị năng giả không khí cấp chín, giỏi về che dấu điều tra.
Chu Dật Cẩn, dị năng giả hệ thực vật cấp cấp tám, tiến sĩ cơ giới, có thể cải tạo sửa chữa phần lớn máy móc.
Lý Quân, dị năng giả tổng hợp cấp chín, người có các phương diện tố chất thân thể siêu cường, giỏi về sinh tồn và ẩn nấp ở dã ngoại.
An Bình Chí, dị năng giả hệ băng, am hiểu điều tra hoàn cảnh.
Tiết Mỹ Lệ, dị năng giả tốc độ cấp tám, am hiểu ẩn nấp cùng điều tra.
Trương Viêm, dị năng giả hệ hỏa cấp tám, am hiểu sinh tồn ở dã ngoại, lực công kích mạnh.
Sau khi danh sách những người dự thi được định ra, đám người Hứa Lâm và Lý Triết Tâm cũng không có bất mãn gì, Hứa Lâm và Trương Viêm cũng không thiếu lần đấu với nhau, mỗi lần đều là cậu ta thua, về phần Lý Triết Tâm và Lý Dũng, vốn bọn họ tham gia thi đấu cũng chỉ vì muốn người của U Minh thành sống tốt hơn một chút mà thôi.
“Về sau, đội ngũ này liền giao cho cậu, nếu có người oán giận không được nghỉ ngơi, vậy đấy cũng là chuyện mà cậu phải giải quyết.” Tề Chích vỗ vỗ bả vai Trần Mộc, vô cùng vui vẻ, ngày tiếp theo, anh ta có thể ở cùng với Chu Dật Minh trải qua thế giới hai người, về phần giải đấu thế giới, trận đấu lần đầu anh ta còn tham gia, hiện giờ anh ta cũng đã lớn tuổi rồi, cũng không nên xông vào góp vui làm gì, huống chi, vị trí của anh hoàn toàn có thể cho Lý Quân thay thế, tương phản, nếu anh ta tham gia trận đấu, nói không chừng liên minh sẽ bị người ta cười chê là hết người.
Trần Mộc nhớ rõ, bản thân cũng từng nói qua là có quá ít ngày nghỉ…… Có điều không phải quả thật rất ít sao? Mẹ của hắn bị bắt cóc từ lúc nào hắn còn không biết!
“Giải đấu thế giới định vào ngày mùng tám tháng tám, chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mùng một tháng tám, hiện tại  có vài ngày ngày nghỉ, ngày mùng mười tháng sáu bắt đầu huấn luyện.” An bài tốt chỗ ở cho người của Thức tỉnh chi thành, Trần Mộc mở miệng.
Nhân viên đều đã an bài tốt, kế tiếp, đương nhiên chính là về nhà. Lần này trở về từ Thức tỉnh chi thành, ngoại trừ ba người Kim Phán Nhi, Trần Mộc đương nhiên muốn đem họ về nhà, mặt khác, chính là Chu Dật Cẩn.
Trần Mộc biết, Lưu Chân Chân hy vọng hắn có thể lấy một người vợ sinh một đứa con, nhưng nếu hắn cảm thấy ở cùng với Chu Dật Cẩn sẽ hạnh phúc, thì Lưu Chân Chân cũng không phản đối.
“Phán Nhi, mọi người ở nhà tôi được không? Hiện giờ trong nhà rất lạnh lẽo, nhiều người cũng thêm náo nhiệt.” Trần Mộc đối với Kim Phán Nhi mở miệng.
“Vậy phải phiền toái Trần đại ca!” Vài ngày qua đi, tâm tình của Kim Phán Nhi cũng được điều chỉnh tốt, đối với quyết định này đương nhiên sẽ không phản đối.
“Không phiền toái, cô đồng ý là tốt rồi.” Trần Mộc mở miệng, lại nhìn thấy Chu Dật Cẩn đã đi đến cửa, lập tức tiến lên vài bước kéo lấy tay đối phương:
“Trong nhà em có người không? Nếu không có người thì về nhà với anh đi.”
“Em đến làm gì?” Chu Dật Cẩn quay đầu. Tuy rằng rất muốn nói cho Lưu Chân Chân quan hệ của mình với Trần Mộc, nhưng nếu thật sự phải ngả bài, y vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Đi gặp mẹ anh, anh muốn giới thiệu em với mẹ anh”
“Mẹ anh?” Chu Dật Cẩn ôm ngực nhìn về phía Trần Mộc:
“Không phải lần trước anh còn muốn chờ tới khi giải đấu thế giới kết thúc mới nói chuyện với mẹ anh sao?”
“Lần trước là lần trước, tình huống hiện giờ không giống vậy.” Trần Mộc vốn không quá chú ý, hiện giờ lại đã nhìn ra, rõ ràng Chu Dật Cẩn là năm phần vui sướng năm phần không được tự nhiên.
“Cha mẹ em cũng muốn gặp anh.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Y đã sớm nói chuyện của mình và Trần Mộc, cha mẹ đều không phản đối, thậm chí còn tưởng tượng giúp y làm một đôi long phượng thai…… Nhiễm sắc thể nam là xy, cho nên có thể có con trai hoặc con gái, nếu là hai người phụ nữ, nhiễm sắc thể đều là xx, chỉ sợ cũng chỉ có thể sinh ra con gái. Những nhân viên nghiên cứu bọn họ cũng từng nói đùa, về sau sẽ không cần lo lắng thiếu phụ nữ, phải biết khi mạt thế chấm dứt số lượng phụ nữ cũng không còn bao nhiêu, khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi.
Phụ nữ trời sinh có mẫu tính, khi mạt thế có rất nhiều người phụ nữ vì đem lương thực cho con mình mà chết đói, đó cũng là một niên kỷ đầy bạo loạn, bởi vì phụ nữ thân thể yếu nhược, thường sẽ không thể cướp được vật tư để sinh tồn……
Trần Mộc ngẩn ngơ, đột nhiên có chút chột dạ, ngoại trừ thực lực Chu Dật Cẩn kém hơn hắn, còn lại cái gì cũng đều mạnh hơn, người của Chu gia sẽ không thảo phạt tập thể chứ? có lẽ lúc này nên đi hỏi Tề Chích một chút, không biết anh ta làm thế nào mà đạt được sự đồng ý của người Chu gia.
Trần Mộc trên đường đã liên lạc với mẹ, nói mình có bạn cần trợ giúp, Lưu Chân Chân rất cao hứng biểu đạt bản thân vô cùng hoan nghênh, đợi đến khi Trần Mộc về nhà, đã thấy mẹ đứng chờ ở cửa.
Bởi vì lúc trước không thể tránh việc có chút không tin người khác nên cũng không thâm giao, thời điểm Trần Mộc ở Tinh Vân thành rất ít khi đưa bạn về nhà, Lưu Chân Chân cùng Kim Phán Nhi cũng chỉ mới gặp nhau vài lần, có điều ngay cả như vậy, Lưu Chân Chân vẫn rất thích cô gái này, dựa vào cố gắng của bản thân nuôi sống một nhà, thật sự rất không tồi.
“Đồ ăn anh đều đã mua về rồi” Trong lúc Lưu Chân Chân tiếp đón mọi người uống trà, Lương Thụy mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại, hôm nay có khách, cũng không thể dùng những đồ trong tủ lạnh tiếp đón mọi người?
Lưu Chân Chân đi lên nhận những thứ này, sau đó đi vào phòng bếp với Lương Thụy, Trần Mộc muốn vào hỗ trợ, lại bị đẩy ra. Hắn vừa bị đẩy ra liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng thứ trong tay từ lúc bắt đầu đến giờ đã bị y nhu cho thành một loại chất lỏng, có thể chứng minh y không hề bình tĩnh.
“Tốt lắm, chúng ta đều đi ra ngoài chờ ăn cơm thôi, mẹ anh cũng không cho em hỗ trợ.” Trần Mộc lôi kéo đối phương ngồi xuống sô pha.
Chu Dật Cẩn rất khẩn trương, trên mặt cũng không hề có tiếu ý, Trần Mộc trêu chọc một hồi cũng không tháy đối phương có phản ứng gì, vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy em gái của Kim Phán Nhi là Kim San San đang ngắm Chu Dật Cẩn.
Kim San San này, hắn cũng rất có ấn tượng, đời trước, Lâm An Liệt cũng thông đồng không ít nam nam nữ nữ,  có điều duy nhất khiến hắn kinh ngạc chính là Kim San San, sau khi gã từ bỏ Kim San San, Kim Phán Nhi liền đem gã thu thập một hồi.
Có điều, tuy rằng như thế, lúc trước Kim San San  bởi vì Lâm An Liệt mà thần hồn điên đảo, Trần Mộc cũng nhìn trong mắt, hiện tại, không phải Kim San San sẽ không coi trọng Chu Dật Cẩn chứ? lại nói tiếp, Chu Dật Cẩn còn vĩ đại hơn Lâm An Liệt nhiều lắm.
Trong lòng Trần Mộc có dự cảm về nguy cơ, đương nhiên cũng bắt đầu chú ý Kim San San, sau đó trông chốc lát, có một cái dây leo quấn trên đùi của hắn……
“Vợ đại nhân! Anh không hề có tư tâm, anh chỉ muốn biết vì sao cô ấy cứ luôn nhìn em, có phải muốn dò xét người đàn ông của anh hay không?” Âm thanh truyền đi nhờ vào không khí, đương nhiên Trần Mộc muốn cho giọng nói của mình chỉ có Chu Dật Cẩn nghe được cũng không thành vấn đề, cho nên, lấy chén trà che dấu, hắn nói một đống lời biểu đạt bản thân đang ghen tuông, Chu Dật Cẩn lại không dám phản bác, chỉ có thể thu hồi dây leo, trên mặt đã có chút đỏ.
Kim San San dường như đã suy nghĩ rất lâu, rốt cục nhỏ giọng nói ra:
“Chu tiên sinh, em có thể hỏi anh một vấn đề chứ?” Cô ngẩng đầu nhìn Chu Dật Cẩn, cảm thấy sắc mặt của y so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
“Cô muốn hỏi cái gì?” Chu Dật Cẩn dịu sắc mặt, có điều cũng chứng minh khi nãy Trần Mộc nói đúng …… Sắc mặt y lại căng thẳng.
“Anh Từ nghỉ ngơi ở đâu ạ? À, chính là Từ Mặc Bạch.” Mấy ngày hôm trước ở cùng với người của Nghiên cứu chi thành, cô cũng không dám nói chuyện với người khác, chị của cô có quan hệ khá tốt với Thẩm Lâm, nhưng cô cũng không dám, sau này, ngược lại Từ Mặc Bạch đã nói chuyện không ít với cô, hơn nữa…… Mặt Kim San San đỏ lên.
“Từ Mặc Bạch? Về sau cậu ta sẽ trở thành nhân viên nghiên cứu của Nghiên cứu chi thành, qua vài ngày nữa sẽ được sắp xếp chỗ ở, đến lúc đó cô muốn hỏi cậu ta, hay muốn tôi đưa số điện thoại luôn?” Nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống, Chu Dật Cẩn cười cười.
“Không cần!” Kim San San vội vàng cự tuyệt, nhăn nhó một chút, mới nói:
“Số điện thoại của anh ấy em biết, chỉ là sau khi xuống phi thuyền vẫn chưa hề liên lạc ……”
“Hiện giờ có lẽ cậu ta không thể tùy tiện liên hệ với người khác.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Từ Mặc Bạch tự nhận được phụ nữ hoan nghênh cũng không phải thổi phồng, không ngờ chỉ mới hai ngày, đã thông đồng với một tiểu mỹ nữ như vậy, có lẽ do cuộc sống tốt hơn, Kim San San xinh đẹp hơn Kim Phán Nhi khá nhiều.
Kim San San gật đầu, lui vào góc hẻo lánh, ngược lại Kim Phán Nhi bắt đầu lo lắng:
“Từ Mặc Bạch này……”
“Từ Mặc Bạch làm người không tồi, chính là có chút hoa tâm, muốn khiến cho cậu ta không lăng nhăng cũng cần có thủ đoạn.” Chu Dật Cẩn đưa ra ý kiến trọng tâm. Y cũng không sợ Kim San San bị Từ Mặc Bạch lừa gạt mà đem đánh giá này nói ra. Từ Mặc Bạch là người thế nào, làm bạn cùng lớp nhiều năm mọi người vẫn luôn biết rõ. Có điều lúc này, ngược lại y đã quên đi sự khẩn trương lúc nãy, nhìn về phía Kim San San bên cạnh sắc mặt vô cùng hồng, y ngồi ngay ngắn, có cái gì mà phải khẩn trương? Y không hề kém người khác chút nào!
Trần Mộc giúp đỡ Lưu Chân Chân đem đồ ăn mang lên, nhìn thấy Lưu Chân Chân và Lương Thụy phối hợp ăn ý, đột nhiên có chút cảm khái. Tuy rằng người nhà của Lương Thụy không được tốt lắm, nhưng nếu ông đã nguyện ý cùng Lưu Chân Chân trải qua những ngày sau này, như vậy cũng rất không tồi, dù sao tuổi của mẹ hắn cũng không còn nhỏ nữa, muốn tìm một người đàn ông hoàn mỹ dường như cũng không có khả năng, có một người đàn ông thật tâm yêu bà cũng là đủ rồi.
Đồ ăn rất phong phú, Lưu Chân Chân lại rất thích đám người Kim Phán Nhi, không khí cũng hòa hợp, mà Chu Dật Cẩn lúc trước đã từng làm khách, ngay cả khẩu vị của y Lưu Chân Chân cũng rất rõ ràng. Lấy vài món mà Chu Dật Cẩn thích ăn, cố ý để trước mặt y.
Ăn xong cơm chiều, Kim Phán Nhi liền mang em trai em gái mình đi ra ngoài một chút, cũng nhìn ra được cô có một bụng lời muốn nói với Kim San San. Trần Mộc cũng biết, chuyện lúc trước cha mẹ Kim Phán Nhi đã bỏ mặc cô, dường như cô đã đem hai đứa em của mình nuôi như con, hiện giờ con gái muốn nói chuyện yêu đương, khẳng định trong lòng không thoải mái.
Kim Phán Nhi rời khỏi, Lương Thụy cũng rất chủ động đi rửa chén, thiên thời địa lợi nhân hoà, vừa lúc là thời cơ ngả bài.
Trần Mộc ngồi xuống bên cạnh Lưu Chân Chân:
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ”
“Chuyện gì?” Lưu Chân Chân gọt lê, gọt xong liền để ở trên bàn. Lúc trước Lương Thụy cũng tích góp được không ít tài sản, hiện nay lại đang làm một vài đầu tư. Ông ấy không giống Trần Khải không muốn để tiền trong nhà, ngược lại ngoại trừ số tiền dùng để đầu tư còn lại đều đưa cho Lưu Chân Chân, hơn nữa cùng với số tài sản sau khi ly hôn Trần Khải được nhận, hiện giờ Lưu Chân Chân rất dư dả, những loại hoa quả này mỗi ngày đều có thể ăn.
“Con có người muốn làm bạn cả đời……”
“Chu Dật Cẩn?” Lưu Chân Chân đánh gãy lời nói của Trần Mộc, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Dật Cẩn đang ngồi một bên vểnh tai lắng nghe, lập tức Chu Dật Cẩn có chút cảm giác không có chỗ để chân tay.
“Mẹ……” Trần Mộc có chút kinh ngạc.
“Tuy rằng các con giữ bí mật công việc rất tốt, nhưng mẹ mỗi ngày đều giúp con thu dọn phòng ở, con là cái đồ không thích thu dọn chăn gối, nhưng mỗi ngày chăn đệm đều vô cùng ngay ngắn giống như chưa hề bị động vào…… Cứ như vậy, bình thường con ta ngủ ở đâu?” Lưu Chân Chân lại bình tĩnh bắt đầu gọt táo. Thật ra mấy ngày này trong lòng bà cũng không yên ổn, vốn bà còn muốn có một đứa con dâu cùng nhau đi mua sắm cùng nhau dạo phố, kết quả con dâu biến thành nam …… Nghĩ tới việc nói chuyện với Chu Dật Cẩn về những trang sức mới đang thịnh hành là không thể rồi.
Thời điểm ban đầu bà cũng có chút bất mãn, sau đó ngẫm lại, chỉ cần con trai mình vui vẻ thì cũng có sao đâu, về phần thừa kế…… Họ Trần này, bà cũng không muốn tiếp tục duy trì, hơn nữa, cho dù muốn ôm cháu, cùng lắm thì dùng cách đẻ thay là được, bọn họ cũng không thiếu tiền.
Trần Mộc không nghĩ tới chăn của mình sẽ bán đứng mình, có điều, chuyện cũng đã được giải quyết một cách hoàn mỹ, vẫn rất không tồi:
“Mẹ, sao mẹ không nói gì với con?”
“Tuổi trẻ ngượng ngùng, tôi cũng không nhất thiết phải khiến cho các anh đỏ mặt, đúng không?” Ngón tay của Lưu Chân Chân chỉ về phía mặt của Chu Dật Cẩn:
“Có điều, phòng trong nhà không đủ, lần này mẹ cũng không sắp phòng cho Tiểu Cẩn, chỉ có thể ủy khuất các con ở cùng phòng.”
Lúc này, ngay cả Trần Mộc cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Ngây người ở phòng khách khá lâu đám người Kim Phán Nhi mới trở về phòng, Chu Dật Cẩn còn chậm chạp không muốn tới phòng của Trần Mộc.
“Em định ngồi đây đến hừng đông?” Trần Mộc kéo tay của Chu Dật Cẩn, lúc trước còn có điềm cố kỵ, lần này lại không giống như vậy, một đêm tốt đẹp như vậy, nếu hắn còn không nắm chắc thì quá ngu ngốc rồi!
“Đi thì đi.” Chu Dật Cẩn đứng dậy, một dây leo bò về phía Trần Mộc, lại bị phong nhận của đối phương cắt đứt, Trần Mộc nắm sợi dây leo bị cắt đứt kia:
“Động tĩnh quá lớn, khẳng định mẹ của anh sẽ xuống xem tình huống, còn có Kim Phán Nhi……”
Chu Dật Cẩn tạm thời nhận mệnh, có lẽ, y nên đi hỏi Chu Dật Minh một chút, có thuốc mê gì có thể khiến cho toàn thân đối phương vô lực hay không.
Đêm nay đối với Trần Mộc mà nói đương nhiên là rất tốt đẹp, ngay cả Chu Dật Cẩn, bởi vì đã thành thói quen nên cảm giác cũng không tồi.
Ngày hôm sau, thiếu chút nữa Chu Dật Cẩn đã không còn mặt mũi ra cửa, có điều cũng cùng vẫn chỉnh lí lại bản thân rồi ra ngoài, sau đó liền nhận được điện thoại của Chu Dật Minh, muốn mời y và Trần Mộc ăn cơm trưa.
Cùng Trần Mộc đi vào Thời Đại Kim Cương, Chu Dật Cẩn có chút đau thắt lưng liền nhìn thấy Chu Dật Minh cũng đang che eo, có lẽ anh trai của y so với y còn thảm hơn.
Người so với người, tức chết người, nhưng trong lúc tức chết việc bản thân không bằng người khác, cuối cùng cũng khiến cho bản thân cao hứng hơn một chút, Chu Dật Cẩn nhất thời cân bằng. ( là Dật nhà mình đang tức vì không bằng anh Mộc nhưng khi nhìn thấy anh trai mình thảm thì thấy cân bằng hơn)
Tối hôm qua Chu Dật Minh thực sự quá thảm, vốn, Tề Chích ngoại trừ lần đó cũng chỉ đắc thủ có một lần, nhưng trong trận đấu lần này lại nhìn thấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn ân ân ái ái…… Sau khi trở về liền ép buộc anh một hồi.
Tề Chích tìm Trần Mộc, là vì đem nhiệm vụ cấp trên giao xuống đưa cho hắn, còn có công việc huấn luyện kế tiếp cũng cần nghiên cứu kỹ lưỡng.
“Tối hôm qua em ngủ ở nhà Trần Mộc?” Đám người Trần Mộc nói chuyện Chu Dật Minh không định nhúng tay, gọi em trai của mình lại gần.
“Đúng vậy.” Chu Dật Cẩn còn có một chút cảm giác không được tự nhiên.
“Chịu thiệt?” Chu Dật Minh có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thực lực của anh bình thường, vĩnh viễn cũng không có khả năng thức tỉnh dị năng, bởi vì không đáp lại tình cảm của Tề Chích nên vẫn luôn cảm thấy áy náy, chỉ sợ cũng vô vọng với việc phản công, Chu Dật Cẩn lại không giống vậy, Chu Dật Cẩn lúc này là dị năng giả hệ thực vật hiếm thấy, tại sao có thể cam chịu nhận mệnh như vậy?
“Anh, có cái… không…” Chu Dật Cẩn ấn thiết bị liên lạc trên tay, gửi tin nhắn đi, dị năng giả không khí khó đối phó, ai biết Trần Mộc có phải  đang nghe lén hay không?
Khụ khụ, được rồi, đều ở trong phòng, cũng không tính nghe lén.
Chu Dật Minh nhận được tin nhắn, ngầm hiểu, ngón tay ấn nhẹ, một cái tin nhắn cũng phát ra:
“Ngày mai em tới lấy đi.” Nếu Chu Dật Cẩn sử dụng xong mà thấy tốt…… Anh vẫn luôn giúp Tề Chích làm công việc của thành chủ, cũng nên được thưởng, đúng không?
Ở trong ghế lô này, hai “Liên minh” khác nhau đều đang tự làm chuyện của mình, mà trong một cái ghế lô khác của Thời Đại Kim Cương, một người tuổi còn trẻ đang say khướt cầm bút ký tên mình lên một bản hợp đồng, còn ấn cả dấu tay.
Hạ Minh cảm thấy bản thân rất không hay ho, vốn, ông ta đã kinh doanh nhiều năm ở Tinh Vân thành, cũng có con đường với U Minh thành, tiền đồ quang minh đang chờ mình ở phía trước, kết quả, ngay ở một khắc sắp sửa thành công lại đem ông ta kéo xuống khỏi đám mây.
Thời điểm biết được Vương Lập Công chết, Hạ Minh tức phát cuồng. Khi Lạc Kỳ đem chuyện của bọn họ nháo lớn, ông ta biết bản thân đã xong rồi.
Cũng may, ông ta còn có tiền, Hạ Minh quyết định thật nhanh, dùng rất nhiều tiền để bác sĩ chỉnh dung toàn bộ cơ thể cho mình, đem mình từ một ông chú trung niên biến thành một thiếu niên tuấn tú, sau đó, lại dùng rất nhiều tiền mua một bộ đàm liên lạc khác, đi tới Nghiên cứu chi thành.
Sở dĩ lựa chọn thành thị này cũng bởi vì gia tộc của ông ta đang ở Tổng hợp thành thị, nơi đó quá mức nguy hiểm, mà Thức tỉnh chi thành lại không dễ dàng định cư, nông nghiệp thành thị lại bị quản lý gọn gàng ngăn nắp…… Vẫn nên đi Nghiên cứu chi thành, vừa có nơi có thể cho ông ta ẩn thân lại có cơ hội trở mình……
Ông ta biến thành một thanh niên tuấn mỹ, bộ đàm liên lạc trên tay cũng của người khác, sợ có người lần theo dấu vết tìm được mình nên chỉ dám dùng một thời gian liền bỏ. Muốn sống sót ở Nghiên cứu chi thành đương nhiên không dễ dàng, may mắn, thẻ tín dụng trong tay ông ta có không ít, cũng không thiếu tiền, nhưng nơi ở lại, chỉ có thể là làng chơi không kiểm tra thân phận.
Ở làng chơi, nơi nơi là những dụ hoặc nghênh đón người ta, Hạ Minh cũng không tránh được bị người khác đùa giỡn, ông ta hận cuộc sống như vậy, cố tình lại không thể thay đổi.
Nếu, có cơ hội cho ông ta một thân phận hữu dụng……
Có đôi khi, trong tay có tiền, có thể làm rất nhiều chuyện, cho dù hiện nay khoa học kỹ thuật phát tiển, cũng không tránh được có người phạm tội. Hạ Minh đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch, muốn giết chết một người bình thường để thay thế đối phương, chỉ cần sau này không đi xét nghiệm ADN, sẽ vĩnh viễn không bị người khác phát hiện ra.
Rất nhanh, Hạ Minh đã có một mục tiêu, là một người trẻ tuổi làm công việc buôn bán da thịt, ở một mình, không có người thân bạn bè nhưng lại có một căn nhà nhỏ cha mẹ để lại.
Hạ Minh đầu tiên là tiêu tiền chỉnh dung giống đối phương, biến thành bộ dáng của đối phương, sau đó ban đêm vụng trộm biến thành một người khác.
Sau khi thay đổi thân phận, vì không để người khác phát hiện, Hạ Minh không thể không tiếp tục làm công việc của đối phương, đồng thời cố gắng bồi dưỡng tình cảm với linh thú vẫn bị đối phương bỏ quên.
Ông ta hận không thể giết chết “Khách nhân” của mình, lại không thể không chiều theo người khác, sau đó ông ta gặp Lương Lân, một tên ngốc trẻ tuổi lắm tiền.
Đem bản hợp đồng để trong lòng mình, Hạ Minh, không, hiện giờ ông ta đã không còn là Hạ Minh, lạnh lùng cười, rời khỏi Thời Đại Kim Cương. Ông ta vừa đi không bao lâu, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng cùng nhau rời khỏi.
Hết chương 79
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả bạo phát!
Nói, mọi người tiếp tục cho động lực, nói không chừng ngày mai có thể viết được một vạn chữ ~
Edit: Edit bạo phát, đây là một trong những chương dài nhất đấy có biết không, 5 nghìn chữ là cái định nghĩ gì, sắp hộc máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.