Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 88:




Trần Mộc và Chu Dật Cẩn gặp được chuyện như vậy, rốt cuộc cũng không còn tâm tình tiếp tục đi dạo, Lena kia nói mấy câu lại làm cho bọn họ có một loại cảm giác bị người khác nắm giữ mọi hành động, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào.
“Anh tin tưởng lời nói của cô ấy không?” Chu Dật Cẩn nghĩ tới mấy câu nói cuối cùng của đối phương, rất rõ ràng,  Lena có thể đoán trước dị thú hải dương sẽ mang đến nguy hiểm, nhưng lại không nói ra, còn có chị gái trong lời nói của cô ta là có ý gì?
“Anh tin.” Trần Mộc mở miệng. Lena nói ba câu cuối cùng kia đã sáng tỏ rất nhiều vấn đề, tuy rằng không biết nguyên nhân khiến Lena làm như vậy, nhưng rõ ràng Lena đó có thù oán với liên minh Bắc Mĩ.
Thật không rõ, liên minh Bắc Mĩ đã suy yếu tới mức nào mới có thể bị chính người mình tỉ mỉ bồi dưỡng phản bội, chỉ là, không phải lúc trước đã nói liên minh Bắc Mĩ có rất nhiều quyết định chính xác hay sao, có phải đó đều là sự trợ giúp của Lena? Cho nên bọn họ mới có thể tin tưởng cô ấy như vậy.
“Đội trưởng, thật đúng là rất hưng trí, đều đã đến lúc này mà vẫn còn có tâm tình nói chuyện yêu đương sao?” Khương Tuấn Hoành nhìn thấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đã trở lại, lập tức mở miệng.
“Tiểu Khương, thẳng thắn được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị, không phải là cậu đã dùng dị năng nhìn lén đó chứ?” Dư Giai lập tức tiếp lời, không khí lúc này quá mức ngưng trọng, vẫn nên sinh động một chút cho thỏa đáng.
“Oan uổng quá, tôi tuyệt đối không có nhìn lén!” Khương Tuấn Hoành lập tức kêu oan, hai người kia nhiều lắm cũng chỉ thân thân miệng một chút, có gì tốt mà xem, cậu ta cũng không nhìn thấy cái gì cả!
Chu Dật Cẩn và Trần Mộc cùng nhau trừng mắt liếc nhìn Khương Tuấn Hoành một cái, Khương Tuấn Hoành cảm thấy càng oan, cậu ta lại hoàn toàn không biết, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trừng cậu ta không phải bởi vì cậu ra nhìn lén, mà là bởi vì cậu ta không có nhìn trộm.
Một người to lớn như vậy đĩnh đạc nằm trong phạm vi quan sát của Khương Tuấn Hoành, vậy mà Khương Tuấn Hoành lại hoàn toàn không phát hiện ra!
Có điều, nếu đã nghe được lời nói của Lena, cũng tin, Trần Mộc bắt đầu vì chuyện nửa đêm ngày kia mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngày hôm sau liền mang theo hai đội ngũ rời xa Tác Mã thành, tạm dừng việc đi săn.
Mà sau khi bọn họ rời khỏi, White cũng đi tới nơi tối hôm qua Trần Mộc và Chu Dật Cẩn ở đó, đầu tiên đem đám thực vật tối hôm qua mình khống chế lớn lên rụng xuống, sau đó liền đào cỗ quan tài bằng kim loại ở dưới đất lên.
“Lena đại nhân, người không sao chứ?”
Cô gái tóc vàng cười đến loan ánh mắt:
“Đương nhiên không có việc gì, anh không tin dị năng của tôi sao?”
“Đương nhiên tôi tin tưởng Lena đại nhân.” White ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của thiếu nữ tóc vàng, lại lập tức cúi đầu, anh ta sợ đối phương sẽ nhìn ra ánh mắt cực nóng của mình.
Nếu…… Nếu Lena đại nhân không có sứ mệnh như vậy, có phải anh ta có thể……
Lena vuốt mái tóc sắp dài tới eo của mình, ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng bầu trời lúc này u ám mờ mịt, nhưng lại vô cùng rộng lớn. Thời điểm lúc trước khi cô và chị gái còn tương liên, hai người cũng không thể có được bộ tóc như vậy, lại càng không thể được nhìn thấy bầu trời như vậy, nhưng khi đó hai người đều vô cùng hạnh phúc, còn hôm nay thì sao?
Vốn cô còn cảm thấy con người đã không thể cứu được nữa rồi, dị thú hải dương mang đến nguy hiểm, bởi vì câu nói kia của chị gái, cũng bởi vì đoạn thời gian trong quá khứ, cô càng ngày càng rõ ràng. Trong một khoảng thời gian dài, cô đều cho rằng đó là vận mệnh không thể tránh được, hơn nữa, cô cũng vui vẻ khi nhìn thấy thế giới này bị hủy diệt, mà ngay trước khi diễn ra trận đấu, cô còn quyết định một chủ ý, cùng lúc muốn cho liên minh Bắc Mĩ thua, về phương diện khác, lại muốn cho liên minh người Hoa không thể thông qua đề án của dị thú hải dương, nhưng khi thật sự tới tham gia trận đấu, cô lại thấy được chuyện xấu.
Mọi chuyện đều quanh xung quanh liên minh người Hoa với Trần Mộc là dị năng giả không khí, Chu Dật Cẩn, Lý Quân, còn có con linh thú mèo và con lang thú bị Lý Quân khống chế……
Có lẽ, thế giới này cũng không thể bởi vì ý muốn của mình cô mà đi đến đường cùng, có lẽ, lần này liên minh Bắc Mĩ cần thua thật thảm hại để tế điện cho chị gái, còn có cô……
“Vì sao chúng ta còn không ra tay? Các anh không định hoàn thành nhiệm vụ sao?” Đã đến ngày được Lena nhắc tới, hôm nay, Trần Mộc lại ước thúc mọi người nghỉ ngơi, điều này làm cho đội trưởng của liên minh Phi Châu rất tức giận.
“Tôi đã đồng ý sẽ đi hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định sẽ đi.” Trần Mộc có thể hiểu được sự nôn nóng của đối phương, nhưng cũng không thích người này không trấn định.
“Nếu các anh không đi, tự tôi sẽ đi!” Người này rất kiên trì, tay nắm thật chặt.
“Vì sao anh cứ phải gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ anh lại không biết, hiện giờ mà đi thì chính là chịu chết hay sao?” Chu Dật Cẩn hỏi. Y đã sớm cảm thấy, những người của liên minh Châu Phi này trên một vài phương diện nào đó có biểu hiện hết sức kì quái, anh ta đối với việc thu phục Tác Mã thành vô cùng tích cực, cho dù điều này nói lên việc anh ta sẽ tử vong.
Người này trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng:
“Chị của tôi vẫn còn ở nơi đó.” Anh ta chỉ vào phương hướng của Tác Mã thành.
Trần Mộc cũng trầm mặc, căn cứ theo lời kể lúc trước của Khương Tuấn Hoành, chị của người này trên cơ bản đã không còn khả năng sống sót, những người hiện nay có thể sống sót, hơn phân nửa đều là người lúc trước có thực lực:
“Nửa đêm hôm nay chúng ta sẽ tiến công.”
Người đối diện đột nhiên chảy nước mắt, miệng giật giật, đợi tới khi nước mắt đã xẹt qua hai má rơi xuống đất, anh ta mới trịnh trọng mở miệng:
“Cám ơn, tôi nguyện ý dùng sinh mạng của mình để cảm ơn sự trợ giúp của các anh.”
“Anh không cần cảm tạ chúng tôi, chúng tôi chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ.” Lời cảm ơn trịnh trọng giống như tuyên thệ như vậy, ngược lại khiến Trần Mộc có chút ngượng ngùng.
Sắc trời dần tối, đám người Trần Mộc lái xe hướng về phía Tác Mã thành, đợi đến khi tiếp cận, mới nhìn thấy bầu trời sáng rực, màu sắc sáng lạn như này cũng là do dị năng giao chiến tạo thành, là màu sắc đoạt lấy sinh mạng.
“Đây là tình huống gì?” Tất cả mọi người kinh ngạc.
“Đây là tình huống gì?” Một đội viên của đội Bắc Mĩ cũng kêu to lên, cậu ta vừa kêu xong liền bị một con cuồng sư thú cắn trúng thân thể, sau đó, trong một khoảnh khắc tim ngừng đập, lập tức bạo tạc, nổ hết sạch răng nanh của con cuồng sư thú vừa mới cắn cậu ta.
“Lena đại nhân, tại sao có thể như vậy?” White khống chế một đám thực vật, đồng thời dùng tinh hạch của dị thú  bổ sung dị năng của mình, bảo vệ chặt chẽ cô gái tóc vàng phía sau, nhưng khi nhìn thấy từng người đội viên của mình chết đi, người nam Mĩ và người Châu Âu từng người chết trong công kích của cuồng sư thú, vẫn tê rống.
Lena cười rộ lên, cảnh chiến đấu thật tàn khốc, cô lại hoàn toàn không thèm để ý:
“White, buổi tối hôm nay là ngày duy nhất có thể hoàn thành nhiệm vụ đấy, anh cũng phải biết, con cuồng sư thú cấp mười kia chạng vạng hôm nay vừa mới sinh sản xong.”
“Lena đại nhân!” White thay cô gái phía sau cản lại một công kích của cuồng sư thú, tất cả bọn họ đều vô cùng tin tường Lena, Lena nói hôm nay phải ra tay, tất cả mọi người đều cảm thấy sẽ là một trận chiến thoải mái, nhưng hiện tại, tuy rằng cuồng sư thú chết không sai biệt lắm, nhưng người của nhóm anh ta cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.
“White, anh không cần bảo vệ tôi.” Lena nhìn con cuồng sư thú cấp mười đã bạo phát gần đó, cô đã đặc biệt dặn dò, không được giết chết con của nó, như vậy nó vẫn có nhược điểm.
Cô đã sớm tính ra lực lượng bên mình, bọn họ không thể đánh lại sư quần, có điều, bọn họ lại có thể khiến cho sư quần tổn thương nặng nề, bởi vậy, liên minh người Hoa đến chậm một bước có thể lấy được thắng lợi cuối cùng.
Mọi người đã chết, còn là vì người khác may áo cưới, đồng thời, người chết chính là tinh nhuệ của tương lai, những người đó, sẽ thật thương tâm, thật hối hận đúng không? Tuy rằng không thể nhìn thấy khối đại lục kia bị dị thú hải dương chiếm lĩnh, nhưng chỉ cần tưởng tượng những người đó tương lai sẽ bị liên minh người Hoa mà bọn họ vẫn luôn chán ghét và coi thường đè nặng, cô liền cảm thấy cao hứng.
Đứng trên một mạng dây leo được bện chặt, được White bảo vệ, trên mặt Lena lộ ra tươi cười thoải mái, ôm thùng sắt trong lòng thật chặt, trong tay của cô vẫn còn có vũ khí bí mật.
Những người chung quanh dần dần tử vong, cũng chỉ có White có được dị năng hệ thực vật cao cấp còn kiên trì, con dị thú kia vừa mới sinh sản xong, lại bị đánh lén nên phát cuồng đang hướng về phía White.
“Lena đại nhân, người chạy nhanh lên……” Lời nói của White còn chưa nói xong, liền nhìn thấy người con gái mình yêu thương nhất đã hợp thể với linh thú, trên mái tóc dài màu vàng mọc lên một đôi tai mèo, trên mặt cũng có thú văn, sau đó thả người nhảy, nhảy về phía con dị thú cấp mười đang phát cuống kia.
Dị thú cấp chín và dị thú cấp mười, mặc dù có dị năng, nhưng cũng không nhiều, giống như cuồng sư thú, thường thường vẫn thích dùng răng nanh của mình để đối phó với tất cả kẻ địch.
Cô gái bé nhỏ, mái tóc thật dài bay phía sau người, mắt thấy sắp lọt vào cái miệng đã dính không ít máu tươi của dị thú……
“Không!” White quát to một tiếng, dùng hết dị năng của mình toàn lực lấy ra vô số dây leo tiếp được đối phương, bản thân lại bị một đạn băng của cuồng sư thú phát ra đánh trúng thân thể.
Lena nằm trên dây leo, không có sự vui sướng sau khi sống xót qua tai nạn, đột nhiên nhớ tới lúc trước bản thân nhìn thấy một linh thú cẩu được sinh ra trong phòng thí nghiệm, khi đó, cô nhìn thấy con mẹ đem con con của nó liếm từ đầu đến chân thật sạch sẽ, ngay cả mông cũng không buông tha, cố tình lại bỏ quên một cái chân trước, vì thế liền bị liếm tới tâm can khó chịu, thậm chí muốn đè con mẹ xuống mà liếm cái chân trước một chút, mà cô hiện giờ cũng có cái cảm giác khó chịu như vậy. (她看着那只母狗把小狗从头到尾舔的很干净, 连屁股都不放过, 偏偏漏了一只前爪, 于是抓心挠肺的难受, 甚至想要按着母狗把那只前爪舔一下: nàng nhìn con kia chó mẹ bả tiểu cẩu từ đầu tới đuôi liếm rất sạch sẽ, liên cái mông đều không buông tha, hết lần này tới lần khác lọt nhất cái chân trước, Vì vậy trảo tâm cong phế khó chịu, thậm chí muốn đè xuống chó mẹ bả cái chân trước liếm một chút.  Thứ lỗi tại hạ bất lực, hoàn toàn không hiểu đoạn này nên chém bay theo qt, bằng hữu nào đi qua xin giúp đỡ)
“Tôi yêu em!” White nhìn vài con cuồng sư thú đang vây quanh, biết bản thân không sống được, liền phóng về phía một con trong số đó, trên người bọn họ đều cột bom, lúc này có thể nổ chết con nào thì hay con đó.
“A.” Lena lên tiếng, nhìn White biến mất trong một tiếng nổ mạnh, trong lòng đột nhiên không còn, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, White vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Lena vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một con cuồng sư thú cấp mười đang nhảy lên, cô cười cười, đem vali trong tay ném vào miệng đối phương, sau đó chờ con cuồng sư thú kia cắn chết bản thân– bởi vì bom trên người bọn họ, những con cuồng sư thú khác sẽ không dám cắn người, nhưng đây là con cuồng sư thú cấp mười, căn bản sẽ không sợ bom này.
Lena nghĩ bản thân sẽ chết, nhưng bởi vì White đã chết, đám thực vật đang nâng cô trong nháy mắt tan rã, cô lập tức rơi xuống.
Lena tùy ý để bản thân ngã sấp xuống, cô cũng không cảm thấy đau, chút đau đớn ấy, sao có thể so sánh được với cơn đau đầu sau khi kết thúc giải phẫu? Khi đó mỗi lần cô kêu lên trong cơn đau đớn, bọn họ lại cho cô rất nhiều rất nhiều thuốc tê, nhưng cô vẫn đau quá……
Cô nằm trên mặt đất, nhìn cuồng sư thú đang chạy tới gần, nhắm hai mắt lại.
Thời điểm đám người Trần Mộc đuổi tới, nhìn thấy chính là một con cuồng sư thú cấp mười đang phát cuồng ở trung tâm, mà một vài con sư tử cấp chín lại ở bên cạnh cắn xé nhân loại cho hả giận.
Huyết tinh nháy mắt dâng cao, toàn bộ thành thị, nhìn qua thật giống như một địa ngục.
Có điều, thi thể của những con cuồng sư thú này đã chứng minh tình huống ở nơi này, mà con cuồng sư thú cấp mười kia dường như cũng đang bị thương…….
Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, đây là điều đầu tiên mọi người nghĩ đến, chỉ cần con cuồng sư thú cấp mười kia chết, cái khác cũng sẽ không cần lo lắng.
Lồng phòng hộ gắn bên ngoài miệng của con cuồng sư thú, tạm thời ngăn cản nó phát ra dị năng, dây leo cuốn lấy tứ chi nó, hỏa cầu và băng trùy chặn lại những con cuồng sư thú cấp chín có ý định tới gần……
Ở phía sau, nhất định phải nhanh chóng, Trần Mộc dường như là người đầu tiên hoàn toàn thú hóa, sau đó, nhằm phía mặt của cuồng sư thú, một bên phát động dị năng liên tục phá hỏng nội tạng của cuồng sư thú, một bên chộp tới con mắt của cuồng sư thú.
Dị thú cấp mười không thể so với dị thú cấp chín, nhưng con cuồng sư thú này vừa mới sinh sản xong, lúc trước cũng bởi vì nó phải sinh sản mới không thể đi thanh lí những người chung quanh, lại bị công kích của người tự sát lúc nãy làm bị thương, cuối cùng còn nuốt phải thuốc hóa học của Lena, trong tình huống không kịp phòng bị, con mắt đã bị Trần Mộc chọc mù.
Nhưng dị thú cấp mười và dị thú cấp chín căn bản không cùng một cấp bậc, lúc trước Đệ nhị đã từng nói với bọn họ, đặc thù lớn nhất của cấp mười chính là có được khu vực dị năng
Cao thủ hoặc là dị thú cấp chín, thực lực đều có khả năng trở nên rất mạnh, nói riêng về thực lực thậm chí có thể sánh được với cấp mười siêu việt, nhưng nếu bọn họ không thể có được khu vực dị năng, thì vĩnh viễn không thể được gọi là cao thủ cấp mười.
Đệ nhị từng nói:
“Khu vực dị năng của cấp mười, cần tiêu hao một năng lượng rất lớn để phát động, nhưng một khi phát động, người bị vây trong khu vực này nếu không đến cấp mười, sẽ phát hiện bản thân không thể có hành động khác thường được, loại cảm giác này nói không nên lời, tóm lại đến thời điểm kia, cậu sẽ phát hiện, bản thân không có cách nào sử dụng dị năng, toàn thân đều bị giam cầm, giống như hoàn toàn bị người khác khống chế.”
Trần Mộc hiện tại có loại cảm giác này.
Dị năng của con cuồng sư thú cấp mười này là phong, hiện tại, Trần Mộc không có cách nào sử dụng dị năng của mình, cả người giống như bị giam cầm, vô số phong nhận lại bay về phía hắn, nếu không phải trên người có trang phục tác chiến bằng da cá sấu, chỉ sợ hắn đã bị chia thành vô số phần! Rất rõ ràng, đối phương đã sử dụng khu vực dị năng.
Bởi vì sinh sản mà tiêu hao phần lớn lực lượng, cho nên vốn cuồng sư thú cũng không nghĩ phải sử dụng khu vực dị năng, mà thủ hạ của nó– ở trên thảo nguyên Châu Phi cho tới bây giờ cũng không hề thiếu sư tử.
Nhưng trong nháy mắt khi mắt trái của mình bị móc mất, nó lại nổi giận rồi, con mắt phải còn lại gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mộc — nó muốn đem người này bầm thây vạn đoạn!
Chỉ trong nháy mắt, Trần Mộc thật sự cảm thấy bản thân sẽ chết, nhưng hắn muốn sống! hắn nhất định sẽ sống! hắn còn muốn nhìn em gái sinh ra, hắn còn muốn cùng Chu Dật Cẩn già đi, nuôi lớn con cái của bọn họ!
Trên người Trần Mộc đột nhiên nổi lên một tầng hỏa diễm, lúc này những phong nhận đã sắp đến gần, còn có trang phục tác chiến bằng da cá sấu trên người hắn, tất cả đều biến thành tro tàn, trong ánh lửa hừng hực, một con mèo lớn màu trắng như ẩn như hiện.
Hết chương 88
Edit: Edit mấy chương này cứ gọi là dạt dào cảm xúc ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.