Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 12:




Ánh mắt hai anh em trực tiếp giao nhau, không ai có dự định dời đi. Im lặng đối diện như vậy, dường như chỉ trong chốc lát đã khiến bầu không khí đông đặc lại làm người khác không thở được. Không khí bị hút mất, áp suất xung quanh nhanh chóng lên cao, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc trên tường.
An Mạch nhận thấy bầu không khí bất ổn, vội vàng cười xoa dịu: “An Trạch đã về, ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Câu trả lời ngắn gọn, giọng nói cũng thẳng thắn mạnh mẽ.
An Úc Đông cũng mỉm cười làm dịu bầu không khí, “Vậy đúng lúc lắm, vào ăn cơm tối cùng cả nhà nào.” Quay đầu lại nói với người hầu, “Mang đũa cho cậu Tư.”
Người hầu nhanh chóng xoay người lấy bát đũa cho An Trạch.
An Úc Đông và An Mạch ngồi ở bàn ăn đối diện, An Trạch tự nhiên đi tới vị trí bên cạnh An Lạc.
Cậu cũng không ngồi xuống luôn, mà cúi thấp đầu, trầm mặc nhìn về phía An Lạc ngồi trên xe lăn.
—— Sĩ quan trẻ tuổi gần ngay cạnh, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, toàn thân quân trang phẳng phiu uy nghiêm, hơn nữa ánh mắt sắc bén còn đang đặt trên người mình… Em trai như vậy, không thể nghi ngờ gì khiến đáy lòng An Lạc xuất hiện một cảm giác áp bách kỳ quái. Nhất là lúc này, anh đang ngồi trên xe đẩy chỉ có thể lấy tư thế ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu, điều này làm cho tâm lý An Lạc có chút không được tự nhiên.
Cho đến nửa phút sau, rốt cục An Lạc cũng dời đường nhìn đi đầu tiên.
Lẽ nào cậu ta đã nhìn ra điều gì rồi?
Mình lấy chuyện ‘mất trí nhớ’ để giải thích sự kiện trùng sinh kỳ lạ, dựa theo lẽ thường mà nói, bọn họ sẽ hoài nghi tính chân thực của chuyện mất trí nhớ, có lẽ không ai ngờ rằng, trong thân thể của anh trai thực ra lại là linh hồn của một người khác.
Nghĩ ra điểm này, An Lạc nhanh chóng trấn định lại.
Một lần nữa ngẩng đầu nhìn cậu em trai, gương mặt của An Lạc đã khôi phục vẻ mặt bình thường.
An Trạch mở miệng nói: “Anh.”
Khác với giọng điệu làm nũng của An Nham, khi An Trạch gọi ‘Anh’, giống như truyền đạt mệnh lệnh xuống cấp dưới trong quân đội, giọng nói cực kỳ nguội lạnh và vững vàng, “Em đã nghe chuyện anh mất trí nhớ.”
An Lạc đối diện với cậu ta, khẽ nhướn lông mày, “Cho nên?”
An Trạch im lặng trong chốc lát, đột nhiên kéo tay An Lạc ——
“Cho nên, anh có thể nhận biết em lại từ đầu.”
Cậu dùng ngón trỏ, hai chữ ‘An Trạch’ từng nét từng chữ được viết xuống lòng bàn tay An Lạc.
“Em là em trai của anh, An Trạch.”
Cảm giác lòng bàn tay tiếp xúc rõ rệt với chuyển động của ngón trỏ, khiến sống lưng An Lạc cảm thấy hoảng sợ —— Lực mạnh mẽ như vậy, dường như không chỉ muốn khắc hai chữ ‘An Trạch’ vào tay mà còn muốn khắc ghi hai chữ đó vào trong lòng anh.
Lòng bàn tay nóng hổi như bị bỏng, hiển nhiên là do khi viết cậu đã dùng quá sức.
An Lạc đè chấn động xuống đáy lòng, bình tĩnh rút tay về, nhàn nhạt nói: “Đã nhớ kỹ, An Trạch.”
Khóe miệng An Trạch khẽ nhếch lên, “Nhớ kỹ là tốt rồi.” Quay đầu lại nói với An Úc Đông: “Bố, con vào thay quần áo trước.”
An Úc Đông vội vàng gật đầu: “Đi đi, thay xong mau ra ăn.”
***
Sau một lát, An Trạch thay xong quần áo quay lại nhà ăn.
Khác với quân trang khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ nghẹt thở, An Trạch cởi quân trang ra nhìn ‘nhân tính hóa’ rất nhiều, khiến cảm giác áp bách vô hình cũng bớt đi kha khá. Hiện giờ, cậu đang mặc một chiếc áo sơmi ngắn tay màu xanh da trời, để lộ đôi cánh tay rắn chắc, khuy cổ áo để mở tùy ý hai cúc thoáng đãng.
Gen di truyền của người cha An Úc Đông hiển nhiên rất ưu tú, vẻ ngoài của anh em An gia đều vô cùng xuất chúng, chỉ có điều, vẻ đẹp của An Nham và An Trạch hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Tính tình của An Nham đường hoàng bất kham, mặt dầy tươi cười xấu xa rất gợi đòn, làm người ta hết cách. An Trạch lại lạnh lùng bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn khi lộ ra nụ cười là tự tin và thản nhiên, khiến người khác thậm chí không dám nhìn thẳng.
Đáy lòng An Lạc khẽ thở dài.
Muốn trùng sinh vào một gia đình bình thường để ung dung trải qua cuộc sống bình thản, bù đắp một đời đầy thống khổ và tiếc nuối trước kia. Thật không ngờ, An gia hiện tại còn phức tạp hơn với An gia của kiếp rước, hai cậu em trai, một người là nghệ sĩ nổi tiếng, một người là quân nhân lạnh lùng, cả hai đều là những người không dễ đối phó.
Cuộc sống sau này trong An gia… có lẽ vô duyên với bình thản.
***
Rất nhanh, bát đũa được người hầu mang lên, An Trạch trải khăn ăn trước bàn để tránh lúc dùng cơm bị bẩn quần áo, dùng khăn ướt lau sạch sẽ hai tay, bấy giờ mới nhận bát đũa người hầu đưa, bắt đầu dùng cơm.
—— Ngay cả những việc chuẩn bị trước khi ăn cơm cậu cũng đều làm cực kỳ cẩn thận như vậy.
Bàn cơm im lặng trong chốc lát, An Úc Đông đột nhiên mở miệng hỏi: “Đúng rồi An Trạch, con về sớm thế này có phải là đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn không?”
An Trạch thản nhiên nói: “Vâng.” Dừng một chút, lại giải thích, “Mấy ngày hôm trước có máy bay trinh sát quấy nhiễu không phận bên ta, bị chúng con tiêu diệt toàn bộ, trong tin tức kênh quân sự cũng đưa tin việc này.”
“…” Đôi đũa vươn ra của An Lạc khựng lại.
Tuy không hiểu quá trình hoạt động nhiệm vụ quân sự kiểu này, nhưng cũng từng xem qua cảnh chiến đấu của phi công lái máy bay chiến đấu trên không trung với quân địch. An Trạch nói những lời này rất dễ dàng, nhưng An Lạc lại tưởng tượng ra được sự nguy hiểm đáng sợ trong lúc cậu chấp hành nhiệm vụ, nếu sơ suất, rất có khả năng sẽ mất mạng tại chỗ.
An Lạc cũng chẳng biết những quân nhân xa lạ này, nhưng trong lòng lại rất có thiện cảm, An Trạch tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành chỉ huy, nhất định là rất tài giỏi.
Nghĩ tới đây, An Lạc không kìm được nhìn cậu một cái, đúng lúc chạm phải đôi mắt thâm thúy của cậu.
An Trạch mỉm cười, gấp một miếng cánh gà trong đĩa lên, “Anh ăn nhiều một chút.”
“Tự tôi…” Cánh gà đã được đặt trong bát.
—— Tác phong hành động mạnh mẽ như vậy, khiến người ta ngay cả từ chối cũng không kịp nói.
An Lạc không thể làm gì khác hơn là im lặng, cúi đầu gắp miếng cánh gà lên, yên lặng ăn, không để ý đến cậu.
An Úc Đông nhìn hai con trai, đột nhiên cười nói: “Cũng may bố giấu ông nội, nói dối con đang làm đề cương luận văn, nếu biết con đi chấp hành nhiệm vụ khó, bệnh tim của ông con chắc lại phát tác nữa thôi.”
An Trạch gật đầu, “Chuyện con được điều động tới căn cứ không quân, tạm thời cứ giấu ông nội, tim ông không chịu nổi kích thích được đâu ạ.”
An Úc Đông nói: “Chuyện ấy con yên tâm, ngay cả mẹ con bố cũng giấu, nói dối con ra nước ngoài học học vị bác sĩ, bà ấy cũng tin, cứ nghĩ đến bây giờ con còn đang ở New York.”
An Trạch mỉm cười, “Cảm ơn bố.”
An Úc Đông cũng cười rộ lên, “Bố đương nhiên ủng hộ quyết định của con rồi, có điều, con cũng phải chú ý an toàn đấy.” Dừng lại, nói thêm, “Đúng rồi, mỗi lần chấp hành xong nhiệm vụ con có được xin nghỉ phép không?”
An Trạch trả lời: “Được ạ.”
An Úc Đông nói: “Vậy vừa đúng lúc, con nghỉ mấy ngày, ở nhà chăm anh con.”
An Trạch im lặng trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn về phía An Lạc, thấp giọng nói: “Anh, mấy ngày nay em ở nhà cùng anh nhé.”
An Lạc nói: “Không cần.”
Thấy bầu không khí lại bắt đầu cứng nhắc, An Mạch vội vàng xuất hiện hòa giải, “Em sẽ ở nhà chăm anh, anh đang mất trí nhớ, nếu cảm thấy hứng thú với chuyện trước đây thì có thể hỏi em.”
Vẫn là em ba đáng yêu, coi như cũng thông minh.
An Lạc quay đầu nhìn An Mạch, nói: “Ừ, cảm ơn Tiểu Mạch.”
An Mạch cong khóe miệng, “Anh không cần khách khí đâu.”
An Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn An Mạch, không nói gì nữa.
***
Sau khi kết thúc bữa ăn với bầu không khí kỳ quái, ăn xong, An Úc Đông vào phòng khách ngồi ghế sô pha xem TV, An Lạc có chút mệt mỏi, bèn nói với ông: “Bố, con muốn về phòng nghỉ ngơi.”
An Úc Đông thoáng suy nghĩ rồi nói: “Phòng của con ở trên lầu, giờ đang ngồi xe lăn không tiện đi lên, chi bằng tối nay con ngủ trong phòng An Trạch ở tầng một nhé?”
An Lạc lắc đầu: “Không sao ạ, con vẫn muốn ngủ trong phòng của mình.” Anh rất muốn xem nơi An Lạc này đã từng ở, về sau phải sinh tồn trong An gia, biết rõ hoàn cảnh một chút cũng là chuyện tất yếu. An Lạc quay đầu nhìn về phía An Mạch, nói, “Tiểu Mạch, giúp anh lên lầu được không?”
An Mạch vừa định mở miệng nói được thì lại bị An Trạch giành trước, cắt ngang: “Em sẽ giúp anh.”
Chưa kịp từ chối, An Trạch đã đi tới cúi người xuống, một tay ôm chặt bả vai An Lạc, tay kia vòng qua dưới hông anh, cánh tay dùng một chút lực, bế cả người An Lạc từ xe lăn lên.
“…” Trong nháy mắt, thân thể An Lạc cứng đờ.
Khuôn mặt của cậu kề sát, mũi có thể ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cậu, thậm chí khoảnh khắc mái tóc đen nhánh vừa rồi cúi người xuống cũng khẽ sượt qua gương mặt.
An Lạc kiếp trước… chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kì ai như vậy.
Không giống cử chỉ dịu dàng của tên An Nham cợt nhả kia, trên người An Trạch ẩn chứa một sức lực rất mạnh mẽ, có thể đã quen thân phận lãnh đạo trong quân đội, cho dù chỉ là hành động đơn giản như ôm anh trai mà cũng để lộ phong cách hành sự hết thảy chủ động, không nói hai lời, quyết đoán ôm lấy, lực cánh tay khiến đối phương hoàn toàn không thể phản kháng hay trốn tránh.
Kiếp trước An Lạc là người kế thừa của gia tộc hắc đạo, quen tuyên bố ra lệnh, cũng quen thủ hạ bảo sao nghe vậy, vậy mà hôm nay lại dễ dàng bị cậu em nhỏ tuổi hơn bế lên, điều này làm cho An Lạc cảm thấy… trong lòng có chút khó chịu không nói nên lời.
Cảm giác trong lòng khiến An Lạc khó thở. Rất muốn đẩy cậu ta ra, nhưng… trước mặt bố và An Mạch mà đẩy ‘cậu em tốt bụng giúp anh trai lên lầu’ ngược lại có vẻ rất đạo đức giả. Hơn nữa tác phong của An Trạch đã nói là làm, An Lạc còn chưa kịp phản đối, cậu đã quả quyết bế bổng lên… Giờ mà đẩy cậu ra thì hậu quả chính là mình bị ngã xuống mặt đất chẳng ra sao.
An Lạc không thể làm gì khác là bỏ qua khác thường trong lòng, cứng ngắc quay đầu đi, mặc cho An Trạch bế mình lên gác.
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của An Trạch: “Anh, em sắp bế anh lên lầu, tốt nhất là anh nên ôm vai em để giữ cân bằng.”
An Lạc im lặng một hồi, không quá bằng lòng mà vươn tay ra, cứng ngắc ôm lấy bờ vai của cậu.
An Trạch mỉm cười: “Tốt lắm.”
“…” Có cảm giác cứ như là đang tuân theo mệnh lệnh của cậu ta vậy, khiến An Lạc không khỏi khẽ nhíu mày.
“Em lên lầu, anh cẩn thận.” Cánh tay An Trạch dùng một chút lực, ôm An Lạc chặt hơn, bấy giờ mới chậm rãi đi lên lầu.
Lực cánh tay của cậu rất mạnh, là một quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, ôm một người nặng hơn 50 kg nhìn khá dễ dàng, bế An Lạc lên lầu hai mà vẫn như không, khóe môi còn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Tới rồi. Anh, đây là phòng của anh.” 
An Trạch dùng chân đá nhẹ cửa phòng ngủ, bước vào căn phòng, đặt An Lạc lên giường, sau đó xoay người, cạch một tiếng, khóa cửa phòng.
An Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy của cậu ——
Trong mắt không có một tia vui vẻ, mà chỉ là sự bình tĩnh khiến người khác khiếp sợ.
“Giờ không còn người ngoài nữa, anh có thể nói thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.