Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 22: Cuối cùng cũng nuôi lớn nam chính rồi 2




Tuyệt Địa Cốc.
Kỳ thật Tuyệt Địa Cốc kéo dài qua bảy tòa núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp. Trong đó nước ngầm chảy mạnh, thác nước dốc đá, đỉnh cao cốc sâu giao nhau chằng chịt. Vậy nên mới giống tên, luôn như có địa hình “bị buộc đến tuyệt cảnh”, nhưng mà ngay giây tiếp theo, lại có thể nhìn thấy đèo núi như trời không tuyệt đường con người.
Dùng ánh mắt của Thẩm Thanh Thu để nhìn, cho dù không cần làm nhà tổ chức Tiên Minh Đại Hội, cũng là một vật phẩm thiết yếu khi đoàn thể thám hiểm ngôi nhà chung.
Chủ lực tham dự là tứ đại tu tiên môn phái. Thương Khung Sơn phái cầm đầu, theo sau chính là Chiêu Hoa Tự, Thiên Nhất Quan, cùng với Huyễn Hoa Cung.
Trong bốn phái, Thương Khung Sơn phái tính tổng hợp cực mạnh, mười hai đỉnh ai cũng có sở trường riêng, chính là một nồi lẩu thập cẩm đủ các món. Tự và Quan tất nhiên là môn phái hòa thượng đạo sĩ, Huyễn Hoa Cung thì phức tạp hơn, môn phái chỉ đạo tư tưởng thiên về binh gia, thiện kỳ môn độn thuật. Hơn nữa tiếp xúc với thế tục nhiều nhất, trình độ thuật thế nào không rõ ràng lắm, thế nhưng không thể nghi ngờ, nó nhất định là nhà có tiền nhất. Mỗi lần đại hội đều là Huyễn Hoa Cung chi tiền nhiều nhất.
Ngoài ra, còn có các môn phái nhỏ không đếm hết được, cho nên, cuối cùng tụ tập đến Tuyệt Địa Cốc báo danh khẳng định hơn ngàn người.
Cửa vào cốc ngày trước yên tĩnh lạnh lùng, bỗng nhiên tràn vào hơn một ngàn người, động vật trong núi chưa từng thấy qua người đều bị kinh hãi, trên mọi phương diện đều vô cùng náo nhiệt.
Các tân tú tham dự được sắp xếp đứng thành hàng ngũ chỉnh tề, vây quanh một bãi đá thiên nhiên thật lớn trước sơn cốc.
Bốn phía cửa vào sơn cốc sớm dựng lên đài cao, là để các tu sĩ không tham dự đại hội xem cuộc chiến, cờ màu của đại biểu các phái lay động phấp phới trên đài lâu. Vị trí thượng đẳng của chư vị chưởng môn ở tầng cao nhất, một hàng Thương Khung Sơn phái do Nhạc Thanh Nguyên dẫn đầu, an vị ở đài cao.
Thẩm Thanh Thu ngồi xuống xong, một ông già tóc bạc khí độ ung dung ngồi cạnh hắn tiếp đón mọi người của Thương Khung Sơn, cũng gật đầu với hắn nói: “Thẩm tiên sư.”
Lão cung chủ của Huyễn Hoa Cung, cũng chính là sư phụ của mẫu thân thân sinh Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu ôm một loại cảm xúc vây xem hoàng thân quốc thích mà trả lễ.
Không lâu, một môn nhân của Huyễn Hoa Cung đi lên bãi đá. Dù sao chi tiền nhiều nhất, để đại cổ đông bao việc MC chủ trì cũng không có gì không ổn. Ngàn người dưới đài dần dần yên lặng, tập trung tinh thần, nghe y tuyên đọc thủ tục đại hội.
Bản lĩnh người này có chút thâm hậu, hơi thở dồi dào kéo dài, toàn bộ cốc khẩu bao gồm đài lâu trên cao đều có thể nghe được tiếng của y vô cùng rõ ràng.
“Đại hội kéo dài bảy ngày. Sau khi chư vị tiến vào cốc, sẽ khởi động kết giới cỡ lớn, bao lại toàn bộ Tuyệt Địa Cốc. Trong vòng bảy ngày, toàn bộ người tham dự tiến vào Tuyệt Địa Cốc sẽ đơn phương ngăn cách liên hệ với bên ngoài kết giới. Họ không thể biết được tình hình ngoài kết giới, còn những người xem cuộc chiến lại có thể thông qua linh ưng bay lượn tự do trên bầu trời sơn cốc mà biết hết nội tình bên trong.
“Trong cốc đã được an trí hơn trăm loại ma vật. Tổng số gần năm nghìn. Mỗi một ma vật bắt được, có thể lấy được một niệm châu trên người chúng. Ma vật cấp bậc khác nhau, linh khí ẩn chứa trong niệm châu cũng khác nhau. Trên cổ tay mỗi người đều buộc một sợi tơ vàng.
Mọi người dưới đài lập tức đồng loạt giơ cổ tay lên, giơ ra tơ vàng trên cổ tay. Xem ra có chút hoành tráng.
Người chủ trì tiếp tục nói: “Lấy được niệm châu xong, xâu nó vào tơ vàng, thành tích của chư vị sẽ được tự động sắp xếp thứ hạng dựa trên điều này.”
Bảng xếp hạng nằm ở đài cao đối diện. Tuy nói có tám tấm, nhưng văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, mọi người quan tâm, đương nhiên chỉ có một trăm cái tên đầu trong tấm bảng đỏ đầu tiên. Thậm chí chỉ có mười cái tên đứng đầu. Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, chính là đạo lý này.
(Văn vô đệ nhất: dù có thi văn đứng đầu cũng chưa chắc thông minh tài giỏi nhất. Võ vô đệ nhị: thi võ một là thắng hai là thua, dễ dàng phân chia cao thấp. Ý là mọi người ở đây chỉ quan tâm thứ hạng võ chứ không quan tâm văn)
Cuối cùng, môn nhân Huyễn Hoa Cung kia nghiêm khắc mà cường điệu nói: “Nghiêm cấm ẩu đả cướp đoạt niệm châu giữa các môn phái! Một khi phát hiện có kẻ đấu đá ngầm, dùng thủ đoạn đê tiện cướp đoạt niệm châu của người khác, lập tức hủy bỏ tư cách tham dự, trong vòng ba giới không có tư cách tham dự!”
Ba giới, cũng chính là mười hai năm.
Trong những tân tú này, có rất nhiều người trẻ tuổi chưa từng thấy sự đời, nhưng cũng có không ít lão làng, sợ chạm vào lại bị đánh cho không còn hình người, ngư long hỗn tạp, nếu không cấm chỉ ẩu đả, chỉ sợ cả đại hội sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí gây tai nạn chết người. Bởi vậy, quy định này là rất tất yếu.
Lúc này, bên cạnh có vài vị nữ quyến của chưởng môn khe khẽ nói nhỏ.
“Đó là đệ tử phái nào? Trông thật là tuấn lãng.”
“Bộ bạch y đó thật hợp với y, không kém hơn Công Nghi sư huynh đâu.”
“Công Nghi sư huynh linh lực cao cường, sao có thế lấy ra so được?”
Thẩm Thanh Thu liếc mắt một cái liền nhìn ra, các nàng đang bàn luận đúng là Lạc Băng Hà một thân bạch y, thanh dật xuất trần đang đứng trong đám người.
Trên thực tế, không riêng các nàng đang lén bàn luận, ngay cả trong số đệ tử tham dự dưới bãi đá, cũng có không ít thiếu nữ đang lặng lẽ nhìn chăm chú Lạc Băng Hà, hai má hơi hơi ửng đỏ.
Tuy rằng âm thanh nén cực thấp, nhưng các tu giả đang ngồi đây là nhân vật cỡ nào, ngũ giác không có cái nào không tinh đến cực điểm, nào có chuyện không nghe được? Mấy vị nữ quyến tuổi quá nhỏ mới không để ý, bị người ta nghe thấy mấy lời riêng tư. Vẫn may tất cả mọi người rất nể tình, ai cũng làm bộ như không có nghe thấy, không dời ánh mắt.
Có người để đánh tan không khí khó xử, ho khan hai tiếng, cười nói: “Các vị đạo hữu không giống như những giới trước, cũng tới tính tính thử xem, Tiên Minh Đại Hội lần này có những tân tú nào sẽ xuất thế?”
Thẩm Thanh Thu tinh thần lập tức chấn động!
“Tính tính thử” của nơi này, cũng không phải là đếm ngón tay bấm lộn, mà là — đánh cược.
Nói trắng ra là, chính là hạ phiếu đặt cửa vào tân tú ngươi thấy tốt nhất.
Người tu chân cũng cần một chút gì giải trí mà. Huống hồ, vật cược không phải là mấy thứ dung tục trong mắt họ như vàng bạc gì đó, mà là pháp bảo a, linh thạch a, thậm chí là phái một vài đệ tử đến môn hạ của đối phương tiến tu. Cũng sẽ không thực sự đánh cược đồ vật quan trọng gì, nhưng coi như là một tiết mục trợ hứng truyền thống của Tiên Minh Đại Hội.
Chưởng môn đồng lứa tuổi như Nhạc Thanh Nguyên cũng sẽ không chơi những cái này, có điều tất nhiên có người nguyện ý vô giúp vui, chẳng bao lâu, trên khán đài liền sục sôi ngất trời đặt mấy chục phiếu. Không ít người đều đặt cửa trên người đệ tử kiệt xuất của môn hạ nhà mình, như Tề Thanh Thê liền đặt Liễu Minh Yên.
Thẩm Thanh Thu căn bản không cần cân nhắc, trực tiếp đặt một ngàn khối linh thạch trên người Lạc Băng Hà!
Hào phóng như thế, khiến người bên cạnh cũng kinh sợ luôn.
Các chưởng môn đều đang kêu thầm trong lòng sao chưa từng nghe qua cái tên Lạc Băng Hà. Kỳ thật không thể trách họ, tính tình của Lạc Băng Hà hiện tại có hơi khiêm tốn hạ mình, lại không muốn kể công, luôn làm xong nhiệm vụ thì lặng lẽ rời đi, thanh danh không bao giờ đi lên, cho nên chưa từng phát sáng gì. Người ngoài không rõ ràng nguyên do trong đó, cho là Thẩm Thanh Thu là kẻ có tiền, khích lệ đồ đệ thôi.
Còn dưới đài cao, người chủ trì rất sung khí thông báo xong quy tắc chi tiết của đại hội, để các tân tú đồng thanh tuyên thệ xong, liền chính thức bắt đầu vào cuộc.
Do nhân số đông, nên phải phân ra mười hai cửa vào khác nhau, tráo loạn môn phái, từng nhóm tiến vào. Các tân tú tham dự căng thẳng vạn phần mà bước chân vào phạm vi của Tuyệt Địa Cốc, bắt đầu hành trình, trên đài cao, các tiền bối sớm công thành danh toại lại vẫn ung dung, luận bàn buôn chuyện cắn hạt dưa đều có đủ.
Người ngoài kết giới làm sao biết được tình hình trong cuộc ở trong Tuyệt Địa Cốc đây?
Có hơn trăm chú linh ưng bên trong kết giới. Linh ưng có nhân viên chuyên môn khống chế, vòng bạc đeo trên móng được khảm từ tinh thạch đặc thù, lúc bay lượn có thể thu hết tất cả người và cảnh phía dưới vào mắt, chiếu lên trên gương tinh thạch nhiều mặt trước đài cao. So với dụng cụ theo dõi hiệu quả cũng không khác là bao.
Có người vui vẻ ra mặt: “Quả nhiên, Công Nghi Tiêu vừa vào cuộc đã đứng thứ nhất!”
Phía trên bảng vàng, mười cái tên đầu đều là chữ vàng lấp lánh. Lúc này cái tên đầu tiên đã biến thành ba chữ “Công Nghi Tiêu” ánh vàng rực rỡ, bên cạnh là số “mười hai”.
Nói cách khác, trong vòng chưa đầy nửa canh giờ ngắn ngủi vào cuộc, y đã diệt được mười hai ma vật, lấy được mười hai viên niệm châu!
Ngay cả cái tên thứ hai Liễu Minh Yên theo sát sau đó, cũng chỉ lấy được sáu viên niệm châu, bị y đẩy ra một khoảng cách gấp đôi.
Gương tinh thạch chiếu ra một thiếu niên tuấn dật nhẹ nhàng, tiêu sái như nước chảy mây trôi, ra tay lại nhanh như tia chớp, nháy mắt đã trảm oán linh thê lương trước mặt thành mây khói.
Sao ngươi lại trâu như vậy!
Thẩm Thanh Thu cười mà không nói.
Vị Công Nghi Tiêu này, nhìn có vẻ bá khí ngút trời, kỳ thật ha ha, cũng chính là một vật hy sinh bự chả kém gì mình.
Y chính là cái loại đại biểu điển hình của “nhìn rất soái, gia thế tốt, thiên phú cao, muội tử thích, sĩ khí hăng hái, thiếu niên đắc chí, thế nhưng thật bất hạnh, có nhân vật chính ở đây, ngươi nhất định phải trở thành vật hi sinh làm nền cho nhân vật chính”. Cho dù ở đây nhiều người đặt y trở thành Trạng Nguyên trên bảng nhất, thế nhưng, thật đáng tiếc, vị đầu bảng này ở đó không bao lâu sẽ bị Lạc Băng Hà đạp xuống.
Tên của Lạc Băng Hà hiện tại xếp ở khoảng giữa, con số mặt sau chỉ có một chữ “Một”.
Thẩm Thanh Thu nửa điểm cũng không lo lắng.
Hắn biết, đợi đến giờ tý tối nay, không còn có ai có thể chống đỡ nổi thế mạnh xông lên bảng vàng của Lạc Băng Hà.
Khi đó, âm mưu kinh tâm động phách cực rối loạn, cực đáng sợ, cũng sắp vén màn!
Tiên Minh Đại Hội, ngày đầu tiên, thời gian gần tới giờ tý.
Màn trời xanh sẫm, một vầng trăng tròn vàng treo hiên ngang trên nền trời cao. Nhìn đến trên đài, đèn đuốc sáng trưng.
Thẩm Thanh Thu vẫn nhắm mắt không nói, giống như trầm tư, kì thực là nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc này rốt cuộc mở mắt. Hắn nhìn vào gương tinh thạch nhiều mặt, cuối cùng tìm được một gương mặt, chiếu rọi ra tình hình bên kia của Lạc Băng Hà giờ phút này.
Lạc Băng Hà đang chạy bước nhỏ vào trong rừng rậm, lưng đeo trường kiếm, trên người không nhiễm một hạt bụi, không thấy chút gì mệt mỏi. Mắt sáng như sao, giống như có thể thẳng tắp xuyên thấu gương tinh thạch.
Có điều, y không đi một mình.
Đại đa số mọi người đều hành động một mình, hoặc chỉ đi cùng cộng sự mình quen thuộc, nhiều nhất hai ba sư huynh đệ một tổ. Nữ tu đương nhiên cũng có người cực lợi hại, nhưng mà xét về chỉnh thể, thực lực không đủ cứng rắn, tố chất tâm lý cũng không mạnh, rất nhiều lúc cần người khác hỗ trợ. Bình thường các nàng đều lập đội cùng với các sư muội sư tỷ tốt, cả đoạn đường cười đùa, trên cơ bản không ra chính sự. Hơn nữa, người nhiều, hợp lực đánh quái, niệm châu lấy được tính chia thế nào? Đó cũng là một vấn đề phức tạp.
Lạc Băng Hà bên này, lại đi theo bảy tám người, hơn nữa, không phải nữ tử nhu nhược thì chính là đệ tử tuổi vẫn còn nhỏ. Tình hình này rất khiến người khác chú ý, lập tức có người ngay cả tư thế oai hùng của Công Nghi Tiêu cũng không nhìn, chuyển đến đánh giá đoàn đội đông đúc kỳ lạ này.
Trong đó, đi gần Lạc Băng Hà nhất chính là một đệ tử Huyễn Hoa Cung quần áo màu vàng, giơ dạ minh châu phụ trách chiếu sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.