Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 98:




Ở chỗ của Trương Lê, khác không nói, rau dưa mới mẻ tuyệt đối không thiếu, mọi người hầu như mỗi ngày đều ăn các loại đa dạng, càng khiến cho người ta cao hứng là vị quản gia kia của Trương Lê có một tay trù nghệ rất tốt.
Lưu Chân Chân rảnh rỗi, liền mở một miếng đất trong viện để trồng rau, có điều, đợi đến khi rau của bà có thể ăn, chỉ sợ cũng phải mất một thời gian.
Lương Duyệt đã có thể ăn một vài thứ đơn giản, Lưu Chân Chân thường cho cô bé ăn đủ loại cháo màu sắc đa dạng, gặp được thứ cô nhóc thích, liền hận không thể để Lưu Chân Chân đem tất cả những thứ đó đổ vào trong miệng mình, gặp phải thứ nhóc không thích, sẽ dùng hết sức vứt cái thìa đi, tính tình rất lớn.
Có giấy kết hôn, ở chung hợp pháp, nhưng hai cái bóng đèn kia quá mức sáng chói, Trần Mộc buổi tối có thể được  như ý muốn đã ít lại càng ít, hơn nữa ấm no sẽ suy nghĩ đến…… Lúc trước khi còn ở đáy biển cũng không làm sao, hiện giờ cuộc sống rất an dật, hắn lại hận không thể cả ngày đem Chu Dật Cẩn ôm vào trong ngực, cũng vì nguyên nhân như vậy, thời điểm Chu Dật Minh đến xem bọn họ, hắn vô cùng nhiệt tình, cười đến vô cùng sáng lạn.
“Đại Anh, sao anh lại tới đây?” Anh trai của mình có bao nhiêu bận rộn Chu Dật Cẩn rất rõ ràng, nếu bận rộn như vậy, sao có khả năng mang theo bao lớn bao nhỏ với bộ dáng ở đây lâu dài như thế?
“Anh không thể tới sao? Đệ nhị mời anh đấy.” Chu Dật Minh cười cười, không biết vì sao, lại khiến người ta cảm thấy rất âm trầm.
“Đương nhiên có thể đến, không ai đến thăm bọn em, bọn em rất cao hứng.” Trần Mộc vội vàng mở miệng. Lúc này Chu Dật Minh đang ôm con gái thích dính người của hắn, con gái cũng thích anh ta, lại đem con trai giao cho Trương Lê cảm nhận cảm giác có con, có phải hắn và Chu Dật Cẩn có thể trải qua thế giới hai người hay không?
Hắn yêu cầu không cao, buổi tối bốn người một phòng là không thể tránh khỏi, như vậy để bọn họ có thể chân chính hưởng thụ tuần trăng mật vào ban ngày chắc vẫn được đúng không?
“Tốt như vậy.” Chu Dật Minh liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, lúc trước khi Trần Mộc vừa trở về, anh cũng gặp qua, lúc ấy Tề Chích còn cùng anh đi xem, hiện tại……
Chu Dật Minh và Chu Dật Cẩn cùng nhau ôm con, đi một vòng phụ cận, Trần Mộc không đi theo, hắn biết rõ, Chu Dật Minh hẳn là có chuyện muốn nói với Chu Dật Cẩn.
Thời điểm buổi tối sau khi dỗ con ngủ, Chu Dật Cẩn nằm úp sấp trên người Trần Mộc.
Trần Mộc tinh thần chấn động, đang muốn hôn hôn, lại bị Chu Dật Cẩn bưng kín miệng.
“Làm sao vậy?” Hai đứa con bóng đèn sáng nhất thì cũng đã ngủ được một lúc rồi, lúc trước hắn cũng không thiếu lần thừa dịp này mà vụng trộm một chút, hôm nay làm sao vậy?
“Anh trai em và Tề Chích có vấn đề.” Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ mở miệng, kỳ thật cái kia cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng anh trai y lại rất thiếu cảm giác an toàn.
“Với cái bộ dạng chân chó của Tề Chích, họ có thể xảy ra chuyện gì?” Tình cảm của Tề Chích đối với Chu Dật Minh đến người qua đường cũng có thể thấy được, hai người bọn họ hẳn sẽ không sảy ra vấn đề gì mới đúng?
“Anh trai em phát hiện Tề Chích cất giấu một khoản tiền riêng rất lớn, hỏi cũng không hỏi được gì liền phát hỏa, cũng cãi nhau một trận với Tề Chích, cố tình Tề Chích còn nói một câu ‘Liên quan gì tới em?” Chu Dật Minh nói với y rất nhiều, nhưng tổng kết lại cũng chỉ có một câu như vậy, Chu Dật Cẩn cảm thấy rất buồn cười.
Trần Mộc đặt mông xoay người ngồi dậy, thiếu chút nữa khiến Chu Dật Cẩn đang nằm trên người hắn ngã xuống:
“Tiểu Cẩn, anh cũng muốn thẳng thắn, tuy rằng anh không hề làm gì, nhưng thật ra trong tay anh có không ít tiền, trong đó có rất nhiều tiền ở trong tài khoản không kí danh ……”
“Anh có bao nhiêu tiền cũng không phải báo cáo với em” Chu Dật Cẩn đánh gãy lời nói của Trần Mộc:
“Em không thiếu tiền.” Nếu tiền trong tay y chỉ đủ ấm no, khẳng định y sẽ áp bức tài sản của Trần Mộc, nhưng cho tới nay, y cũng chưa hề thiếu tiền.
“Anh trai của em hẳn cũng không thiếu tiền chứ?”
“Anh ấy còn nhiều tiền hơn em, có điều, em cảm thấy là do anh ấy không thể chịu nổi Tề Chích gạt anh ấy. Anh bảo cái tên Tề Chích ấy, ăn no không có chuyện gì làm cho nên tư tàng tiền để thuê nhà?” Chu Dật Cẩn bất đắc dĩ. Tề Chích giấu thì cứ giấu đi, thiếu một chút cũng không sao, cố tình lại dùng một khoản tiền lớn như vậy, Chu Dật Minh nghĩ đông nghĩ tây, khẳng định lại hiểu sai.
“Lúc bọn họ cãi nhau, Tề Chích cũng nên nhẫn nại một chút, đã nhẫn nại nhiều năm như vậy rồi, tại sao lần này lại không nhẫn được? Huống chi anh trai em cũng không phải người càn quấy, nói ra một chút là sẽ ổn thỏa.” Trần Mộc mở miệng. Hai người này không có việc gì nên cố tình tìm việc à? Nếu không phải nơi này không thể liên lạc với bên ngoài, hắn đã sớm tìm Tề Chính dạy dỗ một trận!
“Ngày mai chúng ta ra ngoài, liên lạc với Tề Chích thử xem.” Nơi này được gọi là lục nguyên, cũng là nơi che chắn tín hiệu liên lạc.
“Được!” Thuận tiện còn có thể đi dạo chơi một vòng quanh đây!
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mộc liền cùng với Chu Dật Cẩn lấy lí do muốn trải qua thế giới hai người mà đứa con cho người khác chăm sóc, rời khỏi nơi này, đương nhiên, đấy cũng không phải chỉ là lí do.
Lần này hai người cũng không lái chiến xa, mà là đi hai chiếc xe đạp, loại xe không cần năng lượng lại không ô nhiễm môi trường xung quanh này rất được người của nông nghiệp thành thị yêu thích.
Đi xe đạp ra cửa của lục nguyên, hai người không nói thêm gì, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Hai chàng trai, chờ một chút!” Một giọng nữ vang lên, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn dừng xe, liền thấy được một bà lão tuổi không nhỏ đang chui ra từ một đống thực vật xanh biếc.
“Dì ạ, có việc sao?” Chu Dật Cẩn cười cười, nhìn bộ dáng của đối phương là biết hộ viên duy nhất của lục nguyên, có thể được phân công việc này, cũng đã nói lên người phụ nữ này được cấp cao của nông nghiệp chi thành tín nhiệm.
“Cũng không có chuyện gì, hai cậu là người bên kia đúng không?” Lão thái thái chỉ xa xa.
“Đúng vậy.” Chu Dật Cẩn trả lời.
“Mấy ngày nay, có mấy người các cậu ra ngoài, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà đi quấy rầy, những rau dưa này đều cho các cậu.” bà lão cười cười, lấy ra một sọt tre, bên trong đều là những loại rau dưa mà Trần Mộc cũng chưa từng gặp qua.
“Cám ơn dì.” Chu Dật Cẩn nhận, lại nhớ tới bọn họ còn muốn ra ngoài.
“Cậu đem mấy thứ này đặt bên vệ đường là được, khi nào trở về thì lấy, dù sao nơi này cũng không có người khác.” bà lão chỉ chỉ bên vệ đường, người ở nơi này cũng không có nhiều, hơn nữa đều đã tới nơi này rồi, ai sẽ trộm rau dưa?
“Vâng!” Chu Dật Cẩn cười cười, sau đó nhìn bà lão kia lấy một phiến lá lớn trên sọt đậy lên để che nắng.
“Hai cậu thật lễ phép” Bà lão chỉ chỉ phòng ở cách đó không xa
“Tôi ở nơi đó, về sau còn muốn ăn thì tới tìm tôi”
“Vâng ạ, đến lúc đó xin quấy rầy.” Trần Mộc cảm nhận được, đối phương hoàn toàn là ý tốt.
Sau khi rời khỏi lục nguyên, hai người liền ngồi xe đạp đi dạo chung quanh, cuối cùng tìm một nơi yên tĩnh, kết nối với bộ đàm liên lạc của Tề Chích.
“Trần Mộc! Minh có ở chỗ các cậu không? Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy em ấy.”
“Anh ấy đang ở chỗ bọn em” Chu Dật Cẩn tiếp lời
“Anh với anh trai em sao vậy?”
“Không phải anh chỉ muốn tích cóp chút tiền, xây cho em ấy một cái phòng thí nghiệm dỗ em ấy vui vẻ hay sao, tại sao lại tức giận chứ?” Tề Chích cũng thừa nhận, khẩu khí tối hôm trước của anh ta hơi nặng, không có cách nào. Anh ta mệt mỏi cả ngày về đến nhà, lại bị Chu Dật Minh chất vấn như vậy, hơn nữa Chu Dật Minh vụng trộm tra xét anh cái gì đó mới phát hiện ra khoản tiền này…… Đây không phải chứng minh là Chu Dật Minh không tin tưởng anh ta?
Sau lại cãi nhau một trận, Chu Dật Minh còn nói vài chuyện trước đây, cái gì mà anh ta phát tín hiệu với một người trước đó đã có ý với anh, lậy hồn, khi đó anh ta căn bản không biết đối phương có ý tứ với mình! Có điều, Chu Dật Minh làm sao mà biết được? Rất rõ ràng, em ấy vụng trộm đi thăm dò!
Tề Chích biết Chu Dật Minh vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên khiến chuyện của bọn họ kéo dài lâu như vậy, cũng biết Chu Dật Minh thương anh, mới có thể khẩn trương như vậy, cũng muốn chặt chẽ nắm lấy mình, nhưng  Chu Dật Minh không tin tưởng vẫn khiến anh ta có chút khó chấp nhận, cho nên, lời nói nặng như vậy mới có thể thốt ra.
“Anh thật không may mắn.” Nghe xong Tề Chích nói rõ ngọn nguồn, Trần Mộc bình luận.
“Anh nói cái gì đó!” Chu Dật Cẩn liếc trắng mắt. Tuy rằng lần này là lỗi của anh trai y, nhưng dù sao cũng là anh trai mình đúng không? Hơn nữa Chu Dật Minh cũng đau lòng, cũng biết mình đuối lí, bằng không hôm nay cũng không sảng khoái mà đồng ý bế con cho y vậy– làm như vậy không phải để bọn họ có cơ hội ra ngoài liên lạc với Tề Chích hay sao?
“Đây không phải là do anh cảm thấy vận may của mình rất tốt hay sao?” Vẫn là Chu Dật Cẩn tốt nhất, an an ổn ổn, Trần Mộc cảm thấy mình càng ngày càng thích đối phương, đương nhiên, nếu Chu Dật Cẩn không đem hai đứa nhóc kia đặt trước hắn, hắn liền càng cao hứng.
“Hai người các cậu không cần ở đó mà liếc mắt đưa tình, tôi lập tức đến đó, có lẽ chạng vạng sẽ đến nơi, các cậu ở bên ngoài chờ tôi đi.” Tề Chích vội vàng mở miệng. Chu Dật Minh lấy được giấy thông hành của Đệ nhị, nhưng anh ta không có ý định này, chẳng lẽ phải dựa vào người khác mới có thể tới.
Cả ngày…… Tuy rằng rất thích ý cả ngày cùng Chu Dật Cẩn ở bên ngoài dạo chơi, nhưng hai đứa nhỏ……
“Bọn em ở bên ngoài đợi anh, anh nhanh lên một chút.” Chu Dật Cẩn mở miệng, trẻ con ba bốn tháng, cũng không còn nhận thức như mới một hai tháng nữa, hơn nữa chúng nó không cần uống sữa mẹ như con của Lưu Chân Chân, như vậy Chu Dật Minh sẽ chăm sóc tốt cho con của bọn họ.
“Cám ơn!” Tề Chích ở nơi đó truyền đến âm thanh khởi động ô tô, như vậy không cần bọn họ nhắc nhở anh ta cũng sẽ mau chóng chạy tới.
Bởi vì hiện nay thực vật có thể ăn được rất ít, kết cấu ẩm thực của con người cũng xảy ra biến hóa rất lớn, trên cơ bản, đều lấy thịt làm món chính, nhưng ở nông nghiệp chi thành lại hoàn toàn không giống vậy, thức ăn ở nơi này tỷ lệ thịt thấp hơn so với các nơi khác.
Đây là lần đầu tiên hai người ở chung với nhau sau khi kết hôn, đương nhiên, bọn họ mới kết hôn cũng không bao lâu. Mua hai cái bánh rán kẹp rau xà lách và thịt, một ngụm lại một ngụm cắn ăn, tuy rằng không có dinh dưỡng mấy, nhưng tất cả lại vô cùng tốt đẹp hài hòa.
Đây là một thành thị im lặng, không giống tiết tấu nhanh chóng của các thành thị khác, chuyện dạo phố, cũng chỉ có ở thành thị này mới có thể tự nhiên như vậy.
Nắm tay Chu Dật Cẩn, lấy ngón tay vẽ vào lòng bàn tay của đối phương ba chữ “Anh yêu em”, nhìn thấy Chu Dật Cẩn không phản ứng, lại thất vọng.
“Không phải là ba chữ kia sao?” Chu Dật Cẩn quay đầu, thản nhiên mở miệng, trong mắt lại nồng đậm sắc thái vung mừng.
Lúc trước, bởi vì nguyên nhân như vậy, y và Trần Mộc dường như không hề có cảm giác đang yêu đương, nhưng hiện giờ y lại cảm thấy vô cùng cao hứng, muốn nắm lấy tay đối phương, vĩnh viễn không buông ra.
“Em viết trong lòng bàn tay anh một lần đi?” Trần Mộc lập tức đắc ý, đánh rắn tùy côn.
“Có gì hay mà viết?”
“Thì em cứ viết đi.”
Đến cuối cùng, cho dù có nói ra ba chữ này hay không, hoặc là viết ra ba chữ này, bọn họ đều hạnh phúc.
Đến lúc giữa trưa, Trần Mộc tìm một cửa tiệm, cố ý gọi mỗi món đồ ăn đều làm ít một chút, sau đó một hơi gọi hơn mười loại đồ ăn, các loại rau dưa hiếm có cũng gọi hết lên, còn có thịt dị thú, hương vị vô cùng tốt, hai người ăn đến không thừa lại chút gì.
“Tiểu Cẩn, buổi chiều em muốn làm gì?”
“Làm sao vậy?” Nhìn Trần Mộc có biểu tình khác thường, Chu Dật Cẩn hỏi.
“Chúng ta đi mướn phòng đi!” (:)))
Tề Chích cả đường đi không hề dừng lại, vội vã đi tới nông nghiệp chi thành, vì đuổi kịp thời gian mà ngồi bằng chuyên cơ, bởi vậy, vừa mới tới nơi này, liền thấy được vài vị lãnh đạo của nông nghiệp chi thành, bọn họ rất cao hứng hoan nghênh thành chủ của Nghiên cứu chi thành đến đây.
Lúc trước, trong bốn thành thị cấp một của liên minh người Hoa, tuy rằng cấp cao của liên minh đều ở tổng hợp thành thị, nhưng Thức tỉnh chi thành mới là ẩn ẩn là lão đại, thành chủ của Thức tỉnh chi thành, hầu như còn có thể ngồi cùng mâm với những người lãnh đạo tối cao của liên minh, nhưng hôm nay, Nghiên cứu chi thành lại đem Thức tỉnh chi thành áp chế.
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn nhận được điện thoại của Tề Chích, mới đem Tề Chích từ trong đám người lôi ra, trước mặt một đống lãnh đạo áo mũ chỉnh tề hào hoa phong nhã của Nông nghiệp chi thành, Tề Chích mặc một thân quần áo thường phục, gương mặt một đêm không ngủ, ngay cả đầu tóc cũng chưa chải quả thật là vất hết mặt mũi của Nghiên cứu chi thành. Đương nhiên, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn biểu hiện cũng rất không xong, cuối cùng bọn họ vẫn đi thuê phòng, rồi còn ngủ quên, sau khi bị điện thoại của Tề Chích đánh thức, không tránh được có chút luống cuống tay chân.
“Cậu nói xem sao tôi lại xui xẻo như vậy?” Tề Chích cảm thấy mình rất oan.
“Anh xui xẻo chỗ nào?” Chu Dật Cẩn hỏi, nếu không phải Tề Chích vẫn cầu xin, anh trai y cũng không kết hôn với đối phương đâu!
“Tôi không xui xẻo…… Nhưng tôi có chút bị oan.” Tề Chích cũng biết, Chu Dật Minh đối với anh ta toàn tâm toàn ý, cũng làm không ít chuyện vì anh, hiện tại quay đầu ngẫm lại, Chu Dật Minh cũng bởi vì để ý đến mình nên mới làm như vậy, chỉ cần mình không thẹn với tâm, em ấy muốn xem thì cho em ấy xem!
Chu Dật Minh khuyết thiếu cảm giác an toàn, sợ mình rời khỏi em ấy, nhưng đợi đến khi hai người đều già đi, anh ta cũng không tin Chu Dật Minh còn có thể kiểm tra bộ đàm liên lạc của anh ta, đương nhiên, cũng có khả năng đợi Chu Dật Minh râu tóc bạc trắng, vẫn còn vụng trộm kiểm tra thông tin của anh ta, sau đó run run rẩy rẩy suy xét xem có phải anh ra có gian tình với mấy ông lão bà lão khác hay không……
Quên đi, coi như tình thú là được rồi……
“Không phải anh ấy không tin anh, có lẽ anh ấy rất tự ti cho nên không tin chính mình, anh không phát hiện ra sao, chỉ cần anh đối tốt với anh ấy một chút, anh ấy đều sẽ thấy rất áy náy.” Chu Dật Cẩn biết, anh trai mình biểu hiện ra bên ngoài thì cứng rắn, nhưng nội tâm lại nhẵn nhụi vô cùng, chỉ sợ còn nhớ anh ấy không thể lưu lại hậu đại cho Tề Chích, nhưng lại càng không thể tha thứ cho đứa trẻ mang gen của Tề Chích với người khác, cho dù gen này không biết người hiến.
“Tôi hoàn toàn không phát hiện ra……” Tề Chích sửng sốt, anh rất quan tâm tới Chu Dật Minh, nhưng điểm này thật đúng là không phát hiện ra.
“Về sau có cái gì anh cũng nói ra đừng gạt anh ấy, nếu để lâu, anh ấy sẽ buông bỏ tất cả.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Lại nói tiếp, bởi vì Trần Mộc lúc đầu phản ứng rất đạm, y cũng từng nghi thần nghi quỷ, nhưng qua một thời gian, nhìn Trần Mộc có vài động tác sẽ chỉ làm trước mặt mình, có vài thứ cũng chỉ nói cho mình biết, liền yên ổn trở lại.
Thời điểm ba người trở về, đương nhiên là đạp xe về.
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn hào phóng để một chiếc xe đạp cho Tề Chích, sau đó hai người đi một chiếc khác, Tề Chích vội vã gặp Chu Dật Minh, hận không thể khiêng chiếc xe đạp này chạy về, nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn mang theo một sọt rau dưa trở về. Cái xe đạp cứ thế bị anh ta dùng tốc độ lái chiến xa, chân đạp đến độ cuối cùng chẳng còn lại gì, báo hỏng y như cái máy chạy bộ trước kia của anh ta, mà chiếc xe đạp này cũng anh dũng hy sinh thân mình.
Trần Mộc và Chu Dật Cẩn đương nhiên không muốn bản thân đầu đầy mồ hôi như vậy, cho nên hai người thay nhau lái, Trần Mộc còn dùng dị năng của mình làm giảm sức cản không khí, cứ gọi là nhàn nhã tự tại!
Thời điểm Chu Dật Minh nhìn thấy Tề Chích, cũng không giống với Tề Chích tưởng tượng là sẽ nổi trận lôi đình không để ý đến mình, anh nhìn Tề Chích trong chốc lát mới mở miệng:
“Em xin lỗi.”
Đêm qua anh còn có chút hối hận, nhưng vẫn định qua hai ngày mới trở về, hiện giờ nhìn thấy Tề Chích phong trần mệt mỏi đuổi tới, nhất thời mềm lòng.
Mặc kệ Tề Chích làm gì, chỉ cần không yêu người khác, chỉ cần không có người bên ngoài, như vậy anh vẫn sẽ thương anh ta, nếu không, sợ là ngọc đá đều vỡ!
“Anh cũng rất xin lỗi, khi đó anh không nên cãi nhau với em, còn có, anh tích cóp vốn riêng là muốn cho em một kinh hỉ, không phải lúc trước em nói muốn xây một phòng thí nghiệm của mình hay sao? Còn có, công việc thành chủ này liên lụy đến cả hai người chúng ta, anh còn muốn từ chức sau đó anh đi săn còn em ở nhà làm thí nghiệm!” Tề Chích ôm cổ đối phương.
“Mấy thanh niên bây giờ, sao lại cứ thích khanh khanh ta ta trước mặt một ông già như tôi?” Trương Lê cười tủm tỉm mở miệng, nhưng cũng có thể nhìn ra sắc mặt không tốt lắm, Trần Mộc giao con trai cho ông, hôm nay ông dẫn theo nó suốt một ngày, chỉ sợ đã cảm nhận được sự khổ cực khi nuôi con, lại nghĩ đến việc sắp có mười hai đứa……
Lúc nhìn thấy Trần Mộc và Chu Dật Cẩn có biểu tình sung sướng khi người gặp họa, Trương Lê nghiêm túc mở miệng:
“Ta lại xin thêm bốn chuyên gia nữa!”
Tổng cộng sáu người chuyên gia chăm sóc trẻ, còn có ông và Đệ nhị, ông cũng không tin không thể canh chừng một đám trẻ con!
Hết chương 98

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.