Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân

Chương 99:




Rau dưa bọn họ mang về được giao cho quản gia của Trương Lê, nghe được tao ngộ của Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, ông cười cười:
“Những rau dưa này khẳng định không thành vấn đề, người nọ tôi biết, lão thái thái đã ở trong này vài thập niên, không có con cái.”
Tốt như vậy, Trần Mộc và Lưu Chân Chân xuống bếp, theo cách nói của quản gia, đem rau dưa này xào lên, còn có một loại rễ cây thực vật, liền lấy thịt hầm với chúng.
Hương vị đồ ăn rất tốt, ăn hung nhất tất nhiên là Tề Chích đã đói bụng một ngày, ăn nhiều nhất, không thể nghi ngờ chính là A Hổ.
A Hổ có quản gia cố ý nướng thịt dị thú, ngồi xổm bên cạnh bàn, ăn đến sung sướng, thuận tiện còn làm nũng với Trần Mộc, muốn một chút đồ ăn ở trên bàn, nó là kiểu tanh mặn đều không kị, có điều lại càng thích ăn thịt.
Lưu Chân Chân nấu riêng cho con gái hai loại rau, tán thành bột, sau đó dùng thìa đút cho cô nhóc. Lương Duyệt ăn hai miếng, lại không chịu ăn nữa mà nhìn chằm chằm vào chiếc đũa của cha mình.
Lương Thụy dùng đũa gắp một ít rau dưa đút cho cô nhóc, nó liền lập tức hưng phấn mà ăn hết, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc đũa, tựa như bột rau dưa trong chiếc thìa và rau dưa trên đũa là hoàn toàn khác nhau vậy.
Trương Lê cười tủm tỉm nhìn một màn này, đột nhiên nhìn về phía Trần Mộc:
“Có khả năng tôi phải rời đi một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?” Trần Mộc hỏi.
“Tôi đã sớm cảm thấy mình có khả năng đột phá, nhưng luôn không thể chạm tới điểm kia, gần đây vẫn mang theo A Hổ, cảm giác của tôi đã tốt hơn rồi, có điều muốn đột phá, dường như vẫn cần một cơ hội.” Từ lúc mạt thế bắt đầu, vô số người đều dừng lại ở ngưỡng cửa giữa cấp mười và cấp mười một, ông cũng không ngoại lệ, mà đột phá, dù sao cũng phải dưới một áp lực nào đó mới có thể thành công.
“Quả thật như thế, có điều, Đệ nhị hẳn là hi vọng ngài sẽ trở về trước khi đám nhóc kia ra đời.” Trần Mộc biết Trương Lê muốn mang A Hổ đi, mới trưng cầu ý kiến của mình. Tuy rằng hắn không hề muốn để A Hổ rời khỏi mình, nhưng Trương Lê đột phá là chỉ có chỗ tốt không hề có chỗ xấu.
Ôm lấy A Hổ đã thu nhỏ, Trần Mộc thở dài, cũng chỉ có thể đợi hai năm nữa, hơi thở trên người A Hổ biến mất sạch sẽ, A Hổ mới có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn.
“Miêu ô……” A Hổ liếm liếm tay của Trần Mộc, người nơi này đều biết nó có thể biến lớn, cho nên lúc này nó vô cùng tùy tâm sở dục, lúc chơi đùa một chỗ với linh thú Tiểu Bảo thì sẽ nhỏ đi, nhưng khi ép buộc hai con liệp báo thú còn có viên hầu thú thì sẽ biến lớn, một chút áp lực cũng không có. ( tùy tâm sở dục: tùy ý mà làm_
“A Hổ đi theo tôi, cậu có muốn đi cùng hay không?” Trương Lê lại hỏi.
“Tôi? tôi không đi.” Trần Mộc nhìn nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ trên giường ở bên cạnh, hiện giờ hắn đã làm cha, cũng không thể giống như trước tùy tâm sở dục!
“Nếu có cơ hội, cậu và Chu Dật Cẩn cũng nên đi ra ngoài một chút, hai người các cậu đều nên có không gian để tiến thêm một bước.” Trương Lê mở miệng.
Lúc Trương Lê rời đi đã liên lạc với Đệ nhị, con của bọn họ phải hơn tám tháng nữa mới ra đời, sau đó, ông mang theo A Hổ, rời khỏi nơi này.
Trương Lê rời đi cũng không ảnh hưởng quá lớn đến mọi người, mà sau khi Trương Lê rời đi không bao lâu, Tề Chích và Chu Dật Minh đã làm lành với nhau cũng rời đi, vốn Chu Dật Minh bởi vì quá mức yêu thích con của em trai mà muốn ở lại thêm mấy ngày, nhưng Tề Chích rõ ràng không bằng lòng cuộc sống như vậy, hai người thương lượng với nhau cả buổi tối, cuối cùng vẫn rời đi.
Con trai của Trần Mộc là một nhóc rất hoạt bát lại không sợ người lạ, rất dễ dàng ở chung với người khác, mấy ngày nay thường thường kề cận với người nguyện ý ôm nó đi khắp nơi còn dung túng một vài bệnh vặt là Chu Dật Minh, trước khi Chu Dật Minh rời khỏi, hai người càng lưu luyến không muốn chia tay, đương nhiên, đứa nhỏ mới được năm thángđối với người ngoài cha mẹ của mình, chỉ sợ quay đầu là đã quên.
Tính cách con gái của Trần Mộc lại hoàn toàn tương phản, cả ngày kề cận Chu Dật Cẩn, nếu không thì là Lưu Chân Chân, Trần Mộc được xếp thứ ba, những người khác vừa ôm liền sẽ khóc, Chu Dật Minh dỗ nhóc thật lâu mà nó cũng chưa hề để lọt vào mắt xanh của mình, đành chỉ có thể xoay người đi ôm anh trai.
Người sống ở nơi này quả thật quá ít, có thời gian rảnh, Trần Mộc cũng sẽ mang theo Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ ra ngoài đi dạo một vòng, mỗi lần nhìn thấy các cửa hàng màu sắc sặc sỡ, hai đứa nhỏ đều đặc biệt hưng phấn. Bọn họ  cũng thường hay chạm mặt lão thái thái cho rau dưa hôm trước, bà lão vô cùng thích trẻ con, càng khó tin hơn đó là bà có thể được con gái của Trần Mộc yêu thích, mỗi lần bà trêu một chút, cô bé đều cười rộ lên.
Không có A Hổ ở đây, Trần Mộc cũng tin tưởng thực lực của bản thân và phòng hộ của liên minh, cho nên không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện, nhưng thời điểm phát hiện trong đám người có một người ngoại quốc có thực lực cấp chín, hắn biết mình đã sơ ý.
Có điều, chỉ sợ cấp cao của liên minh người Hoa cũng đánh chủ ý lên người A Hổ đi? Nếu không một cao thủ của quốc gia khác, sao có thể xuất hiện tại nông nghiệp chi thành nơi rất khó lấy được giấy thông hành này?
Trần Mộc đã đạt tới cấp mười, cao thủ cấp chín hắn không để vào mắt, nhưng vẫn còn các con ở đây, hắn không dám khinh thường. Tuy rằng rất muốn biết mục đích đối phương tới nơi này, nhưng hắn cũng không có hành động gì, chỉ mang theo Chu Dật Cẩn trở về biệt thự của Trương Lê.
Có điều, hắn không tìm đối phương, đối phương cũng sẽ tìm đến hắn, qua hai ngày, thời điểm hắn định bụng rời khỏi lục nguyên, lại đụng phải đối phương.
“Cô là ai?” Trần Mộc hỏi.
“Trần Mộc?” Tiếng Trung của người nọ không tốt lắm, khi nhìn thấy Trần Mộc thì quái thanh quái khí kêu một tiếng. Đây là một cô gái con lai giữa người da đen và người da trắng, bộ dạng vô cùng xinh đẹp, đương nhiên quan trọng nhất là thực lực của cô vô cùng mạnh.
“Đúng vậy” Thời điểm khi Trần Mộc còn ở trong biển, không ít lần bị tinh thần lực cường đại của đại bạch sa gây rối, lúc này cũng nhanh chóng phát hiện tinh thần lực mệnh mông trên người đối phương
“Dị năng giả tinh thần?”
“Anh, biết?” Cô gái đối diện hỏi.
“Cảm nhận được.” Đại bạch sa thực lực cao cường, tinh thần lực càng mạnh đến độ có thể trao đổi với con người, Đệ nhị cũng từng nói qua, cấp mười một hẳn có liên quan đến tinh thần lực, cho nên Trần Mộc rất chú ý điểm này.
“Tôi, tìm anh, có việc.”
“Chuyện gì?” Trần Mộc lạnh lùng nhìn đối phương, phòng hộ của lúc nguyên rất tốt, nhưng hắn vẫn sợ hãi mấy người Chu Dật Cẩn sẽ bị thương tổn, lúc này đột nhiên cảm thấy mình không nên thống khoái để Trương Lê mang theo A Hổ rời đi như vậy.
“Tôi, muốn gả cho anh.” Cô gái đối diện nói ra một câu khiến cho Trần Mộc không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Gả cho tôi?” Trần Mộc mở to hai mắt, hai đời làm người, còn chưa từng có ai cầu hôn hắn đâu!Mà hẳn cũng không phải là cầu hôn, lời nói của cô gái này, bình tĩnh giống như nói tôi muốn ăn cơm vậy.
“Đúng vậy.” Người nọ gật đầu,.
“Tôi muốn sinh một đứa bé có thực lực mạnh nhất, đương nhiên, nếu anh không cưới tôi, cho tôi một ít gen của anh cũng được, tôi sẽ giáo dục con chúng ta thật tốt, về sau cũng sẽ để nó nhận người cha là anh, anh lại không phải mệt.”
Trần Mộc đột nhiên nhớ tới Chu Dật Cẩn từng nói, sau khi Nghiên cứu chi thành tuyên bố thành quả nghiên cứu, có rất nhiều người muốn tế bào của cao thủ hoặc là danh nhân, lại không ngờ rằng, bản thân sẽ có một ngày như vậy:
“Cô là dị năng giả tinh thần của liên minh Châu Phi đúng không? Cô trở về đi, việc này không có khả năng.”
“Vì sao, không có khả năng?” Người nọ lại hỏi:
“Tôi có thể làm tình nhân của anh, tôi không xinh đẹp sao?”
“Tôi đã có vợ.” Trần Mộc mở miệng. Hắn chán ghét thống hận nhất chính là phản bội, càng đừng nói tới hiện giờ hắn yêu Chu Dật Cẩn rất sâu đậm, cho dù hắn không thích Chu Dật Cẩn, nếu đã ở cùng một chỗ thì hắn sẽ không phản bội.
“Vậy anh, cho tôi một ít tế bào của anh? Sớm biết như vậy thì lúc trước tôi đã tham gia trận đấu, nói không chừng tôi còn có thể lấy được tế bào của anh.” Câu trước cô nói bằng tiếng Trung, câu sai lại nói bằng tiếng Anh.
“Cho dù cô lấy được tế bào của tôi, viện nghiên cứu cũng sẽ không giúp cô tạo ra con!” Nếu không phải đối phương là một cô gái lại không có ác ý, hắn đã sớm một vuốt tát bay người đi rồi, hiện tại hắn cũng đang có xúc động muốn làm như vậy.
“Cho nên, tôi muốn gả cho anh.” Đề tài lại trở về ban đầu.
Trần Mộc phi nhanh tới dùng khu vực dị năng của cấp mười, đem đối phương đẩy vào khu vực của mình, sau đó thừa dịp đối phương không phòng bị liền đánh ngất.
“Đi ra!” Trần Mộc cũng không tin, nơi này không có người giám thị!
“Trần tiên sinh.” Một người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng xuất hiện, ông ta là dị năng giả ẩn nấp, thể trạng thân thể rất kém, dị năng lại lợi hại, rõ ràng chỉ có cấp tám, Trần Mộc lúc trước cũng chỉ ẩn ẩn cảm giác được sự tồn tại của ông ta mà thôi.
“Đây là ý gì?” Trần Mộc đem cô gái ném xuống đất, nếu hắn không cong, có lẽ còn có thể thương hương tiếc ngọc một chút, nhưng quả thật hắn cong.
“Này…… Trần tiên sinh, liên minh vẫn luôn không có dị năng giả trên phương diện tinh thần, mà Trương tiên sinh lại rất tôn sùng tinh thần lực.” Người trung niên cân nhắc một chút, nói thật.
Ý tứ này là muốn để hắn trở thành ngựa đực? Trần Mộc rất có xung động muốn một cước đem người trước mắt đạp ngã:
“Anh tốt nhất đừng để cho cô ta xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa.”
“Trần tiên sinh……”
“Anh hi vọng về sau đối với mọi chuyện của liên minh tôi đều làm như không thấy sao?” Trần Mộc cười cười.
Một dị năng giả không khí cấp mười, dù sao so với dị năng giả hệ tinh thần khó có khả năng xuất hiện cũng quan trọng hơn, Trần Mộc phát hỏa, lập tức khiến đối phương khúm núm giải thích, sau đó ôm lấy cô gái dưới đất, nhanh chóng rời khỏi.
Cô gái dị năng giả này của liên minh Châu Phi, rất tôn trọng cường giả, cho nên sau khi biết được ý tưởng của cô, liên minh liền cung cấp một ít tiện lợi, dù sao cô cũng đã đến liên minh người Hoa, đứa nhỏ sao, dù thế nào cũng phải đi theo cha mà.
Nghẹn một bụng lửa giận, vốn tưởng là người muốn đánh chủ ý lên A Hổ, ít nhất cũng gọi là tới tìm ngược, cũng không ngờ được cuối cùng lại là một người đến cầu con……
Thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, sau khi về nhà, Trần Mộc liền thẳng thắn với Chu Dật Cẩn về diễm ngộ của mình hôm nay, sau đó, đổi lấy sự diễu cợt của cả nhà.
Trần Mộc vốn nghĩ rằng đây chỉ là bản nhạc đệm nho nhỏ, không ngờ qua nửa tháng, khi hắn mang theo Chu Dật Cẩn và hai đứa nhỏ ra ngoài, thế nhưng lại đụng phải đối phương.
“Tại sao cô còn ở nơi này?” Khẩu khí của Trần Mộc rất không tốt.
“Tôi chỉ muốn lấy một ít tế bào của anh mà thôi.” Tiếng trung của đối phương đã tiến bộ rất nhiều, đúng lý hợp tình mở miệng, lại nhìn về phía đứa nhỏ trong lòng Trần Mộc:
“Đây là con của anh? Tinh thần lực rất cao, nếu anh sinh con với tôi, chỉ sợ sẽ càng lợi hại!”
“Tôi vĩnh viễn sẽ không sinh con với cô.” Trần Mộc mở miệng.
“Như vậy con của anh thì sao? Tôi muốn theo đuổi con anh, nó thừa kế gen của anh, hẳn cũng rất lợi hại có phải hay không?” Ánh mắt đối phương thẳng tắp nhìn đứa nhỏ trong lòng Trần Mộc, thật giống như đang nhìn một miếng bánh ngọt mỹ vị.
“Xin lỗi, con của tôi không có khả năng cưới một bà lão làm bạn lữ, tôi cũng không muốn để cho cô trở thành con dâu của tôi.” Chu Dật Cẩn cũng có chút phát hỏa, vốn còn muốn chê cười Trần Mộc, nhưng tình huống hiện giờ lại hoàn toàn khác, người phụ nữ này dám đánh chủ ý lên con trai mình!
“Đáng tiếc White của Bắc Mĩ đã chế, cậu lại chỉ có cấp tám” Cô gái kia nhìn về phía Chu Dật Cẩn, một bộ dáng tính toán suy nghĩ
“Dị năng giả hệ thực vật cũng tốt lắm.”
Trần Mộc lần thứ hai đánh hôn mê cô ta, nếu không phải sợ sẽ có tranh cãi quốc tế, hắn còn muốn giết cô gái này, đánh chủ ý đến người đàn ông của mình thì thôi đi, ngay cả con trai của mình cũng không tha!
“Vậy mà bị một người phụ nữ khinh thường” Chu Dật Cẩn cảm thấy, có lẽ bản thân cũng nên tiếp xúc với A Hổ nhiều một chút, lúc trước chiếm được tinh hạch của hươu cao cổ cấp chíp, y đã ẩn ẩn cảm thấy được mình sẽ đột phá.
Hiện giờ y mới chỉ cấp tám, thấp hơn Trần Mộc hai cấp…… Lúc trước y nghĩ Trần Mộc đã xảy ra chuyện, đối với thực lực của mình cũng không để ý, nhưng tình huống hiện giơ bất đồng, Trần Mộc nói không chừng còn có thể đột phá cấp mười một, như vậy, có khi Trần Mộc vẫn còn trẻ, tóc y thì đã trắng xóa!
“Mấu chốt không phải cái này!” Trần Mộc rất muốn thuyết minh bản thân vô cùng buồn bực, nhưng nghĩ đến mình mới là người đầu tiên bị đánh chủ ý, lập tức không dám nhiều lời.
“Hử?” Chu Dật Cẩn nhìn hắn một cái.
“Người phụ nữ này quả thật rất đáng giận!” Trần Mộc muốn tìm ra hơi thở của người lần trước, lại phát hiện đối phương hoàn toàn không tồn tại, có lẽ liên minh cũng không có cách nào với cô gái này?
Thời gian trôi thật sự nhanh, đứa bé nho nhỏ đang dần dần trưởng thành, hai đứa nhỏ tròn vo đang học xoay người, cũng học ngồi xuống, mà Lương Duyệt đã có thể tự mình đi đường.
Đợi khi con trai của Trần Mộc đang đứng chơi vơi trên giường, thời điểm sắp ngã đến nơi, Chu Dật Cẩn quýnh lên, xa xa dùng dây leo quấn lấy con, tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều, vậy mà đột phá lên cấp chín.
“Có lẽ, đợi đến khi Trương Lê đối mặt với mười hai đứa trẻ, hẳn ông ấy có thể đột phá cấp mười một.” Trần Mộc đột nhiên nhớ tới Đệ nhị vẫn không có tin tức gì.
Từ sau khi Trần Thiên Hoa biết đi, chỉ cần có cơ hội sẽ đi ra ngoài, thi thoảng lại té một cái, nó sẽ nhìn chung quanh xem có người hay không, sau đó xác định mình có muốn khóc hay không, tương đối mà nói, Chu Thiên Nhạc lại rụt rè hơn, cô nhóc và anh trai cùng ra đời, nhưng anh trai tám thánh đã đi khắp nơi, cô lại vẫn cứ ngồi im một chỗ như trước, chơi một vài thứ màu sắc rực rỡ, sau đó nhìn anh trai của mình đi quá xa bị ôm trở về.
Trần Thiên Hoa chẳng những thích lộn xộn, còn bởi vì thường có người hôn hôn cậu ta, cậu ta bắt được người nào thì sẽ hôn người đó, lúc đầu đều hôn em gái mình, nhưng cậu nhóc thường ra tay quá nặng, sẽ làm Chu Thiên Nhạc khóc, sau này học ngoan, chuyên môn đi hôn hôn các cô các dì đi trên đường. Lương Duyệt im lặng, tính tình cũng tốt, bị cậu nhóc ôm đầu giương miệng hôn không tiêu chuẩn đến mặt đầy nước miếng cũng không khóc, ngại ngùng cười cười, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi im để cháu mình lấy những đồ vật trong suốt sáng lấp lánh trên người, đương nhiên, có đôi khi Trần Thiên Hoa cái tên tiểu ma vương này tâm huyết dâng trào kéo cặp tóc trên đầu cô của mình, lập tức có thể khiến cô gái nhỏ khóc lớn, Lương Duyệt vừa khóc, sẽ hô “Bảo bảo đánh, bảo bảo đánh” Sau đó đi tìm cha hoặc mẹ mình cáo trạng.
Sau đó Trần Thiên Hoa vẫn ở tại chỗ, nếu đắc thủ sẽ bắt đầu thưởng thức kẹp tóc hoặc dùng chính miệng của mình để thử độ cứng của răng, nếu không đắc thủ, liền sẽ nhìn chung quanh xem có người hay không rồi xác định mình có muốn khóc hay không……
Trần Thiên Hoa đi được là khi đã chín tháng, có thể dựa vào lan can giường để đứng lên, nhưng Chu Thiên Nhạc vẫn ngoan ngoãn ngồi như trước, ngẫu nhiên xả cổ họng “A”,“A” Vài tiếng.
Thời điểm Trần Thiên Hoa mười tháng, có một lần có hứng thú nồng hậu với vòng trên cổ Lưu Chân Chân, giật không được liền muốn khóc, vốn Chu Thiên Nhạc ngồi ở xa xa đang nắm lấy một viên tiểu màn thầu mà Trần Mộc tự tay làm cho vào miệng lại đột nhiên đi tới đây, một cái tát đánh lên mặt anh trai mình:
“Bảo bảo đánh!”
Tuy rằng âm còn chưa rõ, nhưng những lời này khiến cho người ta có chút không nói được gì, nhưng Chu Thiên Nhạc có thể nói, hơn nữa đi cũng không vững chắc, lại tuyệt không giống anh trai của mình vừa mới bắt đầu đi đã té mặt hôn đất
“Nhạc Nhạc! gọi ba ba, gọi ba ba.” Từ lúc Chu Thiên Nhạc nói một câu cô cô của nhóc hay nói, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn bắt đầu đuổi theo bắt cô nhóc gọi ba ba, mỗi ngày kêu lúc nào cũng kêu.
“Các cậu không sợ nó sẽ nghĩ nó gọi là ba ba chứ?” thời điểm Trương Lê đi vào nhà của mình, liền nhìn thấy Trần Mộc ở khắp nơi xếp gỗ, sau đó con gái hắn sẽ lấy mảnh gỗ ở cao nhất, mà con trai hắn sẽ đem đống gỗ đẩy ngã.
Đợi đến khi đẩy xong, hai đứa nhỏ liền nhìn Trần Mộc, sau đó Trần Mộc ngoan ngoãn tiếp tục xếp, thuận tiện lần lượt lặp lại:
“Ba ba, ba ba, ba ba ba ba ba ba.” Đều có thể hát thành một bài!
Nhìn thấy Trương Lê, có lẽ là do mới mẻ, Chu Thiên Hoa đột nhiên mở miệng:
“Ba ba ba ba ba.” Âm điệu có cao có thấp, âm thanh cuối cùng càng thêm vang dội.
“Hoàn hảo, không phải gọi ba ba……” Trần Mộc ghen tị liếc mắt nhìn Trương Lê một cái, tiếp tục gọi con gái mình nữ nhi:
“Ba ba!”
“Ba ba.” Trần Thiên Hoa kêu một tiếng, bình tĩnh bắt đầu chơi món đồ chơi.
Hết chương 99
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu bao tử là manh vật ~
Edit: Bắt đầu từ chương sau sẽ đặt pass toàn bộ cho đến hết, đề nghị các đồng chí kéo lên trên xem trang pass, ở trong đó đã có đầy đủ gợi ý rồi, pass đều là tên riêng nên cũng không khó lắm, chỉ cần đọc truyện đều sẽ biết được. Chúc các đồng chí giải pass vui vẻ, và các đồng chí nhớ đừng cmt kiểu: cho t xin pass, mail của t là xxx.com  :)))) t sẽ không rep đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.