Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 95:




Trương Lê có một loại cảm giác bị ngũ lôi oanh đỉnh, cái gì gọi là phôi thai của ông và Đệ nhị đã tạo ra thành công?
Quả thật ông muốn tạo ra hai đứa trẻ, cho nên thời điểm mấy hôm trước viện nghiên cứu gọi điện thoại tới hỏi ông, ông cũng nhanh chóng gật đầu xác nhận, nhưng khi ấy cũng không nói như vậy đâu!
“Trương tiên sinh, Đệ nhị tiên sinh đã lấy tế bào của hai vị tìm chúng tôi tạo ra hai phôi thai, mấy hôm trước tôi cũng từng gọi điện thoại cho ngài để xác nhận.” Đối diện với giọng nói của nhân viên nghiên cứu truyền đến, khuôn mặt kia tuổi cũng không còn nhỏ, không biết tại sao Trương Lê lại cảm thấy vẻ mặt đối phương là đang trêu tức.
“Lúc ấy cũng không nói sử dụng gen của Đệ nhị…………” Trương Lê mở miệng. Ấn tượng của ông với Đệ nhị ấn tốt lắm, ngay cả con mình cũng nguyện ý phó thác cho Đệ nhị, nhưng Đệ nhị lại dùng gen của hai người để tạo ra phôi thai, tại sao ông lại cảm thấy như vậy rất không được tự nhiên?
Sống hai trăm năm, Trương Lê có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện, tình cảm của Đệ nhị đối với mình đương nhiên cũng biết, nhưng tính ra hai người cũng hơn kém nhau đến bảy tám mươi tuổi, đại nạn của ông sắp đến, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ qua, hiện tại…………
“Xin lỗi, là sai lầm của tôi, không đem mọi chuyện nói rõ ràng.” Râu tóc đã nửa bạc trắng, nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse dài bắt đầu giải thích.
“Không sao………… Hiện giờ đứa trẻ thế nào?” Trương Lê thở dài, đây là quyết định của Đệ nhị, cũng không thể trách nhân viên nghiên cứu.
“Tổng cộng tạo ra cho hai vị hơn một trăm phôi thai, đều là nam, có điều trong quá trình phát triển lại có năm mươi hai phôi thai chết đi, đồng thời, còn có ba mươi sáu phôi thai biểu hiện không tốt lắm, lúc này chỉ có mười hai phôi thai khỏe mạnh, dựa theo lời của Đệ nhị tiên sinh, lựa chọn hai phôi thai tốt nhất bỏ vào dịch chăm sóc.” Nghiên cứu viên lại nói tiếp. Thời điểm làm thụ tinh ống nghiệm vẫn có khả năng xuất hiện đủ loại tình huống, phôi thai chết trong quá trình tạo ra ở ống nghiệm khiến cho xác xuất thành công của bọn họ càng thấp, mà trong những phôi thai được tạo ra khỏe mạnh, thường sẽ lựa chọn phôi thai khỏe mạnh nhất bỏ vào dịch chăm sóc hoặc là tử cung của người mẹ.
“Có mười hai phôi thai khỏe mạnh? chỉ chọn hai cái?” Trương Lê hỏi. Tuy rằng ông cũng biết, những phôi thai lúc đầu cũng không thể xem như con của ông, giống như thụ tinh trong ống nghiệm, dù sao cũng sẽ bị thất bại rất nhiều lần, cho dù có thành công, vì an toàn cũng chỉ chọn ra trong số ấy hai cái để bỏ vào tử cung của người mẹ, nhưng…………
“Trương tiên sinh, nếu ngài muốn chọn toàn bộ cũng có thể.” Chu gia gia dường như không nín được phải nở nụ cười. Vốn Trương Lê đều được mọi người nói như một vị thần, nhưng sau hai lần trò chuyện, tại sao ông lại cảm thấy ông ta thật thú vị? Đương nhiên, sắc mặt của Đệ nhị ở bên cạnh lại càng thêm thú vị, ông trộm ngắm vài lần, cảm thấy tính trẻ con của mình đều bùng phát trở lại! Đúng rồi, nếu so với Trương Lê, năm nay ông mới có hơn tám mươi tuổi, thật đúng là còn rất trẻ! Cho dù là Đệ nhị cũng đều có thể làm ông của ông! Tuổi thọ của cường giả quả thật là quá dài!
Trương Lê ngây ngẩn cả người, nếu chọn tất cả, một lần mười hai đứa………… Ông có thể bồi dưỡng thành một tiểu đội! Nghĩ đến tình huống mười hai đứa đều vây quanh gọi ông là cha, ông liền cảm thấy nhức đầu.
“Trương tiên sinh nếu vẫn chưa thể xác định, có thể đến chỗ chúng tôi một chuyến, thời điểm đứa trẻ được đặt vào dịch chăm sóc, cha mẹ đều có thể ở bên cạnh nhìn, đương nhiên, lúc này phôi thai còn chưa thể nhìn ra cái gì.” Chu gia gia mở miệng. Ông muốn nhìn thấy nhất chính là cảnh tượng Trương Lê và Đệ nhị chạm mặt, vì thế, ông còn gọi đám người Chu Dật Cẩn đến để góp vui, đáng tiếc, những người khác quá mức bận rộn, cuối cùng chỉ có Chu Dật Cẩn bị kéo đến đây.
“Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng tới đó.” Trương Lê cắt đứt thông tin, gia đình của Trần Mộc đã ở Nghiên cứu chi thành, hiện giờ đến nơi đó đi!
“Tiểu Cẩn, các con nhớ phải tắt máy đi, vào trong phòng tạo phôi thai không thể nhận điện thoại, phóng xạ có ảnh hưởng tới phôi thai, tuy rằng không thể hoàn toàn tránh khỏi, nhưng càng ít càng tốt.” Chu gia gia nhìn Đệ nhị nhanh chóng tắt thiết bị liên lạc, cười tủm tỉm mở miệng, ách, phỏng chừng vị trước mắt này, ước gì cả đời đều không mở lại thiết bị liên lạc, nhưng người kia sẽ đến đây a!
“Ngài ấy muốn tới, khẳng định trước tiên phải đi tìm phi thuyền tới đón, không nhanh như vậy …………” Đệ nhị thì thào tự nói, nhiều lần muốn rời đi, nhưng nhớ tới mấy phôi thai kia, lại ngừng lại.
Sau khi Trương Lê nói chuyện xong, có chút hoảng hốt, nhưng vẫn lập tức đem thiết bị liên lạc đưa cho Trần Mộc, Trần Mộc thuận tay ấn sô của Chu Dật Cẩn, lại không thể kết nói được, hắn nhướng mày, lại lập tức ấn số của Lưu Chân Chân.
“Uy?” Lưu Chân Chân ôm con gái, thuận tay nhận tín hiệu của bộ đàm liên lạc, sau đó liền thấy được con trai mà mình vẫn vướng bận ngày đêm! Tuy rằng trên mặt Trần Mộc có vết thương, tuy rằng Trần Mộc ăn mặc chẳng khác gì dã nhân, nhưng đó là con trai của bà!
Bà ngẩn ngơ, đột nhiên đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, khóc lớn lên, mà bà vừa khóc, đứa bé trong lòng bà cũng khóc lớn theo.
Lương Thụy nghe thấy tiếng khóc của vợ và con gái bảo bối, tay cầm cái xẻng, lòng như lửa đốt chạy đến, sau đó thì nghe thấy tiếng vợ yêu đang mắng liên tiếp:
“Cái tên thối tha này, mày có biết mẹ nhớ mày đến thế nào không? đầu óc mày hỏng rồi có phải hay không? còn không liên lạc với mẹ! Cái thằng nhóc chết tiệt này! Đầu óc có bệnh rồi!”
Trần Mộc lần đầu tiên nghe được mẹ mình mắng chửi người, mắng tới mắng lui lại chỉ mắng có vài câu như vậy, nhưng khiến cho hắn cảm thấy xót xa, giọng nói cũng nghẹn ngào:
“Mẹ………… Mẹ…………”
“Vương bát đản! Đây đã là lần thứ hai, có phải mày muốn hù chết mẹ mày thì mới cam lòng hay không!” Đem con gái ném cho Lương Thụy, Lưu Chân Chân rống to.
Mẹ nổi giận khiến cho đứa nhỏ trong lòng Lương Thụy ngẩn người, lại thấy được bộ dáng giơ tay giơ chân của mẹ, nhất thời toét miệng cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ màu trắng.
“Mẹ…………” Trần Mộc đột nhiên nghĩ đến, nếu mình mà là vương bát đản, mẹ mình………… Được rồi, hiện tại hắn càng muốn là, vì sao mẹ vẫn không biết hắn đã không sao rồi?
“Thằng nhóc chết tiệt! không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi…………” Lưu Chân Chân rốt cục cũng bình tĩnh một chút.
“Mẹ, mẹ không biết con còn sống?”
“Mẹ làm sao mà biết được, ngay cả Tiểu Cẩn cũng không biết…………” Lưu Chân Chân nghĩ đến Chu Dật Cẩn vẫn không vui, rất muốn đem thằng con trai nhà mình đến tẩn cho một trận, cái thằng nhóc chết tiệt này, ngay cả con mình chào đời cũng chưa được nhìn thấy!
“Tiểu Cẩn không sao chứ ạ?” Trần Mộc biết chắc chắn có chuyện gì đó.
“Tiểu Cẩn mang theo………… Tiểu Cẩn đi viện nghiên cứu.” Lưu Chân Chân đột nhiên không muốn nói cho Trần Mộc chuyện hai đứa trẻ, để hắn vừa mừng vừa sợ là được!
Bị mẹ lải nhải lải nhải nửa ngày, hai người đều luyến tiếc dập máy, đợi đến thời điểm phi thuyền hạ cánh ở bãi đỗ xe đặc biệt gần viện nghiên cứu của Nghiên cứu chi thành, Trần Mộc đã biết thời gian từ lúc em gái mình sinh ra đến nay đã lớn đến độ có thể tự ngồi chơi một mình rồi.
“Cậu muốn đi nơi nào?” Trương Lê hỏi, thời điểm vừa rồi Trần Mộc gọi điện thoại cho người nhà, ông đã tránh đi, hiện giờ mới trở về.
“Đi viện nghiên cứu.” Nếu Chu Dật Cẩn vẫn chưa biết việc mình đã an toàn, vẫn nên nhanh chóng cho y biết mới được, Trần Mộc cũng bất chấp trên người mình có mùi cá chết.
Ở trên phi thuyền giải trừ hợp thể với A Hổ, cuối cùng cũng có một đứa có mùi khó ngửi giống hắn!
“Được.” Trương Lê mở miệng, mang theo Trần Mộc lên xe, trực tiếp đi tới viện nghiên cứu.
Trần Mộc vẫn chưa kịp xử lý bản thân, cho nên, cho dù là đi cùng với Trương Lê, cũng không được vào viện nghiên cứu, còn bị mang đi tẩy rửa, vì che dấu cái mùi cá chết kia mà bị sịt không ít thuốc khử trùng lên người. Bộ quần áo tác chiến bằng da cá sấu vẫn vững chắc như trước nhưng nhìn qua vô cùng kinh tởm được thay bằng áo blouse trắng dài của viện nghiên cứu. Tuy rằng đối phương có cống hiến một cái quần, nhưng cái quần rộng thùng thình kia vẫn khiến cho Trần Mộc có một loại cảm giác vô cùng trống rỗng.
A Hổ ngồi xổm trên đầu Trần Mộc, đáng thương hề hề kêu lên,. Từ lúc còn ở trên phi thuyền, nó và Trần Mộc đều vô cùng muốn ăn, nhưng hiện giờ đã đến nước này, cho dù có đối chết cũng phải đi gặp Chu Dật Cẩn trước rồi mới chết sau!
“Cậu đây là theo trường phái nghệ thuật hành vi à? Thật có tiền, cái trang phục ăn mày đó mặc cũng rất được.” Thời điểm đưa Trần Mộc ra cửa, người trông cửa đeo một cái kính lão viễn thị cười hì hì, râu thật dài nhếch lên nhếch lên
“Tôi năm đó…………”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian!” Nếu không có cái cánh cửa bằng kim loại thậm chí có chốt cửa bằng plastic ngăn cách chặt chẽ bên trong viện nghiên cứu, hắn hận không thể dùng dị năng bay nhanh đến.
Trong một gian văn phòng, Đệ nhị tiêu sái đi tới đi lui, một bộ dáng đầy rối rắm, khiến cho Chu Dật Cẩn đều cảm thấy ông ta thật đáng thương, có điều, quan trọng nhất vẫn là đứa nhỏ trong lòng mình.
Đứa trẻ đã được ba tháng, tùy thời tùy chỗ đều muốn đem mọi thứ nhét vào trong miệng mình, Chu Dật Cẩn biết, nó  đang dùng miệng để thăm dò thế giới này, tuy rằng cách nói này có chút kì quái, nhưng quả thật y cũng không ngăn cản hành vi này, chỉ là sau khi nhóc cầm phải thứ gì đó bần thì sẽ mang nó đi rửa tay.
Hai đứa nhỏ, cho dù có người giúp y chăm sóc, y cũng mệt mỏi, thường thường buổi tối đứa này vừa tỉnh, đứa kia cũng bị đánh thức, y đều hận không thể mọc thêm mấy cái tay, sau này, quả thật y cũng mọc thêm mấy cái tay, dùng dây leo quấn thành hai cái nôi, y có thời gian cho con ăn, cũng có thêm thời gian thay tã cho con.
Trải qua thời gian dài như vậy, dị năng của y cũng thuần thục hơn không ít, thoáng có chút động tĩnh, có thể lập tức dùng đến.
Đệ nhị ở trong góc xoay quanh, Chu gia gia ôm bảo bối chắt nữ của mình chơi đùa, Chu Dật Cẩn bị con trai dùng mu bàn tay béo ú có các đốt ngón tay tròn lẳn chụp lên mặt, sau đó lập tức bị dính đầy mặt nước miếng…………
Cửa bị mở ra, Đệ nhị nhảy dựng lên:
“Tiên sinh…………”
“Tiểu Cẩn!” Thân hình Trần Mộc chợt lóe, từ bên cạnh Trương Lê đi tới trước mặt Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn gầy không ít, còn có, cái thằng nhóc được y ôm là con nhà ai? Sẽ không phải là của Trương Lê và Đệ nhị chứ? Chính là hai cái người đó, vậy mà không hề đem tin tức của hắn nói cho Tiểu Cẩn!
“Trần Mộc?” Chu Dật Cẩn nhìn người trước mắt có một bộ tóc bị chó gặm, trên mặt còn có một vết sẹo lớn dữ tợn, thì có một loại cảm giác không thể tin được.
Tuy rằng mỗi ngày y vẫn luôn chú ý động tĩnh của vách nui kia, tuy rằng y không nghe thấy người khác nói Trần Mộc chết, tuy rằng y thuyết phục bản thân là Trần Mộc còn sống, tuy rằng, y đã vô số lần ảo tưởng tình cảnh gặp lại đối phương, nhưng…………
“Tiểu Cẩn, anh còn sống!” Trần Mộc muốn ôm đối phương, đứa nhỏ trong lòng Chu Dật Cẩn lại thành chướng ngại, điều này làm cho hắn bất mãn.
“Anh thật sự là Trần Mộc?” Chu Dật Cẩn vẫn có chút không thể tin.
“Cậu ta chính là Trần Mộc.” Trương Lê vội vàng mở miệng, cũng có chút ngượng ngùng. Bởi vì ông muốn giữ bí mật cho nên không thông báo với người nhà của Trần Mộc, nghĩ rằng không cần thiết.
“Tên khốn!” Chu Dật Cẩn thẳng tắp trừng mắt nhìn Trần Mộc.
“Anh xin lỗi!” Trần Mộc vội vàng xin lỗi.
“Em xin lỗi…………” Chu Dật Cẩn dùng một bàn tay che mắt. Y nghĩ đến Trần Mộc chết, y nghĩ đến Trần Mộc vì mình mà chết………… Trằn trọc, trong mộng đều là tình cảnh Trần Mộc mặt đầy máu rơi xuống vách núi…………
“Anh không sao, anh không sao …………” Trần Mộc từ bên cạnh ôm lấy Chu Dật Cẩn, đứa nhỏ trong lòng Chu Dật Cẩn đột nhiên chụp một cái tát lên mặt hắn, vậy là mặt hắn cũng tràn ngập nước miếng.
“Anh tránh ra! Con trai, trên người anh ta đều là thuốc khử trùng, ba ba mang con đi rửa tay.” Chu Dật Cẩn vội vàng giãy khỏi tay Trần Mộc– mùi hương trên người đối phương cũng không dễ ngửi!
Mình bị ghét bỏ? Có điều, con trai!?
Hắn một năm không trở về, Chu Dật Cẩn có con trai? Trần Mộc trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Thằng nhóc này là con trai em?” Trần Mộc nóng nảy, phản xạ mà hỏi thăm.
Bi thương vẫn luôn bị đè nén giờ phút này chợt bùng nổ, phẫn nộ cũng dâng lên. Cuộc sống một năm nay có bao nhiêu vất vả cũng chỉ có chính mình mới biết, Chu Dật Cẩn đem đứa nhỏ trong lòng ném cho Trần Mộc:
“Quản tốt con trai của anh!” Hiện giờ y muốn tìm một chỗ để phát tiết tất cả!
Trần Mộc vừa nói dứt lời, cũng nghĩ đến điểm này, không phải đứa nhỏ này là của mình chứ, quả nhiên!
Nhanh chóng tiếp được con trai, Trần Mộc hận không thể liên tiếp hôn mấy trăm cái, nhưng mùi hương trên cơ thể mình, ngay cả bản thân cũng không chịu nổi!
“Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn!” Nhìn Chu Dật Cẩn chạy ra ngoài cửa, Trần Mộc vội vàng đuổi theo.
“Thằng nhóc họ Trần! đón lấy con gái cậu này!” Chu gia gia cũng đem bé gái trong lòng ném ra ngoài, lấy thực lực của Trần Mộc hiện nay, cũng không thể không đón được đứa nhỏ!
Một tay bế con trai, con gái cứ như vậy bị ném đi, còn có chút muốn khóc, Trần Mộc lập tức chân tay luống cuống, dùng dị năng tạo ra một tường khí, chỉ sợ không cẩn thận làm ngã đứa nhỏ, lại sợ chạy chậm không đuổi theo kịp Chu Dật Cẩn.
Còn lại ba người đàn ông nhìn một hồi trò hay, sau đó lại hai mặt nhìn nhau, hình như bọn họ còn có chuyện phải giải quyết?
Thật cẩn thận ôm đứa nhỏ trong lòng, còn không dám dùng sức, chỉ sợ ôm hỏng đứa nhỏ, Trần Mộc đứng trước cửa kí túc xá của Chu Dật Cẩn.
Hắn rốt cuộc không đuổi kịp Chu Dật Cẩn, ở chỗ này cần mật mã vân tay mới mở ra được, vẫn là mẹ của Chu Dật Cẩn tốt tính, mới đem hắn đưa tới nơi này, về phần trên đường phải đối mặt với các loại câu hỏi chất vấn của nhạc mẫu đại nhân có bao nhiêu khó chịu, cũng không nhất thiết phải nhiều lời.
“Tiểu Cẩn, con đói rồi.” Trần Mộc tội nghiệp mở miệng, vỗ vỗ cửa, Chu Dật Cẩn mặc dù ở bên trong, nhưng hắn dám dùng hai đứa nhỏ để thề, khẳng định đối phương cũng đang thăm dò nhìn ra bên ngoài!
“Tiểu Cẩn! Về nhà với anh đi!”
“Tiểu Cẩn, anh thật sự xin lỗi!”
…………
Trần Mộc nói một đống lời ngon tiếng ngọt, A Hổ cũng ngồi xổm trên vai hắn kêu meo meo, đưa tới không ít người vây xem.
Chu Dật Cẩn rốt cục không nhịn được, mở cửa đem Trần Mộc kéo vào, sau đó ôm lấy em gái, dùng dây leo đem anh trai quấn lấy:
“Anh đi tắm rửa sạch sẽ đi! Cả người khó ngửi!”
“Tuân mệnh!” Trần Mộc lập tức mở miệng.
Chu Dật Cẩn rửa hai tay cho các con, gọi cơm ngoài, còn không đợi Trần Mộc đi ra, A Hổ liền nhảy lên gặm lấy gặm để, nó cũng đã đói bụng vài ngày rồi, Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ, lại gọi nhiều hơn.
“Ân cô!” Trần Mộc vừa ra ngoài liền nghe thấy con trai mình phát ra âm thanh, lập tức ôm lấy hôm vài ngụm, ngoại trừ hai đứa nhỏ, ngay cả Chu Dật Cẩn cũng hôn.
Ăn một năm hải sản, tướng ăn của Trần Mộc và A Hổ giống nhau như đúc, đợi ăn xong rồi, mới bắt đầu nói chuyện của một năm nay với Chu Dật Cẩn.
Mặc dù lúc đang nói chuyện phiếm, bị con đói bụng hay muốn đi tiểu đánh gãy, nhưng bóng đèn như vậy cũng là loại bóng đèn ngọt ngào, hơn nữa dị năng này nọ, thật đúng là thứ tốt, cũng giúp chăm sóc trẻ nhỏ. Trần Mộc có thể dùng tường khí nâng con trai, đứa nhỏ này ghé vào tường khí, vừa cười vừa chảy nước miếng.
Em gái thì quấn quít lấy Chu Dật Cẩn muốn ôm, anh trai thì một mình nằm ở trên giường y y nha nha duỗi chân với không khí, Trần Mộc đột nhiên có loại cảm giác vô cùng an tâm, đây là gia đình đúng không?
“Đúng rồi, lúc trước anh nhận được con rùa mà em làm, anh còn nghĩ em đã biết chuyện của anh rồi.” Trần Mộc lấy con rùa nhỏ bằng máy ra.
“Quả thật con rùa này là em làm, nhưng em căn bản không biết nó dùng để làm gì” Chu Dật Cẩn đem đứa nhỏ giao cho Trần Mộc ôm, bản thân nhận lấy con rùa kia, vừa mở ra, bên trong liền có một viên trân châu nho nhỏ.
“Đây là dạ minh châu, anh vụng trộm giấu đi đấy, cho em chơi, có thích hay không?”
Chu Dật Cẩn trừng mắt liếc nhìn Trần Mộc, lấy ra một mảnh vải chống phóng xạ bao lấy viên trân châu:
“Vật như vậy phải xét nghiệm qua mới được, nếu có phóng xạ gì, hối hận chết anh!”
Trần Mộc xấu hổ cười cười, hôn hôn khuôn mặt của con gái, cái đầu ngửa ra sau khiến cho con bé bật cười, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã quên, nơi này có hai đứa nhỏ đấy!
Có điều, cũng không hổ là đứa nhỏ của mình, không sợ hắn chút nào!
Nói một hồi lâu, Trần Mộc mới mang theo Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ trở về nhà, chờ hắn xử lí tốt bản thân, lập tức cầu hôn Chu Dật Cẩn, đây là phải! Vừa rồi hắn còn ẩn ẩn nghe được có nghiên cứu viên nói cái gì bạn lữ của Chu Dật Cẩn đã trở lại mỗ không còn cơ hội hoặc là mỗ thương tâm ………… Chu Dật Cẩn đến con của hắn đều đã sinh, nên người là của hắn!
Trở về nhà, chính mắt gặp được Lưu Chân Chân, lại không tránh được bị đối phương dùng nước mắt nước mũi công kích một phen.
Sau khi thu thập tốt, trở lại phòng, thời điểm Trần Mộc định làm vài chuyện không hợp thiếu nhi, lại bất đắc dĩ phát hiện, có hai thiếu nhi cấp bậc chưa tới “Đồ vô xỉ” Đối với hắn như hổ rình mồi, dưới ánh mắt trong suốt của các con, rốt cuộc hắn cũng không thể đem ma trảo hướng về người Chu Dật Cẩn.
Phòng của Trần Mộc rất lớn, lúc trước hắn cũng không có cơ hội ngủ, cho nên rất trống trải, hiện giờ lại chất đầy mấy thứ này nọ, các loại trang trí xinh đẹp, còn có rất nhiều quần áo trẻ con ở khắp nơi, lúc trước hắn cũng không biết, Chu Dật Cẩn có thể lôi thôi như vậy.
“Thu dọn xong, không bao lâu lại rối loạn, hơn nữa cũng không rảnh thu dọn, liền cứ như vậy.” Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ, từ lúc có con, trong căn biệt thự này cũng chưa từng ngăn nắp gọn gàng, Lưu Chân Chân lúc trước còn có thể ngày ngày dọn phòng, thời điểm bà mang thai thì Lương Thụy cũng sẽ thu dọn, nhưng sau khi con gái bọn họ– Lương Duyệt sinh ra, không có ai có thời gian thu dọn phòng ở, mà chờ y đến ở…………
Ba đứa nhỏ tuyệt đối có thể ép ba người lớn lôi thôi vạn phần!
“Vất vả cho em rồi.” Trần Mộc đi qua đi lại trong phòng, vừa dỗ con ngủ, vừa nói chuyện với Chu Dật Cẩn, đã trải qua một năm, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Hết chương 95
Edit: Giống như câu chuyện nhỏ của các bậc phụ huynh có con thơ, thật vất vả nhưng cũng thật hành phúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.