Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 86:




Giải đấu thế giới lần này, có lẽ là do nhiệm vụ rất bẫy người, cũng không có hạn chế gì nhiều, chỉ cần có bản lĩnh, cho dù có mang theo súng đạn cũng có thể. Tuy nhiên công ước quốc tế hiện nay qui định không được dùng súng đạn có mức sát thương quá lớn, phá hủy bốn phía cũng là tử tội, hơn nữa, nhiệm vụ là thu phục Tác Mã thành, cũng không phải là phá hủy Tác Mã thành, cho nên chắc chắn không có người nào mang súng đạn sát thương quá cao.
Mà mấy loại vũ khí nho nhỏ này có đôi khi còn không lợi hại bằng dị năng.
Đoàn người của Trần Mộc lái hai chiếc chiến xa, đi về phía dã ngoại, vốn bọn họ cũng muốn dùng nhiều chiến xa hơn, nhưng Đệ nhị lại phản đối — một khi lực lượng phân tán, sẽ có khả năng bị tách ra, hơn nữa, hai chiếc chiến xa này đều đã tăng thêm chiều dài và chiều rộng, vừa có thể đi trên lộ trình gập ghềnh, còn được trang bị rất nhiều thứ này nọ, hai chiếc như vậy là đủ rồi.
Trần Mộc, Chu Dật Cẩn, Tiết Mỹ Lệ, Dư Giai và An Bình Chí một chiếc xe, Lý Quân, Trương Viêm, Khương Tuấn Hoành, Cao Viện Viện và Trọng một chiếc xe, thực lực cũng coi như phân phối đều.
Lần này về Nghiên cứu chi thành, quả thật Đệ nhị đã gấp rút cho người tăng ca, làm cho bọn họ một thân trang phục tác chiến bằng da cá sấu thú, còn có đủ loại trang bị cũng không hề thiếu, trong chiến xa lại càng có vô số đồ đạc này nọ, cố gắng giúp cho nhiệm vụ của bọn họ thuận lợi. Nhưng gặp được nhiệm vụ như vậy…… Muốn thuận lợi thật đúng là không dễ dàng!
Trong lúc làm nhiệm vụ, sẽ có vệ tinh theo dõi từng đội ngũ, bọn họ không thể tiếp xúc với những người khác, càng không thể có người vào giúp, nhưng lúc trước khi huấn luyện hoàn thành, Lý Quân cũng đã đem tiểu lang lưu lại Châu Phi, dùng phi thuyền vận chuyển nó đến bên ngoài thành thị của Châu Phi, chỉ cần bọn họ đi ra một đoạn liền có thể gặp được con lang thú nghe lời Lý Quân này.
Trong số những dị năng hi hữu, còn có một loại dị năng là mê hoặc, dị năng giả mê hoặc có thể mê hoặc một vài loại dị thú, tuy rằng trong lịch sử dị năng giả mê hoặc cường đại nhất cũng chỉ có thể mê hoặc dị thú cường đại nhất là chuột thú, hơn nữa còn có hạn chế về thời gian, nhưng Lý Quân lại có bản lĩnh khiến cho lang thú nghe lời, những người đó có năng lực làm được không?
Thời điểm nhìn thấy tiểu lang, A Hổ so với Lý Quân còn hưng phấn hơn, không phải bởi vì con lang thú uy vũ kia, mà bởi vì dưới chân lang thú còn có hai nhóc ấu tể của liệp báo đã có thể chạy có thể nhảy, thậm chí còn có thể bắt được thỏ con.
Trước trận đấu, các quốc gia đều chú ý tin tức của các cao thủ đội đối phương, nếu hai nhóc liệp báo lộ diện ở Nghiên cứu chi thành, nói không chừng tin tức sẽ lập tức được truyền đi, cho nên cuối cùng, hai đứa nhóc liệp báo được A Hổ nuôi như “Con trai” vẫn phải ở lại thảo nguyên.
Hai nhóc con liệp báo kia rất nghe lời A Hổ, lại còn một bộ dáng hiếu tử, nhưng hai nhóc này lớn rất nhanh, hình thể hiện giờ đã cách A Hổ cả một đoạn lớn, cho nên, tình cảnh hiện giờ mọi người nhìn thấy đó là, tiểu lang cao lớn uy mãnh đang làm nũng với Lý Quân, Lý Quân đứng thẳng tắp an ủi đồng bạn của mình, mà hai nhóc liệp báo cũng đang làm nũng với A Hổ, tuy rằng A Hổ đã rất cố gắng muốn uy nghiêm một chút nhưng lại bị chúng đẩy ngã nhanh chóng……
“Miêu ô!” A Hổ nổi giận, hai nhóc liệp báo cũng không dám động đậy nữa.
Chiến xa lần này đã mở rộng hơn rất nhiều, nhưng muốn để cho hai nhóc liệp báo đứng ngốc trong xe thì vẫn không thể, cho nên, Chu Dật Cẩn liền nhanh chóng sửa lại đỉnh xe cho bọn nó trồng nấm trên đấy, nhưng liệp báo rất bài xích việc phải rời khỏi mặt đất, căn bản không giống lúc trước đồng ý ở trên chiến xa, tuy nhiên có A Hổ ở đây, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn ở trên nóc xe, còn bổ xung thêm bảo mẫu A Hổ và người hầu Tiểu Bảo, đương nhiên, người hầu này là độc quyền thuộc về A Hổ.
Liệp báo thú là dị thứ cấp chín, đương nhiên cũng có kiêu ngạo của mình, lúc đầu chúng nó rất kì thị Tiểu Bảo không có thực lực, nhưng sau khi bị A Hổ dạy dỗ một hồi, lại hoàn toàn không dám bất kính với Tiểu Bảo.
Trần Mộc có cảm giác rất rõ ràng, từ khi ăn thiên thạch, A Hổ lại càng thêm thông minh, thời điểm lúc trước khi hắn và A Hổ ở chung, A Hổ cũng giống như những linh thú bình thường khác chỉ có thể lí giải một vài ý tứ đơn giản, muốn phối hợp chiến đấu thì phải kết hợp từ từ mới được, mà nay, chỉ cần một ánh mắt của hắn, A Hổ liền có thể hiểu được ý tứ của hắn, hơn nữa, nó còn có thể nghe hiểu một vài lời nói đơn giản.
“Nếu cứ như vậy, A Hổ sẽ đem Tiểu Bảo của em bắt cóc đi mất.” Chu Dật Cẩn nghĩ đến một khía cạnh khác. Tại sao y lại cảm thấy, A Hổ ở trong lòng của Tiểu Bảo còn có địa vị hơn so với chủ nhân là y đây? Nhìn một cái, A Hổ mới hơi tỏ vẻ một chút, Tiểu Bảo liền nhanh chóng chạy đi, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại chủ nhân nhà mình.
“Nói không chừng, nó coi trọng Tiểu Bảo.” Trần Mộc cười mở miệng, A Hổ cũng cực kì che chở Tiểu Bảo.
Sắc mặt Chu Dật Cẩn hết đổi lại đổi:
“Chủng tộc khác nhau, tính giống nhau……” Vừa nhìn đã biết Tiểu Bảo bị A Hổ áp bức! đây mới là trọng điểm!
“Không có việc gì, chỉ cần chúng nó thật tâm yêu nhau thì tốt rồi, vài ngày trước mẹ anh đang xem bộ phim truyền hình [ bạn trai của ta ngoại tình], không phải cũng là không cùng chủng tộc nhưng tính cách giống nhau sao? Bên trong có một câu lời kịch rất kinh điển — Chủng tộc không phải khoảng cách, giới tính không phải chướng ngại……” Trần Mộc tiếp tục mở miệng. Lúc ấy Lưu Chân Chân còn lôi kéo Lương Thụy cùng xem, thời điểm ăn cơm còn vô cùng phê phán đôi cha mẹ người ngoài hình tinh kia gậy đánh uyên ương, cuối cùng còn nói một câu khiến cho mọi người vô cùng quẫn bách–“Hai người nói xem, hôn sự về sau của con gái có cần tôi nhúng tay hay không? Gậy đánh uyên ương không tốt, nhưng nếu nó coi trọng một người không có nhân phẩm tốt ……”
Thật là suy nghĩ nhiều quá! Đồng chí em gái– lúc này vẫn còn là cô nhóc ở trong bụng mẹ lớn chưa bằng nắm tay mà đã nhắc tới chuyện hôn sự thì có phải quá xa rồi không! cho nên nói, thai phụ đa sầu đa cảm tuyệt đối không thể trêu vào. Lúc trước Lưu Chân Chân không bao giờ rơi lệ vì mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết này. Cũng khó cho Lương Thụy, vừa phải dỗ dành vợ yêu giữ tâm trạng tốt, còn vừa phải chịu đựng sự tàn phá của phim truyền hình cẩu huyết.
Chu Dật Cẩn nghe xong lời nói của Trần Mộc, càng không có cảm nhận gì, tại sao lại cảm thấy dù thế nào Tiểu Bảo cũng sẽ bước vào con đường của mình?
“A Hổ có bản lĩnh rất lợi hại, có điều, lần này nếu A Hổ quá nổi bật, sau này cũng không dễ chịu lắm.” Mặc kệ thế nào, Chu Dật Cẩn vẫn rất thích A Hổ, nhưng hiện nay, những người chú ý giải đấu thế giới rất nhiều, một khi dị trạng của A Hổ bị phát hiện……
Lúc trước liên minh không miệt mài theo đuổi chuyện của Trần Mộc và A Hổ, đó là bởi vì giải đấu thế giới đã gần ngay trước mắt, nhưng hiện tại…… Đến lúc đó, không thể tránh được sẽ có một đám người nhảy ra, thay mặt cho toàn bộ nhân loại yêu cầu này kia. Người của liên minh người Hoa đã sớm nghiên cứu máu của A Hổ nhưng cũng không thể điều tra ra thứ gì, cho nên không làm thêm điều gì, nhưng những quốc gia khác lại không nhất định như vậy.
“Nếu chúng ta giành thắng lợi trong giải đấu thế giới lần này, chỉ sợ bọn họ cũng ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu bọn họ thật sự dám ra tay…… Thì phải xem thực lực của anh có đủ hay không!” Trần Mộc nghĩ tới Đệ nhị, đến độ cao của Đệ nhị, trên cơ bản sẽ không có người nào dám chọc tới, hiện tại không phải mạt thế, mấy quốc gia này sẽ không có khả năng làm ra những hành vi quá khích.
Hiện giờ hắn đang là cấp chín, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ vĩnh viễn ở lại cấp chín!
Tác Mã thành cũng không gần, lái chiến xa cũng phải mất thời gian khoảng hai ngày, vào lúc ban đêm, đám người Trần Mộc liền chọn một nơi an toàn để đóng quân, hiện giờ, không chỉ đơn giản là phải hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phải chú ý đội viên của các quốc gia khác đánh lén– đây là được cho phép.
Khương Tuấn Hoành là dị năng giả điều tra, rất ít khi phải chiến đấu, nhưng bù lại hay phải trực đêm.
Sắc trời dần tối đen, đám người Trần Mộc săn bắt hai loại dị thú nhỏ, làm một bàn đại tiệc, thức ăn được mang đến có khoai tây và không ít dưa chua, sau đó, Trần Mộc gọi An Bình Chí, Cao Viện Viện và Lý Quân gác nửa đêm trước, Chu Dật Cẩn, Khương Tuấn Hoành còn có bản thân hắn sẽ gác nửa đêm về sáng — nếu thật sự có người đánh lén, khẳng định sẽ chọn sau nửa đêm.
Làm thợ săn dị thú cao cấp, khẳng định phải qua đêm ở dã ngoại, mà muốn qua đêm ngoài dã ngoại, sẽ có một loại năng lực tùy thời đều có thể tỉnh dậy khi phát hiện một chút động tĩnh, nhưng nếu quá mức mẫn cảm, sẽ bởi vì mất ngủ mà tinh thần không tỉnh táo.
Thời điểm đời trước, Trần Mộc cũng bởi vì nguyên nhân như vậy, đã từng chuyên môn đi thăm dò tư liệu, cuối cùng, hắn lựa chọn phương pháp của một vị thợ săn tiền bối, thông qua huấn luyện, có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ say, lại có thể tỉnh lại rất nhanh, mỗi ngày chỉ cần ngủ bốn giờ cũng đã đủ.
Thời điểm Trần Mộc tỉnh lại, vừa lúc là rạng sáng, hiện giờ tỉnh lại, bọn họ sẽ gác đêm đến sáng rồi đi đánh thức những người khác.
“Đội trưởng, tôi có chuyện muốn nói cho anh.” Khương Tuấn Hoành đột nhiên mở miệng.
“Chuyện gì?” Trần Mộc hỏi. Năng lực của Khương Tuấn Hoành hắn thực thưởng thức, rất nhiều lần, đều bởi vì Khương Tuấn Hoành phát hiện nguy hiểm nơi xa, bọn họ mới có thể nhanh chóng rời đi.
“Dị năng điều tra của tôi không phải là trung cấp như trong đăng kí, mà là cao cấp.” Khương Tuấn Hoành mở miệng, dị năng điều tra cao cấp cũng rất ít gặp. Lúc trước cậu ta muốn ẩn giấu, mới ẩn tàng bản thâm, có điều, Đệ nhị tiên sinh hẳn là đã biết, nên trước khi diễn ra trận đấu, Đệ nhị mới đặc biệt tới tìm cậu ta.
Dị năng điều tra cao cấp…… Trần Mộc nghĩ tới nhị trưởng lão của U Minh thành, các thế hệ nhị trưởng lão đều họ Ngụy, người nhà của nhị trưởng lão đều được mọi người bảo vệ, chính là bởi vì đời đời đều truyền lại dị năng điều tra, cũng dựa vào dị năng này, dưới tình huống nhân số của U Minh thành càng ngày càng ít, vẫn có thể trốn tránh như trước, hơn nữa còn có thể sinh tồn ở ngoài dã ngoại nguy hiểm.
“Tại sao hiện giờ cậu mới nói?” Trần Mộc hỏi.
“Trần Mộc, anh cũng biết, Thức tỉnh chi thành ở một vài phương diện nào đó rất hỗn loạn, cũng nhắc tới chuyện của Kim Phán Nhi đi, tôi cũng nghe được một phần.” Khương Tuấn Hoành mở miệng. Cậu ta luôn nhất quán là bo bo giữ mình, gia tộc của cậu ta rất bình thường, cha cậu vẫn luôn làm dị năng giả điều tra cấp trung, chỉ là hệ phụ trợ, cũng không thể có biểu hiện xuất sắc. Nếu như cậu ta biểu hiện bản thân mạnh mẽ, khẳng định sẽ trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của những người đó. Lại nói đến Lưu Hải kia đi, lúc trước tính cách cũng rất không tốt, ở Thức tỉnh chi thành đắc tội không ít người, thời điểm gã chết, Lưu Tần Thiên nổi trận lôi đình, cũng không biết có bao nhiêu người ngấm ngầm vỗ tay chúc mừng. Nếu cậu ta thể hiện tài năng ngay từ đầu, lấy tình huống trăm năm nay liên minh không hề xuất hiện dị năng giả điều tra cao cấp, chỉ sợ cuộc sống cũng không thể bình tĩnh như vậy. Trên thực tế, cho dù cậu ta không bại lộ, có thể năng lực của cậu ta cũng đã bị một vài người biết được, bằng không Đệ nhị tiên sinh cũng sẽ không tìm đến cậu.
“Lưu Tần Thiên?” Trần Mộc nhíu mày, chuyện của Lưu Tần Thiên thật đúng là rất phiền toái, hắn không thích Lưu Tần Thiên, nhưng muốn đối phó với ông ta cũng không dễ dàng. Thế lực của Lưu Tần Thiên ở Thức tỉnh chi thành tuyệt đối không nhỏ.
“Trước đó vài ngày, thời điểm nghỉ ngơi ở Thức tỉnh chi thành, tôi có liên lạc với người nhà, nghe nói, Lưu Tần Thiên rời khỏi liên minh đã được hai tháng, hiện tại cũng không có ai biết ông ta đi nơi nào.” Khương Tuấn Hoành mở miệng, đem tin tức của Lưu Tần Thiên nói cho Trần Mộc, cũng coi như gián tiếp biểu hiện trung tâm.
Hai tháng, nói cách khác, sau khi bọn họ tham gia trận đấu ở Thức tỉnh chi thành, Lưu Tần Thiên liền rời khỏi liên minh? Trần Mộc nghĩ tới gặp mặt và ám sát lúc trước, Lưu Tần Thiên ngay cả em trai em gái của Kim Phán Nhi cũng không buông tha, rõ ràng đã quá mức chấp nhất, có lẽ, ông ta còn có thể nhúng tay vào nhiệm vụ lần này?
Chu Dật Cẩn vẫn nghe hai người đối thoại, đương nhiên cũng nghe được tin tức của Lưu Tần Thiên, vốn y đối với Lưu Tần Thiên còn có một chút đồng tình, cảm giác mới trung niên đã phải để tang con trai khẳng định chẳng tốt đẹp gì, nhưng Lưu Tần Thiên liên tục ra tay với Trần Mộc, ra tay với Kim Phán Nhi khiến y cảm thấy rất bất mãn:
“Chúng tôi hoàn toàn không biết tin tức này, tại sao cậu lại biết được?”
Chu Dật Minh đã bắt đầu quan sát Lưu Tần Thiên từ rất sớm, nhưng hướng đi của Lưu Tần Thiên lại không biết chút gì.
“Thật xấu hổ, tuy rằng nhà chúng tôi không ở gần nhau, nhưng cũng không xa. Hiện giờ cha tôi rất ít khi ra khỏi thành chiến đấu, cho nên thường luyện dị năng của mình ở nội thành của Thức tỉnh chi thành, ông ấy còn rất thích bát quái.” Khương Tuấn Hoành sờ sờ cái mũi của mình. Sau khi Lưu Tần Thiên xuống tay với Kim Phán Nhi và Trần Mộc, đã bị thành chủ của Thức tỉnh chi thành cấm túc, theo đạo lý hẳn là ông ta phải ở nhà, nhưng hiện nay ông ta lại hoàn toàn không có trong nhà mình, ngược lại vợ của ông ta lại thường gọi điện thoại cho người khác.
Dị năng như vậy, lại còn thích bát quái, quả thật mọi việc đều thuận lợi. Đột nhiên Trần Mộc có chút đồng tình với những người trong nội thành của Thức tỉnh chi thành…… Hắn và Chu Dật Cẩn có một chút tình thú gì đó? Chẳng lẽ hiện giờ hắn nên cảm thấy may mắn khi bản thân không mất tự chủ mà đem Chu Dật Cẩn làm ở dã ngoại sao?
Đương nhiên, quan trọng nhất cũng không phải chỗ này, Lưu Tần Thiên đã biến mất hai tháng, sẽ có những hành động không người biết nào, hắn cần tăng mạnh đề phòng!
Thời điểm hừng đông, Trần Mộc đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh liền mang về một con linh dương thú.
Nếu chỉ có vài người bọn họ, linh dương thú ăn cũng không hết, nhưng cả A Hổ và hai liệp báo đều có sức ăn rất lớn, cho dù chúng nó ăn không hết, còn có tiểu lang thần hủy diệt nữa, đương nhiên, sau khi tiểu lang ăn hết cơm thừa, thường thường còn muốn đi săn tiếp, nó và A Hổ không giống nhau, nói tương đối thì nó càng thích thịt tươi máu chảy đầm đìa hơn.
Thời điểm xử lý linh dương thú, Trần Mộc thuận tay liền đem gan linh dương thú ném cho tiểu lang, hiện giờ bọn họ sẽ không mất quá nhiều thời gian để làm cơm trưa, cho nên nội tạng cũng không xử lý, mà tiểu lang, thích nhất chính là nội tạng, ăn thịt động vật, ăn nội tạng, có thể tăng cường thị năng lực nhìn trong đêm.
Bởi vì tin tức của Khương Tuấn Hoành, cũng bởi liên minh Châu Âu mang đến tin tức về dự ngôn giả của đội Bắc Mĩ, Trần Mộc vẫn luôn rất cảnh giác, nhưng căn bản lại không xuất hiện tình huống nguy hiểm gì. Ngày thứ ba sau khi xuất phát, bọn họ đi tới bên ngoài Tác Mã thành bên ngoài.
Nơi này có thể nhìn thấy không ít hài cốt của chiếc xe, bên trong không hề thiếu chiến xa, càng nhiều hơn là các chiếc xe bình thường. Mạt thế đã qua đi mấy trăm năm, hoàn cảnh lại vô cùng ác liệt, cho nên những thứ trước mạt thế đã sớm bị phong hóa lâu lắm rồi, bởi vậy đương nhiên những chiếc xe này cũng không thể là kết quả ở trước mạt thế, cho nên, có lẽ là thời điểm cuồng sư thú công phá thành thị, một vài người muốn lái xe chạy trốn.
Chuyện của Tác Mã thành, Trần Mộc cũng đã hiểu biết cặn kẽ, đàn cuồng sư thú công thành trong một đêm không hề có dự báo trước, lại có thêm một vài dị thú khác ở phía sau chiếm tiện nghi, những người có thực lực đều bị cắn chết, mà những người bình thường này, vừa chạy ra khỏi thành liền phải đối mặt với thế giới dã ngoại đầy nguy hiểm, làm sao có thể tiếp tục sống xót? Còn có dị thú côn trùng đều có thể đập mở những cái cửa xe yếu ớt, đem người bên trong lôi ra, càng đừng nói những dị thú cao cấp.
Tác Mã thành hiện nay, những phòng ốc ở đây đều vẫn còn được bảo tồn, nhưng đã trở thành sào huyệt của cuồng sư thú. Liên minh Châu Phi cũng có rất nhiều thợ săn dị thú nhiệt huyết, nhưng cho dù những người này có tập trung lại một chỗ, cũng không thể đánh lại được đàn cuồng sư thú có dị thú cấp mười.
Bởi vì Châu Phi vô cùng nguy hiểm, cho nên liên minh Châu Phi cũng có rất nhiều cao thủ, cao thủ cấp mười lại có ba người, nhưng trong số đó một người quyền cao chức trọng sẽ không ra tay, hai người khác thì năng lực lại bình thường. Cho dù liên thủ cũng không nhất định có thể chiến thắng được đàn cuồng sư thú với hơn một trăm con cuồng sư thú cấp chín và một con cuồng sư thú cấp mười. Cũng bởi vì vậy, bọn họ mới có thể ngựa chết biến thành ngựa sống, thừa dịp cơ hội này, định ra một nhiệm vụ như vậy.
“Có người tới đây, một chiếc chiến xa, năm người,” Khương Tuấn Hoành mở miệng, một lát sau lại nói:
“Là người của liên minh Châu Phi.”
“Người của liên minh Châu Phi ban ngày tìm tới đây làm gì?” Trương Viêm vừa lấy đồ ăn trong túi của mình vừa hỏi.
“Tất cả đội viên dự thi lần này của liên minh Châu Phi đều có dị năng công kích, rất rõ ràng, bọn họ cũng không định chiến thắng, nhưng muốn tìm người hợp tác thu phục Tác Mã thành.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Người của liên minh Châu Phi nghĩ như vậy cũng rất bình thường. Nơi hiện giờ con người có thể sinh sống chính là các thành thị, diện tích thành thị của một quốc gia cũng chính là diện tích lãnh thổ của quốc gia này, không có người nào muốn diện tích lãnh thổ của quốc gia mình bị một đám dị thú chiếm đóng.
Bọn họ đoán không sai, người của liên minh Châu Phi rất hữu hảo, vừa đến liền nói có muốn hợp tác hay không.
“Chúng tôi đồng ý hợp tác, nhưng sao các vị chỉ có năm người?” Trần Mộc hỏi. Nhiệm vụ lần này không phải chỉ cần một đội ngũ là có thể hoàn thành, chắc hẳn các đội ngũ kia đều sẽ chọn một đội ngũ để cùng hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên, cũng có đội ngũ hoàn toàn không định làm nhiệm vụ này.
“Nếu các anh đồng ý hợp tác, tôi liền gọi những người khác tới.” Người cầm đầu nghĩ nghĩ, mở miệng. Anh ta nói tiếng Trung, bởi vì liên minh Châu Phi đã có chuẩn bị từ sớm. Trong trận đấu đầu tiên bọn họ luôn đánh giá thực lực của liên minh người Hoa và liên minh Bắc Mĩ, muốn tìm một đội ngũ có thực lực cường đại để hợp tác, đương nhiên cũng sẽ có chuẩn bị. Gần đây, sau khi đánh giá dưới nhiều phương diện, bọn họ càng nguyện ý muốn hợp tác cùng với liên minh người Hoa.
“Đi!” Tuy rằng tất cả người của liên minh Châu Phi đều là dị năng giả hệ công kích, nhưng hợp tác chỉ có ưu việt không có chỗ hỏng, tình huống hiện giờ cũng hẳn nên để người của liên minh Châu Phi đi làm tiên phong.
Tại thời điểm mà mọi người còn đang không biết tình huống ở trong thành, không có người dám tùy tiện xâm nhập, cho nên đám người Trần Mộc liền lựa chọn qua đêm ở bên ngoài thành.
Người của liên minh Châu Phi vô cùng tự giác, chủ động giúp đám người Trần Mộc bắt những dị thú còn sống, chiến xa của bọn họ cũng dừng lại ở một nơi cách xa.
“Chúng tôi đã từng đối phó với một đám cuồng sư thú cấp chín, nhưng hiện giờ số lượng của chúng đông hơn rất nhiều, còn có một con cấp mười, chẳng lẽ thật sự muốn đi chịu chết?” Thời điểm vừa nhận được nhiệm vụ, cũng không có người nghi ngờ nhiệm vụ lần này, nhưng chuyện đã tới trước mắt, vẫn có người lo lắng. Cao Viện Viện vừa nấu cơm, vừa hỏi, cô thừa nhận, cô chính là một người nhát gan, không phải con gái thường có lá gan rất nhỏ sao?
“Thu phục thành thị kia, không nhất định phải giết chết hết những con cuồng sư thú này.” Trần Mộc mở miệng. Lần này mặc kệ thế nào, cũng phải đi liều mạng. Hắn nhớ rõ đời trước, liên minh người Hoa giành chiến thắng, tuy rằng thắng rất thảm nhưng cũng là thắng. Dù sao lần này cũng không thể thất bại, có điều, nếu đời trước người của liên minh người Hoa thắng, tại sao uy hiếp của dị thú hải dương cũng không được công bố? Chẳng lẽ thật sự giống như một vài tin tức nhỏ, tuy rằng liên minh thắng, nhưng lại thắng rất kỳ quái, cho nên những người khác không thừa nhận là liên minh thắng?
Trần Mộc cũng biết, bản thân trùng sinh, còn có Lý Quân xuất hiện, có rất nhiều thứ ở kiếp này đã khác với kiếp trước, nhưng hắn cũng không cảm thấy, ngay cả bản thân như vậy cũng sẽ xuất hiện hiệu ứng bươm bướm, nếu đời trước cũng là nhiệm vụ này, vậy được nhiên sẽ có cách hoàn thành nhiệm vụ.
Cao Viện Viện không có được tin tức như mong muốn, chỉ có thể bất mãn không vui ngồi một bên, kia là dị thú cấp mười đó! Cũng không giống như lần trước có cao thủ cấp mười hộ tống…… Cô thật sự không muốn chôn thân ở nơi này, ngay cả bạn trai cô cũng chưa có đâu! Nhưng chuyện này còn liên quan tới thể diện của toàn bộ liên minh……
Nằm ở trên chiến xa, lấy tay vuốt ve da lông của liệp báo đang ghé vào bên cạnh, nhìn bầu trời màu xám, chân mày Trần Mộc cau lại.
“Sao vậy, anh đối với bản thân không đủ tự tin?” Chu Dật Cẩn nắm tinh hạch của hươu cao cổ thú, ôm A Hổ, linh thú Tiểu Bảo của y đang ghé vào trên vai “Uông uông” kêu, dường như là ghen tị, lại không biết nó ăn dấm chua của A Hổ hay là ăn dấm chua của Chu Dật Cẩn.
“Nếu thật sự lần này có nguy hiểm gì, em nhớ phải đứng ở phía sau.” Trần Mộc ôm lấy Chu Dật Cẩn, thông qua không khí đem lời này đưa đến bên trong lỗ tai của Chu Dật Cẩn, đây xem như hắn đang thiên vị, nhưng hắn thật sự không hy vọng Chu Dật Cẩn bị thương hoặc là……
Chu Dật Cẩn trầm mặc thật lâu:
“Được.” Y đồng ý với Trần Mộc, là để cho đối phương an tâm, nhưng một người sinh ra ở liên minh, cũng sẽ vì liên minh mà làm vài chuyện, chẳng hạn như chuyện về dị thú, Đệ nhị đã nói cho hắn, lúc này hắn cũng không thể lùi bước đúng không?
Y biết Trần Mộc là vì muốn tốt cho y, cho nên y đồng ý, nhưng nếu thật sự đến thời điểm kia, y nhất định sẽ cùng Trần Mộc cùng tiến cùng lùi, không đơn giản là vì liên minh, càng là vì người mình yêu.
Hết chương 86
Edit: Thật ra edit cũng thấy một vài chi tiết nhỏ vô lí, chả hạn như khoa học kĩ thuật đã tiến bộ vậy mà còn không thăm dò được bên trong như thế nào, dị thú cũng chỉ là dị thú mà thôi. Hơn nữa chương này đã nói rõ con mèo béo với con sói kia không có gian tình:))) người ta đã có một vợ hai con rồi nha, đừng có nghĩ xấu cho người ta nha:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.